Lỗ Ái

Chương 216: Mộ Dạ Triệt ôn nhu (1)

Ảm Hương

05/09/2020

Tô Đại Lận – Mộ Dạ Triệt

Mộ Dạ Triệt đến Pháp viện để bàn bạc chuyện công việc, bởi vậy từ thời điểm ở cổng, hắn liền phát hiện mình vừa gặp thoáng qua xe riêng của Đằng thị trưởng, chắc là phiên tòa xét xử đã kết thúc, tất cả đã xong. Nhưng điều làm hắn không dự đoán được là, thế mà hắn lại gặp cô gái kia ở trong này!

Thì ra vừa rồi ở trước cửa đại sảnh, người phụ nữ đối mặt với vợ chồng Đằng thị trưởng chính là cô gái này!

Hiện tại cô gái này không có ôm đứa trẻ, cô đơn lẻ loi đứng trước cửa tòa án, giống như đang đợi người. Mái tóc dài đen bóng, vóc dáng thon cao, vòng eo mê người, nhưng đôi môi phấn hồng và khuôn mặt hồng nhuận mới tỏa ra sức sống thanh xuân, giống như một nụ hoa đang nở rộ, sinh động dạt dào. Mà cô cũng kinh ngạc giống hắn, giật mình nhìn đối phương, không nghĩ tới khả năng lại gặp mặt nhanh như vậy.

Mà sau khi hắn tới gần cô một chút, mới phát hiện cô gái này có một đôi mắt trong suốt, hương thơm đầy cõi lòng, ngọc thể duyên dáng mềm mại, ở dưới ánh mặt trời giống như tràn ngập một cỗ tiên khí, mát lạnh tự nhiên, thanh dật thoát tục, khiến người ta chẳng ngại mà liếc nhìn, đều có một loại cảm giác hồn lìa khỏi xác.

Vì thế hắn cảm thấy không nên gọi cô là một cô gái trẻ tuổi không biết gì, mà phải là một người con gái mê người. Bởi vì cô gái rất trẻ tuổi này giống như thiếu chút gì đó, giống một đứa bé, rất khó làm người khác giới thật lòng rung động, nhưng ánh mắt kia và hơi thở của cô gái lại nói cho hắn, rằng cô cũng không phải là một cô gái thanh xuân và tuổi trẻ vô ưu vô lo, mà đã trải qua những năm tháng của lễ rửa tội, trải qua một cuộc đời đầy chua xót.

“Hai đứa trẻ có khỏe không?” Nếu hai bên đều đã nhận ra đối phương, vậy hắn liền xuống xe, xem như lên tiếng gọi, đôi mắt mê ly, cười nói: “Cô biết Đằng thị trưởng sao? Vừa rồi thấy cô đứng ở bậc thang nói chuyện với vợ chồng bọn họ.”

Sợi tóc của Đại Lận bị gió thổi vương trêи mặt, đôi mắt nhìn về phía phương xa, “Không biết. Xe của bạn tôi đang đến, xin phép đi trước.”

Đối mặt với người đàn ông chói mắt như thế, thật ra là cô tự ti, cảm thấy người đàn ông này dùng một loại ánh mắt khác thường mà nhìn cô, là đem cô trở thành một người nào đó. Mà cô lại càng không muốn nói chuyện riêng tư cá nhân với một người đàn ông xa lạ, vì thế hơi hơi gật đầu, xoay người rồi đi.

Cổ Dư ở phía sau vừa mới lái xe ra khỏi bãi xe ở tầng hầm, chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, “Đại Lận, lên xe!” Rồi ánh mắt lại sáng ngời, phát hiện một người đàn ông cao to đứng phía sau Đại Lận, đúng là mỹ nam tuyệt thế mà ngày đó cô nhìn thấy ở sân bay!

Vì thế cô nhanh chóng xuống xe, bị kϊƈɦ động mà chạy lại bên này, “Thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau. Tôi đã gọi qua số điện thoại của anh, nhưng đối phương lại xưng là thư ký, không chịu đưa điện thoại cho anh. Không phải anh nói đó là số điện thoại riêng của anh sao? Sao thư ký lại đi bắt máy?”

Đại Lận vừa nghe những lời này, chỉ biết Torn đang muốn bắt chuyện với người đàn ông nơi đây, vì thế không tính ngồi lên xe của Cổ Dư, nên cô đi đến trước cửa Pháp viện đón xe taxi.

Buổi chiều cô còn phải chuyển nhà, chạng vạng hôm qua đã đi xem phòng, không thể nào tìm cẩn thận được, lại quyết định ở trước, rồi từ từ tính sau. Hiện giờ người giúp việc ở Cổ gia đang giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ, chờ cô trở về thu dọn hành lý.

Vì thế cô cười với Cổ Dư ra hiệu hẹn gặp lại, để Cổ Dư làm việc của mình trước, còn cô thì ngồi lên xe taxi, gấp đến mức Cổ Dư lại quay đầu đuổi theo cô, thở hồng hộc, “Đại Lận, khoan đi đã! Chờ chị với! Chị và anh trai không cho em dọn ra ngoài đâu, bây giờ không được tốt sao!”

Mộ Dạ Triệt ở phía sau cũng đi về phía này, cười nói: “Thì ra cô ấy tên là Đại Lận, không biết nhà cô ấy còn có ai?”

Cổ Dư mang giày cao gót 5cm chạy đuổi theo, lại nghe tiếng răng rắc xoay cổ chân ngoài ý muốn, 'Ối' một tiếng rồi ngã vào trong lòng Mộ Dạ Triệt, “Chân……chân…… chân của tôi, bị trật rồi, đau quá……” Xương cốt đều muốn rạn nứt, làm sao nghe được người đàn ông này đang hỏi cái gì!

Mộ Dạ Triệt không thể không vươn tay ôm lấy cô, mắt thấy vết thương không hề nhẹ, vội vàng xoay người đi trở về trêи xe riêng, tự mình đưa cô đến bệnh viện.

Mà bên này, trêи đường Đại Lận đi về Cổ trạch liền nhận được điện thoại, ban kiểm tra kỷ luật giám sát của Viện kiểm sát thông báo cô đến Viện kiểm sát một chuyến, nghe nói có người tố cáo cô.



Tô Đại Lận

Cô nghĩ nghĩ, nhớ tới hôm nay Cổ Ngạo đi ra ngoài điều tra vụ án, có thể mất mấy ngày, hẳn là trong một hai hôm sẽ không trở về. Bởi vậy những người trong văn phòng bắt đầu náo loạn, nắm được cái đuôi của cô rồi sẽ không buông ra, đồn đại khoa trương, đến nhân viên tạp vụ chùi toilet của Viện kiểm sát còn có bằng cấp chính quy! Cô ta có bằng cấp gì chứ, không có bằng chính quy, cũng không có chuyên môn, Đảng viên lại càng không phải, thế mà vừa vào đây đã nghĩ đến chuyện lương tháng ba ngàn tệ!

Nói cách khác, chuyện này ồn ào đến tai cấp trêи, có rất nhiều người bất mãn với hành động của Cổ công tố viên, tố cáo anh lợi dụng chức quyền mà tiến hành vượt quyền phá án, lạm dụng tư quyền! Mà Lí thị trưởng ký tên đồng ý cô vào làm lại bị điều động đi nơi khác, người đi thì quyền không còn, không ai có thể che chở cho cô.

Cô bị thúc giục liền cười cười, quyết định nhận sự thật, đến Viện kiểm sát lấy đồ đạc của mình. Cô đã sớm nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra, dù sao cái gì cô cũng không có, cũng không đi lên dựa theo trình tự bình thường, cũng không làm giả bằng cấp, lòi đuôi nhiều lắm, một khi gặp chuyện không may, sẽ liên lụy đến Cổ Ngạo, khiến danh dự của anh bị ảnh hưởng. Bởi vậy ở lại không bằng rời đi sớm hơn một chút, cũng tránh cho Cổ Ngạo bị đối thủ nắm được nhược điểm.

Vì thế khi cô đến Viện kiểm sát, cô đã bị mang đi chất vất.

Vài giờ sau, cô đi trêи vỉa hè dưới ánh đèn đường sáng trưng, hứng gió lạnh của đầu thu.

Gió đêm rét lạnh thổi bay sợi tóc cùng làn váy của cô, từng đợt sau lạnh hơn đợt trước, chui vào trong cơ thể, khiến cô chịu không được mà thở ra một làn khói trắng.

Vừa rồi những câu hỏi chất vấn đó chính là thẩm vấn, làm cô nhớ rõ phiên tòa xét xử nhiều năm trước. Nếu không có một phiên tòa đó, không có một vết nhơ trong cuộc đời, có khả năng cô đã là Đảng viên, không sợ người ta tố cáo và đồn đại.

Chính là cô thật sự yêu công việc này sao? Hay là bởi vì sợ hãi khi bị kẻ thù đuổi giết, trốn bên người Cổ Ngạo? Cổ Ngạo không có khả năng, cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ mẹ con cô cả đời?

Cô cười cười trong gió lạnh, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nhanh chóng đón xe taxi chạy về Cổ gia! Thiếu chút nữa quên mất hôm nay chuyển nhà, thật sự nếu không chuyển đi, Khiêm Khiêm và Ny Ny sẽ làm nóc nhà Cổ gia bay đi mất, chẳng hề phân biệt ngày đêm mà khóc nỉ non, người ở Cổ gia muốn thương cũng không được.

Sau đó khi cô ngồi lên xe, mới chú ý tới di động có cuộc gọi nhỡ, bởi vì chất vấn nên tắt máy, có tin nhắn nhắc cuộc gọi nhỡ, một số là của Cổ Dư, một số là dãy số lạ. Thời gian gọi nhỡ của người có dãy số lạ được sắp xếp lên hàng đầu, cho nên cô gọi lại số này trước, đổ chuông vài tiếng liền có người nhận nghe, truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

“Tô tiểu thư phải không? Bây giờ có thể đến bệnh viện một chuyến được không, xương đùi của Cổ tiểu thư bị nứt, rất nghiêm trọng. Bởi vì mang giày cao gót có chút cao, lại chạy quá nhanh, thiếu chút nữa vặn gãy cổ chân.” Giọng nói của người đàn ông này ôn nhuận ấm áp, lộ ra sự trong trẻo, êm tai.

“Tôi đến ngay lập tức!”

Thì ra thời điểm Cổ Dư xoay người đuổi theo cô đã xoay trật luôn cổ chân, trời! Vì thế cô để tài xế sửa lại lộ trình, thẳng đường đến bệnh viện Nhân dân!

Nhưng không may, khi cô đến cửa phòng bệnh, một cái gối không hề lịch sự đã bay thẳng về phía cô, truyền đến giọng nói ủy khuất của Cổ Dư: “Không phải em đang dọn nhà sao? Còn đến đây gặp chị làm gì? Chị không có người bạn như em!”

Đại Lận nhận được cái gối kia, cười cười ngại ngùng với Mộ Dạ Triệt ở trong phòng, khuôn mặt đầy mồ hôi hơi hơi lộ ra vẻ tái nhợt, đi tới phía Cổ Dư, “Chân còn đau không?”

“Em chuyển đi đâu vậy?” Cổ Dư nghiêng mặt đi, chôn ở chiếc gối lên tiếng rầu rĩ, giống một đứa trẻ.

“Torn, em……” Đại Lận ngồi xuống mép giường, đang muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại di động trêи người vang lên, tiếng chuông dồn dập, là dì giúp việc ở Cổ gia gọi tới.

“Tô tiểu thư, khi nào thì cô về? Hai đứa trẻ cứ luôn khóc, đều ói sữa ra hết rồi, mà lúc trước tôi làm theo lời cô dặn, dọn dẹp hành lý của cô, đóng gói gởi đến chỗ ở mới, vậy nên giờ tụi nhỏ không có quần áo sạch để thay, tôi còn nghĩ rằng cô về rất sớm……”

“Lát nữa tôi sẽ quay lại.” Đại Lận buông di động xuống, lắng nhìn Cổ Dư, “Vị tiên sinh này nói vết thương của chị thật nghiêm trọng, Torn, em xin lỗi.”

Cổ Dư từ trêи giường ngồi dậy, không hề náo loạn cùng cô, liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt ở cách đó không xa, cuối cùng vẻ mặt cũng chịu nói chuyện ôn hòa: “Vị tiên sinh này họ Mộ, là anh ấy đưa chị đến bệnh viện, cũng theo chị vài giờ đồng hồ, kiểm tra, chụp phim, chờ kết quả, giúp chị thanh toán tiền thuốc men. Nếu không có anh ấy, chỉ sợ bây giờ chị đang còn ngồi bệt trêи đường, cũng không có ai thèm quan tâm.”

Đại Lận thấy cô nói như vậy, càng thêm áy náy, làm sao cũng chưa từng nghĩ rằng việc mình đi trước lại khiến Cổ Dư bị vặn gãy chân, “Cổ Dư, thật xin lỗi, em không nghĩ rằng sẽ làm chị bị trẹo cổ chân……”

“Được rồi, em không có lỗi gì với chị hết, là gót giày chị mang cao, chạy một cái liền trẹo cổ chân. Giờ tụi nhỏ đang khóc, em mau về đi, chị có y tá chăm sóc rồi, không có việc gì.” Cô đẩy đẩy Đại Lận, lại cười nói với Mộ Dạ Triệt, “Mộ tiên sinh, anh lái xe tới đây, nhân tiện cho cô ấy quá giang một đoạn đường. Cô bạn nhỏ của tôi ra đường buổi tối nhất định phải có người đi theo, nếu không sẽ có một ông chú yêu râu xanh trêu chọc cô ấy, bị kéo vào trong con hẻm nhỏ.”

“Torn!” Đại Lận lên tiếng hờn giận, khuôn mặt ửng đỏ. Bà chị này thật không đứng đắn, có thể nào ở trước mặt một người đàn ông xa lạ mà nói cô như vậy!

Mộ Dạ Triệt thì cười nhẹ: “Nếu so sánh tuổi tác với Tô tiểu thư đây, hình như tôi cũng tầm tuổi chú, cũng không biết có phải là loại yêu râu xanh hay không.”

“Nếu Mộ tiên sinh là yêu râu xanh, vậy tôi nguyện ý dâng tặng Đại Lận cho anh, hơn nữa còn cho hai người kết hôn luôn.” Torn vừa cười, vừa hao tâm tổn trí vì chuyện của Đại Lận, một tiếng oán thán, “Lúc đầu tôi còn trông cậy vào Đại Lận có thể trở về bên cạnh Đằng tổng, để lương tâm của Đằng tổng nhận ra mà nói một tiếng 'Thật xin lỗi' với Đại Lận, bây giờ thì không trông mong gì nữa, hạnh phúc mà Đại Lận vất vả mới có được cứ như vậy bị Diệp Tố Tố cướp đoạt đi rồi, cũng không tranh dành lại, tâm tư hoàn toàn lạnh lẽo với Đằng Duệ Triết. Bởi vậy tôi hi vọng Đại Lận có thể tìm được một mối tốt, cho hai người kia tức chết, để Diệp Tố Tố biết, người đàn ông mà cô ta giữ lại, cả đời này trong lòng anh ta đều có bóng dáng của Đại Lận. Nhưng Đại Lận phải hạnh phúc hơn so với bọn họ!”

“A, nếu thật sự buông tay, sẽ không nghĩ làm thế nào để chọc tức bọn họ, mà là làm cho chính mình thực sự vui vẻ, đơn giản mà sống.” Mộ Dạ Triệt cầm lấy áo khoác vét của mình, gật gật đầu để quản lý ngoài cửa đi vào chăm sóc, còn mình đi ra ngoài, “Tôi đi lấy xe, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại.”

Thì ra trong khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau, Đại Lận đã đi ra ngoài từ sớm.Cô không thích nghe Cổ Dư nhắc lại chuyện trước đây, chỉ có im lặng rời đi, bước vào thang máy. Mộ Dạ Triệt đuổi theo cô, bởi vì theo lời nói của Cổ Dư thì hắn đã đại khái nghe ra một ít manh mối, hình như là mối quan hệ tam giác phức tạp, lo lắng cô gái này xảy ra chuyện gì, muốn đưa cô về nhà an toàn.

Dù nói thế nào đi nữa, vừa rồi hắn cũng đã nhận lời đưa cô về, nhất định phải có trách nhiệm với sự an toàn của cô!

Nhưng khi hắn đuổi theo tới cửa bệnh viện, lại phát hiện cô gái mà hắn lo lắng đang im lặng đứng dưới ánh trăng, bờ môi đang thở ra từng làn khói trắng, giống như có chút lạnh, vừa vươn tay vẫy xe, cũng không có phản ứng gì khác thường.

Hắn yên tâm không ít, lái xe đến bên cạnh chỗ dừng đón xe taxi, bấm còi hai tiếng, hạ cửa kính xuống: “Lên xe đi.”

“Tôi gọi xe về được rồi.” Đại Lận lắc đầu, lời nói dịu dàng từ chối.

Vì thế hắn chủ động mở cửa ghế phụ ra, mỉm cười lịch sự: “Nếu đã được bạn bè nhờ vả, tôi đây còn có trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn, hơn nữa chúng ta cũng tiện đường, cô có thể giúp tôi biết một chút về các địa danh ở Cẩm thành này. Cô có tin không, thời gian tôi đến Cẩm thành chưa được một tuần. Nếu không có GPS, có khả năng tôi không về được nhà mình.”

Đại Lận nhìn nụ cười thiện ý và cử chỉ lịch sự của hắn, nghe câu nói không có GPS thì không về được nhà của hắn, trong lòng sinh lo lắng, ngồi lên xe, cười nói: “Nhà anh ở đâu, trong thành phố này sao, sao còn phải dùng GPS chỉ đường?”

“A, đại viện thị ủy.” Giọng hắn khàn khàn trả lời một câu, âm thanh trầm thấp mà rõ ràng, giống như từng chữ được nhả ra từ bờ môi của hắn, đều mang theo sự ấm áp từ phía sau lưng rồi chậm rãi vây quanh đây, khiến người nghe liền thoải mái. Hắn chậm rãi lái xe ra khỏi bệnh viện, chạy lên con đường, không thèm nhắc lại.

Đại Lận xem khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn khi lái xe, bống nhiên nhớ tới Tiêu Tử.

Dáng vẻ mỉm cười của người đàn ông này, rất giống Tiêu Tử năm đó nhéo nhéo mũi cô khi ở trêи xe, dịu dàng và cưng chiều như vậy, trong ánh mắt chăm chú kia chỉ có cô, chính là so với Tiêu Tử, trêи người đàn ông này ngoài sự tao nhã nho nhã ra, còn ẩn ẩn hiện hiện một khí phách cùng góc cạnh. Hắn có thể chăm chú nhìn người ta nói chuyện, có vẻ đối với mỗi đề tài mà người ta nói đều khiến hắn hứng thú, ngẫu nhiên sẽ nở nụ cười, còn dáng vẻ trầm mặt thật sự giống một loại từ trường chí mạng, khiến người ta muốn đui mù. Nhưng hắn cũng có thể nguy hiểm mà nheo lại ánh mắt, lập tức dùng một sức mạnh bóp cổ người ta, hoặc là túm lấy người ta kéo vào trong lòng mình.

“Cần mua đồ gì không? Hình như cô chưa ăn cơm.” Hắn chậm rãi dừng xe trước cửa khu trung tâm thương mại, nhìn nhìn đồng hồ, “Tám giờ rưỡi, vẫn chưa đến giờ đóng cửa.”

Đại Lận vuốt vuốt bụng của mình, thế này mới phát hiện nó đang kêu, nhẹ nhàng cười cười: “Vâng, tôi cần mua một ít quần áo trẻ em và sữa bột, hơn nữa thời gian chưa tới mười phút.” Có lẽ hai đứa nhỏ nhà cô muốn khô cả họng rồi.

Trong đôi mắt trong trẻo của hắn chứa đầy sự tò mò, nhìn cô mỉm cười: “Không thể tưởng tượng được, cô có em trai em gái nhỏ tuổi như vậy.”



Mộ Dạ Triệt



Nghe người đàn ông này cười nói như vậy, khiến Đại Lận thật sự kinh ngạc. Em trai em gái? Thì ra trong mắt của người bên ngoài, hai đứa con là em trai em gái của cô sao?

Vì thế cô cười dịu dàng, không nói gì, cởi dây an toàn bước xuống xe. Người đàn ông này lại đang nói lời khách sáo với người mới gặp, không muốn cô xấu hổ vì chuyện chưa cưới đã có con, bởi vậy cười cho qua là được rồi.

Mộ Dạ Triệt thì đang kiên nhẫn tìm vị trí đỗ xe, dừng xe lại, nếu không làm như vậy, vài phút sau sẽ trở ngại giao thông do vi phạm quy định đỗ xe, sau đó cười đi tới, sánh vai với cô đi ở lầu một của khu trung tâm thương mại, khiến vô số khách hàng quay đầu chú ý.

Đương nhiên, cư dân của Cẩm thành còn chưa biết hắn là quan viên Chính phủ mới điều động tới đây, mà chính là bề ngoài tuấn mỹ của hắn, nhịn không được mà ngoái nhìn một hai lần. Nam thanh nữ tú, ai mà không nguyện ý liếc nhìn một hai lần chứ, nhìn đôi chân dài của anh chàng này mà xem, lại vừa vặn trong bộ đồ vét tinh xảo, giống như đang đi trêи sàn diễn thời trang, tao nhã, mà lại khí khách vô cùng. Những người phụ nữ nơi đây mới đoán, nhìn bề ngoài nhã nhặn và nụ cười lịch sự của anh chàng này, thật ra dưới lớp quần áo kia nhất định có cơ bụng sáu múi, dáng người rắn chắc…… Còn có vóc dáng cao to thon gầy, khí chất cũng thật tốt, thời điểm người ta nhìn chằm chằm mà dõi theo hắn, hắn còn nhẹ nhàng cong môi, cười với người ta, vô cùng lịch sự.

Về phần cô bạn gái đi bên cạnh hắn, thoáng nhìn có chút quen mắt, nhưng đây cũng không ảnh hưởng gì đến sự tán dương về ngoại hình xinh đẹp của cô. Xã hội thời hiện đại này, có thể rất ít khi tìm thấy được một cô gái có mái tóc không hề trải qua uốn nhuộm, không động dao kéo lên mặt, không trang điểm. Nhưng cô gái trước mặt này, có mái tóc dài thẳng như thác nước buông xõa lên bờ vai, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, trời sinh đã là một mỹ nữ chốn thiên đường.

Chỉ thấy hai người đi thẳng về phía thang máy, không hề cảm thấy hứng thú với những quầy hàng đồ trang điểm cùng túi xách hàng hiệu ở tầng một này, mà trực tiếp lên cầu thang cuốn đến lầu ba, đến quầy đồ dùng trẻ em.

Đại Lận cũng không chọn thương hiệu, chỉ nhìn nhìn một chút, liền lấy một bộ đồ bé trai màu trắng và một bộ đồ cho bé gái màu hồng, để nhân viên bán hàng lấy hai bộ quần áo ra.

Mộ Dạ Triệt đứng ở phía sau cô, khóe môi để lộ một nụ cười thản nhiên, hai tay đút trong túi quần, buông mắt đánh giá trang phục đáng yêu của trẻ nhỏ. Không biết đợi sau này hắn có vợ có con, có thể theo vợ đến nơi này mua áo quần trẻ em hay không?

Nói thật, đúng là cảm giác theo vợ đến nơi này mua quần áo giày dép cho con rất tốt, tốt hơn nhiều khi để giúp việc của bí thư đi mua. Ít nhất như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được sự trưởng thành của bé con, biết bé con nên mặc nhiều quần áo, thích màu sắc gì, có phải cái đầu lại to hơn không. Vợ lại vất vả vì bé con như thế nào.

Chứ không phải tất cả những điều này đã được người trong nhà sắp xếp hết, hắn chỉ có trách nhiệm làm cha của đứa bé, để đứa bé kêu hắn vài tiếng baba.

Đương nhiên, hiện tại nghĩ về những điều này còn quá sớm, nghĩ đến cảm thấy thật xa xôi, hắn nhìn thấy vị Tô tiểu thư ở trước mặt này mới có cảm giác suy nghĩ như vậy, nghĩ đây là điều mà ai cũng sẽ trải qua một lần trong đời, là điều tất yếu. Nhưng mà có chút khác biệt là, vị Tô tiểu thư này đang chăm sóc em trai em gái, tuổi trẻ còn chưa kết hôn, đã đi chăm sóc hai đứa trẻ. Sau này khi cô kết hôn rồi, gánh nặng sẽ càng nặng hơn.

“Đưa cho tôi, tôi đi trả tiền.” Hắn vươn một bàn tay, lấy hai bộ quần áo, lại thản nhiên cười với Đại Lận: “Cô ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi rồi quay lại.”

Hắn xoay người đi tính tiền, làm mấy cô nhân viên bán hàng ngoái cổ nhìn theo, lại nhìn Đại Lận mà cười nói: “Chồng của cô không chỉ có ngoại hình soái ca, mà còn biết chăm sóc vợ, đúng là một người đàn ông tốt. Tôi làm ở trong này lâu như vậy, ít khi thấy mấy ông chồng chủ động theo vợ đến đây mua sắm, bình thường đều là vợ và bà đi thôi, đàn ông mới không đến nơi này, sợ nhàm chán với mất thời gian. Cô nói xem, mua quần áo cho con của mình thì có gì mà nhàm chán chứ, nếu có thể tự mình đến đây mua quần áo cho con, chứng tỏ đây là một người cha yêu thương con vô cùng……”

Đại Lận ngồi ở sô pha cười cười, “Anh ấy cũng không phải chồng của tôi, chỉ là một người bạn, tiện đường cho tôi quá giang.” Sau đó cầm điện thoại di động đã kết nối cuộc gọi đưa lên tai: “Dì ơi, khoảng mười phút nữa cháu về nhà, phiền dì chăm sóc Khiêm Khiêm và Ny Ny giúp cháu thêm một chút.”

Cô ở bên này nói chuyện điện thoại, nhân viên bán hàng ở bên kia đột nhiên sáng mắt nhìn hành lang của khu thương mại, sau đó bỏ lại công việc trong tay mà chạy ra ngoài, giống một con đà điểu hưng phấn, cùng chụm đầu ghé tai với mấy cô nhân viên bán hàng ở quầy bên cạnh, mừng đến nổi trêи mặt ửng hồng, “Mọi người mau đến đây, xem ai đang đi thị sát khu thương mại của chúng ta nè? Nghe nói Ngân Thái này của chúng ta muốn quy hoạch và tu sửa lại lần nữa, sẽ có mấy vị cán bộ lãnh đạo đến đây ghé thăm và thị sát, không thể tưởng tượng được đó lại là Đằng thị trưởng bận rộn trăm công nghìn việc của chúng ta. Ngài ấy chọn đi thị sát trước giờ đóng cửa một tiếng, là muốn có ít người một chút, không muốn làm náo động nơi này. Không thể tin nổi là chúng ta lại gặp được, người đi bên cạnh ngài ấy là giám đốc, quản lí của Ngân Thái và một số cán bộ lãnh đạo của thành phố……”

Mấy cô nhân viên lần lượt mừng thầm, chủ động xúng xính, còn không thèm quan tâm khách hàng của mình ở trong quầy, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nhóm lãnh đạo cấp trêи đang đi thẳng về bên này, trông mong có thể được đổi vận, có thể được cấp trêи đề bạt, được tăng tiền lương, sau đó khi thấy mấy vị lãnh đạo đang đi tới gần bên này, liền giải tán ngay lập tức, lại tập trung vào công việc của mình, cố gắng biểu hiện thái độ nghiêm túc.

“Đằng thị trưởng, đây là tầng ba của Ngân Thái, toàn bộ đều là thời trang trẻ em, thuận tiện cho khách hàng tập trung lựa chọn,mặt hàng vô cùng phong phú, tầng bốn là thời trang nam và một số món đồ thể thao cao cấp, tầng năm là rạp chiếu phim……” Tổng giám đốc của Ngân Thái đi cùng các vị cán bộ lãnh đạo ghé thăm nơi này, lấy tay chỉ vào một thương hiệu quần áo trẻ em, lại xin chỉ thị với Đằng thị trưởng ở bên cạnh, cười cười, “Nếu quy hoạch Ngân Thái qua khu Tam bên kia, có khả năng sẽ mất rất nhiều khách hàng. Đằng thị trưởng, ngài nhìn xem bên này……”

Đại Lận vừa nghe điện thoại xong, thấy mấy cô nhân viên bán hàng nơi đây đang thì thầm to nhỏ, khuôn mặt để lộ sự hưng phấn như vừa uống xong thuốc kϊƈɦ thích, mặt mũi đều ửng hồng, ánh mắt lại ngoái nhìn liếc liếc về một hướng, căn bản không có tập trung vào công việc bán hàng của mình, cô liền tò tò, nhịn không được cũng muốn tìm hiểu, cùng nhìn về phía bên kia.

Thoáng chốc, cô nhìn thấy có một chiếc máy ảnh, mà ống kính máy ảnh cũng đang ngắm thắng về phía cô, cảm giác là lạ, có thể bởi vì cô ngồi thấp, cứ như vậy chạm mắt nhau, nên họ chụp được khuôn mặt của cô, cũng dọa cho thợ chụp ảnh giật mình, cô xấu hổ vô cùng, sau đó lại nhìn thấy có vô số người đàn ông mặc đồ vét, chân đi giày da, rõ ràng là cán bộ lãnh đạo đến đây đi thị sát.

Cô ý thức được đây có thể là phỏng vấn truyền hình, vội vàng đứng lên, cười cười xấu hổ, nhìn về nhóm người lãnh đạo này. Nếu vừa rồi cô không tò mò đi thăm dò, cô có thể giả vờ như không phát hiện ra, mình nên làm gì thì làm thế đó. Nhưng cô lại cố tình nhô đầu ra, khiến nhóm lãnh đạo này nhìn thấy, bởi vậy thân là một thường dân, hẳn là cô nên giữ lịch sự, đứng lên chào các vị cán bộ lãnh đạo một tiếng.

Nhưng mà khi cô mỉm cười một chút, chuẩn bị cúi đầu lịch sự chào nhóm lãnh đạo, lại phát hiện người đàn ông đứng trước mặt cô là Đằng Duệ Triết, Đằng Duệ Triết đã nhìn thấy cô từ sớm, đang dùng một đôi mắt nhọn thâm u có chút đăm chiêu để nhìn cô, trong ánh mắt thâm ảm lại có chút kinh ngạc nhanh chóng hiện lên, đôi môi mỏng manh mím lại, biểu tình đạm bạc, khiến nụ cười của cô nhanh chóng bị giữ lại nơi khóe miệng.

Hèn gì nhóm cán bộ lãnh đạo đều nhìn cô tò mò, đều dừng bước! Chẳng qua là cô vươn đầu ra thôi mà , cũng không ảnh hưởng đến công việc đi thị sát của bọn họ, bọn họ có thể cười một cái rồi bước qua. Thì ra là Đằng thị trưởng của bọn họ lại nhìn chằm chằm vào cô, bởi vậy bọn họ cũng nhìn theo cô mà tò mò!

Phút chốc cô cảm thấy bầu không khí nặng nề, cảm thấy mấy vị lãnh đạo tạo áp lực cho cô quá lớn, vì thế liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết một cái, lại bắt đầu mỉm cười lần nữa, cúi đầu chào rồi ngồi xuống.

Thân là thường dân, tôi nên làm gì đều đã làm, các vị lãnh đạo cứ tiếp tục đi thị sát đi, đừng để tôi trở thành mục tiêu của các ánh mắt khác, cũng đừng phỏng vấn tôi, tôi không muốn làm người đại diện của thường dân trêи sóng TV.

Đằng Duệ Triết thấy cô không hề để ý đến bất kỳ ai, lại thấy mấy người phóng viên đi theo muốn phỏng vấn cô, muốn để cô đại diện thường dân mà phát biểu cảm tưởng, tay phải hắn khẽ nâng lên, di chuyển toàn bộ lực chú ý qua bên này, “Sắp đến thời gian đóng cửa của khu thương mại, chúng ta lên thăm tầng bốn.”

Xoay người mang theo một đoàn cán bộ, tính đi về một hướng khác.

Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt đi tính tiền giúp cô cũng đã trở lại, một tay đút túi quần, một tay cầm túi xách quần áo, trêи khuôn mặt tuấn tú vĩnh viễn để lộ một nụ cười ôn nhuận như ngọc, đi tới bên này.

Hắn thấy được Đằng Duệ Triết, hơi hơi gật đầu, xem như có ý chào hỏi, nhưng không ảnh hưởng đến công việc của bọn họ, cũng không làm rõ thân phận của mình, hướng về Đại Lận.

“Lúc đi tính tiền nhân tiện đến quầy thức ăn luôn, bởi vậy mới chậm vài phút. Mấy món này cô lên xe ngồi ăn đi.” Hắn đưa túi đồ ăn nóng hổi đang tỏa hương ngào ngạt cho Đại Lận, còn mình thì cầm túi giấy đựng quần áo, ra khỏi nơi này, “Mặc dù tôi chưa quen đường lắm, nhưng có thể làm xiếc được. Tôi có thể chạy đến Cổ gia trong vòng mười phút, mà trong khoảng thời gian này, cô cũng có thể ăn bữa tối, nếu không cô sẽ bị say xe.”

Đại Lận cười biết ơn với hắn, đã lấy ra ly đồ uống nóng hổi mà hắn mua cho để uống, cũng cắn một ngụm đản thát*, “Tôi muốn ăn ở trong xe, tiết kiệm thời gian hơn.” Ăn phần cơm này ở trêи xe cũng được, quả thật cô đói bụng lắm rồi, có thể ăn hết cả hộp cơm.

[* Tên một món đồ ăn thức uống bên Trung, mị không biết nên giữ nguyên.]

Mộ Dạ Triệt đi ở phía trước quay đầu lại, không nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể vừa đi vừa ăn, còn nói là vì tiết kiệm thời gian, nhẹ nhàng cười cười: “Chỉ có thể ăn một cái đản thát, còn cái kia đợi ăn xong cơm rồi hãy ăn tiếp. Tôi cho rằng cơm mới là món chính, còn đồ uống đản thát này chỉ là đồ ăn vặt, không thể cùng nhai trong miệng với món chính được.”

Đại Lận đã sớm nhai đản thát nuốt vào trong bụng, không biết sao, chỉ là cảm thấy ăn ngon miệng, cũng có thể là do đói bụng, cũng có thể là do Mộ tiên sinh cẩn thận, làm cô thấy ấm lòng. Cô đi phía sau Mộ tiên sinh chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Đằng Duệ Triết vốn dĩ đã rời đi bỗng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cô và Mộ tiên sinh một cách kinh ngạc, hai hàng lông mày của hắn nhăn chặt lại.

Sau đó lại xoay đi, không hề nhìn bọn cô.

Cô cũng không nhìn hắn, đi xuống thang cuốn, không ngừng nhìn lên phía trêи.

Sau khi ngồi vào xe, cô ở bên cạnh ăn cơm, Mộ Dạ Triệt thì lái xe bên cạnh, cũng đưa khăn tay cho cô.

Hiện tại cô đã là một người mẹ, đã không còn là một cô gái trẻ tuổi thanh xuân phấp phới, thời điểm cần ăn cơm phải ăn thật no, không thể phá hư sức khỏe được, nếu không hai đứa nhỏ sẽ không có sữa bυ", cũng không có người chăm sóc chúng.

Tướng ăn của cô không tính là khó coi, bởi vậy vì tiết kiệm thời gian, cô sẽ không để ý chuyện ăn uống giữa đường, cũng không so đo chuyện ăn uống trước mặt một người đàn ông xa lạ. Điều cảm thấy có lỗi duy nhất, chính là khiến trong xe của hắn đầy mùi thức ăn, sẽ khiến một người yêu sạch sẽ như hắn cảm thấy xe riêng của mình bị ô nhiễm.

Vì thế cô hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào.

Mộ Dạ Triệt nhận ra tâm tư của cô, lại đóng cửa xe cho cô: “Tôi cũng thường xuyên ăn cơm ở trêи xe, không sao cả. Cô mở cửa như vậy, sẽ khiến mình bị cảm lạnh. Cô xem biệt thự phía trước có phải của Cổ gia hay không? Định vị GPS chỉ đường báo đã đến nơi.”

Đại Lận ngẩng đầu nhìn lại, thế này mới phát hiện đã đến Cổ gia từ khi nào, dì giúp việc của Cổ gia đang đứng ở ban công chờ cô về, hai tên nhóc kia cũng chưa chịu ngủ, chờ mẹ về mới thôi.



Mộ Dạ Triệt

Mộ Dạ Triệt nhìn theo Đại Lận xuống xe, quả nhiên phát hiện trêи ban công lầu hai của Cổ gia, người giúp việc đang ôm hai tiểu bảo bảo chờ chủ nhân quay về, hai tiểu bảo bảo thì thi nhau khóc, kêu oa oa, tiếng khóc vang vọng truyền khắp sân vườn, đáng yêu cực kì.

Hắn cười cười, từ trong lòng lấy ra một hộp nhung màu xanh, nhẹ nhàng mở ra.

Chỉ thấy trong hộp nhung là hai cái lắc chân bằng bạc, đường nét tinh tế cùng hai cái chuông nhỏ, tỉ lệ vô cùng tốt, thoáng nhìn có vẻ cao cấp quý giá. Hơn nữa trong túi còn cái hóa đơn, rõ ràng là vừa mua xong.

Hắn cầm lấy hóa đơn, đem hộp nhung đựng quà ra khỏi túi giấy, sau đó lại cầm túi giấy đựng quần áo trẻ em lên, bỏ hộp nhung vào trong đó, đưa cho Đại Lận ở ngoài xe, “Tô tiểu thư, cô mau vào nhà đi, chú Mộ có món quà thăm hỏi hai đứa trẻ.”

Đại Lận cười nhẹ nhàng, nhận túi giấy, lại nhét mấy trăm tệ vào trong tay hắn, “Đây là tiền mua quần áo và đồ ăn, cám ơn anh, Mộ tiên sinh. Chờ tôi dọn nhà xong, rồi mời anh đến uống trà.”

Cô đoán rằng Mộ tiên sinh sẽ không chịu nhận tiền này, bởi vậy nhét tiền vào tay hắn liền rời đi, đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại, cười tỏ vẻ cám ơn, đi vào trong sân vườn của Cổ gia.

Mộ Dạ Triệt lịch sự cười lại với cô, nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà. Chợt thấy phía sau kính chiếu hậu có một chiếc xe đi theo hắn, giống như là một đường theo dõi đến nơi đây, phút chốc nổi lên nghi ngờ, lại đỗ xe đứng trước cổng biệt thự Cổ gia không chịu rời đi.

Mà bên này, Đại Lận đã đi lên lầu, đang mở túi giấy quần áo trẻ em ra, đột nhiên hộp quà nhung rớt ra, kêu vang một tiếng, cô nhặt lên mở ra xem, lập tức nhíu mày, nhét hộp nhung vào túi quần, nhanh chóng thay quần áo cho hai bé con, lại nựng nựng, thế này mới ôm hai đứa nhỏ đi ra Cổ gia.

Kỳ quái là, xe của Mộ tiên sinh còn dừng trước cổng, đèn xe còn bật sáng, không biết đang làm cái gì? Nhưng mà thật đúng lúc, cô phải đem trả mòn quà cao cấp này, không thể nhận cái gì đó từ hắn.

“Mộ tiên sinh.” Cô đến gần chiếc xe, gõ cửa kính, lại phát hiện trong xe không có người, không biết người đàn ông này đi đâu làm cái gì. Hai bé con ở trong lòng cô thì đang chớp chớp đôi mắt to nhìn cô, ngáp nhẹ một cái, chuẩn bị buồn ngủ trong lòng mẹ.

Vừa rồi hai đứa nó khóc mệt quá, hiện tại muốn nghỉ ngơi, xin đừng chọc hai đứa nó tỉnh.

“Tô tiểu thư?” Mộ Dạ Triệt đi một vòng ở phía xa xa, thế nhưng trở về lại gặp Tô tiểu thư đi ra, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, “Bây giờ cô ôm hai đứa trẻ đi chuyển nhà sao?”

Đại Lận nhìn về phương hướng hắn đang đi tới, cười hỏi ngược lại: “Bên kia có người nào sao? Mộ tiên sinh biết sao?” Thì ra hắn dừng xe ở nơi này, là đi gặp bạn.

“Một người đồng nghiệp ở cơ quan, ngẫu nhiên đụng phải.” Mộ Dạ Triệt cũng không lừa cô, đôi mắt lại mang theo ý cười, lại nhìn cô nhiều hơn một chút, nhìn lại hai bé con ở trong lòng cô, “Bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi có thể chở cô đi một đoạn đường.” Quả nhiên cô gái này và Đằng thị trưởng biết nhau, khiến Đằng thị trưởng đang đi thị sát ở Ngân Thái liền dừng lại ngay lập tức để chạy theo đến đây, mục tiêu đúng là cô ấy, cũng không biết hiện tại mối quan hệ của hai người là thế nào?

Đại Lận vừa mới ngồi lên xe quá giang hắn một đoạn đường xong, hiện tại không dám làm phiền hắn nữa, lập tức lắc đầu, đưa trả hai cái lắc chân kia, “Đồ này quý giá, tôi không thể nhận được. Nhưng mà Khiêm Khiêm và Ny Ny cảm ơn ý tốt của Mộ tiên sinh, hai bé cưng, cám ơn với chú đi.”

Cô vuốt vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, mỉm cười hạnh phúc.

Khiêm Khiêm và Ny Ny đang muốn tiến vào mộng đẹp, liền mặc kệ cô, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi chúm chím phun mùi sữa. Đương nhiên, không phải mẹ muốn để hai đứa cám ơn thật, dù sao hai đứa còn nhỏ, không biết nói, mẹ chỉ biểu đạt lòng biết ơn với chú Mộ mà thôi. Còn món quà, nói cám ơn sau, sau đó cô tự mình đi đến ven đường đón taxi.

Nhưng xe taxi lại đối nghịch với mẹ con cô, mỗi xe đều đang chở khách, chính là không chịu dừng lại.



Đại Lận nhìn nhìn, mới phát hiện đúng là nơi đây có rất ít xe taxi ra vào. Bởi vì mỗi căn hộ nơi đây đều có xe riêng, thuận tiện ra ra vào vào, căn bản không cần xe taxi. Có khi bắt được một chiếc, cũng là do may mắn, đụng phải một chiếc xe taxi vừa chở khách về quay đầu lại.

Nhưng hiện tại, cô không thể ôm hai đứa nhỏ mà ở đây chờ may mắn được. Bây giờ đã là chín, mười giờ đêm, ai biết được phải đợi đến khi nào, phòng mới bên kia cũng không có ai.

Vì thế cô không thể không ngồi lên xe của Mộ tiên sinh, phiền hắn thêm lần nữa.

Mộ Dạ Triệt cũng không ngại phiền phức, tính tình rất tốt, vẫn cười dịu dàng, còn lái xe đi.

Sau khi tới chỗ mới, Mộ Dạ Triệt nhìn khu Tam này với những căn phòng cũ, cười cười nói: “Nơi này khiến tôi chợt nhớ tới khu Hồ Đồng ở Bắc Kinh, bốn tòa nhà chung một sân, một tòa nhà có sáu phòng ở, một phòng ở có mấy người sống, cái gì cũng xài chung. Nhưng mà lựa chọn để ở cũng không sai, bởi vì gần với trung tâm thành phố.”

Sau đó khi hai người đi vào căn phòng thuê, phát hiện trêи mặt đất để đầy đồ dùng gia dụng, hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi sửa soạn, dọn vào trong phòng, còn đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Mà hành lý của Đại lận được đóng gói đưa tới đây, thì bị đặt qua một bên, giống như không có chủ nhân nhận hàng, bị hai cô gái này đá văng ra, nằm một góc.

“Hai người chờ một chút!” Đại Lận đi tới bên này, nhìn hành lý của mình bị đá đến méo mó, “Căn phòng này là tôi thuê rồi, đây là hai người dọn đi đâu?!” Không nhìn thấy hành lý được đặt trước cửa, còn dùng chân đá đi sao?

Hai cô gái nghe tiếng liền quay đầu lại ngay lập tức, cười cười lạnh lùng, đi tới, tay chống nạnh: “Chúng tôi cũng đang tự hỏi không biết hành lý của ai chắn ngang đường thế này, chỉ biết là, chúng tôi đã ký hợp đồng với chủ nhà, thuê căn phòng này ở rồi! Nếu cô muốn dành dựt, thì phải đi tìm chủ nhà chứ, đừng có ở đây cản trở chúng tôi sửa sang dọn dẹp, ngày mai chúng tôi còn phải đi làm, không có thời gian mà hò hét với cô!”

“Nhưng căn phòng này là tôi chấm trước, cũng đã thuê rồi!”

“Vậy thì sao!” Hai cô gái kiêu ngạo đứng lên, cằm ưỡn ra còn muốn cao hơn cả trời, “Chính là chúng tôi thuê phòng này nhiều hơn cô đến một trăm tệ, hợp đồng cũng đã ký! Nếu cô muốn trách, thì trách chủ nhà ham một trăm tệ kia đi! Ai bảo cô tiếc tiền, có một trăm tệ mà cũng so đo! Cũng không ngại chọc người ta cười!”

“Không phải tôi so đo, mà là các người không có quy củ!” Đại Lận nhíu mày, nghe được một chút manh mối, “Vừa rồi theo lời các người nói, chắc hẳn là biết tôi bỏ bao nhiêu tiền để thuê căn phòng này. Mà trước đó tôi cũng đâu trả hết cho chủ nhà, chỉ là ứng trước một tháng, hai tháng thuê sau để từ từ rồi trả! Nhưng các người lại biết rõ căn phòng này đã có người thuê rồi, vậy mà vẫn ký hợp đồng, hơn nữa cũng chọn cùng ngày chuyển nhà với tôi, bởi vậy, các người cố ý nhằm vào tôi! Hiện tại cho dù tôi có dọn đến đây thế nào, các người đều muốn cướp lượt với tôi!”

“Không có tiền thì đừng có thuê, còn ứng trước một tháng nữa chứ, cô cũng túng bần quá nhỉ!” Hai cô gái cười lạnh lạnh, lại cố ý đá một cái lên hành lý của cô, hành vi kiêu ngạo đến cực điểm, “Đừng để ý đến cô ta nữa, chúng ta tiếp tục dọn đi!” Sau đó chính mình dọn đồ của mình, bả vai đụng hất qua đây, để Đại Lận nhường đường!

Mộ Dạ Triệt đi đến bên này, đôi mắt tuấn mục thản nhiên quét mắt một cái liếc nhìn đồ dùng gia dụng thưa thớt ở đây: “Nếu hai vị tiểu thư này vừa nói những lời 'thuê nhiều hơn một trăm tệ', xuất hiện hiện tượng cạnh tranh ác ý và chủ nhà vi phạm hợp đồng, như vậy ngày mai hoặc mấy hôm sau, nơi đây sẽ bị niêm phong chỉnh sửa, người môi giới bất động sản mới sử dụng thủ đoạn để cho người ta thuê, đạt được mục đích lợi nhuận! Vậy chắc hai vị tiểu thư đây muốn nhận lấy tội danh cạnh tranh ác ý, thế thì lên tòa một chuyến!”

Hai cô gái này nghe vậy vội vàng dừng bước, quay đầu hung tợn: “Con mẹ nó mày là ai vậy? Cái này liên quan méo gì đến mày, đến lượt mày nhúng mũi vào hả? Mày là người của công an, hay người của tòa án?”

“Người cần coi lại chính là các người!” Mộ Dạ Triết khẽ nhếch mày, hai mắt lại cười nhẹ nhàng, cũng là nheo lại một cách nguy hiểm, “Trong khoảng thời gian hai ngày này, tốt nhất các người đừng đi loạn xạ khắp nơi, hoặc có ý đồ chạy trốn! Có lẽ người sai khiến các người có lai lịch không nhỏ, mới để các người không coi ai ra gì, nói lời ngông cuồng, nhưng con đê ngàn dặm bị hủy hoại chỉ vì một lỗ hổng, đúng là vì có mấy con kiến như các người, mới bắt được nhược điểm của kẻ đứng sau, khiến hắn ta thất bại trong gang tấc!”

Hai cô gái bị lời này dọa cho khϊế͙p͙, ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được lại đụng đến cán bộ pháp luật, mấy món đồ cầm trong tay liền rớt xuống đất kêu loảng xoảng. Chỉ thấy người đàn ông này lấy di động ra gọi vào một dãy số, bình tĩnh nhìn hai cô gái này, khẽ cười mà nói: “Lí cục, tôi là Mộ thị, ngày mai cho người đến thanh tra khu Tam ở bên này, tôi giúp ông bắt được hai người, có lẽ thông qua bọn họ, ông có thể phá được một vụ đại án khác.”

Hai cô gái nhanh chóng bỏ chạy, sau khi chạy ra cửa, bị hai chiếc xe vây lại hai bên trái phải, cửa mở ra, lập tức bị kéo dài tới trêи xe, chào đón hai cô chính là bị vệ sĩ bị bẻ ngoặt tay ra sau, khiến hai cô gái này rốt cuộc không đứng dậy được, không dám kiêu ngạo thêm nữa.

“Nói cho tôi biết số điện thoại.” Người đàn ông ở trêи xe lạnh lùng đưa lưng về phía hai cô gái, cũng không để người ta đối phó với hai cô gái kiêu ngạo này nữa, mà là để người ta mang di động của hai cô gái đưa qua cho mình, liếc mắt nhìn thật lâu vào một dãy số.



Diệp Tố Tố

Torn không nghĩ rằng Diệp Tố Tố thật sự đến thăm cô, từ trêи giường bệnh ngồi lên, làm dáng vẻ như rất đau đớn, chùi chùi cái trán, “Thật ngại quá, để Diệp tiểu thư phải đến đây một chuyến rồi.”

Diệp Tố Tố đưa ra giỏ hoa quả, ngồi xuống bên giường cô, tiếng nói dịu dàng từ tốn, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Duệ Triết đem bán công ty, cũng chuyển cổ phần của Đằng thị cho Tô tiểu thư, đúng không?” Phòng bị đến mức không có tháo cặp kính đen ở trêи mắt xuống, vẫn hay dùng phương pháp thư ký ngày xưa mà đối mặt với Đằng Duệ Triết, cười nói dịu dàng: “Anh ấy vẫn không cho tôi can thiệp vào chuyện của mình, là tôi không nhịn được mới đi hỏi.”

Torn nghe được cười thầm, nhéo nhéo lên cái chân bị thương của mình, than thở: “Cho dù nói như thế nào đi nữa, tôi cũng đã theo Đằng tổng nhiều năm như vậy, cũng một đường mưa gió đi lên, nên khi Đằng tổng nói giải tán công ty, cảm giác của tôi rất khó chịu, cảm giác tâm huyết nhiều năm như vậy đã bị chuyện lớn của ngài ấy mà ném đi như vậy. Diệp tiểu thư, nếu sau này tôi và Đằng tổng có lui tới chuyện công việc, xin đừng để bụng. Đời này tôi đã xem Đằng tổng là ông chủ của mình rồi, những người khác đều thay thế không được.”

Diệp Tố Tố mỉm cười, không nói là tốt, cũng không thể nói không tốt được, thái độ rất ba phải, cái gì cũng được, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, nói phải đi, rõ ràng không chịu nhận loại xin xỏ vô lý của người khác.

Torn liền kêu lên một tiếng 'Ối', đột nhiên cúi người xuống, nói bụng bị đau, chân bị đau, chỗ nào cũng đều đau, “Đau quá, đau chết mất……Diệp tiểu thư, mau……mau nhìn giúp tôi, đây là bị gì vậy? Sao đột nhiên tôi đau thế này?”

Diệp Tố Tố không thể không tạm dừng bước chân, sợ cô gặp chuyện gì không may, vội vàng nhấn nút cấp cứu đầu giường, để y bác sĩ chạy lại đây.

Torn thừa dịp Diệp Tố đang ấn nút cấp cứu trêи đầu giường, vội vàng lấy điện thoại di động trong túi quần của Diệp Tố Tố ra, sau đó nhét điện thoại di động vào trong chăn, bằng cảm giác của mình mà gọi vào một dãy số, sau khi đổ chuông được vài tiếng rồi có người nhận nghe thì hủy cuộc gọi ngay lập tức, chế dạo dấu vết đã gọi điện thoại nói chuyện, sai đó lén lút khi Diệp Tố Tố chạy đi kêu y bác sĩ, nhanh chóng nhắn một tin, 'Tùy tình hình mà hành động!', nhắn vào dãy số kia, sau đó lại xóa tin nhắn, để di động ở dưới mép giường, giống như Diệp Tố Tố không cẩn thận làm rơi điện thoại khi bị cô kéo người lúc nãy.

Quả nhiên, thời điểm bác sĩ đến đây làm kiểm tra cho cô, y tá nhặt được điện thoại di động rơi trêи mặt đất, hỏi của ai. Diệp Tố Tố lấy điện thoại xong liền bước đi, giống như thật sự để ý chuyện bị người ta nhận ra, vội vàng ra khỏi nơi này.

Mà ngoài cửa, vẫn có vệ sĩ đi theo bảo vệ Diệp Tố Tố, để cô không bị ai làm phiền mà trở lại chỗ ở, xe của Đằng Duệ Triết cứ tới nơi đây.

Đằng Duệ Triết đi vào cửa, Diệp Tố Tố đang tắm rửa, trêи bàn đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho hắn từ sớm, còn đốt ngọn nến hồng lãng mạn, thật ấm áp.

Đằng Duệ Triết cầm lấy di động của cô lướt lướt, ánh mắt đột nhiên dừng một chút ở một dãy số, sau đó nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, đôi mắt lẳng lặng nhìn bữa tối lãng mạn mà cô chuẩn bị.



Mộ Dạ Triệt

Mộ Dạ Triệt đi đến trước cổng khu nhà trọ, phát hiện hai cô gái kia đã đi đâu không thấy bóng dáng, chỉ để lại ánh đèn mờ mịt của hai chiếc xe đang dần đi xa. Vì thế hắn đem ánh mắt thả lại trêи người Tô Đại Lận, muốn nhìn xem cô có một chút phản ứng gì.

Bởi vì hắn là một người ngoài, đối với màn hí kịch* này không có gì hay để đánh giá, tất cả đều xem thái độ của Tô tiểu thư. Dù sao vừa rồi Tô tiểu thư cũng nói, hai người kia cố ý nhằm vào cô, hiện tại cho dù cô có dọn đến nơi đâu, bọn họ cũng đều cướp chỗ với cô!

[* Một loại kịch bên Trung]

Nói cách khác, Tô tiểu thư biết ai là người đang nhằm vào mình, đây là một đoạn ân oán cá nhân.



Mộ Dạ Triệt

“Mộ tiên sinh, có phải hôm nay ngài phải về đại viện thị ủy đúng không?” Đại Lận đi ở phía sau hắn nhìn về hướng này một chút, lại dần dần lạnh nhạt đối với chuyện vừa rồi, vừa không điều tra, cũng không so đo, ngóng nhìn đôi mắt đẹp như những vì sao trong đêm của Mộ Dạ Triệt, một đôi mắt sáng ngời mà trấn định, “Đêm nay tôi muốn quay về Tô gia, quay về nhà của mình, chỉ có trở về nơi đó, những người này mới không còn dùng lí do gì để tìm tôi làm phiền. Mộ tiên sinh, Tô gia cách đại viện thị ủy không xa, mẹ con tôi muốn đi quá giang thêm lần nữa, có được không?”

Mộ Dạ Triệt mỉm cười gật gật đầu, đương nhiên đồng ý, bởi vì hắn cũng đang muốn nhìn xem Tô gia bọn họ còn có người nào, chào hỏi một tiếng cũng tốt.

Vì thế nửa giờ sau, hắn tự mình lái xe đưa Đại Lận trở về Tô gia, chỉ ngắn ngủi trong vòng một giờ, theo cô đi đến bốn nơi, cũng dần dần hiểu biết về cô hơn.

Đầu tiên, cô gái này biết Đằng thị trưởng, hơn nữa còn làm Đằng thị trưởng thật sự để ý, suốt đêm cùng nhau đi đến đây, sau đó cô ở nhờ Cổ gia, là bạn tốt với Cổ tiểu thư, bởi vì bị người ta tìm mình gây chuyện, không thể không quay về Tô gia. Như vậy vì nguyên nhân gì mà cô phải mang theo hai đứa con rời khỏi Tô gia, muốn sống ở bên ngoài?

Chỉ thấy giờ phút này, biệt thự Tô gia sáng đèn, một người phụ nữ trung niên với mái tóc đầy lô uốn trêи đầu, mặc chiếc váy ngủ màu đỏ đứng trêи ban công ngắm hoa, khuôn mặt trắng mịn, cổ tay mượt mà, đứng trước một loạt những chậu hoa đồng tiền, để lộ một vẻ đẹp trưởng thành, xem ra chắc là mẹ của Tô tiểu thư.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng còi ô tô, tò mò nhìn thoáng qua bên này, sau đó khuôn mặt sa sầm xuống, xoay người đi nhanh vào phòng.

“Hình như bác gái không thích một người đàn ông như tôi đưa cô về nhà.” Gió thổi khuôn mặt của hắn, híp mắt cười, tự chế giễu mình, sau đó dùng cánh tay dài xách hành lý giúp Đại Lận, tự mình đưa cô vào cửa nhà. Không sao, hắn chỉ đưa Tô tiểu thư về nhà, lại không đi vào uống trà làm con rể. Bác gái có thành kiến gì với hắn, hắn cũng sẽ cười cho qua, dù sao sau này cũng không gặp lại.

Chính là, sao hắn lại cảm giác tình huống này có chút không thích hợp? Giờ phút này hắn đang híp mắt lại, không hề cười.

Chỉ thấy trong phòng có một cặp vợ chồng đi ra, tay chân luống cuống, cười ha ha chắn ở cửa, cố ý không cho Đại Lận đi vào, “Đại Lận à, sao đột nhiên cháu lại trở về vậy? Biệt thự không còn phòng cho cháu đâu, cháu vẫn nên đến chổ khác ở đi. Không phải cháu vẫn luôn sống ở bên ngoài rất tốt đó thôi……”

Cũng không có để ý đến hai bé con trong lòng Đại Lận đang khóc lớn, dùng sức đẩy Đại Lận ra bên ngoài, “Đi thôi, hoàn cảnh bên ngoài tốt hơn so với ở đây, để cậu gọi taxi cho cháu……”

“Cậu, đây là biệt thự của Tô gia cháu!” Đại Lận lên tiếng nhắc nhở bọn họ, cảnh cáo bàn tay của mợ đừng có đẩy cô một cách vô lý như vậy, đừng có làm cho đứa bé sợ tới mức gào khóc, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng quỷ hút máu trước mặt: “Các người là người của Tiết gia, nên về nhà của Tiết gia. Đây là Tô gia của cháu, cũng đâu có cho các người vào ở!”

“Đại Lận, không phải, đây là cậu đến chơi với chị mà thôi.” Cậu xoa xoa tay, vẫn cười ha ha, nhận định cô cháu gái bên ngoại này lẻ loi một mình nên dễ bắt nạt, sẽ không dám làm gì người cậu này, nháy mắt với vợ, để vợ chạy vào nhà gọi chị gái Tiết Hàn Tử xuống, lại cười ha ha với Đại Lận và Mộ Dạ Triệt: “Đại Lận, vị tiên sinh này là bạn trai mới của cháu sao? Thật đẹp trai nha.”

Mộ Dạ Triệt cười lịch sự với cậu, hơi hơi có lệ, cũng là xách hành lý, giúp đỡ Đại Lận, đi vào trong phòng.

Mặc kệ giữa cậu và cháu gái đã xảy ra chuyện gì, đây là biệt thự của Tô gia, Tô tiểu thư có thể quang minh chính đại bước vào, ai cũng không ngăn được cô!

“Ô, có khách à.” Tiết Hàn Tử khoác một cái áo khoác bên ngoài váy ngủ, đứng trêи cầu thang chải chải tóc của mình, không hề để Mộ Dạ Triệt vào mắt một chút nào, “Đại Lận, hiện tại phòng của con cho em họ ở rồi, phòng ngủ chính thì cho bà ngoại nằm, đêm nay con lên gác lửng ngủ một đêm đi, ngày mai mẹ nói em họ của con dọn ra khỏi phòng.”

Nói xong liếc mắt nhìn em trai ở cửa một cái, xoay người đi lên lầu, không hề nhân ái mà để ý tới Đại Lận, thái độ tự phụ cao ngạo, vẫn là mẹ Hàn Tử như trước đây.

Mộ Dạ Triệt nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn gặp qua không ít những vị phu nhân, nhưng thật ra hắn lại hiếm thấy có vị phu nhân nào lại ra vẻ cao quý như vậy. Nhìn vòng tai bằng trân châu giả đang lủng lẳng ở lỗ tai kia, vừa nhìn là đã biết hàng giả, đeo lên người để giữ thể diện chỉ khiến người ta cảm thấy thô tục, giá rẻ, còn không bằng không đeo gì. Chính là không thể tưởng tượng được, mẹ của Tô tiểu thư, cùng với hắn tưởng tượng khác một trời một vực.

Ban đầu hắn nghĩ rằng, ít nhất Tô tiểu thư lớn lên giống mẹ của mình, hai mẹ con đều xinh đẹp và có khí chất như nhau. Xem ra Tô tiểu thư đây có dáng vẻ trùng hợp lọt vào mắt hắn, ngoại hình xinh đẹp lại cách xa vạn dặm với mẹ của mình.

“Mộ tiên sinh, mời ngồi.” Đại Lận thấy mẹ Hàn Tử cùng cậu đi lên lầu, ôm hai bé con trong lòng mà nựng, giải thích với hắn: “Mẹ Hàn Tử không phải mẹ ruột của tôi, bà ấy là mẹ nuôi, bốn năm trước đã ly hôn với ba tôi, rồi quay về nhà mẹ đẻ. Gần đây có thể là bị người ta đòi nợ, đem bán căn nhà của mình, mới trốn ở nơi đây.”

“A?” Mộ Dạ Triệt nhíu mi, đột nhiên ánh mắt ôn hòa trở nên sáng hẳn, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò, “Vậy mẹ ruột của Tô tiểu thư đang ở nơi nào?”

“Mẹ ruột tôi đã qua đời, tôi cũng chưa từng gặp qua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook