Long Tế Chí Tôn

Chương 620: Cuối cùng đã trở lại

Cố Tiểu Tam

13/12/2020

Dù sao cảnh giới Hỗn Độn vượt ra ngoài quá khứ, tương lai và hiện tại, thậm chí có thể đùa giỡn dòng sông thời quang trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn Cô Tô Vô Thượng!”

Trần Dương chắp tay hành lễ.

Cô Tô cười cười: “Đừng khách sáo!”

“Thật ra đến cảnh giới như chúng ta, để tìm được đạo hữu đã là một chuyện rất khó. Cái gọi là vừa vào đại đạo sâu như biển, quay đầu đã chục nghìn năm”.

Cô độc, đây là lời bình Trần Dương dành cho Cô Tô.

Có thể cảm nhận được sự cô độc toát ra từ nội tâm.

Ông ấy đã ở đây hàng triệu kỷ nguyên, ai biết trước khi đến ông ấy đã sống bao lâu?

Trần Dương cười rồi bay về nơi đường nhân quả đã bị đứt.

Có vài câu chẳng cần nói nhiều, nếu hiểu tự nhiên sẽ hiểu.

Khẽ nắm lấy đường nhân quả, Trần Dương thôi diễn theo đường nhân quả, thoáng chốc đã thấy đám sương mù kia.

Sương mù bắt đầu tan ra từng chút một, một vũ trụ hoang vắng xuất hiện trong mắt anh.

Toàn bộ vũ trụ ngập tràn hơi thở mục nát, vô số hố đen cắn nuốt vách ngăn thế giới ngôi sao, đường nhân quả rắn chắc kéo sâu vào trong vũ trụ!

Tìm được đường trở về rồi!

Trần Dương vui mừng quá đỗi!

Anh thu thần thông lại.

Trở lại Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, nhìn thoáng qua, Chân Thần nhiều như sóng biển, đệ tử tông môn đang tiếp đón.

“Ma Dương, mày tiếp tục canh giữ, tao và Nguyên Dương về trước!”

Ma Dương đồng ý, mặc dù về nhà quan trọng nhưng ở đây cũng có người khiến anh ta bận lòng.

Bản thể Trần Dương đột phá cảnh giới Sáng Thế, có lẽ Ma Dương và những phân thân khác cũng nhanh thôi.

Cho nên bản thể không ở đây cũng chẳng sao!

Thần niệm của anh bao trùm vô số tinh vực, thấy Trần Bất Hối, Trần Côn, thấy Viên Tuyết Phi và còn Ngọc Khiết.

Phân thân Ngũ Hành cũng ổn, phân thân Âm Dương cũng ổn, có thể cảm ứng được phản hồi của Trần Dương.

Vô số lĩnh ngộ chuyển động suy nghĩ, ngày đột phá cảnh giới Sáng Thế đang đến gần!

“Khi tôi quay lại, tôi sẽ dẫn theo người nhà!”

Khoảnh khắc này, Trần Dương đã đợi lâu lắm rồi, mặc dù thế giới bên ngoài mới trôi qua gần 100 năm nhưng trên thực tế, Trần Dương đã đợi hàng tỉ năm.

Thấy sự niết diệt của vô số sinh linh, cũng thấy được vô số trời trong trăng khuyết.

Anh điểm ngón tay một cái, không gian xuất hiện khe hở, Trần Dương bay người chui vào.

Theo đường nhân quả Trần Dương nhìn thấy các thế giới kỳ quái.

Anh có thể cảm nhận dòng chảy thời giang của thế giới, 1 năm, 2 năm, 3 năm… 300 năm, 500 năm…

Mà thế giới bên trong cơ thể Trần Dương cũng đang mở rộng nhanh chóng.

Đi xuyên qua đường hầm thời gian và không gian hàng nghìn năm, chắc chắn sự cô đơn đó có thể làm một người phát điên.

Nhưng cũng may thế giới bên trong cơ thể Trần Dương có vô số sinh linh có thể giết thời gian.

Thế giới tổ, Thiên Đạo thăng tiến thành Đại Đạo.

Những Thánh Nhân trong đó đều lũ lượt lên Chân Thần!

Đạo tắc của Trần Dương cũng đang không ngừng hoàn thiện, cuối cùng ngưng tụ thành đại đạo hoàn chỉnh!

Cảnh giới của anh tăng như bay, cảnh giới Sáng Thế trung kỳ, cảnh giới Sáng Thế hậu kỳ…

1 đại đạo, 2 đại đạo, 3 đại đạo… 100 đại đạo, 200 đại đạo… 1000 đại đạo…

Lúc này thế giới tổ đã lớn hơn 1000 tỉ trượng, hoàn toàn vượt qua đại lục Thần Ma, và đạt đến đỉnh Tiểu Thiên thế giới.

Trần Dương còn nối các thế giới lại với nhau.

Đại chiến thế giới bùng nổ.

Chiến đấu là hủy diệt, cũng là tiến bộ, có thể làm thế giới phát triển nhanh hơn.

Trần Dương đứng ở nơi cao nhất, nhìn sinh linh niết diệt, lòng bình thản, thế giới không thể cứ hòa bình phát triển mãi.

Cũng giống như kiếp, là kiếp nạn, cũng là cơ duyên.

Thập Nhất Chuyển Kim Thân của Trần Dương cũng đã hoàn toàn viên mãn, bắt đầu dùng đại đạo hoàn chỉnh luyện hóa thân xác.

Mỗi một suy nghĩ đều có thể so với Chân Thần viên mãn, 480 triệu Chân Thần viên mãn hợp lại cũng không bằng thân xác Trần Dương.

Nhưng càng về sau, tu luyện càng khó, lại đi trong đường hầm Thời Quang chục nghìn năm, cuối cùng một tia sáng cũng chiếu vào.



Dường như Trần Dương đang đi vào một nơi tựa như màng thai của vũ trụ.

“Bụp!”

Xuyên từ bên trong ra, một vũ trụ rách nát xuất hiện trước mắt Trần Dương.

Thành phố mới mục nát, xạ tuyến vũ trụ tàn bạo, sinh cơ vũ trụ hỗn loạn.

Có thể nhìn thấy hố đen cắn nuốt mọi thứ ở khắp mọi mơi.

Nhưng với Trần Dương mà nói những thứ đó chẳng là gì!

Cho dù là hố đen, với anh mà nói, phất tay là có thể tiêu diệt.

Theo đường nhân quả, tốc độ của Trần Dương rất nhanh, mỗi bước một tinh vực, mặc dù có rất nhiều sinh vật tồn tại trên tinh vực đó nhưng đều là sinh mạng tương đối thấp.

Những tinh cầu sắp bị hủy diệt, Trần Dương cũng không buông tha, lấy lõi sao cho vào thế giới huyệt khiếu!

Với anh mà nói đây chỉ là chuyện của một suy nghĩ, không cần lãng phí sức lực, hơn nữa anh cũng cần bổ sung để đề phòng những nguy hiểm có thể gặp phải.

Mặc dù chỉ có Đại Thiên Tôn mới đủ khả năng gây nguy hiểm cho anh nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Thần niệm lướt qua không trung, anh thấy rất nhiều ấn ký sắp tiêu vong, toàn bộ vũ trụ đầy khí chết chóc.

“Nơi này đã từng xuất hiện sinh linh rất mạnh nhưng kém hơn chúng ta, tôi có thể cảm nhận được hơi thở còn sót lại!”

Nguyên Dương xuất hiện bên cạnh Trần Dương.

“Không biết cuối cùng vũ trụ này đã gặp phải chuyện gì, tại sao lại mục nát? Cứ đà này, cùng lắm triệu kỷ nguyên nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ, trở thành tử vực”.

Trần Dương gật đầu: “Về trước rồi nói sau!”

Không biết đã đi bao lâu, một tinh vực lấp lánh ánh sao xuất hiện trong tầm mắt anh.

“Ở đây, chính là đây…”

Trần Dương kích động nhìn hỏa cầu lớn đang tỏa ra sức nóng vô hạn, và còn những hơi thở quen thuộc, anh thật muốn bật khóc.

“Cuối cùng đã trở về rồi!”

Viên tinh cầu màu xanh biển kia, và còn rất nhiều vệ tinh quay xung quanh.

Anh cẩn thận thu sức mạnh của mình lại, tinh cầu này quá yếu ớt, cho dù là hơi thở của anh cũng đã đủ làm tinh cầu này nứt toác trong nháy mắt.

Sau khi dồn nén cực độ, Trần Dương lao vào tầng khí quyển, thần niệm khóa chặt Hoa Hạ, quê hương làm anh mong nhớ.

“Tôi trở về rồi!”

Trần Dương hung hăng phẩy tay, nhìn không gian bị xé rách liền mép trở lại2, âm thầm thở dài, thế giới này cực kỳ yếu ớt, thật sự chỉ một hơi thở thôi đã đủ khiến nó diệt vong.

Cùng lúc đó, ở thành phố Tây Xuyên!

Đan Tông!

Lý Lâm nhìn đám người bức ép đứng bên dưới: “Chẳng lẽ các người không sợ Minh chủ trở về hay sao?”

“Lý Tông chủ, đừng cho rằng chúng tôi không biết, Minh chủ đã phi thăng từ lâu rồi”.

“Năm đó hẹn 10 năm, bây giờ đã quá hẹn 5 năm rồi, nếu Minh chủ về được thì đã về từ lâu rồi”.

“Đúng đó, cô đừng ngoan cố nữa!”

Sau khi Trần Dương thống nhất Võ Lâm, toàn bộ Võ Lâm lại quay về cảnh tượng phát triển phồn hoa như mấy nghìn năm trước.

Đặc biệt là sự tồn tại của Đan Tông, không biết đã khơi gợi dã tâm của bao nhiêu kẻ.

Theo thống kê chưa hoàn thiện, trong vòng 15 năm qua, Thiên Nhân Hóa Sinh đã vượt quá trăm người!

Vương Lâm, là một giáo chúng bình thường của Thần Long Giáo năm xưa, phạm tội trốn đến hang đá của Thiên Ma Giáo, có được Thiên Ma Sách!

Khi đó Trần Dương mới vừa thống nhất Võ Lâm, Thần Long Giáo không di dời.

Sau khi có được Thiên Ma Sách, Vương Lâm như mở mang đầu óc, tốc độ tu luyện tăng như bay.

Sau 15 năm, cuối cùng tháng trước hắn cũng đạt đến cảnh giới bán Siêu Thoát!

Chỉ cần cho thêm hắn chút thời gian là có thể đạt đến thành tựu như Trần Dương.

Nhưng Vương Lâm không muốn Siêu Thoát, khó khăn lắm hắn mới có thành quả như ngày hôm nay, sao có thể không hưởng thụ mà đã Siêu Thoát?

Hắn không muốn phi thăng, ở lại nơi này làm bá chủ tự do tự tại tốt biết bao!

Đâu giống như Trần Dương, chẳng cần quyền lực, tiền tài, phụ nữ, theo đuổi cái gọi là trường sinh!

Đúng là ngu xuẩn đến cực đỉnh!

Nhưng bây giờ cơ hội đến rồi, hắn muốn tiếp nhận toàn bộ Võ Lâm, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết!

Lý Lâm làm tông chủ Đan Tông, là đối tượng đầu tiên hắn muốn áp đảo.

Chỉ cần áp đảo Lý Lâm là hắn sẽ có được sự nâng đỡ của Đan Tông.

Như vậy hắn mới tự tin đánh Băng Hỏa Đảo.



Dù sao trên Băng Hỏa Đảo, cao thủ đông đảo.

“Muốn chết!”

Lý Hổ đập bàn, rút bảo kiếm bên mình ra, chém ra một luồng kiếm khí.

15 năm, hắn đã tu luyện từ Quy Chân đến Thiên Nhân Hóa Sinh sơ kỳ.

Nhưng tư chất có hạn, từ nay về sau không thể tiến thêm được nữa.

“Ồ, hung hăng quá nhỉ!”

Vương Lâm tay không nắm kiếm, chẳng xây xát chút nào.

Bây giờ thân xác hắn đã đạt đến cảnh giới kim bì ngọc cốt.

Đao thương bất nhập!

Cương khí quanh mình cũng cực kỳ vững chắc.

“Cái gì, chuyện này không thể nào?”

Lý Hổ kinh hãi, chém liên tiếp mấy chục nhát!

Nhưng lại không thể phá lớp cương khí hộ thể của Vương Lâm.

“Không thể nào!”

Vương Lâm bước từng bước, nếu nhìn kỹ, hắn lại đạp trên không khí mà đi, chân cách mặt đất 20 centimet, lại còn không ngừng đi lên trên.

Giống như đang giẫm lên bậc thang.

Há!

Mọi người ồ lên.

Ở đây cũng có hai Thiên Nhân Hóa Sinh, họ có thể ở trên không trong thời gian ngắn nhưng bước từng bước lên thì không làm được.

“Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới Siêu Thoát rồi?”

“Trời ơi, chỉ có cảnh giới Siêu Thoát mới có thể đạp trên không khí được!”

“Lúc đó Trần Minh chủ luyện Siêu Thoát Đan mới thành công đột phá cảnh giới, sao hắn lại đột phá Siêu Thoát được?”

Mọi người nhìn nhau, chỉ cho rằng Vương Lâm cũng đã luyện thành công Siêu Thoát Đan.

Vương Lâm cười ha ha: “Bản tọa tư chất hơn người, không cần Siêu Thoát Đan cũng có thể đạt đến Siêu Thoát, điều này chứng minh so với Trần Minh chủ, à không, so với Trần Dương, tôi càng thích hợp làm Minh chủ Võ Lâm hơn!”

Nói xong, tiện thể vung tay lên, Lý Hổ bị đánh thật mạnh, bay ngược ra ngoài, phun một ngụm máu to!

“Em trai!”

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Lâm ẩn chứa lửa giận vô biên, cô ta đỡ Lý Hổ, tức giận cực kỳ, một đòn này đã phế Lý Hổ!

“Đáng chết!”

“Chị!”

Lý Hổ giữ chặt tay Lý Lâm: “Chạy mau! Bọn họ mua chuộc giáo chúng, nếu không trốn sẽ không kịp nữa!”

Hai người làm chị em vài thập niên, đến nay đã hơn 50 năm rồi.

“Em trai, có chị ở đây, trên đời này không ai có thể làm em bị thương!”

Lý Lâm lấy viên đan chữa thương nhét vào miệng Lý Hổ, nhìn Vương Lâm đứng giữa hư không: “Nếu chồng tao ở đây, giết mày chỉ như giết con chó, mày là cái thá gì, hạng người xu nịnh bè lũ như mày mà cũng xứng làm Minh chủ Võ Lâm?”

Trần Dương đã một mình thay đổi cục diện của Võ Lâm, thay đổi cái nhìn của các môn phái lớn về tà giáo, thành lập Liên Minh Võ Lâm, mỗi một chuyện đều vĩ đại vô cùng.

Mà Vương Lâm, đến xách giày cho Trần Dương cũng không xứng!

Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống: “Nếu Trần Dương ở đây, đúng là tôi chẳng là gì cả, nhưng cậu ta không ở đây, hơn nữa nói không chừng cậu ta đã chết trên thượng giới rồi, cho dù có mạnh hơn đi nữa, cũng là người chết!”

“Nếu cô biết điều, ngoan ngoãn giúp tôi trở thành Minh chủ Võ Lâm, tôi sẽ không chê cô là đồ second-hand đâu, dù sao người phụ nữ của Trần Dương… chơi cũng sướng lắm!”

Dứt lời, mọi người cười to!

Lý Lâm không nói gì, sắc mặt cực kỳ kém, âm thầm ngưng tụ công lực, rồi sau đó bỗng xuất chưởng ra.

Nhưng mà, chưởng này chưa kịp thành công đã bị hóa giải dễ như trở bàn tay.

“Chậc chậc chậc, Thiên Nhân Hóa Sinh hậu kỳ, không hổ là Tông chủ Đan Tông, thực lực mạnh hơn Lão Hổ ngu ngốc kia nhiều!”

Vương Lâm cười ha ha: “Chỉ tiếc là… cô không hề biết chúng ta chênh lệch đến thế nào đâu!”

“Thiên Ma Chưởng!”

Vương Lâm khẽ cong môi, chỉ vỗ nhẹ tay mà lại khiến người ta cảm thấy không thể đỡ nổi.

Chưởng này đánh vỡ cương khí hộ thể của Lý Lâm, đến kiếm mà Đông Kiếm Vương cho cô ta cũng vỡ nát.

“Rầm!”

Lý Lâm bay ra ngoài, cảm giác lục phũ ngủ tạng mình bị chấn động rất mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tế Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook