Lương Điền Mỹ Thương

Chương 29: Cố chấp với tình thân

Tiêu Diêu Dương Dương

20/10/2016

"A!" Lý Đức lập tức đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Đang ở đâu, Văn Nhi, nhanh, mau dẫn cha đi tìm Nhạc Nhạc."

Vốn Lý Văn cũng gấp gáp, lại phát hiện Tương thị nháy mắt với hắn, lập tức hiểu rõ, liền lộ ra vẻ làm khó nói: "Như vậy sao được, cha, nhị bá và nhị bá mẫu vẫn còn ở nhà chúng ta mà, mẹ đã đi qua rồi, trong nhà không thể không để lại người tiếp nhị bá và nhị bá mẫu."

Lý Đức phản ứng kịp, lập tức nói: "Nhị ca, huynh và nhị tẩu đi về trước đi, các huynh cũng bận rộn, đừng kéo dài thời gian, đứa nhỏ xảy ra chuyện, còn không biết còn bận rộn tới khi nào, đều đang rất lo lắng cho đứa bé."

Sớm không bị rắn cắn, muộn không bị rắn cắn, cố tình ngay lúc này, Lý Nghĩa khó chịu trong lòng, suy nghĩ nếu như ở lại, có lẽ sẽ phải làm chân chạy vặt thì gật đầu nói: “Vậy ta và nhị tẩu của đệ về trước, hôm nào sẽ sang đây xem các đệ.”

Lý Nghĩa nói xong, đứng dậy bước nhanh ra phòng chính, bước chân có chút vội vàng, chỉ sợ chậm một chút là sẽ bị gọi đi hỗ trợ vậy.

Trong sân, Vương thị đang đứng ở bên cạnh chuồng gia súc, con ngươi dính vào trên người con bò dịch không ra, cuối cùng bị Lý Nghĩa kéo đi.

"Thật là xui xẻo, vợ tứ đệ cũng đã đồng ý đưa ta hai con gà rừng, đang muốn nói cho ta thịt khô, kết quả bà già kia chạy vào, nói nha đầu chết tiệt kia bị rắn cắn, một cú cắn này, cũng đã lấy mất gà rừng của chúng ta, thật là một sao chổi, sao không một cú cắn chết nó đi!" Trên đường trở về, Vương thị mở miệng mắng.

Lý Nghĩa nghe, nhất thời tức giận nói: "Bà còn nói, trước khi đến ta đã làm theo như bà nói, có đồ là đủ rồi, ai bảo bà tham lam, còn muốn thịt khô, bà phải cầm đồ về nhà sớm một chút, cũng không cần đưa lại hai con gà mái, bà là đồ bàn bà phá của."

"Ông cho rằng ta đây là vì ai? Không phải ông nói muốn ăn thịt khô, ta đã sớm đi rồi, ta ước gì đi sớm một chút!" Vương thị nổi giận, dứt khoát đứng thẳng, chống nạnh chửi bóng chửi gió.

"Lười phải lôi kéo nói chuyện với đồ đàn bà như bà." Lý Nghĩa mềm xuống hạ giọng mắng một câu, quay đầu bước đi.

"Trách ta sao, trách ta lôi kéo nói chuyện với ông?" Vương thị hùng hùng hổ hổ theo sau, lại chuyển con ngươi nói: "Không thể để cho nhà lão Tứ chiếm tiện nghi, ngày mai đi mang gà mái về, còn có chim muông thú rừng vợ lão Tứ nói, thật may là hai con gà mái không biết đẻ trứng, nếu không thì thiệt thòi lớn rồi."

Đối với Vương thị mà nói, nhổ lông chim nhạn đang bay qua* là chuyện đương nhiên, nhưng người ta không cẩn thận nhặt một cọng lông của bà ta, nàng chính bà ta phải ăn thiệt thòi lớn.

(*Là một thành ngữ Nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý nói chuyện gì đã qua tay mà có lợi ích thì quyết không bỏ qua.)



Phòng chính, Lý Văn nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy hai vợ chồng Lý Nghĩa đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Văn Nhi, nhanh, mau cõng cha đi tìm Nhạc Nhạc." Lý Đức cuống cuồng nói, tuy vết máu ứ đọng trên đùi đã biến mất, khôi phục được một chút tri giác nhưng lại không dùng sức được, ông sợ ngã xuống giường.

Lý Văn mím môi im lặng.

Tương thị liền nói: "Tứ Nhi, không cần gấp gáp, Nhạc Nhạc nó không có chuyện gì, không rơi vào trong rãnh, cũng không bị rắn cắn, đợi lát nữa bọn họ sẽ trở về."

"Hả?" Lý Đức ngẩn ra, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nói: "Không bị cắn là tốt rồi, không bị cắn là tốt rồi. Tương đại thẩm, bà làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng rằng Nhạc Nhạc thật sự bị rắn cắn, bây giờ trái tim còn đang đập thình thịch đây này."

Lý Đức không trách cứ, mà nói ra tâm tình của ông, đối với người nhà mình, Lý Đức chưa bao giờ tức giận.

"Tứ Nhi, hù dọa ngươi, ngươi yên tâm, mấy đứa bé đều tốt lắm, đều là bà già ta nói bậy." Tương thị cười nói.

Lý Đức không nhịn được hỏi: "Tương đại thẩm, vì sao làm ta sợ, đang êm đẹp mà."

Tương thị không mở miệng, mà Lý Văn ở bên cạnh nói: "Cha, nếu không dọa cha thì cha sẽ nói chuyện Noãn Nhi còn sống cho nhị bá, đến lúc đó truyền đi, cha nói Noãn Nhi phải làm sao?"

"Đây, chuyện này. . . . . . Không phải cha chưa nói sao." Lý Đức có chút chột dạ.

Dừng một chút, lại giải thích theo bản năng: "Ta đây không phải thấy nhị bá các con rất vất vả mới đến một lần, lúc nãy không phải rất vui vẻ, lời kia mình đã nói đến khóe miệng, hơn nữa, nhị bá các con cũng không phải người ngoài, biết cũng không có gì."

Lý Văn day day thái dương huyệt, không lên tiếng.

"Ta đi phòng bếp xem một chút, lúc nãy Liễu Nhi đi gấp, trong bếp còn đốt lửa." Tương thị nói xong, xoay người đi phòng bếp.

"Cha, cha nghỉ ngơi cho tốt, con đi cửa viện chờ đám người Nhạc Nhạc." Lý Văn nói một câu, cũng ra khỏi phòng chính.



Lý Đức há miệng, rồi xấu hổ nhắm mắt lại, biết lúc nãy thiếu chút nữa nói sai, con lớn nhất giận ông rồi.

Lý Đức cố chấp với tình thân, đây là một khuyết điểm, cũng là ưu điểm cực lớn, bởi vì như thế nên ông chưa bao giờ tức giận với người trong nhà, cái gì cũng đều nghĩ đến hướng tốt, lắng nghe lời vợ con nói, tuy rằng cũng không nhất định sẽ đồng ý, nhưng tuyệt đối sẽ không tức giận, từ nơi này phương diện mà nói, ông là người cha tốt, cũng là người chồng tốt.

Bên phía chân núi, Tô thị vội vàng hấp tấp chạy tới, phát hiện Lý Nhạc không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

"Mấy tên tiểu tử các con, lần sau không thể gây sự như vậy, mẹ thiếu chút nữa bị các con hù chết rồi." Tô thị xoa cái đầu nhỏ của Lý Nhạc, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Mẹ, nếu như Nhạc Nhạc không bị rắn cắn, mẹ sẽ cho người khác thịt, mẹ, Nhạc Nhạc còn chưa ăn đủ thịt, đừng cho người khác có được không?" Lý Nhạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nũng nịu năn nỉ nói.

Những lời này, đều là lúc nãy Lý Noãn dạy cho bé, từ trong miệng con gái nhỏ nói ra, Tô thị càng có thể nghe lọt.

Mà vài ngày nay, mặc dù trong nhà bỗng nhiên có thêm thịt, sắc mặt mấy đứa bé bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng vẫn xanh vàng gầy yếu, không rực rỡ gì, nhìn qua thấy tội nghiệp. Nhất là Lý Nhạc, cuộc sống trong nhà, là từ năm năm trước bắt đầu thay đổi kém đi, khi đó, Lý Nhạc mới bốn tuổi, chính là thời kỳ đặt nền móng cho cơ thể phát triển nhưng ăn không ngon no, mặc dù có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, nhưng thân thể luôn không tốt.

Tô thị nhìn gương mặt gầy nhỏ của con gái nhỏ, trái tim đau xót, ngồi xổm người xuống ôm bé vào trong ngực, dịu dàng an ủi: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút, mỗi ngày mẹ sẽ nấu cho con, nhà chúng ta còn rất nhiều mà, ăn cũng ăn không hết."

"Vậy, mẹ, mẹ sẽ cho thịt người khác sao?" Lý Nhạc nháy mắt hỏi.

Tô thị khẽ sửng sốt một chút, ôn hòa giải thích: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ sẽ không cho người khác, bọn họ là thúc thúc ruột, thím ruột của các con, không phải người ngoài."

Ở trong mắt Tô thị, Lý Nhạc là một đứa bé không hiểu chuyện, đối với bà mà nói, hoàn toàn không để vào trong lòng, chỉ coi như bé muốn ăn thịt, mới có thể nói như vậy. Mà Tô thị yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, lấy tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu yêu cầu mình, cho nên mặc dù bà rất đau lòng, cũng không quên hết lòng dạy dỗ, hi vọng đứa bé nhà mình có thể hiểu chuyện một chút.

"Vâng." Lý Nhạc có chút không tình nguyện, đáp một tiếng thật khẽ.

Ở trong trí nhớ của Lý Nhạc, những thúc thúc và thím kia cực kỳ xa lạ, so sánh khập khiễng một chút thì ngay cả hàng xóm còn không bằng, đối với bọn họ, Lý Nhạc không có nửa điểm tình cảm, dĩ nhiên sẽ không nguyện ý để Tô thị cho bọn hắn thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Điền Mỹ Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook