Lớp Học Đặc Biệt

Chương 7: Lạc vào kí ức

Miny

02/01/2014

Tại nhà nó…

Một loạt hình ảnh hiện ra trước mắt nó, công viên, băng ghế, hàng cây và có một người phụ nữ thật đẹp dắt theo một đứa con nhỏ, trông bà rất hiền từ. Nó muốn ngắm nhìn hình ảnh này mãi thì…

Đoàng…

Người phụ nữ ngã xuống, máu văng khắp nơi trên người cậu bé kia.

- Tôi bắn nhầm rồi.

Chỉ một câu của ông ta khiến nó phải bàng hoàng, nó biết ông ta là một sát thủ nhưng không thể nào bắn nhầm được. Nó nhìn người đàn ông đó và cây súng trên tay ông ta, không hề run sợ hay hoảng hốt cả. Trên cây súng đó có chữ… F.M?!

Từ cái ngày đó, nó quyết định trở thành một sát thủ và giải quyết tất cả những sát thủ như vậy. Sát thủ là người thi hánh công lý khi pháp luật không trừng trị được. Nên không thể chấp nhận việc giết nhầm bất kì ai.

Nó choàng tỉnh giấc. Nắng đã bắt đầu lên cao, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt của nó. Nó nheo mắt vì chưa kịp quen với ánh sáng.

Hôm nay là chủ nhật nên nó hơi thảnh thơi. Nếu Phong còn ở đây thì hay biết mấy. Mà nhắc tới tên Phong, nó lại tức tối lên. Người yêu của nhau mà đi đâu không báo nó một tiếng. Nhưng càng nói, nó lại càng nhớ đến Phong. Rốt cuộc, Phong đã đi đâu?

- Con ơi! Xuống đây mẹ nói chuyện chút.

Tiếng mẹ nó gọi kéo nó trở về với thực tại. Nó vội thay đồ rồi đi xuống.

Tới cầu thang thì nghe mẹ nó nói chuyện vui vẻ với một người. Tiến tới gần thì…

- Á, tên điên…

JD quay đầu lại nơi âm thanh đó phát ra. Hắn cười.

- Chào khỉ, mới sáng sớm làm gì la làng dữ vậy?

- Mi… mi đang làm gì ở đây?

Hắn cười khinh khỉnh, mẹ nó lườm nó một cái, lấy giọng.

- Con nói chuyện với anh phải lễ phép chứ.

- Tên đó bằng tuổi con mà mẹ.

Mẹ nó nhăn mặt.

- Con nói gì vậy? Đây là anh Ken. Người con sẽ cưới đó.

Nó như không tin vào tai mình nữa. JD là Ken, Ken là JD? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Tại anh phải đi làm nhiệm vụ nên vào trễ một năm. Con đừng có nói chuyện với anh như vậy

Trời ơi mẹ ơi là mẹ, sao không binh con mà binh người ngoài vậy nè?

Nó than trời trong lòng. Hắn bỗng đứng dậy. Hôm nay nhìn hắn khác hơn với khi đi học: áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo kaki đen, quần bò đen,tai đeo khuyên hình chữ Y. Trông hắn rất chững chạc nhưng vẫn mang đậm phong cách của hắn.

- Mẹ à, con đưa vợ về nha.

- Ừ con đi cẩn thận.

Nói rồi hắn bế nó lên trong lúc nó chẳng hiểu mô tê gì hết.

- Á, làm gì vậy? Buông tui ra.

Nhưng hình như hắn đã lơ lời nó nói. Thẩy nó vào chiếc Limo đen sáng lóa rồi cúi đầu chào mẹ nó.

Trong xe, nó không ngừng cào cáu, đánh đập tên đó dã mang. Ông tài xế chỉ biết cười nhìn hai đứa.

- Nói đi, chuyện này là sao hả?

Nó vừa gằn giọng vừa đánh hắn. Hắn lấy tay đỡ những cú đánh của nó, cười như mếu

- Ấy, anh đâu có làm gì đâu. Thôi mà vợ yêu vấu, đừng đánh anh nữa mà.

Nghe xong nó còn tức hơn, lấy đôi dép lên quýnh túi bụi vào hắn.

- Ai là vợ yêu chứ hả? Cho tui xuống mau lên.

Bị nó lấn át nãy giờ, hắn tức khí, nắm chặt hai tay nó không cho chống cự, đá dôi dép ra xa. Ánh mắt của hắn nghiêm chỉnh đến lạ thường. Để nó bình tĩnh trở lại, hắn buông nó ra, thở dài.

- Cô yên tâm đi. Con khỉ như cô còn lâu mới có cửa với tui. Chúng ta chỉ kết hôn trên lý thuyết mà thôi. Sau hai năm, tôi sẽ tìm cách để ly dị.



Nó nhìn hắn, hắn đang có một nỗi gì đó khó nói

- Không muốn kết hôn thì anh đồng ý lấy tui làm gì?

- Tui chỉ làm theo lời mẹ tui thôi. Mẹ tui là bạn thân của mẹ cô đó. Nhưng giờ mẹ tui bệnh nặng nên bà muốn tôi lấy vợ, mà đó lại chính là cô. Dù không muốn, tui vẫn phải đồng ý…

Nó nhìn hắn, có vẻ như hắn rất thương mẹ. Thì ra hoàn cảnh của hắn cũng khó khăn lắm chứ bộ. Nhưng nó không thể đồng ý lấy hắn vì nó còn Phong nữa mà.

- Tui không thể lấy cậu đâu. Tui đã có người yêu rồi.

Tên đó cười nhạt, nhìn thẳng vào nó

- Tên Phong đó chứ gì?

- Anh… Sao anh…?

Hắn cười nhạt, không nói gì cả. Tới nhà hắn, việc đầu tiên hắn làm là bế xóc nó lên, không quên cầm theo đôi dép.

- Anh… thả xuống coi.

Hắn cười nhìn nó, nụ cười này làm nó rùng mình làm sao ấy. Nhưng ở góc nhìn của nó, hắn đẹp đẹp làm sao ấy. Giờ nó mới để ý, lông mi hắn cong vút, mà dài nữa. Khuôn mặt nhìn quyến rũ cực kì. Không được, còn Phong nữa mà. Không được dao động.

Nước Mĩ…

Hắn tỉnh dậy, hắn có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi. Nhíu mày, hắn nhìn xung quanh. Màu trắng, mọi thứ đều màu trắng.

- Đây là đâu?... Mình sao không nhớ gì hết vậy?

- Cậu tỉnh rồi à?

Ông chủ tịch F.M bước vào.

- Ông… ông là ai?

Ông chủ tịch hoảng hốt. Chạy lại giật giật hắn

- Cậu không nhớ tôi là ai sao?

Hắn lắc đầu. Hiện giờ đầu óc hắn trống rỗng. Mọi kí ức đều là con số không. Hắn ôm đầu.

- Thực sự… tôi là ai?

Ông chủ tịch không biết nói gì thêm. Ngồi xuống trên giường bệnh.

- Nếu tôi biết thế này, tôi sẽ không cử cậu đi làm nhiệm vụ đâu.

Hắn nhìn ông ta

- Ông nói như vậy là có ý gì?

- Cậu thật sự quên rồi sao? Cậu tên Phong, là sát thủ của F.M. Tôi sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu…

Lại nói về JD và nó ( hay Ken ta…)

- Mẹ, con đã đưa cô ấy tới rồi.

Hắn đi vào một căn phòng, toàn màu vàng, nhưng khi nhìn vào lại có cảm giác rất dễ chịu. Căn phòng cũng bố trí rất đẹp mắt. Và trong đó có một người đàn bà, trông bà ấy có vẻ rất mệt mỏi, da vẽ nhợt nhạt và nó chỉ nghe được tiếng thều thào của bà ta và hắn.

- Mẹ anh bảo em lại đây cho mẹ anh xem kĩ.

Trời, tự nhiên thay đổi cách xưng hô làm nó nhột nhột. Nó tiến lại gần bà ấy hơn. Nó nhìn kĩ, bà ấy có đôi mắt rất đẹp với hàng mi cong vút, tuy vậy, đôi mắt ấy giống như đang chịu gì đó rất đau đớn. Bà cố gắng đưa tay lên mặt nó. Nó cầm lấy tay bà và đặt lên đôi gò má của mình. Gương mặt bà ấy thanh thản hẳn ra, thều thào với con trai.

- Mẹ anh nói em rất xinh đẹp, anh rất có phước khi cưới được em.

Sau đó, hắn và nó bước vào phòng của hắn. Phòng của hắn khác hoàn toàn phòng nó. Màu xanh bao trùm cả căn phòng. Màu như màu biển, dịu nhẹ.

- Từ hôm nay, khỉ cô sẽ sống chung với tôi.

- Không còn phòng khác sao?

Nó e dè hỏi. Hơi ngại khi nghe nó và hắn sẽ ở chung phòng. Hắn cười nửa miệng, xua xua tay

- Vậy là cô chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi à?



- Không. Tại tôi thấy thương mẹ anh quá thôi.

Hắn cười khì làm nó tức phát điên. Người ta muốn làm người tốt một bữa mà cứ bị cái tên đáng ghét này làm phát điên lên.

- Nhà tôi hết phòng rồi. Mà cô là khỉ mà, tôi sẽ không làm gì cô đâu.

Nó tức khí, chui vào phòng đóng cửa cái rầm, hắn chỉ biết cười vì sự trẻ con của nó.

Mấy phút sau, hắn cầm chìa khóa vào mở cửa thì đã thấy nó trải mềnh gối ở dưới đất. Nó thấy hắn liền ném nửa con mắt về phía hắn.

- Tui sẽ ngủ ở dưới.

Nói rồi nó lục cái va li của nó, lấy ra bộ quần áo kín đáo nhất để thay ra. Hắn nhìn nó đi ra từ phòng tắm mà phì cười. Nhìn nó còn ngố hơn chữ ngố: Áo tay dài mà dày nữa, quần cũng dài mà còn mang vớ nữa. Ai nhìn vô chắc tưởng đi trú đông. Mà hiện giờ đang là mùa hè mà. Nó tức tối, lấy cái gối trên giường ném vào mặt hắn. Rồi nằm lăn ra đất mà cười. Nằm một hồi, nó lại suy nghĩ, suy nghĩ về Phong, nó buồn lắm. Phong hình như đã chiếm một vị trí hết sức quan trọng trong tim của nó. Nó làm gì cũng nhớ đến Phong… Nhưng nó nào biết, Phong đã mất trí nhớ. Tại sao chứ?

Về Phong…

Hắn tức tối, đập bàn như muốn gãy.

- Con nhỏ đó đã làm như vậy sao?

- Phải, nó đã lợi dụng tình cảm của cậu để đạt được mục đích và nó đã định thủ tiêu cậu nhưng may là tôi đã kịp thời tới và đưa cậu qua bên đây để chữa trị.

Hắn nhìn người con gái trong tấm hình. Là nó. Nhưng không phải là nỗi nhớ nhung hay thương yêu, mà là một sự căm ghét đến tột đỉnh. Hắn muốn giết nó.

Trở lại ngày mà nó đi làm nhiệm vụ với JD…

Sau khi hắn tạm biệt nó, hắn vụt lao đi đến nhà chủ tịch F.M

- có chuyện gì sao?

Chủ tịch F.M ngạc nhiên khi thấy Phong đến gặp mình mà không báo trước

- Tôi… muốn từ bỏ công việc của F.M.

- Tại sao?

- Tôi…

Phong cúi người, không dám nói ra lý do.

- Vì cậu yêu con bé đó à?

Ông đưa ra tấm hình của nó và hắn lúc thân mật. Rồi ông lắc đầu. Không gian chìm trong im lặng.

- Cậu đã quên mẹ mình chết như thế nào rồi ư?

- Tôi không quên, nhưng chuyện đó không liên quan đến cô ấy và tôi nghĩ mẹ sẽ hiểu cho tôi.

- Vớ vẩn, bọn chúng cùng một hội cả đấy.

Ông chủ tịch tức tối, vứt hết mọi thứ trên bàn xuống. Một đám người đột nhiên xông vào, đập một phát vào đầu hắn làm hắn bất tỉnh. Trong lúc sắp ngất, hắn nghe một giọng cười rất to

- Nếu cậu rút lui thì F.M sẽ không còn tiền cha cậu cung cấp nữa, và ta muốn trả thù hội S.M chết tiệt ấy…

Lật lại kí ức tám năm vể trước.

Vào một buổi chiều, hắn cùng mẹ dạo quanh công viên. Trong kí ức của hắn, mẹ là người phụ nữ hiền từ nhất với đôi mắt long lanh và đen láy, mang chút nỗi buồn, mẹ có mái tóc dài màu hạt dẻ và rất thương hắn. Rồi chỉ trong phút chốc, tiếng súng vang lên và cũng lúc đó mẹ hắn ngã xuống, máu văng khắp người hắn. Hắn chỉ thấy được người đàn ông cầm khẩu súng kia nét mặt cũng rất hốt hoảng, và trên tai ông có mang huy hiệu S.M.

- Tôi bắn nhầm rồi.

Nhầm ư? Chỉ vì sự nhầm lẫn mà mẹ hắn đã nằm xuống ở đó. Khuôn mặt người đàn ông đó, hắn chưa bao giờ quên. .Vì muốn trả thù, hắn đã gia nhập F.M và được huấn luyện cho đến tận bây giờ.

Một tên cận vệ từ ngoài xông vào…

- Dạ thưa chủ tịch, máy bay đã sẵn sàng rồi ạ…

Ông ta gật đầu.

Mọi kế hoạch bây giờ mới thực sự diễn ra.

Đêm đó…

Hôm nay là đêm đầu tiên nó ở nhà JD. Thường thì người ta sẽ khó ngủ khi ở nhà người lạ, nhưng với nó thì không có từ không ngủ được ở đây. Nó ngủ mà chẳng biết trời trăng gì luôn. Hắn nhìn nó mà bất giác mỉm cười. Hắn leo xuống giường (nó dưới đất đấy ạ), ngắm nhìn gương mặt nó thật kĩ. Mái tóc đen óng, làn da trắng mịn và đôi môi chúm chím màu đỏ đó… Hắn không thể kiềm chế mình hơn nữa, hắn tiến gần hơn, gần hơn… đặt lên môi nó một nụ hôn. Một nụ hôn ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo nào. Nó vẫn chìm trong giấc mộng của mình. Tưởng như mình lạc trong thế giới kẹo ngoạt vậy. Môi lúc nào cũng có vị ngọt. Hắn dần buông đôi môi nó ra, khẽ cười và leo lên giường, ngủ.

Hôm nay, cảm giác trong JD có chút gì đó xao động, từ lúc gặp nó, quen biết với nó… Hắn cười nhiều hơn. Hắn đã thích nó rồi chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Học Đặc Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook