Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 8: Chương 3.3

Lâu Vũ Tình

23/12/2017

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua rèm cửa sổ rọi vào, Dương Hân Nông tỉnh giấc, tay phải chộp tới đồng hồ báo thức vừa nhìn ——

"Ai da, hỏng bét! Sao đồng hồ báo thức lại không vang? Trời đã sáng á..., Phạm Hành Thư, qua thời gian uống thuốc của anh rồi —— gì? Người đâu?"

Một cái đầu dò xét đi vào: "Không cần khẩn trương, tôi uống rồi. Cô muốn dậy ăn điểm tâm không?"

"Anh làm sao?" Cô xuống giường đi dép vào, tùy ý quấn tóc dài thành hai vòng, lấy cặp tóc kẹp lên, theo anh đi về phía bàn ăn.

"Ừ." Anh đẩy bánh trứng bột tiêu trong mâm tới trước mặt cô, sắc mặt hơi khẽ biến thành ngượng ngùng: "Theo phương thức làm cô dạy, xem ra giống như không phải rất thành công, không giống cô làm ăn rất ngon."

"Đối với thức ăn tôi không kén chọn, có thể ăn là tốt rồi." Cô ăn hai cái —— ừ, có chút mằn mặn.

"Thật ra thì ăn không ngon, có đúng hay không?"

Cô thờ ơ cười cười, tiếp tục ăn: "Đã ngon hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi. Nếu là lần thứ nhất làm ăn quá ngon, lần sau cũng không có không gian tiến bộ."

Phạm Hành Thư cảm động cười với cô.

Mấy sợi tóc không có kẹp tốt tự nhiên rũ xuống, tự thành phong tình.

Cô giống như bất kể khi nào chỗ nào, cũng có thể đẹp tới mức làm thanhhuung cho người ta không thể dời mắt, coi như là mới vừa tỉnh ngủ thì cũng có kiều thái lười biếng quyến rũ.

Ánh mắt của anh sững sờ si mê nhìn.

"Ngốc à?" Hai tay quơ quơ trước mắt anh, lại sờ lên trán anh: "Cũng may, không có phát sốt a! Này, nơi nào không thoải mái phải nói nha!"

Anh lắc đầu một cái, kéo tay của cô xuống: "Tôi sẽ tự chăm sóc mình, cô không phải lo lắng."

"È hèm!" Hoàn toàn không có ý hưởng ứng, ánh mắt tiết lộ ra hoài nghi.

Phạm Hành Thư không so đo với thái độ xem thường người của cô, thu hồi cái mâm không, muốn nói lại thôi: "Cái đó. . . . . . Hân Nông. . . . . ."

"Ừ?"

"Không có, không có sao!" Lòng anh sợ hãi lắc đầu, thu cái mâm trốn vào phòng bếp.

Không có, chuyện?! Dương Hân Nông không cho là đúng hừ nhẹ, nếu anh thật không có chuyện gì thì Dương Hân Nông cô sẽ theo họ của anh!

Cô rảnh rang tựa vào cạnh cửa, tính toán nhìn người hoàn toàn không giấu được tâm sự này có thể im lặng bao lâu.

"Hân Nông, tôi mua xe có được hay không?" Theo tiếng nước chảy ồn áo, anh khẽ hỏi ra lời.

"Anh cảm thấy tốt là được rồi." Cô giống như cũng không còn lập trường biểu đạt ý kiến đi?

"Vậy cô thích xe gì?"

"Hỏi tôi? Người muốn mua xe là anh chứ?"

"Nhưng là. . . . . ." Anh cúi thấp đầu, vô ý thức rửa sạch mâm bát: "Cô không phải nói là, rất nhiều người mở cửa xe nổi tiếng ra, chờ người đẹp là cô ngồi lên, tôi lại không có biện pháp so cùng bọn họ, nhưng ít nhất cũng không thể để cho cô quá uất ức. Cô đã rất lâu không mặc váy rồi, bởi vì ngồi xe của tôi không thuận tiện, hơn nữa, có lúc trời mưa, coi như cẩn thận hơn cũng sẽ để cho cô dính đến nước mưa. . . . . ."

Thì ra là đây mới là nguyên nhân anh muốn mua xe, mà không phải lão gia gia xe máy kia cuối cùng cũng an hưởng tuổi thọ.

"Nếu như anh là vì tôi mới muốn mua xe, tôi lại cho là cưỡi xe máy cũng không có gì không tốt, nếu không tôi sẽ không thể vô lễ với anh." Thật ra thì ngồi ở sau xe, thỉnh thoảng làm xằng làm bậy, cũng vô cùng có niềm vui thú.

". . . . . ." Hoàn toàn không nói gì mà chống đỡ.



"Nếu như anh muốn mua xe, không cần vì người khác, vì chính mình."

Vì cô. . . . . . Không tốt sao? Cô không hy vọng sao? Anh nhìn chằm chằm hệ thống cung cấp nước không ngừng chảy xuống, không nói gì.

"Này, nhà anh mở nhà máy cung cấp nước, rất nhiều tiền a!"

Anh như ở trong mộng mới tỉnh, đóng vòi nước, cất mâm bát đã rửa sạch xong, trầm mặc ba phút, quay đầu lại nhìn cô, lần này, từng chữ rõ ràng nói ra: "Hân Nông, em gả cho anh, có được hay không?"

Nụ cười cứng đờ, vốn còn muốn hơn thua với anh đôi câu, lần này mắt choáng váng.

"Có được hay không?" Anh lại hỏi lại lần thứ nhất, khuôn dd mặt lo lắng chờ đợi.

"Phạm Hành Thư, anh phát sốt ấm đầu à, thần trí mơ hồ sao?"

"Không có, đầu anh rất minh mẫn."

Cô nhíu mày, chẳng nói đúng sai ngoắc ngoắc tay, anh ngoan ngoãn đi tới, hai cánh tay cô vòng lên cổ anh: "Đây là thật để cho tôi nói trúng, mê luyến tôi đến không cách nào tự kềm chế?"

"Không, không phải như vậy. . . . . ." Thanh âm lại bắt đầu nhỏ lại, thân thể cứng còng không dám động.

"Kia nếu không tại sao muốn lấy tôi?"

"Cái đó. . . . . . Chúng ta. . . . . . Ngày đó. . . . . . Đã. . . . . . “cái đó” nha, cho nên. . . . . . Anh cảm thấy được. . . . . . Anh muốn phụ trách với em, hơn nữa. . . . . ."

"Phụ trách?!" Cô giống như là nghe được ngôn ngữ ngoài hành tinh, kinh ngạc bật cười: "Anh không phải đã quên thân phận của tôi chứ? Nói phụ trách với tiểu thư khách sạn? Anh nghe qua có người tốn tiền gọi gái còn cần chịu trách nhiệm sao?"

Ngoài ý muốn chính là, lúc này anh không có bởi vì cô lớn mật trắng trợn thổ lộ mà khốn quẫn, mà là nhíu mày: "Tại sao em phải nói mình như vậy? Vị tiểu thư kia có nói với anh, ngày đó người Hành Uy tìm hoàn toàn không phải em, giữa chúng ta từ lúc mới bắt đầu cũng chưa có giao dịch trên tiền tài ."

Hoàn toàn không để cho cô đùa, không dễ chơi.

Cô buông tay, lui ra: "Được rồi, coi như là như vậy, cũng không thể thay đổi chuyện thực sự tôi hành nghề đặc biệt, anh chưa từng nghe qua, cô gái tình trường không có tình yêu sao? Nghiêm túc với tôi? Đầu anh có vấn đề a!"

Anh dùng lực lắc đầu, nóng lòng nói: "Anh biết rõ em là người phụ nữ rất tốt, rất tốt, họ nói. . . . . . Em không phải sẽ tùy tiện cùng đàn ông ra sân, em phải ở vào thanhhuung hoàn cảnh như vậy nhất định có nỗi khổ tâm không hề giống như người ngoài d13nd4nl3quyd0n nói, vì vậy nên không thể phủ định nhân cách của em."

"Tôi rất tốt? Anh mới biết tôi bao lâu? Đối với chuyện của tôi hiểu bao nhiêu? Lại có thể chắc chắn như vậy, anh nhìn người rất chính xác sao?"

"Không phải rất chính xác, mười lần có chín lần nhìn lầm. . . . . ." Anh thành thực cung khai, bởi vì quá dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên luôn bị phản bội, anh biết mình không phải là rất thông minh, không có lợi hại như cô vậy, một đôi đôi mắt sáng nhìn thấu tình đời. . . . . .

Tiếp xúc được ánh mắt "Vậy không phải sao" của cô, anh vội vàng bổ sung: "Nhưng là một lần cũng rất đủ rồi! Vì vậy“lần thứ nhất” để cho anh lấy được thì tốt hơn rất nhiều so với người khác, chín lần thương tâm quá nhiều, tựa như Quý Vân. . . . . . Ách, anh chưa đề cập tới Quý Vân có đúng hay không? Cậu ấy rất tốt, là bạn rất thân, rất hiểu rõ anh, cũng rất quan tâm anh, xem như có một trăm người bạn, so ra cũng kém người này, cho nên. . . . . . Gì, anh giống như lạc đề, dù sao, anh muốn nói là, anh tin tưởng em là cái “lần thứ nhất” này, giống như Quý Vân."

"Anh làm sao biết, tôi nhất định sẽ là một lần ngoại lệ kia?" Mười lần chín lần nhìn lầm, nhưng là lần thứ nhất đã đạt được ích lợi vô cùng, cô thật không biết nên nói anh may mắn hay là bất hạnh.

"Em đối với anh rất tốt, chăm sóc anh, giúp anh làm bữa ăn sáng, sửa sang lại trong nhà, chưa từng có người đối tốt với anh như vậy. . . . . . Còn nữa..., đêm hôm sinh nhật anh đó, em ở lại cùng anh, anh biết rõ vốn là em phải đi . . . . . . Nhiều người thích em như vậy, nhưng là em thà bị anh kéo lấy bị người đuổi theo, cũng không cần đi bồi dieenndaannleequyydoonn người khác, điều kiện của anh cũng không tốt hơn so với bọn họ, cái gì cũng không thể cho em, còn để cho em mỗi đêm ngồi cỗ xe máy thường thường bãi công kia của anh, có lúc ở trên đường thả neo, tuy em châm chọc anh nhưng cũng không thanhuung oán trách một câu, còn vẫn trêu chọc anh, cười đến thật vui vẻ. . . . . . Anh không biết ăn nói, tóm lại, tóm lại. . . . . . Ai da, em biết ý của anh, có đúng hay không?"

Không biết ăn nói cũng đã để cho cô cảm động đến không được rồi, lại còn biết ăn nói?

Cô cười cười nhìn vẻ mặt ảo não của anh: "Như vậy vẫn không đủ, anh biết, muốn thành lập một gia đình nhỏ là chuyện cỡ nào không dễ dàng sao? Đó không phải là tôi giúp anh làm bữa ăn sáng, sửa sang lại trong nhà, anh mua xe, không để cho tôi dính mưa là có thể được rồi. Cá tính của anh dễ thương lượng như vậy, chỉ nghĩ thay người khác, ăn thiệt thòi lớn hơn nữa cũng thờ ơ, vậy vợ con anh thì sao đây? Chẳng lẽ muốn họ chịu khổ với anh? Anh không thể đối với mình không hề để ý nữa, bởi vì tất cả của anh, cũng liên quan đến một người khác, anh phải có trách nhiệm đầy đủ, để phụ nữ tin tưởng, để chúng tôi có thể phó thác cả đời cho người đàn ông này, an tâm dựa vào, nhưng là —— anh có thể sao?"

"Anh có thể đấy! Anh sẽ từ bỏ cá tính dễ nói chuyện, cũng sẽ đối với em rất tốt, rất tốt, dùng toàn bộ hơi sức bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu khổ, em nói cái gì, anh đều sẽ nghe. . . . . ."

"Còn nữa..., anh hoàn toàn không có tài sản, thứ hai không có bất động sản, sao có thể để vợ con không lo cơm áo? Nếu như có đứa con nít đây? Chẳng lẽ anh không nên có kế hoạch? Từ giờ trở đi, anh nên bắt đầu suy nghĩ vì tương lai của mình, bất kể cuối cùng người anh cưới có phải là tôi hay không, ít nhất, anh có đầy đủ năng lực an bài cuộc đời của anh, chỉ cần điều kiện của anh tốt, cũng không sợ không có phụ nữ muốn."

Tại sao cô phải nói như vậy? "Em —— em không muốn gả cho anh sao?" Lòng anh sợ hãi hỏi.



"Hiện tại hỏi tôi cái vấn đề này còn quá sớm, chờ anh làm được theo lời tôi, tôi sẽ suy tính."

"Oh." Anh nghĩ, anh đại khái hiểu được ý tứ của cô. Anh muốn cố gắng kiếm tiền, cố gắng để cho cô trải qua ngày tháng thoải mái, như vậy, anh mới có tư cách nói muốn cưới cô, cho cô dựa vào.

"Kia, em phải suy tính bao lâu?" Anh lại hỏi.

"Không biết." Cô quay đầu đi.

"Không được không biết." Anh lo lắng lượn quanh ở phía sau cô. Phải cho anh một kỳ hạn, anh mới biết anh có bao nhiêu thời gian, hoàn thành yêu cầu của cô.

Bị dây dưa đến muốn phát điên, cô thuận tay cầm lên sổ ghi chép điện thoại trong thành phố trên bàn trong phòng khách nhét vào ngực anh: "Mỗi ngày xé một tờ, xé hết tôi sẽ nói cho anh biết đáp án."

Mặt Phạm Hành Thư xụ xuống: "Dầy như vậy?" Tùy tiện lật lật đã có hơn ngàn tờ, kia không phải phải đợi ba, năm năm? "Có thể giảm xuống nữa hay không?" Anh lùi một bước thương lượng.

"Anh làm như anh ở đây mua quần áo ư, còn là ép giá thị trường?" Cô tức giận lườm anh một cái. Còn giảm xuống nữa đấy!

"Kia, kia nếu không đổi quyển khác?"

"Có thể."

Anh còn không kịp lộ ra nụ cười, cô lại chọn trúng quyển sách bên tay phải ——

“Bách khoa toàn thư về dược thảo Trung Quốc” đưa tới trước mặt.

Còn không phải vẫn dầy như vậy!

Vẻ mặt anh đau khổ: "Anh vẫn là từ từ xé sổ ghi chép điện thoại cũng được." Suy nghĩ ba giây, ôm một tia hy vọng cuối cùng——"Anh có thể xé hai tờ một ngày sao?"

"Tùy tiện!" Lười phải cùng anh tranh luận những thứ không có dinh dưỡng kia.

"Kia, anh sợ em quên suy tính, có thể thỉnh thoảng nhắc nhở em một chút không?"

"Anh lại tranh cãi đi, tôi lập tức cầm kim vá miệng anh lại!"

"Oh." Anh ngoan ngoãn ngậm miệng, xé tờ thứ nhất xuống, đếm từng tờ một lấy số trang, nhưng không nói lời nào thật sự rất nhàm chán, anh len lén dò xét thấy ánh mắt Dương Hân Nông đang xem tờ báo hôm nay, thừa dịp cô không để ý, lại xé, lấy bút bi ra ở trên viết xuống mấy chữ, gấp thành máy bay giấy bắn về phía cô.

Bị nguy hiểm ám toán, Dương Hân Nông nhặt ám khí bên chân lên, nhìn anh một cái, khi anh dùng điệu bộ chỉ thị, không hiểu ra sao mở ra ——

Hân Nông, suy tính tốt muốn gả cho anh chưa?

Cô dở khóc dở cười: "Anh còn nhắc nữa đừng trách tôi đánh anh! Người bị bệnh còn không an phận, ngủ đi!"

Anh nhếch miệng, chỉ chỉ đồng hồ treo tường.

"Nói đi! Đừng cho tôi chơi thử thách lớn vợ chồng ăn ý."

"Oh." Sau khi bãi bỏ lệnh cấm, anh vui vẻ cười một tiếng. Cô mới vừa đã nói "vợ chồng"! Anh thích nghe cô nói như vậy, cho thanhhuung dù cô giống như không có để ý đến. "Hiện tại anh đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa không ngủ được."

"Tốt hơn rất nhiều? Giọng khàn giống như cái gì, khó nghe muốn chết." Cô bỏ lại tờ báo đứng dậy.

"Được rồi, được rồi, anh không nói dối em, em không phải đi, không cần đuổi anh đi ngủ ——" Phạm Hành Thư vội vàng giữ cô lại.

"Đi siêu thị á! Có muốn đi cùng không?"

"Muốn!" Một giây kế tiếp, người đã nhảy đến bên người cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook