Long Thành

Chương 33: Quất Miêu Thi Xã (1)

Phương Tưởng

24/07/2019

Long Thành là trầm tĩnh huấn luyện, không có chú ý tới một tin tức trường học gởi đến.

Ký túc xá Niếp Tiểu Như, náo động bởi metal rock, làm cho không khí như muốn bốc lửa. Niếp Tiểu Như nằm ở trên sô pha da thật mềm mại, nhìn đèn treo thủy tinh hoa lệ, bỗng nhiên kêu lên: "A Nộ, tôi muốn ăn sơn trà."

A Nộ đang luyện tập tức giận trả lại một câu: "Tự mình lấy đi."

Ngày hôm qua bị Lưu thúc phê bình suốt một giờ, Lưu thúc là người A Nộ tôn kính nhất, hắn không dám phản bác, thành thành thật thật mà nghe, nhưng mà nghẹn một bụng lửa. Tiểu thư nhất định muốn đến chỗ đông người, hắn có biện pháp nào?

Vì thế hai người bị cấm túc, trước khi khai giảng không được ra khỏi cửa.

"A Nộ, cậu nói Triệu Nhã thế nào? Sao mà tin tức đều không có?"

"A Nộ, cậu tạm dừng đi, chúng ta nói chuyện một chút."

"A Nộ, quá nhàm chán! Đây là cái trường học rách nát gì vậy! Đúng là nơi chim cũng không thèm ỉa!"

. . .

A Nộ cảm giác mình muốn điên rồi, đây là lần đầu tiên hắn đi theo bên cạnh tiểu thư bảo hộ an toàn, hắn hiện tại mới rõ ràng ánh mắt huynh đệ khác nhìn hắn lúc ấy, đó phải là "Tự cầu nhiều phúc" mà!

Quá phiền!

Hắn hận không thể tìm băng dán bịt cái miệng của tiểu thư lại, tìm sợi dây trói tiểu thư lại, tìm thanh đao. . .

Bỏ đi bỏ đi, lão gia đối với mình ân trọng như núi.

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên trong tầm nhìn của hắn trúng bắn ra một tin tức.

"Năm học này, để thích ứng với phát triển của thời đại, trường học sẽ xây dựng lại Phòng tác phong và kỷ luật. Đồng học Long Thành sẽ đảm nhiệm đốc tra Phòng tác phong và kỷ luật của người, phụ trách chỉnh đốn tác phong túc kỷ, tuần tra trường học, hy vọng đồng học toàn trường tích cực phối hợp, vì cộng đồng mà tạo ra trường học tốt đẹp làm ra cống hiến thuộc về mình."

Tin nhắn không dài.

A Nộ ngây người một chút, Long Thành? Không phải là Thiết Canh Vương kia sao? Nhận chức đốc tra Phòng tác phong và kỷ luật? Chỉ bằng hắn?



Niếp Tiểu Như đang chán đến chết ngồi bật dậy: "Ai, Long Thành, Phòng tác phong và kỷ luật! Cái này hay rồi, có thể quang minh chính đại hốt hắn!"

Niếp Kế Hổ nắm chức vị quan trọng, Niếp Tiểu Như từ nhỏ mưa dầm thấm đất, so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều. Long Thành đây là rõ ràng bị trường học đẩy ra làm kẻ chết thay, đứng ở mặt đối lập toàn bộ đồng học.

Long Thành thân thể nhỏ gầy, có thể chịu được lửa giận đồng học toàn trường sao?

Quả nhiên, miễn phí trên thế giới này đều phải trả giá.

Nàng lập tức hứng thú.

Như Niếp Tiểu Như dự đoán, học sinh toàn trường đều bùng nổ. Phòng tác phong và kỷ luật? Đó không phải là đối phó bọn họ sao?

"Long Thành là ai?"

Đây là vấn đề hôm nay bị hỏi nhiều nhất, học sinh mới còn có người biết, học sinh cũ là hoàn toàn mờ mịt.

Rất nhanh, có đồng học tin tức linh thông, nghe được Long Thành chính là Thiết Canh Vương mấy hôm trước được trúng tuyển miễn phí. Cái này giống như chọc tổ ong vò vẽ, các loại châm chọc khiêu khích ùn ùn.

"Nông giáp Long Thành? Còn Phòng tác phong và kỷ luật, máy móc nông nghiệp thì tốt rồi, để cho hắn dạy chúng ta trồng trọt."

"Một tên làm nông đã muốn cưỡi ở trên đầu lão tử mà rải nước tiểu?"

"Các huynh đệ, chơi chết hắn!"

Học sinh còn trong kỳ nghỉ, lập tức muốn hành động, nghĩ xem làm thế nào nghênh đón đốc tra đại nhân của bọn họ "tốt" một chút!

Hạ Vinh vừa mới chia tay bạn gái tâm tình thực không ổn. Còn chưa có khai giảng, không có biện pháp tìm chân nhân động thủ. Hắn đơn giản chạy đến hệ thống mạng "Minh Nguyệt Chi Sâm" của khu Quang Giáp, liên tục đánh xếp hạng mấy giờ, giết đỏ cả mắt, ngụm khí ứ đọng trong lồng ngực rốt cuộc mới nhẹ đi rất nhiều.

Tích tích tích, nhắc nhở có tin tức, hắn nhìn thoáng qua, lệnh triệu tập xã đoàn.

Lão đại quay lại trường.

Mỗi lần lão đại quay lại trường, mới có thể phát lệnh triệu tập, ngày nghỉ căn bản tìm không thấy người, tin nhắn gởi cho hắn không bao giờ trả lời. Ngay cả "nhà cũ" bình thường dùng để đoàn đội hoạt động cũng đóng cửa.

Hạ Vinh nhập vào tọa độ "nhà cũ", trước mắt biến đổi.



Sàn ánh sáng dạng gỗ màu rám nắng có thể giám định người, lại lộ ra khí tức lịch sử, giẫm lên kẽo kẹt rung động. Phòng khách thực trống trải, bàn ăn thật dài xếp chỉnh tề thuần nến bạc, cắm đầy ngọn nến màu trắng, ngọn đèn nhu hòa. Trên vách tường treo tinh đồ cổ xưa cùng những bức tranh lớn, đỉnh đầu là khung đỉnh giống như giáo đường.

Góc sáng sủa của phòng khách đặt một cái bàn học, đèn bàn lưu ly bằng đồng tản ra ánh sáng nhu hòa. Một góc bàn học, một con mèo vàng lông xù, thân thể đang quấn tròn say ngủ. Giá sách phía sau bàn học bày đầy các loại sách, đây cũng không phải là vật trang sức, mà là các loại tư liệu lão đại sưu tầm.

Sô pha vải hình thức phục cổ, thảm vàng nhạt phong cách nông thôn mềm mại, lò sưởi bằng gang màu đen trong tường bốc lên ngọn lửa màu đỏ, mười phần ấm áp. Nơi này là "nhà cũ", là nơi bọn họ bình thường tụ hội.

Hạ Vinh tìm cái sô pha mà nằm vật lên.

Lão đại thích phong cách phục cổ, bỏ ra không ít tinh lực tạo ra căn nhà độc lập này. Vốn tự cho là đúng, sau đó thành nhà công cộng của đoàn thể nho nhỏ bọn họ.

Hạ Vinh thật ra khá thích căn nhà này, mỗi ngày nhìn thấy phong cách kim loại, thủy tinh lạnh như băng, thật sự làm cho người ta phiền chán.

Đương nhiên, bảo hắn làm một cái, hắn khẳng định sẽ không. Ở trên mạng, thành lập căn nhà độc lập thực dễ dàng, cũng không cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà muốn bố trí đẹp mắt đặc sắc, ngoài tốn kém ra thì còn phải có phẩm vị.

Tiếc nuối là, thời gian hắn có nhưng hắn lại lười, phẩm vị là thứ từ nhỏ đã không có, không chỉ một lần bị bạn gái mắng cho. Nghĩ đến bạn gái, tâm tình của hắn càng tệ, sắc mặt âm u.

Một đạo hào quang lóe lên, xuất hiện một bóng người cao gầy.

"Lão đại còn chưa tới?"

Cung Tuấn mặc áo sơmi hồng nhạt, cổ áo nửa dựng, bên dưới là một cái quần hoa văn màu tím than, trên chân mang dép lê.

Hạ Vinh không để ý tới hắn.

Cung Tuấn chú ý tới sắc mặt âm trầm của Hạ Vinh, nhướng nhướng mày: "Sao vậy? lại chia tay?"

Hạ Vinh mặt càng đen thêm vài phần.

Cung Tuấn đặt mông ngồi xuống ở sô pha đối diện Hạ Vinh: "Chia thì chia đi, cũ không đi mới sao tới. So với tao thì tốt rồi, trừ bỏ người hầu nhà của tao, đã hai tháng không có nói chuyện với gái. May mà cuối năm, Vụ Bá nơi thông quê kia sau này không cần đi nữa. Tụi mày đêm nay đến đi, tao mời!"

Hạ Vinh thần sắc hơi dịu xuống, ngẫm lại Cung Tuấn ngày nghỉ phải chịu khổ, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Vụ Bá tinh là một tinh cầu loại nhỏ, cũng tương tự Nguyệt tinh, khác nhau là tuyệt đại đa số của nó là hải dương. Vụ Bá tinh dân cư rất thưa thớt, buôn bán lạc hậu, phong cảnh, tốt rồi, cũng không nói là tú lệ, là một nơi phi thường chán nản.

Nhưng mà Vụ Bá là quê của Cung Tuấn, bắt đầu từ khi Cung Tuấn biết chuyện, mỗi khi trường học nghỉ, cha hắn chỉ cho hắn hai lựa chọn. Hoặc là một mình về Vụ Bá nghỉ phép, hoặc là đi tới bên ba mẹ mà nghỉ phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook