Liêu Vương Phi

Quyển 9 - Chương 4: Lời nói lạnh lùng tàn khốc

Ân Tầm

05/12/2016

Triêu bạn y, mộ bạn y,

Mộ mộ triêu triêu phán mạc ly.

Thủy lưu tống vũ cấp.

Nhật lạc tây. diệp lạc tây,

Trúc ngoại linh tâm tiếu mạo mê.

Kim thời thị quy kỳ

*********************

Tần Lạc Y cố nén đau xót trong lòng, bàn tay cũng trở nên có chút run rẩy, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, trong lòng cũng không có cách nào khác thì tính sao đây? Nàng có thể làm sao?

Nhẹ nhàng cầm lấy quần áo tượng trưng cho vương tộc hoàng thất được đặt ở một bên, bắt đầu thực hiện, đầu ngón tay giống như đã dính đầy hơi thở của nam tử kia, loại hơi thở ấm áp, quen thuộc làm nàng muốn khóc, đây chính là loại ấm áp nàng phải dựa vào để có thể đi vào giấc ngủ.

Nàng cố gắng che đi những giọt nước mắt chực trào, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, toàn bộ quá trình nàng đều cúi đầu, không muốn nhìn, cũng không thể nhìn ánh mắt mập mờ của hắn dành cho nữ tử khác.

Bởi vì, bây giờ bản thân nàng cũng không hiểu rõ Đông Lâm Vương!

Da Luật Ngạn Thác vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trong đôi mắt như hầm băng nhìn Tần Lạc Y đang cúi đầu, một cỗ khí lạnh ngày càng lớn lên, khiến lồng ngực hắn phập phồng liên tục, có thể thấy rõ hắn đang ẩn nhẫn sự tức giận.

Cầm Cơ đứng ở một bên kinh ngạc, nàng là một nử tử vô cùng thông minh, sao lại không có khả năng cảm nhận không được tâm tư của Vương Thượng căn bản là không hề ở trên người mình? Ánh mắt của Vương thượng chỉ luôn nhìn theo một người, mà nàng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người có thể khiến cho ánh mắt Vương thượng dõi theo đó.

Khi Vương thượng ngày ngày đêm đêm sủng hạnh mình, mỗi khi thỏa thích hắn lại thấp giọng khàn khàn gọi ra một cái tên —— Đó chính là Y nhi!

Đúng vậy, chỉ có nử tử trước mắt này, mới có khả năng thâu tóm toàn bộ tâm tư của Vương thượng.

Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp dần dần trở nên ảm đạm!

Tần Lạc Y, ngươi có biết bản thân mình có bao nhiêu may mắn hay không? Ngươi có biết trong phủ có bao nhiêu nử nhân bằng lòng phục tùng Vương thượng không, chỉ cần Vương thượng mở miệng, nữ nhân sẽ tự động nhào tới bên cạnh người.

“Cạch——Bang——“

Một tiếng nổ lớn vang lên, nhanh chóng kéo Cầm Cơ trở về thực tại, đồng thời cũng làm Tần Lạc Y đang cúi đầu phải kinh hãi, trong giây lát nàng ngẩng đầu lên.

Bình hoa đã bị bàn tay của Da Luật Ngạn Thác nghiền nát, mỗi một mãnh vỡ dường như đều mang theo tiếng nỉ non, khiến tình cảm sâu kín trong lòng Tần Lạc Y vỡ vụn, ánh sáng trong mắt cũng có chút hỗn loạn

Đôi mắt như nước của Tần Lạc Y tựa như dòng suối trong trên núi, càng giống như hoa lan tỏa ra ánh sáng kiên cường giữa u cốc, nàng cứ như thế nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nổi giận.

Da Luật Ngạn Thác giơ tay ra, nắm chặt lấy cằm của Tần Lạc Y đưa lên, khiến nàng phải nhìn thẳng vào hai mắt của mình, giọng điệu cũng lạnh lẽo khác thường:

“Tần Lạc Y, lẽ nào việc ngươi thay quần áo cho bản vương là ủy khuất lắm sao?”

Hắn vô cùng chán ghét sự đau lòng và yêu thương của mình đối với nàng, hắn cố tình tỏ ra lạnh lùng, mục đích là muốn đánh tan sự nguội lạnh và âm u tĩnh mịch trong đôi mắt của nàng.

Lông mày Tần Lạc Y hơi đông cứng, nàng biết nếu như mình phản kháng thì chỉ càng tăng thêm dục vọng chinh phục của hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Giọng điệu tuy nhẹ, nhưng lại giống như khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, không hề có độ ấm.

Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng híp lại, hắn vung tay lên, ném y phục nàng đang cầm trong tay xuống đất, sau đó dùng giọng nói tàn khốc ra lệnh:

“Nhặt lên, thay quần áo cho bản vương.!”

“Vương thượng! Không nên làm khó Tần cô nương nữa!”

Cầm Cơ ngượng ngùng đi về phía trước, nhẹ nhàng kéo tay Da Luật Ngạn Thác nói, giọng nói như hoa cúc, vô cùng thanh lịch và tao nhã.

Tần Lạc Y nhìn Cầm Cơ, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

Ánh mắt u ám của Da Luật Ngạn Thác bỗng chuyển hướng sang Cầm Cơ, quan sát nàng một lúc, sau đó lại dời mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo cánh tay mình.

Đôi mắt rõ ràng tối sấm lại!

Cầm Cơ lập tức buông tay ra, vội vàng cuối đầu xuống.

Da Luật Ngạn Thác nhìn thấy sự trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Tần Lạc Y, lạnh lùng cười.

Lập tức, bàn tay hắn mạnh mẽ ôm chầm thân thể như không có xương của Cầm Cơ, nhẹ nhàng nói với nàng:

“Nàng không muốn bản vương làm khó Tần Lạc Y, chẳng lẽ muốn bản vương làm khó nàng hay sao?

Trong lòng Cầm Cơ khẽ run rẩy, lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt cự kỳ đau khổ làm rung động lòng người:



“Vương thượng, Cơ thiếp không dám nhiều lời nữa, xin Vương thượng đừng tức giận!”

Da Luật Ngạn Thác nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, ngay sau đó, bàn tay tàn nhẫn nắm nơi đẫy đà trước ngực của Cầm Cơ, cố ý lớn tiếng nói:

“Cơ thiếp hiểu lầm rồi, bản vương sẽ nghiêm khắc trừng phạt nàng ở….!”

Sắc mặt Cầm Cơ đỏ lên, nàng điềm đạm nói: “Vương thượng, người thật xấu quá!

Da Luật Ngạn Thác cười ha ha, nhưng lạnh lùng trong mắt không hề giảm chút nào, hắn cố tình không chú ý đến thân thể khẽ run của Tần Lạc Y.

Sau khi cười, hắn tức giận nhìn Tần Lạc Y:

“Thế nào? Ngươi còn không mau nhặt quần áo lên?”

Trong lòng Tần Lạc Y đã bị những lời nói mập mờ đâm đến chết lặng, nàng ngơ ngẩn khom người, chuẩn bị nhặt từng mảnh áo quần trên mặt đất.

Không nói một lời nào, chỉ là lặng lẽ mà làm những chuyện Da Luật Ngạn Thác phân phó.

Nàng thuận theo quá mức và không nói gì càng khiến cho Da Luật Ngạn Thác tràn đầy lửa giận, hắn tiến đến từng bước, tàn nhẫn kéo Tần Lạc Y, lời nói đầy sức mạnh khiến người ta sợ hãi:

“Tần Lạc Y, ngươi đừng tưởng rằng bản vương không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, ngươi cho là thuận theo như vậy sẽ khiến bản vương thả Tang Trọng Dương? Quả thực là mơ mộng hão huyền!”

Tần Lạc Y không tranh luận, cũng không nổi giận, nàng lại một lần nữa khom người nhặt quần áo lên, nhẹ giọng mà không kém phần lạnh lùng lên tiếng:

“Mời Vương thượng giơ tay lên…”

Nàng cầm áo mở rộng ra, chuẩn bị giúp hắn mặc quần áo.

Chết tiệt! Nàng dám dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy nói chuyện với mình!

Bàn tay Da Luật Ngạn Thác đột nhiên nắm chặt…

“Ra ngoài!”

Một tiếng rống to vang lên, thiếu chút nữa vang vọng toàn bộ Lăng Hà Hiên.

Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay khi nàng cho rằng Da Luật Ngạn Thác buông tha cho mình thì mới phát hiện lời Da Luật Ngạn Thác là đang nói với Cơ thiếp.

Hắn muốn Cầm Cơ đi ra ngoài!

Đây là Lăng Hà Hiên, vậy mà hắn lại muốn Cầm Cơ đi ra ngoài! Hắn…

Hắn muốn làm cái gì?

Cầm Cơ hiển nhiên cũng ngẩn ra: “Vương thượng…”

“Bản vương kêu nàng đi ra ngoài, nàng nghe không hiểu sao?”

Da Luật Ngạn Thác thô lỗ, không hề có tính nhẫn nại đã cắt ngang lời nói của Cầm Cơ, bên trong đôi mắt của hắn mơ hồ hiện lên hơi thở nguy hiểm và sức mạnh phá hủy kinh người…

“Dạ, Vương thượng!” Trong lòng Cầm Cơ tuy rắng không tình nguyện, nhưng vẫn xót xa đi ra ngoài, vẻ cô đơn trên mặt nhìn rất đáng thương.

Trong nháy mắt khi Cầm Cơ đóng cửa lại, trái tim Tầm Lạc Y cũng nhanh chóng rơi xuống…

Thân thể nàng vô ý thức mà lùi về phía sau, do không chú ý nên vấp vào giàn hoa, trượt chân ngã xuống.

“A…. ——”

Nàng vì đau mà có chút run rẩy.

Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác ẩn chứa một nụ cười tá ác, trong ánh mắt bộc lộ dục vọng chiếm giữ bá đạo, hắn tới gần, giống như một hòn đá vô hình ép chặt trái tim nàng, tim bị đè chặt, đau buốt vô cùng…

Tần Lạc Y cảm thấy máu toàn thân chảy ngược.

Hắn muốn làm cái gì?

Lẽ nào hắn không biết đây là nơi ở của Cầm Cơ sao?

Lẽ nào hắn muốn cưỡng ép mình tại nơi ở của phi tử?

Hai tay lạnh lẽo tiếp xúc với mặt sàn, khí lạnh trên mặt sàn thấm vào trong người, trong tim…

“Ngươicòn muốn chạy trốn đến nơi nào? Ngươi hẳn là đã biết bị giáng vào Lậu Trất Hiên là số phận cuối cùng, thân thể của ngươi chính là để chuẩn bị cho nam nhân! Bởi vậy, trước khi đem ngươi hiến cho nam nhân khác, bản vương muốn làm người đàn ông đầu tiên của ngươi!”

Hắn tận lực nói ra những lời tàn nhẩn nhất, trên mặt hắn như bao phủ bởi một tầng sương mù, đôi mắt đen dần dần trở nên tàn nhẫn…



Hắn dễ dàng tiến lên, cố định đôi chân nhỏ không ngừng lộn xộn của nàng, nhốt nàng vào bên trong hơi thở của mình.

“Đồ vô lại, cút ngay, không được đụng vào ta, không được…”

Nàng hoàn toàn bị vây ở thế bị động, khóc lóc kêu to đến sức cùng lực kiệt.

Mà nam tử này lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt hắn đã sớm bị dục vọng sâu sắc lấp đầy.

Hành động tàn nhẫn của hắn đâm trúng trái tim của nàng, nàng không biết tim mình vì sao lại đau đớn, tuyệt vọng như vậy…

Nàng ra sức giãy dụa, quần áo bằng vải thô trên người nàng làm lộ ra cảnh xuân, mê người vô cùng…

Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác trầm xuống, bàn tay to dễ dàng kiềm chế nàng lại.

“Không được…Không được…”

Giọng nói Tần Lạc Y gần như là cầu xin.

Thế nhưng lý trí Da Luật Ngạn Thác đã tán loạn, đã không còn tồn tại nữa, trong lòng hắn không chỉ có lửa giận mà còn có dục vọng nặng nề bị nàng khơi dậy.

Một đôi chân thon dài ngăn chặn hai chân đang cựa quậy của nàng, bàn tay to ở trên ngực nàng dùng sức xé từng chút!

Y phục rách ra thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống từng cái một…

Tim của nàng bỗng chốc nguội lạnh dần, trong lòng ngập tràn ủy khuất, trái tim xoắn lại chặt, thật chặt!

Nàng hận, nàng rất hận!

Tần Lạc Y dùng sức tách cánh tay bên thắt lưng ra:

“Da Luật Ngạn Thác, ta chán ghét ngươi chạm vào ta! Ngươi, cái đồ quỷ ma này, cút ngay…”

Trong lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên lạnh dần:

“Ngươi chán ghét bản vương chạm vào ngươi? Bản vương đối với ngươi rất để tâm! Chết tiệt, vậy mà ngươi dám chán ghét bản vương?”

Yết hầu chuyển động lên xuống, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười rộ lên

Hắn cười cuồng loạn như vậy khiến nàng không khỏi cau mày, vì sao nàng cảm thấy dáng tươi cười của hắn lại trống rỗng như vậy, vì sao lại cảm thấy nụ cười của hắn đau khổ như vậy chứ?

Nụ cười của hắn tràn ngập thê lương và đau xót, vậy mà lại khiến bản thân nàng có chút… đau lòng!

Không, người nam nhân này là một người tội ác tày trời, tại sao mình lại có thể có khả năng nảy sinh thương hại, đau lòng với hắn chứ?

Tiếng cười ngừng lại…

Càng là thứ không chiếm được, hắn lại càng muốn sở hữu!

Càng chống lại hắn, hắn càng muốn chinh phục!

Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, đột nhiên dùng tay kéo thật mạnh…

Đai lưng ràng buộc bên hông nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Đầu vai nàng lệch ra, nhìn bên ngoài cửa sở sương mù nồng đậm, trên song cửa sổ dường như cũng tràn ngập vẻ thê lương, trong lòng nàng dần dần mất đi nơi nương tựa, sau đó nàng khẽ nhắm mắt lại…

Hắn không phải rất lưu luyến thân thể của nàng sao? Nếu như thật sự để hắn đạt được, có lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cho mình không?

Vết thương ở giữa cổ tay trắng tinh bất ngờ đập vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, hắn mạnh mẽ dùng lý trí đánh đuổi dục vọng, nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa vết thương.

Đó là một vết cắt, vệt máu đã tụ lại, nhìn vô cùng chói mắt

Tần Lạc Y mạnh mẽ mở mắt ra, khi nàng phát hiện ra hắn tập trung nhìn vết thương của mình thì trong lòng đột nhiên căng thẳng.

“Ngươi không cần phải giả bộ đau khổ như thế. Đây không phải là do ngươi muốn nhìn hay sao?”

Nàng hiểu lầm ý nghĩa ánh mắt của hắn.

Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên chuyển lạnh, lập tức, ánh mắt chim ưng nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh tế của Tần Lạc Y…sau đó hăn thô lỗ cầm quần áo phía sau mặc vào, lạnh lùng nói với nàng:

“Tần Lạc Y, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải cầu xin bản vương muốn ngươi!”

Nói xong, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia ẩn nhẫn đau nhức, xoay người đi ra ngoài, bóng lưng cao ngạo tráng lệ của hắn vậy mà trong nháy mắt lại lộ ra vẻ cô đơn

Tần Lạc Y vội vàng nắm chặt quần áo còn sót lại trên người, nước mắt bỗng rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Liêu Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook