Lãnh Phi Cự Sủng: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 2: Xuyên qua tướng quân phủ [ nhị ]

Bạch Băng Diệu

15/04/2014

Trầm Nhược Tình kiếp trước, sinh ra không đến ba tháng đã bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện , ngay cả tên đều là cô nhi viện Trầm viện trưởng đặt .

Nhược Tình, tựa như trời nắng. Nàng cũng thích ngụ ý của tên này. Hy vọng chính mình có thể có xua tan mây mù sẽ có ngày thấy được trăng sáng . Chính là thầy thuốc nào cũng nói nàng sẽ không sống quá mười tám tuổi, bởi vì nàng có bệnh tim bẩm sinh. Đó cũng là lý do nàng bị vức bỏ.

Vì thế nàng đem mỗi giờ mỗi phút đều trở thành những ngày cuối cùng của cuộc sống. Kỳ tích là tháng trước vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi.

Nhưng ba ngày trước nàng lại phát sốt . Sốt cao không lùi , đối với bệnh nhân như nàng mà nó là vết thương trí mệnh .

Tại thời điểm nàng còn chút ý thức, mơ hồ nghe được thầy thuốc nói, trái tim đã suy kiệt nghiêm trọng …… Mơ hồ nàng nhìn thấy Trầm viện trưởng vụng trộm lau nước mắt……

Trầm Nhược Tình biết chính mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là nàng như trước thiện lương, lạc quan, tích cực hướng luộn hướng về phía trước cuộc sống.

Chính là không nghĩ lão Thiên còn thương hại nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh.

Tuy rằng trọng sinh ở cổ đại, vương triều không biết tên , nàng cũng vừa lòng .

Dùng xong bữa tối, lại uống không biết bao nhiêu thuốc bổ cùng canh bổ, cuối cùng cũng khôi phục khí lực.

Nâng tay sờ mặt mình, loạ cảm giác này thật sự quá tốt. Nhịn không được kêu Mặc Trúc đưa gương , muốn nhìn một chút chính mình sau khi trọng sinh có bộ dáng gì.

Mặc Trúc đưa nàng gương đồng, nàng hướng kính nhìn lên, thiên, này thật là nàng sao? Da thịt trắng hơn cả tuyết , mặt mày như họa, đôi con ngươi linh động bất nhiễm trần sắc,long mi thon vừa dài vừa cong, miệng khéo léo, quả thực chính là cái mỹ nhân họa thủy.

Kiếp trước nàng mặc dù cũng thanh tú khả ái , bởi vì luôn bệnh , sắc mặt trắng bệch, khí sắc cùng hiện tại là cách biệt một trời , một vực.

Chân chính Y Lạc Tuyết cũng giống nàng không ở nhân thế ? Trầm Nhược Tình nghĩ “ Không biết nàng là loại người gì . Đại hôn trước mắt thế nhưng lại đi tìm chết, chẳng lẽ nàng không biết có thể sống trên đời là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào?

“Ta lúc trước vì sao không muốn gả cho Ninh vương gia?” Nghĩ nghĩ, nàng vẫn là hỏi ra nghi hoặc trong lòng .

“Tiểu thư, người thật sự cái gì cũng không nhớ rõ ?” Mặc Trúc không thể tin được trợn to hai mắt, trước mắt tiểu thư tự tỉnh lại , khiến cho nàng cảm thấy có điểm là lạ , chỉ là đến tột cùng cũng không biết là không đúng chỗ nào, nàng cũng nói không nên lời, rõ ràng vẫn là bộ dáng trước kia của tiểu thư.



Trầm Nhược Tình mờ mịt lắc đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ…… Lão gia mà biết được ……” Mặc Trúc một bộ biểu tình sắp khóc.

“Ngươi không nói sẽ không có người biết, ngươi đem những chuyện có lien quan đến ta nói ra, có lẽ còn có thể gợi lại trí nhớ của ta, không chừng sẽ nhớ lại.”

“Được rồi.” Đối mặt với tiểu thư “Mất trí nhớ” , Mặc Trúc cũng chỉ có thể thở dài. Nàng đi theo tiểu thư mười năm, biết tiểu thư vì lấy lòng lão gia, mọi việc đều ngoan ngoãn phục tùng,duy chỉ có cự tuyệt hôn sự này, lão gia chẳng những không đáp ứng mà còn rất tức giận……

“Ninh vương tuy là đệ đệ của đương kim hoàng thượng , nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Hoàng thượng cần chính yêu dân, chỉ là Ninh vương không quan tâm đến việc triều chính, suốt ngày thường xuyên tìm đến thanh lâu danh kỹ, đăng đồ lãng tử…… A……” Mặc Trúc theo bản năng che miệng lại , miệng nói không rõ :“Đều là tiểu thư , mỗi ngày ở bên tai Mặc Trúc nói, ngay cả Mặc Trúc cũng không che miệng được…… Bị người ngoài nghe được chắc chắc là sẽ bị chém đầu……”

Trầm Nhược Tình nhịn không được cười rộ lên, xem ra Y Lạc Tuyết này cũng rất có cá tính.

“Tiểu thư, người còn cười……” Mặc Trúc chu miệng lên.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười là được.” Xem bộ dáng Mặc Trúc , Trầm Nhược Tình chỉ là chắc tình cảm của nàng cùng Y Lạc Tuyết rất tốt, thậm chí như tỷ muội .“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tiểu thư đi cầu lão gia, không nghĩ tới lão gia thế nhưng nổi giận lên, còn nói tiểu thư phải gả cho Ninh vương. Tiểu thư đương nhiên không phục a, quỳ ở trước cửa , phu nhân biết chuyện liền đến khuyên cũng không được, người nhất định muốn lão gia hướng Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, kết quả liền mắc mưa.” Mặc Trúc nói tới đây dừng một chút, ngữ khí có điểm nghẹn ngào,“Chính là Mặc Trúc đi tìm ô trở lại, liền không thấy tiểu thư , tìm khắp nơi cũng không thấy , sau lại…… Sau lại…… Sau lại tìm được rồi tiểu thư ở trong hồ phía sau hoa viên……”

Thà chết cũng không gả, xem ra Y Lạc Tuyết chính là không thích Ninh vương.

“Vì sao lão…… Ách…… Cha hội phát hỏa?” Trầm Nhược Tình thiếu chút nữa nói sai.

“Này Mặc Trúc cũng không rõ a, lão gia hiểu rõ nhất chính là tiểu thư a, làm sao có thể đột nhiên……”

“Khụ khụ……”

Một trận ho nhẹ thanh truyền đến, Mặc Trúc quay đầu lại nhìn thấy người tới lập tức cúi đầu, kính cẩn nghe theo thỉnh an:“Lão gia!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Phi Cự Sủng: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook