Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 42: Ngựa tốt cần ăn cỏ

Tiểu Mặc

24/06/2016

Ngô Vũ Thân bình thản ngồi xuống: - Phó bí thư còn không vội, sao chúng tôi phải vội.

Mọi người đều cười, Phó Thủ Tín gãi gãi bộ tóc bóng loáng: - Tôi sao mà không vội. Nhưng vẫn phải tổng hợp lại một chút. Cuộc thi năm nay tôi đã tìm hiểu qua rồi. Luận về thực lực, đội của chúng ta có thể coi là đội mạnh. Khoa luật và khoa hóa học không đáng nhắc tới, chỉ là góp cho đủ sổ. Duy nhất muốn coi chừng là khoa ngoại ngữ.

- Nghe nói năm ngoái chúng ta thua bởi khoa ngoại ngữ? Tiểu Trương hỏi.

- Đúng vậy.

Phó Thủ Tín có chút không cam lòng: - Tuy nhiên năm nay lại khác. Thực lực của chúng ta tăng lên một mảng lớn, chiến thắng khoa ngoại ngữ không phải là việc khó. Quan trọng nhất vẫn là thái độ của Dật Phi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Phó bí thư thành khẩn dặn dò.

Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, nhìn thấy mọi người đều có vẻ nhịn cười, chợt hiểu ý của y, không khỏi cười theo. Uống một hớp nước, nhịn không được nhìn về phía xa xa. Bách Lý Băng đang nói chuyện với cô bạn, không biết hai người nói cái gì, đương nhiên càng không biết hai người đang thảo luận về mình.

- Vượt qua được khoa ngoại ngữ, những trận chiến về sau đều là những trận tử chiến. Dật Phi…

Phó bí thư chợt gọi một tiếng. Bởi vì y thấy tiểu tử này có vẻ như không nghe mình nói, trong lòng có chút bất mãn, nhưng bề ngoài vẫn cười tủm tỉm.

- Gì vậy? Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần, không hiểu hỏi.

- Nếu chúng ta vượt qua vòng bàng, cậu có tính toán gì không? Phó bí thư nhìn Lâm Dật Phi, đầy vẻ chờ đời.

- Phó bí thư. Ngô Vũ Thân lạnh lùng nói: - Tôi cảm thấy việc trước mặt là tập trung cho những trận đấu vòng bảng, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Vương Tường nháy mắt với Lâm Dật Phi, làm mặt quỷ. Ninh Chí Viễn thì vẫn vẻ ngại ngùng, không nói lời nào. Mà ngay cả Tiểu Trương đều lộ vẻ hậm hực.

Thấy Vương Tường ra hiệu, lại nhìn biểu lộ của mọi người, Lâm Dật Phi bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: - Kế sách không phải là không có, nhưng không biết Phó bí thư có chịu nghe hay không.

Phó Thủ Tín không biết có trá trong đó, liên tục nói: - Nghe chứ, sao lại không nghe. Mọi người có đề nghị gì thì cứ việc nói ra. Tôi là người luôn tán thành tự do ngôn luận, khiêm tốn học hỏi.

- Sách cổ có vân. Lâm Dật Phi nhịn cười:

- Thời Hán mạt, đại tướng Tào Tháo mỗi công thành phá ấp, đắc mỹ lệ chi vật, tắc tất dĩ thưởng hữu công giả. Nhược huân lao nghi thưởng, bất lận thiên kim. Vô công vọng thi, phần hào bất dữ. Cố năng bách chiến bách thắng.



- Khoan, khoan, Tiểu Phi. Phó Thủ Tín không thể không xen ngang: - Cậu có thể nói thông tục một chút được không. Sao tôi chỉ nghe hiểu mỗi câu bách chiến bách thắng, còn lại một câu đều không hiểu. Không phải y không hiểu, đôi khi không hiểu và giả vờ không hiểu khác nhau rất lớn.

Lâm Dật Phi nhìn y nửa ngày, rốt cuộc mỉm cười nói: - Đổi sang cách nói thông tục? Tốt, tôi vừa nói chính là Tào Tháo thời Tam Quốc, mỗi lần chiến tranh, chiếm được vàng bạc đều ban thưởng cho người có công. Không có công lao, một xu cũng không có. Cho nên mỗi lần chiến tranh mới có thể bảo trì được thắng lợi.

Sắc mặt của Phó bí thư có chút xám xanh, cười lớn một tiếng: - Nguyên lai là như vậy.

Lâm Dật Phi cười: - Sách cổ có vân, công thành chi tế, phàm cao thành thâm trì, thỉ thạch phồn hạ, sĩ tốt tranh tiên đăng; bạch nhận thủy hợp, sĩ tốt tranh tiên phó giả, tất dụ chi dĩ trọng thưởng, tắc địch vô bất khắc yên. Pháp viết: 'Trọng thưởng chi hạ, tất hữu dũng phu.'

Mấy câu cổ văn phía trước nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng “Trọng thưởng chi hạ, tất có dũng phu” mọi người đều nghe rõ ràng. Vương Tường nhịn không được cười nói: - Dật Phi cao kiến.

Lúc này Phó bí thư muốn giả bộ hồ đồ đã không thể rồi, đành ho khan một tiếng:

- Dật Phi nói không sai. Nhưng lại học Tề Tuyên Vương, tránh nặng tìm nhẹ: - Vũ Thân, cậu có biện pháp nào tốt hơn không?

Hiện tại Phó Thủ Tín chỉ muốn tát cho mình hai cái tát. Tưởng rằng Lâm Dật Phi da mặt mỏng, có điều kiện cũng không nhắc ở trước mặt mọi người. Thật không ngờ tiểu tử này dẫn chứng phong phú, âm thầm tổn hại mình.

Ngô Vũ Thân nhịn cười, nhìn Lâm Dật Phi: - Thật không ngờ Dật Phi học khoa báo chí, nhưng lại giỏi về cổ văn như vậy.

Phó bí thư thiếu chút nữa thổ huyết: - Dật Phi nói cổ văn quả nhiên không tệ, nhưng nó thuộc về thời phong kiến, liên quan gì tới hiện tại.

- Tôi bỗng nhớ tới một chuyện xưa. Nói không chừng có thể cho Phó bí thư một số đề nghị. Ngô Vũ Thân chậm rãi nói, nhưng lại nháy mắt với Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn thấy Vương Tường vụng trộm giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi. Tiểu Trương thì cúi đầu xuống, sợ Phó Thủ Tín nhìn thấy biểu lộ của cậu ta. Chỉ có Ninh Chí Viễn thì vẫn nghiêm trạng nhìn Phó bí thư, vẫn là bộ dáng ngại ngùng đó.

- Chuyện xưa gì, nói nghe xem thế nào. Phó bí thư cảm thấy hứng thú. Thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không nói cái gì trọng thưởng chi hạ, tất có dũng phu là được.

- Ngày xưa có một người rất tiết kiệm. Ngô Vũ Thân hắng giọng nói.

Phó bí thư có chút bồn chồn, lại không thể thu hồi lại lời nói, đành phải miễn cưỡng mỉm cười: - Tiết kiệm cũng không phải là xấu. Tổ tiên của chúng ta không phải đề xướng tiết kiệm là mỹ đức đó sao.

Tất cả mọi người nhịn cười, muốn nghe xem Ngô Vũ Thân rốt cuộc kể chuyện gì.



- Người này nuôi một con ngựa tốt, ngày đi ngàn dặm, à, đúng, chính là Thiên Lý Mã, chạy một cái, phóng như gió. Ngô Vũ Thân nghiêm trang nói.

Phó bí thư đầu đầy sương mù, không biết cậu ta rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ có thể kiên nhẫn nghe tiếp.

- Nhưng người này lại rất tiết kiệm. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói: - Nhìn thấy ngựa ăn cỏ rất là đau lòng. Con ngựa này chạy nhanh, nên sức ăn cũng rất lớn. Mùa hè thì không sao, tùy tiện tới đâu cũng ngắt được cỏ. Nhưng mùa đông thì phải mất tiền mua cỏ khô. Người này liền suy nghĩ, tìm cái biện pháp khiến cho ngựa không ăn cỏ.

- Ngựa không ăn cỏ thì ăn gì? Tiểu Trương nhịn không được hỏi. Lơ đãng nhìn thấy sắc mặt của Phó bí thư biến thành màu đen, ánh mắt nhìn về phía mình giống như muốn giết người, liền cuống quít cúi đầu xuống. Trong lòng thì cân nhắc, họa từ miệng mà ra, mình là người kém nhất trong này, tốt nhất là nên cúi đầu mà nghe.

- Cuối cùng có một ngày người đó cao hứng tuyên bó, Thiên Lý Mã của y rốt cuộc không cần ăn cỏ. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.

- Vì sao? Ninh Chí Viễn cười hỏi, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt.

Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy mấy người đồng đội này thật có chút ý tứ, phối hợp có thể nói là hoàn hảo. Như vậy kề vai chiến dấu, phần thắng nắm chắc trong tay.

Nhìn khuôn mặt của Phó bí thư đã chuyển sang màu xanh, Ngô Vũ Thân nhịn không cười ra tiếng: - Chết đói đương nhiên là không cần ăn cỏ rồi.

Mọi người đều mỉm cười, Phó bí thư vốn định giả bộ như không hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn phải bật cười: - Các cậu đúng là huynh đệ, Dật Phi nói thẳng, Đại Ngô thì thích vòng vèo.

- Thì ra Phó bí thư đã hiểu ý của tôi. Ngô Vũ Thân rốt cuộc nở nụ cười: - Muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, trên đời sao có chuyện tốt như vậy.

Tiểu Trương rốt cuộc minh bạch, thì ra hai vị này đang đùa giỡn Phó bí thư. Mục đích chỉ có một, nhất định phải trích tí máu từ vị vắt cổ chày ra nước này.

Hơi cắn môi, Phó Thủ Tín rốt cuộc hạ quyết tâm: - Mọi người đã nói như vậy, không cần chờ xong trận đấu. Liền ngay ngày hôm nay, đợi tập luyện xong, tôi mời mọi người tới quán “Tiểu Phì Dương” làm một trận. Nhằm tỏ rõ tâm ý của tôi.

- Quá tốt. Tiểu Trương là người đầu tiên nhảy lên. Nhìn thấy mấy vị còn lại vững vàng ngồi đó, thiếu chút nữa hận không thể tát cho mình vài cái. Lại nhìn thấy ánh mắt của Phó bí thư sắc nhọn như dao, Tiểu Trương chiếp chiếp nói: - Phó bí thư mời khách, các anh em không cao hứng sao?

Ngô Vũ Thân chậm rãi đứng lên, nhịn cười: - Cao hứng đương nhiên là cao hứng. Nhưng nếu hôm nay không biểu hiện ra chút thực lực, thì chỉ sợ buổi tối Phó bí thư sẽ ngủ không ngon giấc.

Vương Tường cũng đứng lên, cười to nói: - Không sai, cậu tưởng rằng bữa cơm này dễ ăn như vậy sao. Không lọt được vào top 4, Phó bí thư nhất định bắt anh em chúng ta nhổ hết ra.

Nhìn thấy hai người tỏ rõ quyết tâm, Phó Thủ Tín rốt cuộc lấy lại cân bằng, giãn khuôn mặt cười nói: - Ở đâu, ở đâu, không cần phải nhổ ra. Nếu mấy người không lọt được vào top 4 thì góp tiền trả lại cho tôi là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook