London Còn Xa Lắm

Chương 10: Có tình yêu thì khó, mất tình yêu thì quá dễ

Tử Tiệp

18/12/2013

Một luồng sáng bất ngờ dọi vào mắt khiến Ngọc Minh choàng tỉnh, buổi chiều cô ngồi cặm cụi sửa bản vẽ, mệt quá nên ngủ thiếp đi trên sofa.

“ Em sao lại ngủ vào giờ này?” Hoàng Sơn bước vào.

Minh không kịp phản ứng, đại não của cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô hỏi một cách bản năng: “Anh ăn cơm chưa?”

Sau khi vào phòng thay quần áo trở ra, nét mặt Hoàng Sơn lộ rõ vẻ không vui: “Vẫn chưa ăn”. Sau đó, anh ngồi xuống cạnh bàn ăn dường như đang đợi để ăn cơm.

Ngọc Minh quan sát nét mặt anh rồi cô bước tới ôm lấy cánh tay anh đẩy nhẹ về hướng phòng tắm:

“ Anh đi ngâm người nghỉ ngơi chút đi. Để em hâm lại thức ăn cho nóng!”

“ Ăn đơn giản thôi. Anh cũng không đói.”

Anh vừa bước vào phòng tắm chưa được bao lâu thì điện thoại không ngừng đổ chuông. Minh biết ý, cô cao giọng gọi anh:

“ Anh ơi, bác gọi sang cho anh. Em mang điện thoại vào cho anh nhá?”

Cánh cửa mở ra, Hoàng Sơn chỉ quấn khăn tắm ngang người. Đón điện thoại từ tay cô, anh khẽ nhíu mày và nghe máy:

“ Con muốn mẹ tức chết phải không?”

“ Mẹ. Mẹ bớt nói những câu thừa thãi đi không được sao?”

“ Vậy mẹ hỏi con, con đã nói những gì với con bé? Con bé có thể không sống nổi, mẹ biết ăn nói với cô chú bên đấy thế nào?”

“ Mẹ đừng làm quá vấn đề lên được không? Con có gọi cho cô ấy nhưng chẳng có gì tới mức phải sống với chết cả. Có phải trẻ con nữa đâu, con và cô ấy đều tự ý thức được việc mình đang làm mà mẹ.”

“ Sao tôi lại đẻ ra đứa con như anh chứ? Anh nói gì mà bức nó tới mức sống dở chết dở? Thằng Nam về đến nhà thì phát hiện con bé chỉ còn thoi thóp trong bồn tắm, người nồng nặc mùi rượu...”

Mặt Sơn sa sầm lại trước những gì mẹ anh đang nói. Đưa tay lên vò đầu, anh không ngừng nhăn mày. Minh đứng trong bếp, thỉnh thoảng cô lại thấy anh đi đi lại lại, trên tay anh là chiếc điện thoại vẫn sáng.

Cánh cửa phòng tắm đóng sập lại. Một lúc Hoàng Sơn bước ra hướng thẳng phòng ngủ đi tới. Anh nhanh chóng đặt vài bộ quần áo thường mặc vào vali. Ngọc Minh bước vào, cô vòng tay ôm anh ở phía sau và im lặng. Hành động của cô khiến anh khựng lại. Khẽ xoay người đem cô ôm vào lòng, anh khàn giọng:

“ Xin lỗi, anh phải về nhà bây giờ. Bé ngoan, anh sẽ nhanh chóng sang với em!”

“ Vâng. Em sẽ đợi anh về!”

Cúi xuống hôn cô, nụ hôn tạm biệt chỉ thoáng qua giây lát. Áp bàn tay lạnh lên gò má đang ửng hồng của cô, anh khẽ nói:

“ Anh sẽ gọi cho em. Anh yêu em! ”

Xiết chặt vòng ôm nơi thắt lưng anh, cô nghẹn ngào nấc lên:

“ Em không muốn anh đi một chút nào!”

Gỡ bàn tay của cô ra, anh vuốt mái tóc đen mềm, đặt một nụ hôn xuống trán cô, rồi kéo vali bước nhanh ra cửa. Anh không biết rằng, có người ngây ngốc đứng nhìn chiếc xe của anh rời xa căn nhà yêu thương, giọt nước mắt thương yêu rơi xuống lúc nào Minh cũng không hay nữa!



Nắm tay vị bác sĩ luống tuổi vừa bước ra, bà Loan thiết tha lên tiếng:

“ Mong em cố gắng giúp gia đình chị. Chứ chị chỉ biết đứng nhìn, trông cậy vào em thôi!”

“ Chị Loan. Chị nói gì thế, việc của anh chị cũng là việc của chúng em. Chúng em sẽ cố hết sức. Nhưng không biết...đây là?”

“ Khổ. Đây là con dâu tương lai của chị. Thằng Sơn nhà chị vừa lên máy bay. Chắc mai mới về tới được!”

“ Được rồi chị. Chị cứ yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức.”

Bước vào trong phòng bệnh, nhìn ánh mắt lo lắng của Hải Nam, bà xót xa. Hải Nam thấy bà bước vào cũng vội đứng dậy cúi đầu:

“ Mẹ nuôi. Để mẹ phải vất vả rồi!”

“ Bố mẹ con không ở nhà, chuyện của con bé cũng là chuyện của gia đình bên này. Mẹ gọi cho thằng Sơn về rồi, mong rằng con bé sẽ sớm tỉnh lại.”

Ánh mắt Hải Nam tối lại, anh đưa ánh nhìn về em gái đang được thở oxi, nằm bất động một chỗ. Thấy lòng rất đau! Khi anh về đến nhà đã gần 10h tối. Cửa nhà chỉ được khép hờ, không hề khoá. Mùi rượu nồng lên khắp gian phòng khách, bước vào phòng ngủ của Mai, gọi mãi nhưng không hề có người thưa. Chỉ cho đến khi anh mở cánh cửa phòng tắm thì đập vào mắt anh là thân ảnh mỏng manh đã không hề còn dấu hiệu của sự sống. Anh biết, dù nỗi đau ra sao, tuyệt vọng đến mức nào thì em gái anh nhất định cũng không thể có hành động dại dột......dẫn đến tự sát. Có lẽ chỉ là một cách giải toả áp lực và những nỗi buồn đang xâm chiến trong lòng. Nhưng ngâm mình khi vừa say rượu có khác nào thất sách.

Khàn giọng, Nam quay sang mẹ Sơn và lễ phép lên tiếng:

“ Khuya rồi, mẹ cũng nên về nghỉ thôi. Ở đây đã có con. Bố mẹ con cũng đang từ Sing về rồi. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi ạ!”

Nhìn Hải Nam, bà Loan dịu giọng, ánh mắt buồn buồn:

“ Vậy con ở lại với em. Có gì thì gọi điện cho mẹ!”

Nói rồi bà bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của Mai. Ngay khi cánh cửa đóng lại, nắm tay Nam xiết chặt, đôi mắt hằn lên sự đau đớn và căm phẫn. “Hoàng Sơn. Được! Những gì em gái tôi phải chịu hôm nay, thì cậu sẽ phải trả giá gấp mười lần.”

14 giờ bay, chưa lúc nào Sơn thấy trở về lại áp lực đè nén như lần này. Cả quãng thời gian trên máy bay, anh chẳng thể ngủ nổi, chỉ đơn giản là khép hờ đôi mắt tìm cho tâm một chút bình yên. Ngay sau khi bước ra từ sân bay Nội Bài, anh bắt taxi về thẳng nhà.

Căn phòng khách rơi vào trầm mặc. Đối diện với anh không ai khác chính là ba anh, khuôn mặt ông đã hiện nên những nếp nhăn báo hiệu tuổi già. Nhấp môi tách trà còn nóng, ông quan sát cậu con trai rồi trầm giọng:

“ Để từ chối một người, một vấn đề, đôi khi con phải đi đường vòng chứ không thể đi đường thẳng. Kị nhất chính là tổn thương một ai đó mà mình đã từng quan tâm. Cái nhận về mình đôi khi là bất lợi và....hối hận cả đời.”

“ Ba...”

Sơn chống tay xuống bàn, khuôn mặt anh không giấu được những đau thương hằn lên trong ánh mắt. Ba anh đứng dậy, vỗ vai con trai, ông nói tiếp:

“ Tốt nhất lúc này, con đừng sang bên đó làm gì. Cứ nghỉ ngơi đi, đợi mấy ngày nữa bình tĩnh rồi hãy qua.”

Anh cúi đầu khẽ dạ một tiếng rồi đứng dậy kéo vali lên phòng. Gặp Mai trong mơ ngàn lần nhưng không nghĩ khi quay đầu lại, cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa!

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Có thể hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Cô ấy đã đi rồi, đi thật rồi. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào mọi người, vẫy chào cuộc sống.

Trong căn phòng cũ của anh, một thời họ từng gắn bó, anh thấy trái tim mình bị vỡ vụn. Nỗi đau trở nên vô cảm. Mọi kí ức về cô lúc này chẳng khác nào nỗi đau tê tái cứ rỉ qua tim. Thế đấy, những cuộc đánh đổi ngớ ngẩn, những ngã rẽ đau xót, những con đường cụt nhìn thấy mà vẫn đi.Cảm giác yêu đương là một thứ xúc cảm to lớn, vĩ đại và tàn nhẫn. Anh không nhớ nổi mình đã từng yêu cô say đắm ra sao, tình cảm đó nhiều đến mức nào, nhưng anh biết anh đã đau xé lòng khi người anh yêu nhất quyết định không đi cùng con đường với anh. Anh bị một khối xúc cảm khổng lồ đè nát tim, nỗi đau ấy vắt cạn kiệt sức lực và niềm tin trong anh. Nhưng hôm nay, nỗi đau ấy có thấm vào đâu khi anh vừa xuống máy bay mới hay tin.....cô đã rời xa thế giới này, mãi mãi. Thà rằng cô vẫn cứ tồn tại, cứ hận anh, ghét bỏ anh, phản bội anh và đay nghiến anh....nhưng cô không thế. Tại sao chứ?



Mọi thứ trong căn phòng không hề đổi khác, đôi tay người đàn ông bị khoá chặt trước khung hình đặt trên kệ giường. Cô gái đang cười rực rỡ trước đồng cải vàng mênh mông nắng. Mùa đông năm ấy đã từng là mùa đông đẹp nhất, ấm áp nhất! Anh và cô đã bước qua tình yêu, đã cởi áo cho nhau xem về vết thương dài mà họ gây ra cho nhau. Anh và cô đã hiểu về nơi con đường có ngã rẽ, đã thông suốt về cái sự mãi mãi hiếm hoi khó tồn tại. Anh và cô đã dẹp bỏ ích kỷ, tự tôn để nhìn về nhau sau tất cả. Nhưng đau đớn thay, sau tất thảy họ chỉ còn lại trong nhau những vụn phai của một cuộc tình nhiều năm. Cô đã bảo vệ tình yêu của mình bằng cách không tỉnh lại. Còn anh, giờ này đã hiểu cảm giác bị giày vò với nỗi đau còn hơn là chết chóc.

Ánh mắt, thần trí của anh đều trở nên hoảng loạn, mọi suy nghĩ vô thức đều chậm chạp. Đối diện với tất cả những kỉ vật quen thuộc, anh thấy sợ. Sợ nụ cười trên tấm hình hai đứa chụp chung. Sợ nét chữ trên lá thư tình lần đầu cô viết cho anh. Sợ những ngày tháng nổi trôi, sợ hương nước hoa mùi oải hương cô hay dùng vẫn phảng phất đâu đây, trong chính tâm trí và những nghĩ suy đang hiện hữu. Giá như anh và cô đừng rẽ về hai hướng ......xa xôi.

Đã là ngày thứ ba từ khi Mai mất. Mọi thứ im lặng đến đáng sợ! Mẹ cô ngất lên ngất xuống, bà chỉ còn biết mặc sức nằm im một chỗ, nước mắt không có cách nào đừng rơi xuống. Mẹ Sơn cũng ở lại bên nhà họ từ sáng tới chiều, ngày nào cũng vậy! Khuôn mặt bà Loan chẳng thể giấu nổi những đau đớn và mất mát. Từ lâu bà đã coi Mai tựa như dâu con trong nhà. Cũng không trách được, trước khi Sơn và cô yêu nhau thì Thanh Mai có khác nào đứa con gái cưng mà bà bỏ biết bao tâm huyết và tình thương. Mất đi một đứa con gái còn trẻ lại xinh đẹp, tài giỏi, thử hỏi có mất mát nào lớn hơn với họ nữa hay không?

Hút đến điếu thuốc cuối, ngón tay Sơn đã gần như bỏng rát và đỏ tấy. Cuối cùng cũng phải đối diện thôi! Ôm vào lòng bó huệ trắng, anh bước ra khỏi xe bước vào. Đón anh là Hải Lâm, anh trai thứ của Thanh Mai. Tất cả mọi người, không ai còn tâm trạng để có thể mở lời. Ai cũng thu mình lại trong một không gian riêng chật hẹp, để rồi tự gặm nhấm với nỗi đau.

Thắp hương cho cô xong, anh khẽ vỗ vai Lâm, ánh mắt anh đã biểu đạt thay cho những điều cần nói. Hải Lâm cũng nhìn anh và trầm giọng:

“ Mọi chuyện đã như vậy, anh cũng đừng quá đau buồn. Hãy coi như đây là sự sắp đặt của số phận. Mà đã là cái số thì con người muốn tránh cũng chẳng xong.”

Ngồi xuống, Sơn cúi đầu, giọng anh khàn khàn hỏi Lâm:

“ Mọi người đâu cả rồi? Sao lại có mỗi em?”

Hải Lâm đưa mắt lên trên gác theo hướng cầu thang rồi nhìn về phía Sơn đáp lại:

“ Bố mẹ em và anh cả vẫn chưa thể chấp nhận được nỗi đau này. Mọi người đều ở lì trong phòng cả ngày, chẳng thiết ăn uống gì hết. Em cũng không biết phải nói gì để an ủi mọi người vì ngay chính bản thân em đối mặt với những áp lực mấy ngày qua đã trở nên quá mệt mỏi rồi.”

Sơn chỉ biết im lặng và đồng cảm với những gì Hải Lâm nói. Xét cho cùng chính bản thân anh cũng không biết mình đã và đang chấp nhận sự thực ấy ra sao.

Ngay khi Hoàng Sơn vừa đi khỏi, Hải Nam bước về gian phòng thờ. Anh cầm bó huệ trắng Sơn vừa đặt trước đó không lâu quật mạnh xuống nền nhà. Những cánh hoa tan ra khỏi cành, đoá huệ nát tươm. Hải Lâm thấy tiếng động vội bước lên. Anh giữ tay anh trai mình và cất tiếng:

“ Anh....Sao anh lại thế!”

Đôi mắt Nam quầng thâm nổi cộm, hốc mắt trũng sâu và gằn lên những tơ máu. Anh gằn từng tiếng với em trai:

“ Nó đến đây để làm gì? Nếu không vì nó thì con bé đã không ra nông nỗi này!”

“ Anh....Anh nói gì thế. Chuyện này đâu có thể trách anh Sơn được. Anh ấy là bạn thân của anh bao năm, anh hiểu anh ấy không phải là người vô tình vô nghĩa mà. Chuyện qua rồi, con bé cũng chết rồi, anh đừng nghĩ lệch lạc như thế...”

“ Em im đi. Nghĩ lệch lạc?”

Chỉ tay vào ảnh thờ của Mai, Nam quát lớn:

“ Trần Hải Lâm. Em đừng quên em gái chúng ta chết thế nào. Người chết không ai khác chính là em gái ruột của em đấy! Vì em không phải chứng kiến cả người con bé tím tái, viêm phổi giày vò. Em có biết những ngày cuối cùng của cuộc đời nó trông như thế nào không? Vì em không biết....vì khi em trở về thì cô em gái của chúng ta chỉ còn là một cái xác không hơn. Em mãi mãi không hiểu được những cơn đau nó phải chịu. Vì sao lại như vậy? Em nói xem?”

Giữ chặt lấy anh mình trong lúc xúc động cả hai anh em họ đều gục xuống sàn. Có giọt nước mắt mặn đắng rơi trên gương mặt chai sạn của Nam. Cô em gái anh yêu thương, sau bao năm xa xứ trở về chưa được mấy ngày thì chỉ còn là hồn ma. Rốt cuộc, con bé đã làm sai điều gì mà ông trời lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao? Vì sao chứ? Nó mới chỉ có 24 tuổi đầu, nó vẫn còn cả một khoảng trời mơ ước đang ở phía trước. Đối với anh, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ rất ngoan. Làm ơn, hãy trả lời anh, tại sao lại thế này?

.

Buổi chiều, Hoàng Sơn đến mộ của Mai. Khu nghĩa trang ảm đạm và vắng lặng trong chiều mưa buồn bã. Buồn như ánh mắt của người đàn ông đang bước về ngôi mộ vừa mới đắp chưa được bao lâu. Đặt bó hoa bách nhật mà cô vẫn thích xuống, anh châm hương rồi ngồi cạnh cô một lúc rất rất lâu. Trời chiều xầm xì, cơn mưa vẫn chưa hề ngớt. Chiếc áo vest ngoài của Sơn đã thấm ướt từ lâu, anh chỉ lặng lẽ nhìn vào khung ảnh trước mộ và thở dài. Nếu cô không ra đi thì giờ đây anh và cô sẽ thế nào? Hoá ra, tương lai chỉ có thể hình dung chứ mãi mãi không thể đoán trước. Khoé môi Sơn khẽ cong lên, anh cười chua xót rồi nói khẽ với linh hồn nằm cạnh:

“ Mai à. Anh đã từng yêu em, và đã từng tin rằng em là người duy nhất! Sau này, anh hiểu là: có tình yêu thì khó nhưng mất tình yêu thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng...Âu là duyên phận. Ở nơi đó, mong em bình yên và tìm được một người tốt, yêu em hơn anh. Lần sau anh lại đến thăm em.”

Nói rồi người đàn ông đứng dậy ra về. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như khi bước tới. Chỉ có bản thân anh biết rất rõ, có giọt nước mắt đã bị hoà tan trong những giọt nước mưa....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện London Còn Xa Lắm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook