Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 23: Chỉnh ngươi

Kim Đa Đa

14/06/2014

Nước trong ôn tuyền, toả ra mùi hương hoa mai thơm ngát, 4 phía xung quanh không có trồng 1 cây hoa mai nào, nói như vậy thì có nghĩa là ở phía cuối dòng ôn tuyền này chính là Mai lâm! Hòn giả núi bên trong ôn tuyền rất lớn, nhưng đối với 2 người 1 nam 1 nữ chung ra, vẫn là quá nhỏ!

Trong màn hơi nước mông lung, ta nhìn phía dưới cổ bên trái của Tuyên Tuyết Tán. Nhìn bộ dáng không thể cử động được của hắn, ta thiếu chút nữa bật cười thành tiếng! Lấy ra tinh dầu chuyên dùng để tắm rửa, tinh tế chà lên người, ta thấy đôi môi hắn hơi hé mở. Rõ ràng là cả người đang ngâm đang ngâm nước, nhưng trông hắn có vẻ như đang rất khát.

Chắc hẳn là hắn đang khát nước! ta thầm nghĩ. Dù sao thì cùng nhau tắm với 1 nữ tử có thể gọi là đại mĩ nhân như ta mà lại không thể động đậy gì được, trên đời này sợ l là chỉ có mình hăn thôi!

Khi 1 người mà trong lòng tràn đầy dục hoả, sẽ chảy máu mũi, ta mặc dù biết vậy, nhưng chưa bao giờ chứng kiến qua. Đột nhiên rất muốn nhìn một chút, không biết thống lĩnh ba quân Tuyên Tuyết Tán, khi chảy máu mũi sẽ có bộ dạng như thế nào. Gương mặt xinh đẹp của hắn làm cho ta thật tò mò! Ta cười thầm.

Chậm rãi khoả nước, nhìn hắn vì vậy mà đỏ mặt, trong lòng ta thấy thật thống khoái. Chậm rãi để thân mình ngập hẳn vào trong nước, ta ngậm vào 1 bông hoa mai mang theo mùi hương của nước ôn tuyền, mím chặt 1 lúc rồi lại chậm rãi nhổ ra. Cứ như thế, đến khi chắc chắn là hơi thở của mình tràn đầy mùi hương hoa, lúc này ta mới chậm rãi đi về phía hắn

Ta dùng tay giải á huyêt của hắn. Bàn tay yêu mị xoa vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Một người tắm rửa, rất buồn bực , Tuyên thành chủ cùng ta tâm sự đi!” Dứt lời, liền thổi khí vào tai hắn. Nhìn thấy hắn hít thở nặng nề. Trong lòng ta càng thấy thống khoái

“Nàng rốt cuộc là người phương nào! Vì sao phải như thế!” Hắn trầm giọng nói. Mặc dù vốn là câu nói đầy vẻ đe doạ, nhưng không biết tại sao thanh âm phát ra lại khàn khàn, dĩ nhiên coi như một loại mị hoặc. Hắn ảo não than nhẹ.

“Ta là Hạ Tuyết, vị hôn thê của ngươi, bất quá, bởi vì ngươi muốn kết hôn với Thụy Nhạc Mai, không thể làm cho ta trở thành duy nhất, cho nên, ta liền chỉ có thể thán một tiếng bất đắc dĩ rồi!” Ta nở 1 nụ cười mị hoặc. Mặc dù biết không nhìn thấy, nhưng là, ta lại ở bên người hắn mà đụng chạm nhẹ nhàng 1 lúc , đủ để cho hắn, dục hoả bộc phát!

Hắn quả nhiên bạo phát! Ta thối lui ba thước, nhìn bộ dạng lúng túng với đống máu mũi đầm đìa của hắn. Ta thấy buồn cười, nhưng lại kêu lên, “Ai da! Thật đáng thương! Sao lại chảy máu mũi rồi? Có phải bị nhiễm lạnh hay không? Tuyên thành chủ, như thế là không tốt đây? Nếu dân chúng Tuyên thành biết được người anh tuần nhất, uy nghiêm nhất, người đứng trong top đầu bảng xếp hạng mĩ nam độc thân của Hoang quốc mà họ hằng sùng bái lại bị người khác điểm huyệt, phải ngâm mình trong bọt nước lạnh, lại chảy máu mũi nữa, như vậy thì danh tiếng Tuyên thành chủ của ngươi phải để đi đâu! Thật phiền não a!” Ta rất nhanh điểm huyệt đạo trên chóp mũi của hắn, xác định hắn sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi của chính mình. Ta lấy tay che miệng, cố gắng để không cười thành tiếng

Chỉ thấy sắc mặt của Tuyên Tuyết Tán lúc xanh lúc trắng, khóe môi co quắp . Dưới ánh trăng, nam tử tuyệt mĩ như vậy, lại bị chảy máu mũi ròng ròng, thật là 1 cảnh tượng hiếm có

Máu mũi của hắn càng chảy càng nhiều , cho thấy nhiệt huyết đang sôi trào của chủ nhân. Giống hệt như núi lửa đang phun trào! Không thể ngăn lại được.

Hắn mở môi, ta thấy hắn muốn vươn đầu lưỡi liếm vệt máu. Tâm lý cả kinh, không chút suy nghĩ tiến đến, dùng hai ngón tay nắm chặt lấy lưỡi của hắn, không cho hắn liếm được! (=]], chết cười đoạn này). Lưỡi của hắn chạm vào tay ta, rõ ràng trở nên run rẩy. Vội vàng rụt lưỡi lại vào khoang miệng, ta không chú ý, 2 ngón tay bị hắn ngậm vào trong miệng. 2 người chúng ta cùng ngẩn người, hàm răng hắn đang khẽ cắn 2 ngón tay ta.

Một hồi lâu, ta rút tay ra, nói, “Ta sợ thành chủ liếm chỗ không nên liếm, dù sao cũng là đại nhân, không cần phải liếm máu mũi như vậy, chính ta rời khỏi cũng không sao!” Ngụ ý, nếu hắn liếm máu mũi của chính mình, như vậy, ta sẽ rời khỏi chỗ này mà không giải huyệt cho hắn, để hắn 1 mình ở lại đây cho đến khi huyệt đạo hết công lực

Sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng. Tựa hồ chỉ cần 1 giây sau, sẽ bốc ra khói!



“Hảo ý của Hạ Tuyết cô nương, Tuyên mỗ xin nhận! Chỉ là ta và Nhạc Mai đã quen nhau từ nhỏ, sau này rất có tình, ta không thể vì nàng, mà phụ bạc nàng ấy! Nếu cô nương yêu làm người cầu duy nhất, như vậy, Tuyết Tán chỉ có thể đem cô nương giao cho đệ đệ rồi! Chỉ là, hôm nay lại xảy ra chuyện thế này! Tuyết Tán tất nhiên sẽ phụ trách đến cùng! Cho dù phụ nhạc Mai, cũng tuyệt đối không hối hận!” Hắn cắn răng, gằn từng chữ.

Lởi hắn nói như là một loại hứa hẹn, hoặc như là một loại thi xá [chẳng hiểu nghĩa từ này]. 2 loại này thật bất đồng với nhau! Cái mà Đường Vấn Thiên muốn là phải làm cho Tuyên Tuyết Tán yêu ta chứ không phải là thái độ thoả hiệp như thế này!

Nếu là như thế, không có võ, ta vẫn có thể thắng 1 cách dễ dàng. Thật là không có ý tứ! Việc này nếu truyền ra ngoài, liền sẽ có người nói rằng Diệp Dược Nô ta sử dụng bạo lực để câu dẫn nam nhân

Cao ngạo như hắn, tất nhiên không thể chịu được việc bị một người nữ tử như thế trêu chọc . Cho nên sẽ ghi việc này trong lòng, lúc nào cũng ghi hận. Hận hận, sẽ phát sinh do hận phát sinh tình yêu.

Ta lùi về sau 3 bước, “Ngươi rất yêu Thuỵ Nhạc Mai.” Ta trần thuật sự thật.

Hắn ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới ta lại nói đến chuyện này, sắc mặt của hắn hơi ảm đảm, hít sâu mấy hơi, nói, “Đúng vậy!”

Nam nhân trong tình huống này mả còn có thể kiên lập trường của bản thân, thật sự là rất đáng khâm phục. Người này mặc dù tính cách cao ngạo, nhưng vẫn không làm mất đi cốt cách của 1 quân tử! Ta thầm thở dài.

Ta nói, “Ta không thích tranh đoạt nam nhân của người khác. Ngươi và Thuỵ Nhạc Mai đã yêu nhau sâu đậm như thế, như vậy, chuyện hôm nay, chúng ta hai người liền quên đi! Hạ Tuyết, sẽ không ở lại Tuyên thành. Chờ vết thương trên người khỏi hẳn, ta sẽ lên đường quay về quê hương. Từ nay về sau, sẽ không đặt chân đến Tuyên thành!”

Trên mặt hắn lúc đầu hiện lên tia vui mừng, sau lại nghe được ta sẽ không đặt chân đến Tuyên thành, sắc mặt liền hoá xanh.

Sau đó hạ giọng, hắn nói, “Cha ta đã chọn nàng, cho nên nàng sẽ trở thành con dâu của Tuyên gia, 2 đệ đệ của ta cũng không tồi. Tuyết Băng ấm áp như ánh mặt trời. Tuyết Hạo tuy là lạnh lùng như băng, lại là đối tượng tốt để phó thác cả đồi. Không bằng, nàng lựa chọn 1 trong 2 người họ đi!”

Hắn không thể quên đi cái ý niệm này sao? Lòng ta lại bắt đầu phát hoả.

Hét lớn, “Tuyên thành chủ! Máu mũi của ngươi, càng chảy càng nhiều rồi!” Trước khi hắn kịp phản ứng, ta xé áo của hắn, ném lên bờ! Tiếp theo lặn vào trong nước tìm đai lưng của hắn. Thẳng tay xé quần áo của hắn, làm cho hắn gọi trời không được, hô đất không xong!

Dám đem ta đi cho người khác, đúng là làm cho ta nổi đoá. Không chỉnh ngươi, ta không làm người

“Nàng làm gì! Mau dừng tay!” Thanh âm của hắn pha lẫn nỗi bất lực xen lẫn vẻ mị hoặc. Sau đó, hắn như đã hạ quyết tâm, nói, “Được! Nàng muốn duy nhất, ta liền cho nàng trở thành duy nhất!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Cung Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook