Lãng Khách Vô Danh

Chương 21: Phong vân khởi, thiên hạ thế lực

Kai

17/06/2016

==== Trên một con đường mòn =======

- Hỏa tử đại ca, ngươi nói thế giới trong truyện có nhiều thứ hay ho như vậy sao? - Tuyết Tiên Nhan ở trong xe ngựa hỏi ra.

- Phải phải, đó thật sự là một thế giới muôn màu, đầy rẫy những điều làm ta hứng thú, khung cảnh càng là tuyệt đẹp. - Hỏa tử vừa rồi mới kể cho 2 chị em họ Tuyết nghe một vài câu chuyện "tiên hiệp", vừa giải thích, vừa cười.

- Oa, muội thật sự muốn đi qua những nơi đó quá. Huynh dẫn muội đi chơi nhé! - Cô nhỏ này tuy là nhà giàu, học giỏi, nhưng mà vẫn là thiếu nữ 17, lại ở Võ Lâm cảnh con gái đa số chỉ ngồi trong khuê phòng, nên đối với những cái mới lạ vô cùng hiếu kì và tò mò.

- Muội cũng thật là, 17 tuổi đầu rồi còn tin mấy câu truyện thần tiên này nữa. Đừng nói không người ta cho em là đứa trẻ chưa lớn, mất mặt tỷ tỷ. - Cười cười xoa đầu đứa em nhỏ.

- Haha, đại tiểu thư, cô cũng cho rằng nó không có thật?

- Đương nhiên rồi, thời nay còn ai tin vào chuyện ma quỷ nữa chứ?

- Haha, tin là có tức là có, không tin thì không có. Dù sao tại hạ cũng chỉ kể chuyện thôi mà, haha.

..... Vừa đi xe bọn họ vừa trò chuyện rất vui vẽ, Hỏa tử kia cũng khá hài hước, luôn biết pha trò, kẻ đủ những chuyện trên trời dưới đất khiến 2 chị em cảm thấy hứng thú không thôi. Đang nói chuyện vui vẽ bổng, Hỏa tử lơ đễnh hỏi vu vơ một câu:

- Tại hạ chu du tứ hải đã lâu, nghe nói nhị tiểu thư có đăng tin nhờ giang hồ đồng đạo tìm giúp một người có phải không? - Nói xong hắn liền tiếp tục nhìn về phía trước, làm như không để ý đến câu trả lời vậy.

- Tìm người? - Tuyết Tiên Trang thắc mắc.

- Tìm nhị ca muội, huynh ấy mất tích đã lâu, muội lo lắng lắm! Nhưng mà đăng tin tìm cả năm nay mà không có tung tích gì cả. - Vẽ mặt đang vui vười của Tiên Nhan bỗng xụ xuống, có vẽ hơi buồn.

- Gã nhị ca của muội bị mất tích sao? Hắn là đàn ông con trai, ở giang hồ này bỏ đi đừng nói là một năm , 10 năm mới quay về cũng không phải là vấn đề, muội lo lắng quá rồi đấy? - Cười thật tươi nhẹ nhàng mắng yêu muội muội mình.

- Huynh ấy chỉ là văn nhân, chưa bao giờ luyện võ, cũng chả quen ai, làm sao mà sống tốt ở giang hồ đầy hiểm ác này chứ? - Giọng có chút thát lạc.

- Văn nhân? Yếu đuối? - Hỏa tử ngạc nhiên.

Tuyết Tiên Trang không nói gì, còn Tuyết Tiên Nhan thì gật đầu nhẹ.

- Vậy nhị tiểu thư đã tìm được hắn chưa?

- Chưa. Sao huynh có vẽ quan tâm vấn đề này thế? - Hỏi nhiều thế cũng làm cô nàng cảm thấy nghi hoặc.

Hỏa tử ngoài mặt chỉ cười ha hả, nhưng mà trong lòng lại thầm mắng mình quá vội vàng, Hỏa tử hắn là người nào, không ngờ vẫn còn có lúc thất thố, lại nói hắn thật sự tình cờ gặp 2 người, cũng không phải là cố ý, thật là mất mặt, vội tìm cớ:

- Chỉ là hắn được miêu tả là trẻ tuổi mà tóc đã bạc trắng như thế khiến người ta không chú ý không được, haha.

Tuyết Tiên Nhan ừm ừ cũng công nhận với ý kiến này, còn Tuyết Tiên Trang thì khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thế, chẳng biết đang nghĩ gì.

======= Ở Chỗ Lam Vũ ===========

Đối mặt với sự khiếu khích trắng trợn của Lam Vũ, không ngờ tên Hoàn Nhan Hồng Anh kia quyết định chịu nhẫn nhịn:

- Vị tiểu huynh đệ này có gì đó hiểu lầm rồi, nếu có gì không phải, mong huynh đệ hà tất để trong lòng, ta không so đo, cũng không muốn so đo với ngươi. - Rồi lắc đầu làm bộ dáng không thèm để ngươi vào mắt, quay đầu đi một chỗ khác đứng.

Lam Vũ thật không ngờ, tên này trông giống như một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, ham danh hám lợi vậy mà có thể nhịn, không phải dạng vừa đâu, Lam Vũ cứ cho là hắn tâm tính cao siêu. Ai ngờ... thật sự trong lòng tên háo danh hám lợi Hoàn Nhan Hồng Anh này vẫn là danh lợi trên hết, bảo hắn tranh chấp với một tên vô danh tiểu tốt, thắng không võ, thua càng mất mặt, cả về danh lẫn lợi hắn đều không được gì mà còn có khi mất, tính toán như vậy nên hắn mới bỏ qua. Với lai jtrong lòng hắn cũng ôm cái suy nghĩ, tên nhà quê này nhìn là biết không phải cái hạng cao nhân gì rồi, đáp trả hắn thì có khi mình bị giang hồ đồng đạo chê cười, nói tâm mình hẹp hòi, có thù tất báo, ảnh hưởng đến danh tiếng....

Chọc bánh xe thêm vài câu vẫn thấy hắn ôm thái độ cũ, "Không chấp với ngươi", Lam Vũ cũng bó tay. Chính chủ còn ôm thái độ tránh tà, thì gã Liên công tử bất tài kia đã thay gã Hoàn Nhan mà lấy lại công đạo:

- Tên tiểu nhân ngu ngốc nhà ngươi mà cũng đòi gây chuyện với Hoàn Nhan công tử ư? Công tử đại nhân đại lượng, nhân phẩm thế nào mà lại ganh đua với ngươi, người đâu. Đánh hắn một trận cho ta. - Hung hăng lên, cố ý thể hiện.

Kim tiểu thư kia thì lắc đầu, không muốn chen ngang vào sự việc lần này, cô cho rằng tên kia là một cao nhân, ai ngờ chỉ là một hạng thất phu đầu đường xó chợ. Lam Vũ thở dài một hơi nói thật to để cho gã Hoàn Nhan Hồng Anh kia nghe:

- Lần này tính coi như ngươi thắng, haizz! Ngươi có đầu óc! Không ngu xuẩn như con chó của ngươi. Lần sau ta chơi trò khác với ngươi. - Đệ nhị Lam Vũ này không phải là một người không nói lý lẽ, không bá đạo như đệ tứ, thế nên đã đào ra một cái hố mà đối phương không nhảy vào thì tính là mình thua, thẳng thắng nhận.

Gã Liên Thanh Bình trợn mắt lên:

- Ngươi nói ai là chó? Giết hắn cho ta. - Lần này hắn nổi điên thật rồi.

Thấy đám hộ vệ 2 nhà rút kiếm xông lên. Cô bé Minh Nguyệt hoảng sợ hét:

- Đại ca, chạy mau đi! - Cố gắng đẩy Lam Vũ đi nhưng mà có gắng thế nào cũng không đẩy đi được một cm.



Lam Vũ dùng tay gãi đầu, trên tay hiện ra một cục đá, mỉm cười, ném mạnh về phía trước. *Phốc* *Phốc* *Phốc* Có 3 tên hộ vệ ngẫu nhiên đứng thành một hàng bị cục đá tán vỡ nát cả đầu, máu xịt tung tóe.

- Có ám khí, các huynh đệ cẩn thận. - Bọn họ thấy vậy liền lùi lại hét lên.

Ngay cả tên Hoàn Nhan Hồng Anh cũng không thấy rõ được cái ám khí đó là cái gì, hay đó chỉ là một chưởng nội lực, gã cũng không hoảng sợ, lũ hộ vệ như đám heo đất thế này một mình hắn cũng giải quyết hết trong chưa đến 1 phút, đang định tiến lên hỏi thăm theo cái gọi là lệ giang hồ thì hàng loạt tiếng đầu vỡ tung vang lên, tất cả hộ vệ của 2 nhà đã...bị Lam Vũ cầm đá chọi chết. Lam Vũ thầm hô thoải mái trong lòng, không hổ là cục đá cứu mạng, đến cao thủ như gã giáo chủ Huyết Nguyệt kia còn bị nó rơi nát người thì nói gì bọn heo đất này, bao nhiêu buồn bực cũng tan. Cũng không có ý đinh ở lại đây tìm phiền phức nữa, coi như cũng là phá xong chuyện này, giờ thấy gã Liên công tử như chó quẩy đuôi khi gặp chủ Hoàn Nhan thì chắc Kim tiểu thư kia đang mơ ước làm vợ Dương công tử quyền quý tài mạo vô song cũng khinh thường gã rồi.

Cả đoàn người ngẩn người ra, đa phần là sợ hãi, thì ra mấy ngày nay mình sinh hoạt với một tên đồ tể như thế. Kim tiểu thư thì hình như còn có một sự hối hận nhẹ trong lòng, biết thế này..biết thế này mình đã không tiếc giá nào cho hắn vài cái hảo cảm... để lôi kéo kết bạn với "cao nhân", còn Liên Thanh Bình thì sắc mặt tái mét, sợ hãi tột độ, sợ đối phương tiện tại chọi đá vào đầu mình. Lam Vũ làm điệu bộ "bye,bye":

- Hehe, hẹn gặp lại nhé! Hôm khác chúng ta lại chơi, haha. - Quay đầu sang một hướng khác, tiến vào trong rừng, không định đi chung một cái đường mòn với bọn chúng. Đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên phía sau:

- Đại ca, muội thích huynh, mang muội theo với. - Tiếng hô của Minh Nguyệt đã bọn người đang đắm chìm trong kinh ngạc đó tỉnh lại.

Lam Vũ cũng thật bất ngờ, không ngờ thời nay con gái nó bạo dạn vậy sao, trước giờ 2 người rồi, mới gặp lần đầu đã chủ động tỏ tình rồi, mỉm cười:

- Muội thích đại ca à?

Câu hỏi ngược lại của Lam Vũ khiến cho cô bé này đỏ mặt, ngượng chết mất thôi, cố hết sức mới lấy đủ can đảm để tỏ tình, lại còn trước mặt mọi người nữa chứ, người địa ca này còn muốn cô lặp lại sao?

- Vâng! Rất thích! - Lần này không dám hô to nữa, chỉ dám cuối đầu nói nhỏ.

- Được! Nhưng mà đi theo đại ca sẽ rất khổ đấy, nay đây mai đó, không được ăn uống đầy đủ, còn có khi không có đồ mặc nữa. - Hù dọa nhóc tí xem có thật lòng không.

- Được mà! Muội có thể chịu khó được, sau này muội nấu ăn cho đại ca, muội sẽ chăm sóc đại ca thật tốt. - Lần này lại không cúi đầu nữa mà ngẫng cái mặt đỏ chét lên nói.

- Vậy đượ... - Chưa nói xong câu bỗng nhiên Lam Vũ cảm thấy hình như mình không nói được, mặc dù rất thích cô bé này nhưng mà hình như mình đã có người yêu rồi thì phải, tuy chỉ có mình lão đại yêu thôi nhưng mà tại sao mình lại bị ảnh hưởng chứ? Đúng lúc đó trong đầu vang lên âm thanh của lão đại:

- Mày tính làm trò gì vậy, tụi mình có người yêu rồi mà, không bắt cá hai tay được đâu! Từ chối đi. - Lão đại tuy mang danh lão đại nhưng trừ điều khiển hồn giới ra thì cai gì cũng kém hơn 3 người còn lại cả, không phải là vì tài không bằng, chỉ là tâm tính thanh niên 17 tuổi nhà nghèo thời hiện đại, ngày qua ngày chỉ biết chơi nét thì sao thấu đáo bằng 3 người kia.

- Biết rồi! - Lão nhị chỉ đáp lại một câu.

- Được, chăm sóc ta thì không cần, muội muốn thì ta sẽ đem muội tới sống với muội muội ta. - Không đã động đến tình cảm gì cả, vấn đề này không phải muốn là có thể giải thích và thích ứng ngay.

- Vâng! - Minh Nguyệt gật đầu, mặc dù hắn chưa hứa gì với mình nhưng mà qua sống với muội muội hắn cũng không tồi.

- Tiện tì ngươi... - Bên kia Liên công tử định mắng một câu tiện tì vô sỉ mê trai, lẳng lỡ thì nhớ tới điều gì đành sợ hãi mà ngậm mồm.

Nắm lấy tay Minh Nguyệt, Lam Vũ kéo vào trong rừng. Tên Hoàn Nhan Hồng Anh của chưa kịp hỏi tên của Lam Vũ mà đối phương đã đi mất, chưa kịp kết giao với hô danh, sau này có lợi cho hắn.

========= Bên kia =========

Lúc này, Hỏa tử nói với mọi người là đi vệ sinh, xong nhanh chóng chạy ra một góc khuất xa. Đi được một lúc rồi tự dưng khuôn mặt hiền lành nhanh nhảu, nói nhiều, thuần phác của hắn biết mất, hắn nghiêm nghị hỏi:

- Có chuyện gì?

- Thưa đại nhân, người của chúng ta đã đến đầy đủ, trừ Liệt Hỏa bị ngài diệt ra. Giờ đại nhân mau chóng tới Tuyết gia, chúng ta đoạt tiên cơ trước. - Có một giọng nói vang lên nhưng không biết hắn ở đâu.

- Ngươi ra lệnh cho ta? - Lơ đễnh hỏi lại.

- Đại nhân tha mạng, tha mạng, thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn ngài tới sớm một chút.

- Được rồi, cút đi! Nhớ chuẩn bị cho ta nhiều châu báu với bí tịch võ công cao giá một chút!

- Tuân lệnh! - Gã thuộc hạ này nào dám hỏi nhiều trước mặt Hỏa tử.

Sau đó Hỏa tử quay lại xe ngựa, cười thật tươi gãi đầu nói:

- Nhị vị tiểu thư thông cảm rồi! Tại hạ trong rừng phát hiện một bằng hữu, hắn muốn dẫn tại hạ đi họp mặt với các bằng hữu khác, thế nên tại hạ muốn đi trước một bước, gặp lại ở đại hội.

- Đại ca ca, ngươi phải đi rồi sao? Ngươi còn chưa kể cho ta xong truyện về Hỏa Thần Dung Thiên Nhẫn và Hư Không chúa tể Bạch Hư Không mà, đang tới khúc gây cấn.

- Nhị tiểu thư à! Ta thật sự có việc mà hay để hôm khác ta kể cho nhé. Thôi ta đi đây, đại tiểu thư bảo trọng, ta rất thích nàng. - Nói xong co giò chạy mất.

Tuyết Tiên Trang từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe, ít khi mở miệng, cô thấy tên này có gì đó kỳ lạ, mặc dù mình đã rất chú tâm quan sát nhưng lại không phát hiện có điều gì kỳ lạ.

- Tỷ tỷ, tỷ thử đoán xem, có khi nào tên Hỏa tử này có khi nào là một tên kể truyện lang thang trong các tửu điếm không? Sao hắn lại biết nhiều câu truyện hay như thế.



- Hihi, không biết! Muội muốn biết thì lần sau hỏi hắn đi. Chúng ta mau về thôi, kẻo cha lo lắng.

- Vâng, hihi!

============= Tại một căn phòng nhỏ cách nơi đó rất xa =============

Có 2 người đang đánh cờ với nhau, một người trung niên, một lão tăng già. Vừa đánh cờ, vừa trò truyện, lão tăng hỏi:

- Thí chủ nói xem lần đại hội lần này ma giáo muốn làm gì? Thống nhất võ lâm ư?

- Bọn hắn lúc nào chả ôm dã tâm này! Không biết thực lực của gã giáo chủ mới thế nào, đừng làm chúng ta thất vọng mới phải đạo.

- Bần tăng nghe nói hắn còn rất trẻ! Không biết là học võ lâm bảo điển nào mà có thể thống nhất Huyết Nguyệt giáo và đổi tên như thế.

- Đại sư không rõ, chẳng lẽ bần đạo lại rõ sao?

- Haha, ta cũng chỉ hỏi cho có lệ thôi, hà tất thí chủ bận lòng. Cơ mà thí chủ còn nhớ lời tiên đoán của sư tổ ngươi chứ.

- Tất nhiên là nhớ, Thiên Cơ Tử tổ sư năm đó có thể tranh hùng với Thiện Ác Thiên Ma chỉ thua có một chiêu, đủ biết người mạnh mẽ thế nào, tiếc là lại sinh cùng thời với Thiên Ma.

- Phải! Song Tuyết Phi Vũ, Nhật Xuất Đông Lai, Hắc Ám Thao Thiên, Hỏa Tận Thiên Hạ, Thần Tiên Đại Chiến! Đó là những lời tiên đoán của Thiên Cơ Tử tiền bối, bần tăng cũng có nghe qua, không biết đạo trưởng giải bày thế nào?

- Bần đạo chỉ biết 2 câu đầu có thể ám chỉ Tuyết gia và Dương gia, còn 2 câu sau bần đạo lại không hiểu. Trong điển tịch môn phái có ghi lại Thiên Cơ Tử tổ sư năm đó mạnh vô địch, cỡ chúng ta không đủ nhét kẽ răng cho ngài, năm đó ngài chỉ mới 25 tuổi đã mạnh mẽ như thế, chỉ là không hiểu sao dùng Thiên Cơ Kính Tượng Thần Thông gì gì đó ngó trước tương lai đại biến thì nhanh chóng già đi, chỉ kịp nói lại 4 câu tiên đoán thì héo úa rồi tan biến trong hư không, thật là thần kỳ, không biết có thật không nữa, chết lúc 25 tuổi đang lúc đỉnh cao của cuộc đời, cũng thật là tội nghiệp.

- Thôi, nghe thí chủ nói bần tăng hại não quá, bỏ qua, bỏ qua tiên ngôn! Chúng ta đánh tiếp đi, lần này xem ra hắn muối khiêu khích lão Tuyết, chúng ta cũng nên qua xem một chút.

- Chiếu tướng, haha..

.......

============ Ở một nơi khách điếm gần Tuyết gia ===========

- Cha, lần này cha phải làm chủ cho con, con muốn cầu hôn đại tiểu thư, đã lâu lắm rồi con chưa gặp lại nàng, ngày xưa nàng ưu tú như vậy, bây giờ chắc cũng là một cao thủ nhất lưu rồi. - Một thanh niên trẻ giọng điệu khá kiêu ngạo.

- Yên tâm con trai, chỉ cần con đủ chân thành, ta tin với giao tình bao nhiêu năm qua với lão Tuyết, hẳn là lão không từ chối cha đâu. - Nam tử trung niên cười hào sảng, sau lưng hắn vác một thanh đại đao sau lưng.

============ Tại Dương gia phủ =============

- Cha! Đại hội lần này con thấy rằng ma giáo đang đánh chủ ý gì đó, làm hại tới võ lâm. Không biết ý kiến của cha thế nào. - Một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, ăn mặc sang trong, lại ăn nói đĩnh đạc, hắn chính là Dương Khang, trưởng tử của Dương Tiễn, là một công tử được rất nhiều nữ nhi thầm thương trộm mến.

- Con cũng cảm nhận được sao? Ta cũng không rõ bọn chúng muốn gì nữa, rõ ràng biết dã tâm của chúng là nhất thống thiên hạ nhưng...nhất thống thiên hạ dễ sao? Dương gia ta 6 đời đứng đầu võ lâm còn chưa làm nổi, huống chi một ma giáo rắn mất đầu để cho một tiểu tử lên ngôi. Con nói suy nghĩ của mình xem?

Đúng vậy, Dương Gia bọn họ nhờ vào võ công gia truyền, nội công tâm pháp Thất Tinh Liên Hoa cao thâm, thêm vào võ công trấn phủ Liên Hoàn Toàn Long Thương uy mãnh bá đạo, trấn tộc tiễn pháp Xạ Nhật Tiễn Pháp mà 6 đời liên tiếp đều có một người nằm trong ngũ bá của Võ Lâm, tài lực hùng hậu, thế nhưng còn không dám thống nhất thiên hạ nha. Nguyên do? Phải nói đến sự kỳ lạ của nơi này, rộng lớn, hùng vĩ, dân cư cũng không ít, vậy tại sao không có một quốc gia nào cả? Tại sao một cái triều đình chưa bao giờ xuất hiện?

Không phải là không ai muốn làm hoàng đế, số người có tư tưởng này nhiều lắm, mà vì ngặt nổi nơi đây người người chuộng võ, sức mạnh giữa những người học võ cũng chênh lệch rất lớn, phá núi mở đường không gì không làm được, mà không phải lúc nào cũng chỉ có một người độc đại, đa số đều là 5 người cùng xưng bá, bất cứ ai có dã tâm đều sợ bọn họ cả, bọn họ hùng cứ một phương, đứng trên đỉnh thiên hạ, nào cho phép có người còn uy quyền hơn mình, nếu là một trong 5 bọn họ có ý nghĩ đó thì 4 người còn lại cũng không cho phép, thế nên Võ Lâm cảnh này không ai dám lập nước mở triều cả, chỉ có 10 ngôi thành lớn có một chút chính trị mà thôi. Cái gọi là "thống nhất thiên hạ", khó hơn cả lên trời, thực ra 30 năm trước cũng có một người mạnh hơn cả ngũ bá, là Băng Kinh Thần, Băng lão quái, một thân công phu tuyệt đỉnh, thế nhưng lại không có tâm xưng bá, chỉ thích sống an nhàn, 300 năm trước Thiện Ác Thiên Ma cũng là như vậy, thỉnh thoảng vài trăm năm cũng có người như bọn họ.

- Đúng là nhất thống thiên hạ không phải là một chuyện dễ dàng nhưng nếu có một người mạnh hơn cha, mạnh hơn cả ngũ bá hợp lại thì đây không phải là giấc mơ viễn vông nữa. Muốn nuốt voi, chỉ có thể là rồng, không thể là rắn.

- Haha, ý con là sao? Gã tân giáo chủ, hắn mạnh như thế sao? - Dương Tiễn cười to.

- Không, ý con chỉ là như thế, con sau này sẽ là rồng. - Dương Khang lóe lên ánh mắt tự tin.

Đứa con thứ 2 của Dương Tiễn nãy giờ tuy chăm chú nghe cha và đại ca mình nói chuyện nhưng cũng không hiểu gì xấc:

- Cha và đại ca nói gì vậy, nãy giờ con không hiểu gì cả? - Dương An cảm thấy nhàm chán hỏi.

- Ngươi cái nghịch tử này, chỉ biết ăn chơi, học võ thì chả ra làm sao, noi gương đại ca ngươi kìa. - Nói đến người con bất tài này thì lại làm cho Dương Tiễn muốn tức chết, sao giữa 2 đứa con trai mình lại có sự chênh lệch như thế chứ, tại sao?

- Nhị đệ, đệ không hiểu thì cũng không cần hiểu đâu! Chuyện này cũng không tới lượt đệ lo lắng. Có phải đang nôn nóng muốn xin cha cái gì không? - Dương Khang rất hiểu em trai mình.

- Đại ca hiểu đệ nhất ,hehe! Đệ..đệ rất thích Tiểu Nhan nhà Tuyết bá bá, mong phụ thân giúp con cầu hôn. - Dương An một bộ dạng cầu khẩn chân thành.

- Được, phụ thân sẽ cầu thân giúp đệ! Đại ca cũng đang có ý với đại tiểu thư Tuyết gia, haha! Mong cha giúp đỡ luôn ạ. - Dương Khang này cũng có tính toán mượn thế Tuyết gia để nhanh chóng thành đại sự của mình.

- Được, nếu Khang nhi đã nói vậy thì coi như An nhi góp vô luôn cho đủ bộ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Khách Vô Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook