Lạn Kha Kì Duyên

Chương 291: Lấy lực phá lực

Chân Phí Sự

19/12/2020

Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Trên sườn núi vào đêm mưa, Ba Tử bình ổn hơi thở gấp gáp của mình, nhìn về phía Kế Duyên, nói:

"Tiên sinh, nơi đó chính là Nam Vương Trại."

Thật ra, toàn bộ quá trình từ khi bước ra khỏi thôn làng bỏ hoang đến lúc thăm dò chiến trường, rồi lại tới sơn trại của tặc phỉ chỉ tốn thời gian rất ngắn. Cho dù là cưỡi mây đạp gió, do khoảng cách ngắn nên có bay thì cũng sẽ không quá nhanh. Hơn nữa, lúc bay còn bị những nhân tố khác ảnh hưởng, còn không hiệu quả bằng việc dùng súc địa mà đi.

Dù toàn bộ hành trình đều không cần tự Ba Tử chạy, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thân thể của gã tiêu hao cũng không ít, chủ yếu là kích thích tinh thần.

Kế Duyên nhìn về phía dãy sơn trại đen kịt ở ngọn đồi phương xa, Pháp Nhãn nhìn thấy hỏa khí vẫn dồi dào như cũ. Nhưng hắn biết rõ đây chỉ là giả tượng, bởi vì hỏa khí này không hề bốc hơi, cứ như hỏa hoạn bị dập tắt sau đó sương mù từ đen thành trắng, nhìn tuy dồi dào nhưng thật ra đã bị dập tắt.

Bắt lấy cổ áo của Ba Tử, Kế Duyên nhảy vọt một cái, dùng chân điểm nhẹ lên mưa gió giữa không trung, vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, trực tiếp đáp xuống bên trong Nam Vương Trại.

Cả khu trại im ắng không có tiếng động, ngay cả những thớt ngựa trong chuồng ngựa cũng không hề có động tĩnh gì.

Trong Pháp Nhãn của Kế Duyên, bên trong trại chẳng những không hề có sinh khí, ngay cả hồn khí đều không còn, hiển nhiên bất luận là người hay là ngựa, chắc là trước đó đã bị hút khô tinh nguyên toàn thân rồi.

Đến khoảng cách gần như vậy, Kế Duyên cũng có thể ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc kia.

"Không chỉ một? Dưới mặt đất?"

Kế Duyên nhíu mày, vung tay lên, Thanh Đằng Kiếm xoay tròn bay lên.

"Ực... Cái, cái gì không chỉ một?"

Ba Tử nuốt ngụm nước bọt, thấp thỏm hỏi một câu. Nhưng không đợi Kế Duyên trả lời, gã cũng cảm giác được một lực rất lớn truyền đến từ cổ áo, cả người đột nhiên mất trọng lượng.

"Ai ai ai a --!"

Kế Duyên dùng một tay ném Ba Tử lên trời. Gần như đúng vào lúc Ba Tử bay lên trời, mặt đất ầm ầm nổ tung.

"Rầm..." "rầm..." "rầm..."

Ba thi thể quần áo tả tơi nhào về phía Kế Duyên. Một con khác ở dưới mặt đất đang tiếp cận sau lưng hắn, đồng thời lộ ra song trảo hướng về cổ chân của Kế Duyên.

Những quái thi này thân như tàn ảnh, tốc độ cực nhanh, nhưng ở trước mặt của Kế Duyên chẳng đáng là gì.

Hắn tựa như đang trượt băng, xoay người về phía quái thi đang nhào cắn ở bên trái, vận khởi chưởng pháp cương mãnh Thiết Hình Chiến Thiếp, lấy linh khí làm cơ sở, đánh mạnh một chưởng vào một quái thi ở bên cạnh.

"Bịch..." Một âm thanh vang dội như đánh vào ngàn lớp da. Quái thi bị đánh trúng như bị cự thú đâm phải, trực tiếp bay ngược ra xa mấy trượng. Sau đó "Bịch" một tiếng, nện vào một gian phòng trong sơn trại, kế đó nổ "Bùm..." làm nát vách tường của một gian nhà khác. Tiếng đập ầm ầm trên mặt đất, có thể thấy được một chưởng này của Kế Duyên mạnh đến cỡ nào.

Nhưng sau một chưởng này, Kế Duyên cũng cảm nhận được một luồng phản lực quỷ dị, nhưng hắn không dùng sức hoá giải lực đạo này. Vì chịu cự lực, thân thể hắn cũng văng ngược trượt ra một bên. Trong quá trình này, hai chân cày lên trên mặt đất một bãi nước bùn.

Hai quái thi khác thừa cơ đổi hướng, hóa thành tàn ảnh lần thứ hai nhào về phía Kế Duyên đã bay ngược ra sau.

"Phù..."

Một tiếng thở như gió hú vang lên, một ngụm khí màu xám đỏ phun ra từ trong miệng của Kế Duyên, quét tới hai quái thi tà dị.

Ngụm khí này vừa xuất hiện liền hiển lộ lên một mảnh quang sắc nhàn nhạt, chiếu sáng màn đêm đen kịt chung quanh.

Xoát..... Ngay sau đó, hai quái thi bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa, hai cỗ thân thể tựa như hóa thành than củi nung đỏ. Nhiệt lực và hỏa quang lửa đốt đến mức giọt mưa nhỏ xuống trên thân nó đều bị bỏng, phát ra âm thanh "Xì xì xì xì... xì...", một mảng lớn bạch khí bốc hơi ở chung quanh.

"Grào..." "Grào..."

Trong thời gian ngắn ngủi, quái thi bốc cháy vẫn còn ý thức, bản năng cầu sinh khiến bọn chúng lao vào hố nước bên cạnh, nhưng ngọn lửa này không thể dập tắt.

Toàn bộ quá trình thiêu đốt chẳng qua chỉ mất thời gian hai nhịp hô hấp, sau đó hai "Hỏa nhân" liền mất đi ánh sáng, triệt để hóa thành tro tàn tan biến trong vũng nước đọng.

Kế Duyên đưa mắt nhìn mặt đất, bàn tay vừa rồi nắm lấy chân của mình đã biến mất.

Loại "Cơ hội tốt" mà Kế Duyên tận lực kiến tạo giúp chúng nó, vậy mà cũng không thể dụ thứ dưới mặt đất kia ra, chứ đừng nói tới dẫn ra mấy chuyện như bao vây tấn công gì đó. Điều này nói rõ bọn chúng không phải tà vật chỉ biết giết chóc, mà còn có linh trí.



"Cương thi hay là cái gì? Lại biết độn địa? Xảo trá tàn nhẫn..."

Hắn lẩm bẩm, dưới chân súc địa mà đi, trực tiếp phóng tới bên cạnh quái thi đã bị một chưởng của mình đánh trúng, văng xuyên qua mấy gian nhà.

Lúc nó mới đứng dậy, Kế Duyên đã nhẹ nhàng phiêu phiêu cất bước đạp lên một mảnh ván gỗ vỡ, đưa tay phải ra, vung tay áo.

Xoát ~ một cái, quái thi trên mặt đất biến mất không thấy đâu nữa, trực tiếp được thu vào trong tay áo.

"Hình như còn có mấy con nữa? Hừ!"

Kế Duyên ngưng thần nhìn chung quanh sơn trại, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, bắt lấy Ba Tử đang hốt hoảng hét "A a a...", sau đó đáp xuống đỉnh một căn lều trong sơn trại.

Trên bầu trời, thân của Thanh Đằng Kiếm sáng lên ánh huỳnh quang.

"Coong -- "

Tiên Kiếm xuất vỏ, một dải lụa màu bạc bỗng nhiên lóe lên, cùng với sơn thể của sơn trại và Tiên Kiếm trên trời hợp thành một đường tinh tế thẳng tắp.

"Bịch..."

Mặt đất bị kiếm khí xé ra một cái miệng lớn...

Gần như cùng lúc đó...

"Oanh -- "

Tiếng động lớn vang lên, ngân sắc kiếm quang đã chém nát sườn núi này, kiếm khí đã trực tiếp xuyên qua sơn thể của ngọn đồi.

Trong nhất thời, cả ngọn núi đều "Ầm ầm ầm..." khẽ rung chuyển.

Ba Tử toàn dựa vào một tay của Kế Duyên túm lấy cổ áo của mình mới không bị ngã xuống, đôi chân của y đã hoàn toàn mềm nhũn.

...

Ở tòa nhà bỏ hoang trong thôn làng hoang vắng, một con hạc giấy trốn ở trên xà nhà, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Phía trong và phía ngoài đều có những đống lửa, hạc giấy vừa hay ở ngay xà nhà chính giữa, tránh được sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa.

Dù hạc giấy còn chưa có linh trí rõ rệt, thế nhưng bản năng xu cát tị hung cực mạnh. Nhiều khi nó có thể cảm giác được một chút đồ vật vô cùng nhỏ bé, đối với một chút khí tức nhỏ bé và mang theo một chút tính chất đặc thù cũng dị thường mẫn cảm.

Trước đây, Đỗ Trường Sinh sử dụng lá phù người giấy để triệu hồi lực sĩ cấp thấp, khi lá phù biến thành lực sĩ sẽ sinh ra một loại biến hóa huyền ảo kỳ lạ. Lúc ấy, con hạc giấy nhỏ cũng cảm giác được nên đã dẫn Kế Duyên đi qua tìm kiếm.

Kế Duyên để hạc giấy tại nơi này cũng là một loại thủ đoạn để phòng vạn nhất. Dù sao có đôi khi phản ứng của con người không đủ nhạy, cũng thiếu năng lực sớm phát hiện nguy cơ.

Bây giờ, ngoại trừ tập trung vào lá phù màu vàng bị Hoàng Chi Tiên cầm trong tay, hạc giấy cũng quan sát động tác của tất cả mọi người ở phía dưới.

Một số võ giả hong khô áo khoác, rồi làm vật ngăn cho đồng bạn cởi áo lót hay mặc thêm áo, sau đó lại hong khô y phục khác. Tiểu nữ hài ở đằng kia nhấm nháp chiếc bánh khô nướng mềm với nước ấm; cùng với một nam tử đang căng người, cố gắng chầm chậm thả ra một cái rắm, còn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì...

Từng cảnh tượng ấy hạc giấy đều nhìn thấy mà không hiểu mấy, thậm chí rất nhiều cái đều không có khái niệm, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy mà thôi, nhất là nam tử đánh rắm kia. Hành vi kia với hạc giấy không có chút ý nghĩa nào, nhưng nó lại vẫn cực kì nghiêm túc quan sát.

Chỉ là lúc này, bên ngoài lại có một loại khí tức khiến hạc giấy cảm thấy bất an. Nó theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Kế Duyên, nhưng lúc này chủ nhân không có ở đây. Sau đó hạc giấy lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Chi Tiên, hoặc là để mắt tới lá phù hình người màu vàng trong tay đối phương.

Không lâu sau, hai con ngựa ở bên ngoài cũng bắt đầu náo loạn.

"Hí hí hí hí... Hí hí hí hí..."

"Tê tê... Phốc lỗ lỗ..." " phù phù... phù phù phù..."

Đây là hai thớt ngựa đã già, khô gầy nhưng rất có linh tính. Bọn chúng liên tục dậm chân ở bên ngoài, không ngừng hí vang, nóng nảy muốn tránh thoát dây cương trói buộc.

Nghe được động tĩnh của thớt ngựa, mấy người bên phía Hàn Minh đều vô cùng để ý, bởi vì ngựa là tài sản quan trọng của bọn họ.

"Ngựa của chúng ta làm sao vậy, ra ngoài nhìn xem, lỡ chạy mất thì biết làm sao bây giờ?"

"Đúng đúng đúng, đi ra xem một chút!"



Hàn Minh và một thanh niên cường tráng khác đứng lên. Hoàng Chi Tiên nhìn bên ngoài tối đen như mực, lại thấy hai kẻ này đều là người bình thường không biết võ công, nên cũng đứng lên nói.

"Để ta đi cùng các ngươi."

Nhìn thấy Hoàng Chi Tiên cũng muốn đi ra ngoài, lúc này hạc giấy trên xà nhà vỗ cánh bay xuống. Nó nhanh chóng bay đến trước mặt của Hoàng Chi Tiên. Y chỉ cảm thấy có cái gì xẹt qua trước mắt, còn chưa kịp thấy rõ là gì, đã cảm giác được ngón tay đau xót.

"Á... a..."

Ngón cái trên tay trái của Hoàng Chi Tiên lập tức bị mổ một vết nhỏ. Y bị đau nên buông lỏng tay ra, lá phù màu vàng cũng từ trong lòng bàn tay trượt xuống.

"Có chim biết cắn người..." "Trốn ở trong nhà tránh mưa hay sao?"

"Không đúng, chỉ là con chim giấy!"

"Nó, nó biết bay?"

Sau khi nhìn rõ tình hình, Hoàng Chi Tiên kinh ngạc lên tiếng. Tất cả người bên cạnh đều vô thức đứng lên.

Nhưng chỉ là một con chim giấy ở trước cửa bay qua bay lại, dù khiến cho người ta cảnh giác nhưng còn chưa tới mức độ phải e ngại. Vẻ mặt ai nấy đều rất hiếu kì.

Hạc giấy vỗ cánh bay đến bên cạnh lá phù trên mặt đất thì dừng lại, một cái cánh vỗ lên xuống chạm vào lá phù màu vàng trên mặt đất.

Lúc này một số người mới nhận ra, người giấy vàng lại tản ra từng đợt huỳnh quang màu vàng tựa như khói vậy.

Hoàng Chi Tiên nhìn vết thương trên ngón tay của mình, người giấy vàng trên mặt đất cũng nhuốm máu.

Hạc giấy quay đầu nhìn xem bên ngoài, lần thứ hai đổi lại cái góc độ bay đến bên người giấy vàng, vẫn dùng cánh chạm vào lá phù.

Lần này Hoàng Chi Tiên đã hiểu ý của nó, nhìn ra bên ngoài. Y nhíu mày do dự một chút, thử kêu một tiếng.

"Lực sĩ đến đây."

Xoát ~

Giấy vàng bỗng nhiên hóa thành một trận khói mù màu vàng lượn lờ huỳnh quang bốn phía. Một thân ảnh dị thường hùng tráng hiện ra ở bên trong. Trong thời khắc cực kì ngắn ngủi, hoàng uẩn liền tán đi.

Ngay tại đó xuất hiện một Thần Nhân vô cùng vạm vỡ, thân cao quá mười thước, cả người mang kim khôi kim giáp, mặt đỏ như hồng ngọc, râu tóc đều như kim thép, chiếc khăn vàng tung bay trước sau người đang phất phới cũng lộ rõ vẻ huyền bí.

Hoàng Chi Tiên vốn cũng là một tên tráng hán, nhưng đứng ở trước mặt của Kim Giáp Lực Sĩ, y cứ như một hài tử mới lớn vậy.

Kim Giáp Lực Sĩ cúi đầu nhìn về phía Hoàng Chi Tiên, sau đó lại nhìn về phía hạc giấy.

Sau hai lần hô hấp trầm tĩnh, Kim Giáp Lực Sĩ nghiêng người chuyển động một góc độ, mặt hướng về hạc giấy bay lượn giữa không trung, cung kính chắp tay thi lễ.

"Tôn thượng!"

Sau khi cung kính hành lễ, Kim Giáp Lực Sĩ chuyển hướng ra ngoài cửa, cúi đầu để đi qua khung cửa, rồi sải bước ra bên ngoài.

Đám người trong phòng trợn mắt há mồm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Kim Giáp Thần Nhân.

Sau khi thấy Kim Giáp Thần Nhân đi ra bên ngoài, thân thể làm động tác giương cung, cánh tay trái phía trước mở, tay phải nắm quyền giương lên, màu vàng bay phất phới.

Trong âm thanh xé rách không khí, nắm đấm của Kim Giáp Lực Sĩ như đạn pháo oanh ra, trực tiếp đánh xéo về phía mặt đất.

"Vù..."

"Oanh..."

Mặt đất bị xé toạc, một vết nứt kéo dài hơn mười trượng xuất hiện.

"Bịch..."

Mặt đất ở cách đó mấy chục trượng nổ tung, một bóng đen trực tiếp bị kích này ném ra khỏi lòng đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Nền đất khẽ rung chuyển. Tất cả mọi người trong căn nhà ở sau lưng Kim Giáp Lực Sĩ đều đứng không vững, tro bụi không ngừng rơi từ trên nóc nhà xuống, mãi một lúc sau mới bình ổn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook