Lưỡng Thế Hoan

Chương 119

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

25/09/2020

Mắt thấy mặt trời đã lặn, trời đã tối, cũng không kịp thẩm vấn phạm nhân, Lý Phỉ chỉ đành an bài Cận Đại Đức ở sảnh ăn trước, lại mời chủ bạc đến ghi đơn kiện, trình bày tình tiết vụ án.

A Nguyên rảnh rỗi liền hỏi Cảnh Tri Vãn "Tên khốn kiếp Mộ Bắc Yên kia đâu?"

Cảnh Tri Vãn miễn cưỡng nhìn nàng, "Vừa rồi không phải nói, hắn chạy theo tiểu nương tử xinh đẹp rồi sao!"

A Nguyên nói: "Đâu phải! Ta nhìn thấy hắn chạy theo huynh, sau đó không trở về! Chẳng lẽ huynh là tiểu nương tử xinh đẹp?"

Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Ta có phải là tiểu nương tử xinh đẹp hay không, cô không biết à?"

A Nguyên nghẹn họng, trên mặt liền có ngọn lửa như thiêu đốt, cuống quít chạy đi, bất chấp không hỏi tên Mộ Bắc Yên xui xẻo kia nữa.

Người xui xẻo ấy à, đoán chừng đều ở nơi xui xẻo đi.

Cảnh Tri Vãn chắp tay nhìn nàng rời đi, mặt mày vẫn nhàn nhạt như cũ, khóe môi hơi mỉm cười.

Hạ cô cô đi tới, nhìn bóng lưng của A Nguyên, đã nhịn không được căm hận, lạnh lùng nói: "Quả nhiên lỗ mảng vô lễ! Con xem bộ dạng của nàng ta như vậy, nào có bộ dáng danh môn khuê tú!"

Cảnh Tri Vãn nói: "À, nàng tự mình hiểu được, cho nên chạy tới đây làm tiểu bộ khoái. Rất tốt."

Hạ cô cô nhíu mày, nhìn kỹ quý công tử mà chính tay mình nuôi lớn, như thế nào cũng nhìn không ra hắn đang tán dương hay là ẩn ý trào phúng.

Mà Cảnh Tri Vãn đã quay người rời đi.

Hoàng hôn u ám cùng bóng lưng của hắn, tựa như một thân ảnh cô tịch.

Khi hắn vẫn là một đứa bé tập tễnh bước đi, nhìn thấy bạn bè đều có lời nói của cha mẹ yêu thương, còn hắn thì có một phủ đệ to lớn cùng lớn lên trong cô đơn.

Thẳng đến lúc có bóng dáng tiểu cô nương lúc nào cũng xuất hiện phía sau hắn, dần dần trong đôi mắt của hắn mới có chút tình cảm ấm áp.

----------

Đêm nay Mộ Bắc Yên cũng không xuất hiện, A Nguyên nghĩ, hắn có phải thật sự gặp được tiểu nương tử xinh đẹp hay không, cảm thấy có chút may mắn.

Nhưng không xong là, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Vương xuất hiện.

Lý Phỉ đã thấp thỏm cả đêm, sợ đắc tội với Hạ Vương, nghe nói truyền báo Hạ Vương đích thân đến huyện nha, liền ngã từ trên giường ngã xuống, nghiêng mũ cùng đai lưng bên cạnh chạy ra ngoài nghênh đón.

Hạ Vương khí thế uy mãnh, cao mà cường tráng, nhưng khí sắc cũng không tốt, trên tay cũng không có xách Mạch Đao năm mươi tám kí, mà là chống cây trúc trượng.

Hạ Vương đi ra từ trong trong kiệu, cũng không nói nhiều với Lý Phỉ, mà dưới tay đã có một đám thân binh sớm đã nhảy vào trong ngục, đem nô bộc tố Cận Đại Đức cưỡng gian thê tử mang ra, đao gác ở trên cổ hỏi: "Nói lại một lần cho tri huyện đại nhân nghe, thê tử của ngươi chết thế nào!"

Nô bộc kia sớm đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên mặt toàn máu, kêu khóc nói: "Là......Là do khó sinh mà chết!"

"Cận tổng quản có đụng vào thê tử của ngươi hay không?"



"Không có, không có, Cận tổng quản là người tốt, người tốt, là ta......là ta vu oan cho hắn! Vương gia tha mạng, tha mạng......"

Thanh đao tràn đầy sát khí, vững vàng mà cắt vào cổ của tên nô bộc. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, máu tươi chảy xuống, nô bộc kia đã gào thét tê tâm liệt phế mà đứng lên. Dưới chân của hắn dần dần chảy ra một vũng nước, cũng không phải máu, mà là nước tiểu.

Do lập quốc không lâu, cơ bản đều dùng pháp lệnh của tiền triều. Nói cách khác, vu cáo người trộm cắp, vu cáo người khác gian dâm với thê nữ, đương nhiên phải xử theo việc gian dâm thê nữ của người khác. Vì vậy khi đại đao gác lên cổ, thiếu chút nữa chém đứt đầu, nên gào to như giết heo cũng là trong dự liệu.

Lý Phỉ là một quan văn nho nhỏ, làm sao dám xen vào? Đừng nói tên bô bộc kia bị dọa tiểu ra quần, có khi hắn cũng bị dọa tiểu ra quần nữa, trên mặt đất liên tục dập đầu nói : "Hạ quan định tra rõ ràng rồi đem Cận tổng quản trả lại, có thể tẩy đi hiềm nghi, còn trong sạch của hắn, miễn cho miệng lưỡi người khác làm tổn hại danh dự của Hạ Vương, đều là hạ quan không phải, không có chuyện không hiểu ý tứ của Hạ Vương......"

Hạ Vương cười lạnh nói: "Ngươi muốn nhiều hơn! Bản vương giết người vô số, vong hồn dưới đao không biết mấy trăm, nào có cái gọi là danh dự? Bản vương cũng không sợ miệng lưỡi người đời, ai đầu lưỡi dài ta liền cắt đầu lưỡi của người đó, cắt một trăm tám mươi cái đầu, ai còn dám nói nhiều?"

Đang khi nói chuyện, Cận Đại Đức đã bị mang ra ngoài, hướng Hạ Vương thi lễ một cái, Hạ Vương cũng không liếc hắn một cái, chống trượng lên kiệu, hét to nói: "Hồi phủ!"

Một đám thân binh liền cùng Hạ Vương và Cận Đại Đức chạy như bay.

Đến như tia chớp, đi như gió táp, chỉ lưu lại tên nô bộc sợ hãi đã hôn mê ở huyện nha, cùng với Lý Phỉ run rẩy quỳ trên mặt đất.

A Nguyên đang ngủ mơ nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến, Lý Phỉ vẫn chưa tỉnh hồn, ôm mũ cánh chuồn (quan tước) đang đấm ngực dậm chân mà cao giọng gào thét: "Cảnh Tri Vãn đâu? Cảnh Tri Vãn đâu? Cái đồ không đáng tin cậy, lúc quan trọng như vậy hắn lại chết đi đâu rồi? Hắn gây ra một đống việc, cổ co rụt lại trở thành con rùa đen, một đống đều đổ lên đầu lão tử?"

Nhìn huyện thái gia bình thường thơ văn, Tiểu Lộc kinh hãi, buồn cười, làm ra vẻ mà chắp tay sau lưng lắc đầu, nói ra: "Thật sự là trí thức không được trọng dụng nha... trí thức không được trọng dụng!"

-------

Lý Phỉ không biết là Hạ Vương cũng đang gào thét giận dữ.

Hắn cầm trúc trượng gõ cửa kiệu, cao quát: "Tìm cho ta! Đem tiểu súc sinh không đáng tin cậy kia về! Không về thì cắt ngang chân hắn lôi về cho ta! Chuyện hư hỏng như vậy cũng bắt lão tử ra ngoài, nuôi con trai như vậy dùng để làm gì? Trong lòng của hắn chỉ có tiểu nương tử xinh đẹp, nào có người cha này!"

Người hầu vội vàng gật đầu, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng vẫn mờ mịt.

Vốn là thế tử cùng đi, đều cho rằng là cùng đi nha môn ăn bữa cơm rồi về phủ, căn bản không dám bẩm báo Hạ Vương. Kết quả là Cận Đại Đức cũng không về, thế tử cũng không trở về. Nội viện chủ sự Tiết phu nhân lo lắng, đi nghe ngóng, mới biết Tiểu Hạ Vương gia nhà họ đi đến nửa đường liền chạy mất, đồn đại là do hắn thấy tiểu nương thử xinh đẹp, mất hồn mà đuổi theo mĩ nhân....

Hạ Vương mặc dù nghe Tả Ngôn Hi đề cập qua quan phủ tra án, sẽ không hiểu được là Cận Đại Đức, căn bản không để ý. Ngày thứ hai dậy sớm, trời còn chưa sáng tìm Cận Đại Đức có việc phân phó, lại nghe được hắn bị giải vào nha môn nho nhỏ huyện Thẩm Hà, thiếu chút nữa tức giận lệch miệng. Tính tình nhiều năm chinh phạt nam bắc bùng phát, triệu tập thân bình hằng ngày, thẳng đến huyện nha mang Cận Đại Đức về, còn nảy sinh tức giận với đứa con ăn chơi mà hằng ngày mặc kệ, tất nhiên gộp lại tức giận cùng nhau.

Vấn đề là lúc này Tiểu Hạ Vương gia không đi thanh lâu, có trời mới biết hắn ở đâu phong lưu khoái hoạt. Chẳng lẽ lại để cho bọn họ đến từng nhà, từng giường tìm người?

Hạ Vương thấy người hầu đứng bất động, lại quát: "Còn không mau đi! Lão tử muốn lột da hắn!"

Một ngày trước còn xem cuộc chiến của A Nguyên và Tiểu Hạ Vương gia, liền chợt nhớ tới, Tiểu Hạ Vương gia gần đây thực sự thật xui xẻo.

Tiểu mĩ nhân muốn lột da của hắn không tính, lúc này ngay cả cha hắn cũng muốn lột da hắn.

Da của hắn mặc dù dày, ước chừng cũng không đủ lột.

------------



Sắc trời sáng còn chưa rõ, trên phố đã có không ít dân chúng làm ăn, rửa mặt, giặt quần áo, dọn dẹp lau chùi.

Rửa chính là cái bô.

Chúng phụ nhân đem theo các bô đầy, đi về hướng nhà xí bọn họ dùng chung, sau đó ngoài ý muốn lại phát hiện nhà xí rõ ràng bị khóa.

"Ai thiếu đạo đức thế? Nhà xí đang yên đang lành lại khóa, dùng thế nào đây?"

"Chính là......Ồ, không đúng, nơi này có giấy niêm phong! Là giấy niêm phong của quan phủ!"

"À...? "

Chúng phụ nhân nhìn qua khe cửa.

Nhà xí nhỏ này kết cấu cũng đơn giản, hố phân ở bên trong, thuận tiện che đậy được thân thể đi ngoài, từ bên trong cài then cũng được, một nửa hố phân khác ở ngoài phòng, thuận tiện khi đầy, lại để cho người dân lấy đi. Vì vậy nhà xí căn bản không hề có khung cửa sổ, chỉ có hầm cầu phía trên lộ ra chút phía ngoài ánh sáng nhạt, lại nhìn không rõ tình hình bên trong.

Một vị phụ nhân do dự nói: "Bên trong giống như treo ai đó."

Phụ nhân khác lắp bắp kinh hãi "Dọa ma, không lẽ có người treo cổ ở chỗ này?"

Phụ nhân phía trước cũng hoảng sợ đứng lên, "Hôm qua là có rất nhiều công sai đi qua, không chừng thật sự là có án chết người ! Có lẽ do trời quá muộn, mới khóa lại, để hôm nay tới xử trí?"

"Vậy cái bô của chúng ta...đổ thế nào đây?"

"Đương nhiên phải đổ! Dù sao chúng ta đổ ở bên ngoài, cũng không đụng vào bên trong!"

"Đúng đúng!"

Một lát sau, uế vật "rầm rầm" Đổ vào hố phân, quấy một hố phân nước, tanh tưởi ngút trời.

Chúng phụ nhân cũng bất chấp há mồm phàn nàn, bịt mũi đi rửa bô, rửa sạch uế vật trên bô, lại rửa lại hai lần, sau đó mới mang cái bô đến nơi khác phơi nắng.

Bởi vì cái hố phân quả thực tanh tưởi đến lợi hại, các nàng đi ra thật xa, mới bắt đầu nghị luận bên trong nhà xí rốt cuộc xảy ra án giết người nào.

Lại một lát, lại một tráng hán ôm bụng chạy tới, liếc cũng nhìn thấy trên cửa có khóa, thầm nói: "Làm cái quỷ gì! "

Mắt nhìn bốn bề vắng lặng, hắn khó hiểu ngồi xuống hố phân bên cạnh, nghe thấy tiếng tạch tạch, người nọ liền mãn nguyện mà ngửa đầu thở dài: "Thoải mái! Sảng khoái!"

Bên trong nhà xí, một đôi mắt còn có thể xuyên thấu qua hố phân, chứng kiến uế vật nhao nhao rơi tung tóe xuống......

--- đề lời nói với người xa lạ---

Đã quên không cùng mọi người nói, lúc ăn cơm không nên đọc. Lại sợ cười phun, lại sợ buồn nôn.....

Ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook