Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 144

Hồ Tiểu Muội

18/06/2016

"Hạ Lan. . . . . ."

Tiêu Mặc nhìn ánh mắt rưng rưng của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy tâm bị phủ đầy bụi từng chút từng chút bị tróc ra. Nếu như nói hắn là Ám Dạ (bóng tối, đêm tối) mà nói, như vậy Hạ Lan Phiêu chính là một luồng ánh sáng tinh khiết nhất, hấp dẫn tầm mắt của hắn, chiếm cứ lấy tâm linh của hắn. Nhưng mà, kết quả cuối cùng rốt cuộc là ánh sáng phá vỡ bóng tối, hay là ánh sáng cuối cùng sẽ dung nhập vào trong đêm tối đây? A. . . . . .

Tiêu Mặc nghĩ vậy, ôm Hạ Lan Phiêu càng chặt. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuyện cũ cũng từng màn hiện lên trước mắt hắn. Mặc dù rốt cuộc hắn vẫn không có nói ra ba cái chữ kia với nàng, nhưng hắn biết tim của hắn đang không cách nào kháng cự tiếp nạp cô gái kia, mà hắn cũng chưa từng có tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy.

Hạ Lan, ngươi yêu ta. . . . . . Nhưng mà, trong lòng của ngươi còn có những người khác, như vậy yêu còn chưa đủ. Ta biết rõ ta cũng là quan tâm ngươi — nhưng ta không thể để cho ngươi, không thể để cho bất kỳ người nào biết.

Không phải là không yêu, không phải là không dám yêu, chỉ là không muốn bị kiềm chế, không muốn bị thương tổn thôi.

Biết rõ ngây thơ đơn thuần của ngươi sẽ vì ngươi cũng vì ta mang đến phiền phức rất lớn, nhưng ta không đành lòng thay đổi ngươi, càng muốn chờ ngươi tự mình tỉnh ngộ, tự mình lớn lên.

Thật ra thì, chúng ta là cùng một loại người. Nhưng ta thật không hiểu, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao ngươi còn có thể cười hồn nhiên như vậy, rực rỡ như vậy, như vậy làm cho ta mê mẩn?

Rốt cuộc ta nên làm gì ngươi bây giờ, Hạ Lan. . . . . .

Trước lúc không có hiểu rõ ràng đáp án, không bằng liền theo tâm ý của ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.

Hiện tại, ta chỉ muốn hôn ngươi. . . . . .

Tiêu Mặc nghĩ vậy, khẽ hôn lấy môi của Hạ Lan Phiêu, nhưng không biết bên trong thân thể của hắn sự dịu dàng đã giống như là thuỷ triều lan tràn. Hắn nắm eo thon của Hạ Lan Phiêu, thầm nghĩ phải nuôi nàng mập mạp một chút, nếu không sau này sinh con sẽ không dễ dàng.

Đứa bé?

Cẩn thận nghĩ đến, ta là lần đầu tiên muốn cùng một cô gái lưu lại con cháu của mình. . . . . .

Ta không phải muốn lợi dụng, không phải muốn tính toán, chỉ là đơn thuần thích nàng thôi. . . . . .

Cho nên, ngươi không thể phản bội ta, Hạ Lan Phiêu.



Nếu ngươi phản bội ta... ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.

"Tiêu Mặc, buông tay, ta phải đi."

"Vậy sao. . . . . . Thật đáng tiếc."

Ở bên trong lồng ngực của Tiêu Mặc, một loại cảm giác vừa kinh hoảng lại mong đợi dần lan tràn ở trong lòng Hạ Lan Phiêu, mà nàng chỉ nghĩ nhanh rời đi vùng đất thị phi này một chút.

Tiêu Mặc nghiêng người dựa vào trên giường, vạt áo mở hơn nửa, ngực hơi lộ ra, tóc dài xõa, vóc người cường tráng quyến rũ tiêu hồn thường ngày hiếm thấy thật sẽ làm mỗi sắc nữ đều động lòng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ở một bên giương mắt nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại cười nhạt với nàng: "Không nỡ đi sao?"

Chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là hoa hoa lệ lệ *****? Tiêu đại gia ngài thật đúng là dốc hết vốn liếng. . . . . .

Nhưng mà, ta không phải loại sắc nữ chỉ coi trọng sắc đẹp của nam nhân! Ta là đóa hoa của tổ quốc lớn lên trong không khí khỏe mạnh của thời đại Xã Hội Chủ Nghĩa! Ta sẽ không lại bị mỹ mạo của hắn lừa làm cho mình bị thua thiệt!

Đóa hoa nhỏ của tổ quốc nghĩ vậy, cố gắng hết sức khống chế lý trí của mình, chợt tránh ra khỏi lồng ngực của Tiêu Mặc, đi tới cửa. Nàng bước nhanh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra. Tiêu Mặc không có phản đối, không có giữ lại, chỉ là thản nhiên nói: "Tốt, vậy ngươi cứ đi ra ngoài biểu diễn một chút vết hôn của ngươi với mọi người, thuận tiện giải thích chúng ta tối hôm qua xảy ra chuyện gì là được."

. . . . . .

Đóa hoa nhỏ của tổ quốc trong nháy mắt khô héo. . . . . .

"Ngươi nói gì với tất cả mọi người!" Hạ Lan Phiêu căm tức nhìn Tiêu Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

"A. . . . . . Nếu như không muốn trở thành tiêu điểm mà nói, tối nay ở chỗ này ngủ — ta sẽ không động vào ngươi. Ngày mai, ta và ngươi cùng đi từ giã (tạm biệt) với Tộc trưởng."

"Nhanh như vậy đã đi?"

"Chẳng lẽ ngươi không bỏ đi được?" Tiêu Mặc cười nhạt.

"Như vậy Lưu Ly. . . . . . Đi theo chúng ta sao?"



"Không nên nhắc lại nàng, không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Thật sao?" Lá gan của Hạ Lan Phiêu đột nhiên lớn, cười lạnh với Tiêu Mặc: "Đúng vậy, nên có được đều chiếm được nên đùa bỡn cũng đùa bỡn xong cũng nên ném người đi! Lúc ở Giang Đô các ngươi như keo như sơn như vậy, bây giờ nói buông tay liền buông tay, ngươi thật đúng là ăn sạch sành sanh liền phủi mông chạy lấy người, tự nhiên lại tự tại! Ta sớm biết ngươi sẽ không là một nam nhân chịu trách nhiệm!"

Cho nên, liền tính ta cùng ngươi có quan hệ thân mật nhất, đến bây giờ ngươi cũng không nguyện ý giao cho ta một chút an ủi hư vô. Mà rốt cuộc ta khắp nơi hồ nháo cái gì. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vẻ mặt trong nháy mắt ảm đạm. Tiêu Mặc nắm cằm của nàng, ép buộc nàng nhìn mình, bình tĩnh hỏi: "Thỉnh thoảng ghen sẽ đáng yêu, nhưng thường ghen sẽ làm cho người ta chán ghét. Chuyện của Lưu Ly đừng nhắc lại nữa, nếu không, sẽ giết chết ngươi."

. . . . . .

Ngươi lại uy hiếp ta!

Đêm nay, Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu ngủ.

Hắn vốn không muốn mang đến thêm đau đớn cho nàng, lại không nghĩ rằng trong lòng Hạ Lan Phiêu đối với hắn tích oán đã lâu, ngoài ý liệu bị Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng phản kháng.

Hạ Lan Phiêu nhất định là cho là hắn đã ngủ say, cho nên không chút kiêng kỵ quan sát hắn, cố gắng từ trong ngực của hắn rút thân thể ra. Nàng nhìn dung nhan tuấn mỹ chí cực của Tiêu Mặc dưới ánh trăng, nhớ ngày thường hắn bạo ngược, nhe răng với hắn. Nàng nuốt nước miếng, rất muốn cắn một ngụm lên cánh tay của hắn sau đó trong nháy mắt làm bộ ngủ không để cho hắn phát hiện, lại rốt cuộc không có can đảm hạ miệng.

Cắn hay là không cắn? Đây là một vấn đề. . . . . .

Trong bóng đêm, miệng của Hạ Lan Phiêu há ra lại đóng vào, hơi thở có chút nóng cũng trận trận đánh tới. Hô hấp của Tiêu Mặc vẫn đều đều như vậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm bật cười, một mặt tính trẻ con cũng bị nàng kích phát ra rồi. Trong nháy mắt khi Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng quyết định hạ miệng đi cắn hắn, hắn dường như lơ đãng lật người, lại làm cho nàng cắn một cái vô ích, mà hơn phân nửa chăn cũng bị hắn thuận thế cuốn đi.

Ban đêm bờ biển vẫn còn có chút hơi lạnh.

Hơn nửa thân thể của Hạ Lan Phiêu đều lộ ở bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng bi thương vô cùng. Dưới ánh trăng, nàng len lén nhìn Tiêu Mặc đưa lưng về phía nàng, lặng lẽ kéo chăn mền trên người hắn. Một tấc (*), hai tấc. . . . . .

(*) tấc: đơn vị đo chiều dài của TQ, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước.

Lúc chỉ còn chút nữa thôi sẽ thành công, Tiêu Mặc đột nhiên lật người, dường như lơ đãng đè tay ở trước ngực của nàng, ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, vội vàng muốn đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook