Lãnh Đế Độc Y

Chương 85: Chương 84.2

Hỏa Long Tịch

25/09/2016

Nghe dược sư nói một phen như vậy, hai người liền sáng tỏ, đã biết dụng tâm của sơn chủ, đã biết được cảm giác buồn bực nói không lên lời trong lòng lúc này là vì sao? Nhìn nhau liếc mắt một cái, dừng một chút, liền tự quay trở về.

Trên đường đến Lăng Phong sơn, Lăng Thành một thân áo bào tro đi phía trước, Tử Tình một thân tố y đi bên cạnh, trên sơn đạo, ánh mắt Lăng Thành nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Nếu sơn chủ cho ngươi đi theo bên cạnh Bạch Dục một tháng, vậy nhiệm vụ xuống núi lần này ngươi tiếp nhận, liền để sau đi, chờ hơn một tháng sau."

"Vâng." Nàng nhẹ giọng đáp lời, biết trong tháng này nàng không thể đi ra ngoài, cũng chỉ có thể như vậy.

"Bạch Dục đến từ danh gia vọng tộc, thế lực phía sau không thể xem thường, tuy rằng ngươi có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng vẫn nên tận lực ít cùng hắn đối địch, đệ tử bình thường qua mười lăm tuổi đều đã xuống núi trở về nhà, bước vào đại lục, bọn Bạch Dục không lâu sau cũng rời đi."

Nghe lời này của hắn, Tử Tình liền cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Sư phó, ngài nói bình thường đệ tử mười lăm tuổi đều xuống núi trở về nhà bước vào đại lục, vậy tại sao ở Thanh Sơn hiện tại vẫn còn có rất nhiều người đã qua mười lăm tuổi ở lại? Còn có Lãnh Tuyệt Thần của Thiên Sơn, hắn đã là nam tử hai mươi tuổi, vì sao vẫn còn ở lại Thiên Sơn?"

" Vừa đến mười lăm tuổi, đi hay ở là tự nhiên, cũng có người đã ra khỏi Thanh Sơn, tuy nhiên mỗi khi tứ đại danh sơn tổ chức tỷ thí, bọn họ đều tới tham gia, giống như Lãnh Tuyệt Thần, lấy thực lực của hắn sớm đã có thể rời núi tự lập môn hộ, bất quá vẫn ở lại Thiên Sơn, chuyện này rốt cuộc vì sao, không người nào biết." Lăng Thành trầm giọng nói, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn cây cỏ hai bên đường phía trước, suy nghĩ sâu xa.

Tử Tình lẳng lặng nghe, cảm thấy đã hiểu rõ. Sự kiện tứ đại danh sơn luận võ quần hùng tụ tập, các môn phái trên đại lục, tự nhiên cũng không phải hạng người hời hợt, các môn các phái trên đại lục, đều là từ tứ đại danh sơn mà ra, sự kiện luận võ luận danh này, tất nhiên đều sẽ cấp tốc trở về tham gia, bởi vì không phải chỉ có chuyện tình của tứ đại danh sơn, đó cũng là cơ hội để cường giả có thực lực hùng hậu nổi danh trên đại lục, có thể có tên trên bảng sự kiện luận võ luận danh của tứ đại danh sơn, liền có thể là cường giả mà mọi người trên đại lục đều biết đến, vô luận đối với bản thân bọn họ hay gia tộc của họ, đều trăm lợi mà vô hại.

Trong sự kiện mà cường giả trên đại lục tập trung đến luận võ, một khi đã nổi danh thì thiên hạ đều biết đến, đây quả thật là một cơ hội không sai, nhưng mà nàng không có hứng thú với danh lợi, cái nàng muốn, chính là tăng cường thực lực của bản thân mà thôi.

Nhìn Tử Tình đang cúi đầu suy nghĩ sâu xa, trong mắt Lăng Thành hiện lên tia chờ mong, dựa vào thiên phú của nàng, hắn thật sự muốn nhìn một chút trong sự kiện luận võ luận danh của tứ đại danh sơn này, nàng sẽ toả sáng như thế nào!

Hai người lẳng lặng tiêu sái bước đi, tâm tư khác nhau, đến khi trở lại Lăng Phong sơn, liền gặp Tử Nghiễn một thân lam bào đứng trước cửa sơn, thấy bọn họ trở về, liền tiến lên: "Sư phó." Tử Nghiễn cung kính kêu một tiếng, tiện đà ánh mắt dừng trên người Tử Tình đang đứng ở một bên.

"Sư phó, ta về trước ." Nói xong, nhìn cũng không nhìn Tử Nghiễn liếc mắt một cái, liền đi về phòng của mình.



Nhìn bóng dáng của nàng rời đi, trong mắt Tử Nghiễn hiện lên thần sắc phức tạp, quay đầu lại hỏi: "Sư phó, sơn chủ có trừng phạt nàng không?" Làm tay của Bạch Dục bị thương thành như vậy, nàng thế nhưng vẫn có thể duy trì thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh này, thật sự không đơn giản.

Lăng Thành nhìn hắn một cái, liền nói: "Việc này đã được giải quyết, về sau không cần nhắc lại nữa." Nói xong, thanh âm uy nghiêm hơi dừng một chút, lại nói: "Nếu ngươi đã là hộ vệ của Tử Tình, nên có trách nghiệm của hộ vệ, hai người các ngươi cùng ở trong Lăng Phong sơn, ngươi lại để cho nàng tự đặt mình vào trong hiểm cảnh, đây là thất trách của ngươi, tuy rằng ngươi vì Tử Nguyên mới làm hộ vệ của nàng mười năm, nhưng nếu không đối đãi thật tình, sau này ngươi sẽ không thể nhàn nhã giống như bây giờ đâu." Hai người ở trong Lăng Phong sơn, hắn lại đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, nam tử phải chú trọng lời hứa, lại không giữ lời để nàng phải đối mặt với nguy hiểm? Nếu để hắn đi theo nàng, vậy thì việc này sẽ không phát sinh.

Nghe xong hắn nói, Tử Nghiễn không khỏi cúi đầu, này quả thật là hắn không phải. Tự đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, hắn lại không tẫn trách đi bên cạnh nàng, hiện tại bị sư phó nói như vậy, làm cho hắn có chút áy náy, trong lúc nhất thời, không có gì để nói.

" Thương thế của Tử Nguyên thế nào rồi ?" Lăng Thành khoanh tay đứng, ánh mắt từ trên người hắn dời đi, dừng ở phía trước.

Nghe vậy, hắn vội vàng đáp: "Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa hẳn là có thể khôi phục." Không thể không nói y thuật của Tử Tình quả thật rất cao, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm cho thương thế trên người Tử Nguyên khôi phục, đột nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, nếu không biết tay của Bạch Dục là do nàng làm, như vậy nàng có bản lĩnh chữa khỏi tay cho hắn hay không? Lại nghĩ, cũng không cần hỏi, liền theo tính tình của nàng, nếu thật sự nàng có thể trị được tay.

Nghe vậy, hắn vội vàng đáp: "Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa hẳn là có thể khôi phục." Không thể không nói y thuật của Tử Tình quả thật rất cao, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm cho thương thế trên người Tử Nguyên khôi phục, đột nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, nếu không biết tay của Bạch Dục là do nàng làm, như vậy nàng có bản lĩnh chữa khỏi tay cho hắn hay không? Lại nghĩ, cũng không cần hỏi, liền theo tính tình của nàng, nếu thật sự nàng có thể trị được tay cho hắn, sao phải đi giúp hắn trị? Thương thế của Tử Nguyên đều là hắn dùng mười năm tự do để đổi lấy, Bạch Dục, càng không cần phải nói .

"Ân." Lăng Thành lên tiếng, liền cất bước rời đi.

Bên kia, Tử Tình trở lại chỗ ở của nàng, liền đem dược thảo được phơi nắng ở chung quanh phòng thu lại, cẩn thận mang vào phòng, mà hai thượng cổ thần thú thấy bốn bề vắng lặng, liền từ trong cơ thể của nàng bay ra, Tuyết Phượng tranh công bay đến trước mặt nàng, lấy lòng nói: "Chủ nhân, chúng ta đem cái tên tự cho là đúng kia ác chỉnh một chút, chủ nhân nếu ngươi cảm thấy chưa hết giận, chờ một chút ta lại bảo bạo long kia hỏa thiêu Nhất Trọng môn của hắn một phen được không?"

Hỏa Long cũng đang bay giữa không trung vừa nghe thấy lời này, mắt long không khỏi trợn trừng nhìn nó liếc mắt một cái, nói: "Ngươi lúc trước không phải còn nói không cần một mồi lửa, thiêu Nhất Trọng môn của hắn sao? Như thế nào hiện tại lại ở trước mặt chủ nhân nói như vậy ?" Tuyết Phượng này thật là xấu, nó cũng có phần giúp chủ nhân hết giận , hiện tại lại như là chỉ mình nó làm. Nghĩ nghĩ, cũng tiến lên, đi đến trước mặt Tử Tình, có chút ngượng ngùng nói: "Chủ nhân, ta cũng có hỗ trợ ."

Nhìn bộ dạng Hỏa Long hơi ngượng ngùng cúi long đầu, Tuyết Phượng nhìn liền chướng mắt, đôi cánh tuyết trắng vỗ vỗ, thân thể hơi nghiêng một chút, cánh hé ra chắn mặt nó ra phía sau, thanh âm non nớt mang theo vài phần đắc ý cười hì hì nói: "Chủ nhân, đều là ta ra chủ ý."



"Chủ nhân, ta cũng có phần ." Hỏa Long không cam lòng bị bỏ rơi cũng tiến lên.

Nhìn hai thú qua lại tranh công trước mặt nàng, Tử Tình không khỏi lộ ra ý cười: "Ta biết, các ngươi đều thực ngoan, như vậy đi! Hôm nay ta sẽ thưởng cho các ngươi một bữa thịt nướng để ăn, các ngươi thấy thế nào?" Thần sắc cao ngạo, ánh mắt khinh miệt cùng khinh thường, thái độ ác liệt của môn chủ Nhất Trọng môn kia, quả thật khiến nàng sinh ra phản cảm đối với hắn, nếu hai thú đã giúp nàng xả giận, nàng cớ sao lại không làm? Nghĩ đến bộ dạng của môn chủ Nhất Trọng môn kia bị đánh vào mặt ba lần, mặt mũi bầm dập, cuối cùng ngay cả mấy cọng râu đều bị thiêu mất, nàng liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng, hai thú vừa nghe đến nàng muốn làm món nướng cho chúng nó ăn, liền nhìn nhau liếc mắt một cái, cảm thấy rùng mình, không hẹn mà cùng thối lui về phía sau, tiện đà đáng thương hề hề nhìn nàng nói: "Chủ nhân, chúng ta có phải làm sai cái gì hay không? Chúng ta không muốn ăn thịt nướng ."

Vừa nghe lời này, nàng không khỏi sửng sốt, tiện đà phốc xích cười: "Các ngươi yên tâm, ta không phải là gia gia, làm sao có thể nướng loại thịt đó cho các ngươi ăn?" Xem ra, ăn phải một lần mệt hiện tại đều đã biết sợ rồi!

"Thật sự?" Hai đạo thanh âm non nớt kinh hỉ vang lên, hai mắt mở to nhìn nàng.

"Đương nhiên." Nàng cười đáp,nói với chúng nó: "Các ngươi muốn ăn cái gì? Chính mình đi vào rừng bắt, ta đi chuẩn bị." Chúng nó là thượng cổ thần thú, cho dù lúc này đang ở trong thời kì trẻ con, nhưng vẫn có chút thực lực, để cho chúng nó đi kiếm một chút món ăn thôn quê, đây quả thực là một chuyện đơn giản.

Hai thú vừa nghe, liền vui sướng gật gật đầu: "Hảo! Chúng ta lập tức đi." Nói xong, nhanh như chớp bay đi, không còn thấy bóng dáng.

Tử Tình thấy thế, cũng xoay người ra ngoài chuẩn bị, nhưng, vừa ra ngoài, liền nhìn thấy một bóng dáng hướng bên này đi tới, không khỏi thu liễm tươi cười, khôi phục lại thái độ đạm mạc xa cách bình thường: "Ngươi tới làm gì?" Nhìn Tử Nghiễn đang đến gần, nàng xa cách hỏi.

Tử Nghiễn dừng một chút, giống như nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, nửa ngày mới hỏi: "Sơn chủ có làm khó dễ ngươi không?"

"Việc này có vẻ không có quan hệ gì tới ngươi, nếu không có việc gì , tận lực ít xuất hiện trước mặt ta." Nàng đạm mạc nói xong liền bắt tay vào chuẩn bị thịt nướng.

Nghe nàng nói như thế, Tử Nghiễn hơi nhíu mày, dường như không nghĩ thừa nhận, lại không thể thừa nhận nói: "Ta, ta là hộ vệ của ngươi, làm sao có thể không ở trước mặt của ngươi." Nếu đáp ứng phải làm hộ vệ của nàng mười năm, vậy nhất định phải đứng ở bên cạnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đế Độc Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook