Lười Thê Của Tổng Tài

Chương 11

Lạc Thanh

17/06/2015

“Y Thượng Tĩnh!”

Y Thượng Tĩnh chân trước lặng lẽ bước vào văn phòng, đi vào trước bàn làm việc của mình, đang muốn ngồi xuống thì sau lưng truyền đến thanh âm nghiêm túc uy nghiêm có lực rung động của chủ nhiệm, sợ tới mức toàn thân chấn động, cương lên thân mình, quay đầu, giật cái cười nói: “Chủ nhiệm Lưu sớm a!” Chủ nhiệm Lưu là sau khi họ Trầm kia bỏ đi, do công ty điều tới bổ nhiệm, thái độ làm người nghiêm khắc, có toàn bộ tính chất đặc biệt của lão bác chồng, nhậm chức được một ngày, liền bắt được Y Thượng Tĩnh đang nhàn hạ ngủ.

“Chủ tịch tự mình gọi điện thoại tới, thăng cô làm thư ký của phó tổng, cô trước chín giờ hôm nay phải đến gặp phó tổng trình diện.” Chủ nhiệm Lưu đâu ra đấy nói.

“Chủ tịch?! Tự mình?! Thư ký phó tổng!” Y Thượng Tĩnh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin trừng mắt nhìn chủ nhiệm Lưu, “Ha, chủ nhiệm, ngài có phải hay không nhớ lầm rồi a, ta, ta làm sao có thể sẽ thăng chức, hơn nữa còn là chủ tịch tự mình gọi điện thoại? !”

“Tôi cũng hi vọng là tôi nhớ lầm rồi! Nhưng thật sự là chủ tịch chính mồm gọi tên của cô!” Chủ nhiệm Lưu ném cho Y Thượng Tĩnh một cái liếc mắt, trên dưới đánh giá Y Thượng Tĩnh, giống như là cũng không tin giống Y Thượng Tĩnh người như thế lại có thể sẽ làm chủ tịch tự mình gọi điện thoại đến chỉ định thăng chức, hơn nữa còn là chức vị mọi người trông mong lấy được – thư ký của phó tổng!

“Ha ha, chủ nhiệm, ngài cũng đừng có cùng tôi nói giỡn!” Y Thượng Tĩnh vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, vẻ mặt chân thành thuyết, “Tuy rằng tôi mỗi ngày đi làm đều là tới trể về sớm, nhưng tôi đều là đem công việc tôi nên làm đều làm xong, tuyệt đối không có bỏ nhiệm vụ. Hơn nữa, tôi một nhân viên nho nhỏ, làm sao có thể lập tức liền thăng chức làm thư ký của phó tổng a, hơn nữa còn là chủ tịch tự mình gọi điện thoại…”

“Dài dòng cái gì, nhanh lên thu dọn đồ đạc đến tầng mười tám đi. Cô đã đến muộn, chẳng lẽ còn muốn cho phó tổng chờ cô đến?” Chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt, bắt đầu thuyết giáo.

Nga! Tầng mười tám, Y Thượng Tĩnh trong lòng trong lặng lẽ nhớ kỹ, vừa rồi mình không phải là từ lầu mười tám xuống sao? Haiz! Sớm biết như thế, liền không xuống! Bây giờ còn phải đi lên một lần nữa, thật sự là lỗ vốn mà!

Y Thượng Tĩnh đem đồ vật này nọ của mình thu thập xong, ngẩng đầu thấy chủ nhiệm Lưu còn đứng ở nơi đó, liền hỏi: “Chủ nhiệm, ngài không vội sao? Tôi nhớ ngài còn có cái báo cáo vẫn chưa xong, mà báo cáo kia là sáng nay cần giao cho cấp trên !”

Báo cáo? Chủ nhiệm Lưu nghĩ nghĩ, kia khuôn mặt rốt cục xuất hiện một tia hoảng sắc: “Nguy rồi, như thế nào lại quên việc này?!” Sau đó vội vàng chạy về phía văn phòng, nhưng trong lòng cũng thập phần kỳ quái, Y Thượng Tĩnh làm sao biết báo cáo mình còn chưa làm xong?

Y Thượng Tĩnh cười cười nhìn bộ dạng sốt ruột khó gặp của Chủ nhiệm Lưu, Chủ nhiệm Lưu có một thói quen tốt lắm, đó là thích đem báo cáo tới trước khi họp mỗi tuần diễn ra một phút mới có thể làm xong. Y Thượng Tĩnh lắc đầu, đem đồ đạc của mình để vào thùng giấy, sau đó ôm ra văn phòng, đi hướng thang máy.



“Tầng mười tám… văn phòng Phó tổng…” Y Thượng Tĩnh ôm thùng giấy, híp mắt, nhìn nhìn văn phòng duy nhất của mười tám tầng, dụi dụi mắt, vẫn là cảm thấy không thế nào thấy rõ, tìm ra kính mắt đeo vào, tiếp tục nhìn nhìn tấm biển trên cửa kia, đúng vậy, mặt trên kia rõ ràng viết hai chữ ‘Chủ tịch’.

“Sao lại thế này a! Văn phòng Phó tổng ở nơi nào?” Y Thượng Tĩnh đứng trên hành lang, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định hỏi Duy Nhã một chút. Vừa mới lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy trong văn phòng vang lên, sau đó liền nghe tiếng bước chân.

“Nga, vị tiên sinh này xin chờ một chút.” Y Thượng Tĩnh miệng so với hành động còn nhanh hơn, nhanh chóng gọi thân ảnh đang đi về hướng thang máy kia. Ba bước thành hai bước chạy đi lên, ngăn ở phía trước người nọ, hơi hơi cúi đầu, xem như lễ phép, hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi văn phòng phó tổng đi như thế nào?”

“Cô bị sa thải sao?” Thanh âm có điểm quen thuộc.

Y Thượng Tĩnh có điểm do dự, cảm thấy được giọng nói của người này tựa hồ là ở nơi nào nghe qua, ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn: “Bùi… Bùi đồng học?! Nguyên lai ngươi cũng ở đây lý đi làm a!”

(Túy Lạc Hoa: Hờ.. may quá tỷ tỷ nhận ra ca….)

Bùi Nhĩ Phàm nâng tay nhìn đồng hồ tay một chút, tiếp tục thản nhiên thuyết: ” Cô là bị sa thải, sau đó đến tìm phó tổng phân xử?”

“Sa thải?! Ách, không có!” Y Thượng Tĩnh cảm giác hai người giống như người hai nước, ngươi nói chuyện của ngươi, đành phải trả lời theo ý hắn, “Tôi là thư ký mới của phó tổng, đến tìm phó tổng báo cáo.”

Bùi Nhĩ Phàm mày giật giật, cao thấp đánh giá Y Thượng Tĩnh liếc mắt một cái, xoay người liền đi: “Đi theo tôi!”

“Nga, được!” Y Thượng Tĩnh cười cười, a! Vẫn là có lão đồng học thật là tốt! Nhưng thấy Bùi Nhĩ Phàm vào văn phòng chủ tịch, liền gọi lại Bùi Nhĩ Phàm: “Bùi đồng học, nơi này là văn phòng của chủ tịch!”

“Sau này là văn phòng của Phó tổng!” Bùi Nhĩ Phàm cười cười, mở cửa ra, thấy Y Thượng Tĩnh còn có nghi vấn “Vào đi, để đồ xuống trước rồi nói sau.”

Y Thượng Tĩnh vào cửa, liền thấy cái bàn thực trống trải, Y Thượng Tĩnh liền đem đồ vật này nọ đặt ở mặt trên, tiếp tục đi theo Bùi Nhĩ Phàm vào phòng riêng. Có thể Y Thượng Tĩnh suy nghĩ cũng lần trải qua, không ngừng đoán thân phận của Bùi Nhĩ Phàm, nhớ tới chủ tịch của công ty này họ Bùi cùng mấy ngày hôm trước nghe được nghe đồn, Y Thượng Tĩnh trong lòng cũng mơ hồ đoán được.



“Chủ tịch, đây là thư ký mới ngài an bài cho tôi?” Câu nói đầu tiên của Bùi Nhĩ Phàm au khi vào cửa, liền giúp Y Thượng Tĩnh xác định suy đoán trong lòng.

“Thượng Tĩnh, mau tới, ta giới thiệu cho cô.” Chủ tịch vừa thấy Y Thượng Tĩnh vào cửa, liền vui mừng kêu.

“Ách!” Y Thượng Tĩnh bỗng nhiên có cảm giác giống như bị sét đánh, sửng sốt ước chừng hai giây, mới cố gắng nở nụ cười, ” Đội… Bùi Chủ tịch, người khỏe!” Nhưng trong lòng lại nghĩ: Y Thượng Tĩnh, vận cứt chó của ngươi thật đúng là không phải tốt bình thường, không cẩn thận làm đồng học của Bùi phó tổng, tiếp tục lại cùng Bùi chủ tịch kia thành một nửa bằng hữu. Cho nên, lại không cẩn thận có thêm một chức vụ vô lý như vậy! Đây có tính là có một loạt quan hệ không?

Bùi Chí Cường bỏ qua vẻ mặt khó coi đến cực điểm của Y Thượng Tĩnh tươi cười, chỉ vào Y Thượng Tĩnh mặt hướng Bùi Nhĩ Phàm: “Đây là con trai ta, Bùi Nhĩ Phàm, sau này là cấp trên trực tiếp của cô. Tiểu Phàm, đây là Tiểu Tĩnh .”

“Chúng ta đã sớm biết! Cha.” Bùi Nhĩ Phàm vui vẻ nhìn bộ dạng ngây ngốc của Y Thượng Tĩnh, cười nói.

“Tiểu Tĩnh, các ngươi trước kia nhận thức?” Bùi Chí Cường nghi hoặc hỏi.

Y Thượng Tĩnh mấp máy môi, nhàn nhạt mở miệng: “Vâng chủ tịch, Bùi phó tổng là bạn của đồng học của bạn của tôi, từng gặp qua hai lần.”

“Nga! Như vậy a!” Bùi Chí Cường cười cười, “Hảo, hảo! Hai lần gặp mặt vẫn so với không biết tốt hơn! Như vậy, sau này cùng làm việc, cũng dễ hơn.”

Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, sau đó lại lại nhàn nhạt mở miệng: “Chủ tịch, phó tổng, các ngài còn có phân phó gì không?”

“Không có. Ngươi trước tiên đem đồ đạc của ngươi dọn dẹp một chút đi!” Bùi Chí Cường vẻ mặt tươi cười, nguyên bản trong lòng nghĩ Y Thượng Tĩnh thấy chính mình sẽ có cường đại phản ứng gì, không nghĩ tới cô chỉ là ngẩn người, liền khôi phục bình thường.

Y Thượng Tĩnh lĩnh mệnh, liền đi, lại tiếp tục quét mắt nhìn cha con họ Bùi một cái, mới đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lười Thê Của Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook