Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 92: Thê mộng 3

Kinh Chập

09/01/2019

Lục Yên đặt tay lên bụng, nở nụ cười ngọt ngào.

Anh lặng lẽ nhìn cô, trái tim như bị tan chảy.

Tạ Đạo Niên coi cô như vật báu mà ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: "Yên Yên a, suy nghĩ của em thật đúng là thiên mã hành không*."

(*thiên mã hành không: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là không có giới hạn, không kiềm chế. Chỉ người bốc đồng, không thực tế.)

"Vì vậy mới chia sẻ với anh a."

"Trường Canh, còn anh, anh có cảm nghĩ gì khi xem phim?"

Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại nhà tù Shawshank.

"Bị dồn vào chỗ chết nhưng vẫn sống lại được(1), che giấu tài năng, trầm đắc trụ khí(2)." Anh trầm ngâm một lúc, "Và sự ẩn nhẫn khi bị áp bức và lăng nhục."

(1)Bị dồn vào chỗ chết nhưng vẫn sống lại được: từ gốc (hán việt) là Trí chi tử địa hậu sinh, là danh ngôn Trung Quốc.

(2) Trầm đắc trụ khí: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi.

Cố gẵng nhẫn nại hết sức, để đợi thời cơ tốt nhất đến.

"Và khi ở trong cảnh ngục tù vẫn có thể khổ trung tán nhạc*."

(*khổ trung tán nhạc: Thành ngữ Trung Quốc, tìm kiếm niềm vui trong sự đau khổ.)

"Trường Canh, chúng ta đúng là hoàn toàn khác nhau."

Anh mỉm cười, "Thì cầu đồng tồn dị*."

(*cầu đồng tồn dị: là một thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là: tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được cái riêng.)

Lục Yên mỉm cười rúc đầu vào lồng ngực của anh, hai vợ chồng ngắm nhìn bầu trời đêm, các ngôi sao sáng lấp lánh, ánh mắt của Lục Yên cũng sáng lấp lánh, một cơn gió nhỏ thổi qua, phía xa xa có thưa thớt biển quảng cáo, và những cây cột đèn cao áp màu xám, xung quanh yên tĩnh.

Lục Yên xoa bụng, mí mắt dần dần khép lại...

Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô, nói khẽ, "Thật ra, chúng ta cũng giống nhau."

Trong giấc mơ của em có cá voi, còn trong giấc mơ của anh có em, cá voi là sự lãng mạn của em.

Còn em, chính là sự lãng mạn của anh.

.......



Giấc mơ này kéo dài rất lâu, cho đến khi lần thứ Lục Yên mơ thấy chú cá voi to lớn, và con sứa pha lê phát sáng kia, cô bước lên nó bằng đôi chân trần, sau đó tiếp tục chạy đuổi theo, lần này, cô đã chạy đến được rất gần chú cá voi, cô rất vui, vui đến mức cả người run rẩy, sau đó, một cơn đau bụng dữ dội ập đến, cuối cùng cô cũng sờ được vào chú cá voi, nhưng bước chân lại đạp hụt, rơi xuống lòng biển, nước biển bao la quấn lấy cô, cô vùng vẫy, không hít thở được, tay vẫn giơ lên, chú cá voi cách cô càng ngày càng xa, một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào cô, sự vật xung quanh đều thay đổi, một nhóm bác sĩ và y tá cầm dụng cụ đứng vây quanh cô, quần áo trên người có màu xanh như màu rêu, cá voi đã biến mất, biển rộng cũng biến mất, chỉ còn lại cơn đau dữ dội, đau đến mức tê tâm liệt phế, một lúc sau có tiếng trẻ con khóc vang lên, cô gọi tên Trường Canh, ánh sáng trắng lóe lên, ý thức của cô dần trở lên mơ hồ.

Buổi chiều hoàng hôn giữa tháng 5, ở bệnh viện đại học thành phố Ngô, Lục Yên đã sinh được một cô con gái, nặng 3kg.

Tạ Đạo Niên nhận được cuộc điện thoại thông báo, liền vội vàng chạy xe từ thành phố Cẩm trở về.

Lúc Lục Yên được đưa ra, Đào Nhạc mềm người ngã xuống đất, Ngụy Tĩnh Hàm vội vàng đỡ lấy bà, đứa bé được Tạ Vân Bằng ôm vào trong ngực, đôi mắt nhắm nghiền, da mặt nhăn nhíu lại, làn da có chút đỏ.

Trần Lộ đang nói chuyện với Lục Yên, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, đầu đầy mồ hôi, mơ mơ màng màng, cảnh vật xung quanh dường như đều biến thành hư vô, qua cánh cửa sổ của bệnh viện Lục Yên nhìn thấy ánh nắng chiều hoàng hôn ở bên ngoài, trên mặt đất xuất hiện ba vệt đỏ, rèm cửa sổ màu lam nhạt bị gió thổi bay, dán sát lại vào nhau, tới tới lui lui, giống như cái miệng đang hút nước của con cá.

Con ngươi của cô hơi dãn ra, cô thở hổn hển, tiếng bước chân truyền đến bên tai, càng ngày càng gần, càng ngày càng dồn dập, tí tách tí tách, càng ngày càng nhanh.

Trời sắp tối rồi ư?

Cô y tá đẩy cô vào phòng bệnh, Trần Lộ nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe được gì cả, sau đó cô nhìn thấy một đôi giày màu đen xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ngước mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Đạo Niên.

Sự sợ hãi bị đè nén từ lâu đột nhiên xông ra, cô hét to lên với giọng nói khàn đặc, "--------- Trường Canh."

Mọi người đều sửng sốt.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, sau đó, bên tai truyền đến tiếng thở dài mang theo đầy an ủi của anh, "Anh đây, anh ở đây."

Lục Yên nắm chặt lấy quần áo của anh, bật khóc đầy xót xa, Tạ Đạo Niên không ngừng hôn xuống cái trán của cô, "Anh ở đây, có anh ở đây rồi, đừng sợ, đừng sợ."

Lúc Lục Yên sinh em bé vẫn kìm nén không dám lớn tiếng kêu đau, cho đến giờ phút này nhìn thấy anh cô mới dám bật khóc.

Tạ Đạo Niên không ngờ rằng cô sinh sớm như vậy, lúc anh nhận được điện thoại đã bị dọa cho giật mình, rồi xin nghỉ làm ngay, nhưng vẫn đến chậm.

Cô bật khóc, tiếng khóc ngày càng lớn, ngày càng bi thương, cả người giống như bị hút hết sức lực.

Tay chân của Tạ Đạo Niên luống cuống, chỉ có thể ôm lấy cô.

Mọi người nhìn cảnh này, im lặng không nói gì.

Đúng lúc này Trần Lộ ôm đứa bé qua cho hai người nhìn, "Tiểu Yên, Trường Canh, mau nhìn cục cưng này."

Tạ Đạo Niên nhận lấy đứa bé, điều chỉnh tư thế, hơi ngồi xổm xuống, đưa khuôn mặt của con cho cô nhìn, "Yên Yên, em nhìn này."

Lục Yên khóc thút thít vài cái, dùng tay áo lau sạch nước mắt, quay đầu sang nhìn con, hai mắt của đứa bé nhắm chặt lại thành một đường cong, cái miệng thì chép chép, mái tóc vừa rậm vừa đen, Lục Yên nhìn cô con gái mà mình đã dùng hết sức lực để sinh ra, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.

Trần Lộ tiến đến gần cô, nói: "Tiểu Yên, trước tiên con cho cháu nó bú sữa đi."



Tạ Đạo Niên đặt đứa bé vào vòng tay của cô, người ở trong phòng bệnh đều đi ra ngoài, Lục Yên kéo áo lên, Trần Lộ lấy khăn lông đã nhúng nước ấm lau qua một chút cho cô, cô cầm núm vú đưa đến gần miệng của đứa bé, đứa bé bú mút một cách tự nhiên như đã quen từ lâu.

Tạ Đạo Niên ngồi ở bên cạnh kéo quần áo lại cho cô, Lục Yên thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, lấy khăn tay đưa cho anh, lại bất ngờ bị anh cầm tay đưa đến bên môi, đặt một nụ hôn xuống, "Yên Yên, em giỏi quá."

Cô đang bế con, xúc cảm trên tay âm ấm, cảm thấy sự dũng cảm đã quay về, "Em đã nói, em làm được."

Anh mỉm cười, tiến đến ôm lấy cô, nhỏ giọng nói, "Cục cưng đáng yêu quá."

Lục Yên nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của đứa bé, "Ừm."

Cục cưng đặt tay lên ngực của mẹ mình, cái miệng nhỏ liên tục bú mút, bàn tay rất nhỏ, Tạ Đạo Niên đưa ngón trỏ đến gần, cô bé từ từ nắm lấy.

Thật thần kỳ!

Cô ghé sát vào lỗ tai của anh, "Trường Canh, em đã thấy chú cá voi kia rồi."

"Khi nào vậy?"

"Lúc sinh con, lúc em chuẩn bị chạm vào nó, thì cục cưng ra đời."

"Thần kỳ như vậy?"

Lục Yên cũng cảm thấy vậy, lần duy nhất cô có thể chạm vào nó, vậy mà lại là trong ảo giác, quá thần kỳ.

Sau khi cho con bú xong, Đào Nhạc mang cơm đến, Tạ Đạo Niên vẫn ngồi bên cạnh cô, Lục Yên ăn rất nhiều, cô quá đói, sinh con xong, cả người dường như mất hết sức lực.

Tạ Vân Bằng ngồi ở bên cạnh trêu đứa bé, thỉnh thoảng còn cười lên, Lục Yên khá là ngạc nhiên, Trần Lộ thì thầm bên tai cô: "Trước đây lúc sinh Trường Canh mẹ bị khó sinh, dù ông ấy rất thích trẻ con, nhưng cũng không dám muốn có đứa nữa, bình thường khi có đứa bé nào đến Vân Phù Cư ông ấy đều sẽ cho chúng một ít đồ ăn vặt."

Lục Yên thầm cảm thán trong lòng, đúng là không nhìn ra.

Những ngày sau khi sinh xong đúng là không dễ trải qua, mỗi khi Lục Yên xuống giường đều cần phải có người trợ giúp, mỗi đêm Tạ Đạo Niên đều đọc thơ cho cô nghe, chơi cờ tướng với cô. Mỗi ngày y tá trưởng đều đến kiểm tra cơ thể cho cô, đối mặt với tiếng nói thô lỗ của cô ấy, Lục Yên đều ngoan ngoãn phối hợp theo.

Lục Yên vẫn tiếp tục nghỉ dưỡng trong viện, Đào Nhạc dạy cô một số phương pháp để phục hồi, lúc nào Tạ Đạo Niên rảnh đều đến viện thăm cô, Tiêu Diệu Thường bay từ Hồng Kông về, bà liệt kê ra những việc mà phụ nữ sau sinh nên làm và không nên làm, những gì nên ăn và không được ăn.

Cục cưng đã bụ bẫm hơn một chút, lông mày đã hiện rõ, làn da trắng nõn hơn, mỗi lần Tạ Đạo Niên bế đứa bé, đứa bé đều chảy nước miếng, bé tí tuổi đầu đã thích nhìn trai đẹp, giống hệt mẹ của nó.

Hai vợ chồng đặt tên cho cô bé là Tạ Nam Chi, nhũ danh* là Tiểu Hồng Tảo**, đối với cái tên này, trong lòng hai người đều vô cùng hiểu rõ ý nghĩa của nó.

(*nhũ danh = tên mụ = tên nhỏ = biệt danh= tên gọi khác.)

(**Tiểu Hồng Tảo: Quả táo đỏ nhỏ bé. Yang: nhắc nhẹ lại cho ai đã lỡ quên, táo đỏ là quả đã se duyên cho Yên tỷ và Niên ca.)

Trong năm thứ hai của cuộc hôn nhân, hai người đã có một kết tinh cho tình yêu, tình yêu không kẽ hở bắt đầu có một bàn tay nhỏ xông vào, và bàn tay nhỏ bé này dần lớn lên, trở thành một sự tồn tại vững chắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Yên, Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook