Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 38: Có xứng hay không (9)

Mạt Phi

16/07/2016

Bị mẹ nhốt trong phòng đến là khổ, di động của Hướng Thiển Ngôn bị tịch thu, máy tính trong phòng cũng chỉ chơi được game offline, họa hoằn lắm được phép gọi điện thoại thì cũng bị canh chừng từng giây.

– Tiểu Vãn ơi… Cậu có thể qua với tớ một tẹo được không, tầm này tớ hoàn toàn bị giam cầm rồi. – Nói rồi chột dạ liếc nhìn mẹ. – Cậu mà không qua tớ đến táo bón mất thôi. – Cô vừa nói dứt câu đã bị cốc đầu một cái, nhịn đau ôm đầu năn nỉ Hà Vãn qua thăm đến lúc cô nàng đồng ý mới vui vẻ cúp máy.

– Kiếm viện binh à?

E sợ cây chổi trên tay mẹ, Hướng Thiển Ngôn ngoan ngoãn bưng cốc uống nước trái cây:

– Mẹ à, con hơn hai mươi tuổi rồi, ở nhà mãi không làm gì người ta nhìn vào không phải quá mất mặt mẹ hay sao?

– Sao tôi lại đẻ ra đứa con gái nông cạn như cô nhỉ? Bây giờ tôi đang giúp cô đề phòng đấy biết không? Cái thằng kia già đầu hơn cô đến bảy tuổi, cô sau này cưới nó mà bị bắt nạt chắc gì đã khóc lóc chạy về được.

Hướng Thiển Ngôn liền đặt cốc nước xuống quàng tay mẹ, nhoẻn cười:

– Mẹ ơi, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng có thể trả điện thoại cho con được không ạ? Kịch bản do con gái mẹ viết vẫn đang quay phim đấy ạ, bây giờ đạo diễn gọi bàn chuyện thì lại lỡ mất việc.

– Không gọi cho thằng kia chứ?

– Không ạ.

– Được rồi, cô mà gọi cho nó là ăn đập. – Bà Hướng nói rồi rút điện thoại trong túi quần trả cho Hướng Thiển Ngôn. – Hôm đầu nó gọi nhiều lắm, làm hết sạch pin rồi.

– Con sẽ không gọi lại đâu mà!

– Có gọi lại cũng đừng để tôi biết được. – Dù gì cũng đã cấm cửa cô ba ngày, bà Hướng cầm chổi lông gà tiếp tục quét tước.

Mẹ không nói rõ, Hướng Thiển Ngôn cũng ngầm hiểu, thả một câu “Con xuống mua chai nước tương” rồi phi ra ngoài. Ba ngày không liên hệ, cô hoàn toàn cảm nhận được cảm giác ngày dài như năm là thế nào rồi, vừa xuống đến khuôn viên của khu nhà bèn gọi điện cho Khương Trì.

Gọi liền mấy cuộc cũng chẳng có người nhấc máy, Hướng Thiển Ngôn nhìn những chạc cây hiu hắt không khỏi cảm thấy tâm tình tương tự, nhưng chưa kịp chạm đến nỗi buồn thì một tiếng nói trong điện thoại đã vang lên:

– Thiển Ngôn.

– A Trì…

– Mẹ em cho đi rồi à?

– Vâng, mẹ em trong mềm ngoài cứng ấy mà, anh vừa quay phim à?

– Ừ, đoàn đẩy nhanh tiến độ, các công đoạn đều gấp rút hơn. Thiển Ngôn à…

– Vâng?

– Anh nhớ em.

Ba tiếng ấm áp của Khương Trì làm khóe miệng Hướng Thiển Ngôn hằn lên nụ cười ngọt ngào, cô ngồi xuống xích đu khẽ khàng đưa đẩy:

– Em cũng nhớ anh, A Trì à, bây giờ chúng mình cảm giác rất là giống Ngưu Lang Chức Nữ nhé.

– Vậy nên anh đang rất cố gắng xây cầu Hỉ Thước, Thiển Ngôn này, anh cam đoan, mẹ em sẽ sớm thả em ra thôi.

Đối với Hướng Thiển Ngôn, một khi Khương Trì đã hứa hẹn, cô chỉ việc chờ điều đó xảy ra mà thôi. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời trong vắt, đẩy chân cho xích đu đưa thật cao:

– Em chờ anh.

Lúc Hà Vãn tới nơi, Hướng Thiển Ngôn bỗng hiểu ra “cầu Hỉ Thước” của Khương Trì là cái gì.

– Dì Hướng ơi! – Bánh Bao Nhỏ hộc tốc lao một mạch tới ôm lấy chân cô mà khiến cô bị lùi hẳn ra sau. – Con nhớ dì muốn chết!

– Dì cảm nhận được nỗi nhớ cồn cào của con mà…

– Tớ vừa mới ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của lão nhà cậu, nhờ vả đi đón vũ khí bí mật này đây. – Hà Vãn ghé tai Hướng Thiển Ngôn nói nhỏ, rồi liếc nhìn vào trong bếp. – Dì đang nấu cơm à?

– Ừa.

Vừa nói xong thì mẹ Hướng Thiển Ngôn đi từ trong bếp ra:



– Ơ, Tiểu Vãn đấy à.

– Cháu đến ăn chực đây, nhân tiện dẫn theo thằng nhóc kia lại. – Nói rồi vỗ vỗ vai Bánh Bao Nhỏ. – Tiểu Triết, chào bà đi này.

– Cháu chào bà ngoại! – Bánh Bao Nhỏ chào rõ ràng rành mạch rồi bước đến trước mặt bà Hướng nắm lấy tay bà kèm vận dụng nụ cười chết người. – Nhưng mà, bố con nói dì Hướng vẫn chưa phải mẹ của con, nên trước mắt con gọi bà là bà thôi nhé.

Bánh Bao Nhỏ nói vậy mà bà Hướng không hề khó chịu, lại còn thích thú:

– Vậy con mong muốn dì Hướng làm mẹ con sao?

– Con mong vô cùng luôn! Bố con còn ngốc nghếch hơn con ấy, con phát hiện ra dì Hướng trước đấy nhé!

Thấy hai người già trẻ trò chuyện tốt đẹp, Hà Vãn bèn kéo Hướng Thiển Ngôn vào phòng:

– Bây giờ cậu đang trong tình trạng nào rồi?

– Thế này thôi, hoàng thái hậu nổi cơn thịnh nộ, tớ bị cấm túc ở nhà.

– Cậu với Khương Trì rốt cuộc đã làm nên chuyện gì táng tận lương tâm hay sao? Theo lý mà nói dì thấy cậu có bạn trai phải vui đến tận trời ấy chứ, sao lại ngăn cách các cậu chứ?

Hướng Thiển Ngôn ngồi xếp bằng trên giường, kể lại tường tận chuyện của cô với Khương Trì, vừa kể xong đã thấy Hà Vãn trợn tròn mắt:

– Cái gì cơ?!

– Hờ, cậu còn chê mẹ tớ vô lý không?

– Đại minh tinh Khương cũng nhanh tay thật nhỉ, hai người bên nhau có bao lâu đâu mà đã lên giường rồi, sức quyến rũ của Ngôn Ngôn thật vô hạn nhỉ.

Nhéo tay cô bạn một cái, Hướng Thiển Ngôn nhịn không được lườm:

– Cậu thôi đi, cậu với tiện nam nhà cậu cũng gì gì trước tớ rồi còn gì.

– … À, mà tớ thấy mẹ cậu cũng dễ thu phục, biết thế mang cứu binh Tiểu Triết này ra sớm hơn.

– Tớ cũng chưa phải là bị cầm tù mà, A Trì cũng hiểu nên mới chờ mẹ tớ nguôi giận…

– Này, mở miệng là “A Trì”, cậu thật thay đổi quá rồi.

– …

Hai người ngồi trong phòng tám chuyện một trận, đến tận lúc bà Hướng gọi ăn cơm mới đi ra.

– Dì ơi, Tiểu Triết thực đáng yêu phải không?

– Đáng yêu vô cùng, còn nhỏ mà rất hiểu chuyện. – Bà Hướng nói rồi gắp một miếng thịt tẩm chiên thả vào bát Bánh Bao Nhỏ. – Tiểu Triết đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều nhiều vào nhé, nếu thích ăn thì bảo bà làm thêm cho nhé.

– Vâng ạ! Bà cũng ăn nhiều nhé! – Nói rồi vươn đũa gắp một miếng tương tự cho bà Hướng, khiến bà càng vui như hoa nở.

Trẻ nhỏ nhà họ Khương rất là tinh mắt, Bánh Bao Nhỏ nhanh nhảu gắp một cái đùi gà thả vào bát ông Hướng:

– Ông cũng ăn nhiều đùi gà nhé, cho thân thể dẻo dai mạnh khỏe!

Nhìn Bánh Bao Nhỏ hòa đồng với hai vị bô lão, tâm tình Hướng Thiển Ngôn cũng an toàn chạm đất, khẽ chạm khuỷu tay Hà Vãn, hai người nhìn nhau cười.

– Bà ơi, con có thể ở đây thêm vài ngày được không ạ? Cơm bà nấu thực sự ăn ngon lắm ấy ạ! – Bánh Bao Nhỏ nói rồi còn chọp chẹp tặc lưỡi tỏ vẻ bữa cơm rất ngon miệng.

– Tất nhiên là được, con muốn ăn gì bà cũng sẽ nấu cho ăn, sáng mai con đi mua đồ ăn với bà nhé, thực đơn theo ý con hết được không nào?

Bánh Bao Nhỏ cười đến tít cả mắt, chạy đến bên cạnh bà Hướng vít cổ bà xuống hôn chụt cái vào má bà:

– Con cảm ơn bà ạ!

– Oài, sao mẹ cứ như ăn mật thế kia? – Hướng Thiển Ngôn vừa mở miệng đã bị bà Hướng hừ lạnh.

– Cô cứ thử có một tri kỷ như Tiểu Triết xem có phải ăn mật suốt ngày không?



– Bà ơi, tối nay con ngủ ở đâu ạ?

– Tất nhiên là ngủ với bà rồi, ông của con lâu rồi không ngủ ở thư phòng, chắc mấy ngày nay đang muốn qua đó ngủ đấy. – Nói rồi bà liếc mắt nhìn ông Hướng, ông đành bất đắc dĩ mà tuân lệnh cấp trên.

Sau bữa tối, mọi người ngồi quây quần xem TV, Bánh Bao Nhỏ lúc thì bóp vai cho bà Hướng, lúc lại xoa nắn chân cho ông Hướng, hoàn toàn hóa thân thành bé cưng tri kỷ, cuối cùng khiến bà Hướng xót quá mà ôm bé vào lòng mớm nước trái cây rồi lại bẹo bẹo má bé.

– Dì Hướng ơi, con có phải là vị cứu tinh Tôn Đại Thánh gửi đến không ạ? – Thừa dịp Hướng Thiển Ngôn dẫn bé đi rửa mặt, Bánh Bao Nhỏ rón rén đến bên tai cô thì thầm.

– … Ai bảo con thế?

– Dì Tiểu Vãn bảo thế ạ, nhưng bố con có phải Tôn Đại Thánh đâu.

Vắt khô khăn lông lau mặt cho bé, Hướng Thiển Ngôn xoa xoa đầu bé:

– Con không phải do Tôn Đại Thánh đưa tới đâu, con là Tiểu Ngộ Không luôn rồi.

Bánh Bao Nhỏ từ bé đã coi Tôn Ngộ Không là thần tượng của mình, được Hướng Thiển Ngôn nói vậy thì mừng húm nhảy tưng tưng. Bé ngửa đầu ôm lấy Hướng Thiển Ngôn:

– Dì Hướng có muốn gặp bố không?

– Có chứ.

– Dì đừng sốt ruột nhé, bố dặn con phải vào nằm vùng trước rồi mới sắp xếp cứu người. – Nói rồi tự bé cũng nhíu mày. – Mặc dù con cũng không hiểu lắm, nhưng bố dặn rồi, con chỉ cần làm ông bà vui thôi, không lâu nữa sẽ được gọi là ông bà ngoại đó!

Hương Thiển Ngôn đưa tay vuốt mũi bé, tất nhiên là hiểu được ý đồ của Khương Trì. Bà Hướng lo nhất là cô không hòa hợp được với Tiểu Triết rồi sẽ chịu ấm ức, chỉ cần để bà với Tiểu Triết hòa đồng với nhau là vấn đề dễ dàng giải quyết được rồi.

Rửa mặt xong Tiểu Triết được bà Hướng đưa về phòng nghỉ ngơi, Hướng Thiển Ngôn về phòng thấy Hà Vãn đang ngồi trên giường không ngừng bấm di động.

– Ái chà chà, ngọt ngào ghê! – Cô ghé vào vai Hà Vãn liếc nhìn màn hình điện thoại.

– Cút đi! Nói chuyện chính!

– Ờ…

– … Nghiêm túc nhé, cậu có xác định kết hôn với Khương Trì không?

Hơi mất tự nhiên trước sự nghiêm túc bất ngờ của cô bạn, Hướng Thiển Ngôn ôm lấy một chiếc gối rồi gật gật đầu:

– A Trì đã chọn nhẫn rồi.

– Vậy cậu… có sợ không? Cái chứng hoảng loạn tiền hôn nhân ấy?

Hướng Thiển Ngôn cũng không hiểu ra sao:

– Còn chưa cưới, chưa cầu hôn luôn. Mà này, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không đấy?

– Anh ta muốn kết hôn với tớ.

– Rồi sao nữa?

– Tớ không đồng ý. Anh đột nhiên cầu hôn nghiêm túc như vậy, tớ không kịp phản ứng nên từ chối luôn.

– …Vậy các cậu bây giờ thế nào rồi?

– Giống như chưa có chuyện gì xảy ra ấy, anh ta không nhắc lại nữa, cứ như vừa nói đùa ấy.

Ném gối ôm trong lòng về phía cô nàng, Hướng Thiển Ngôn quả thực chỉ hận rèn sắt không thành thép:

– Giờ thì cậu hối hận phải không?

– Hối hận cũng làm được gì đâu, chẳng nhẽ muốn tớ hạ mình hỏi anh ta sao? – Hà Vãn gãi gãi đầu bối rối, nắm lấy tay Hướng Thiển Ngôn nói đầy thành khẩn. – Cậu cũng đừng cười tớ nhé, đến khi Khương Trì cầu hôn cậu, đừng bao giờ hấp tấp nhé, kẻo lại hối hận.

– Làm sao có thể!

– Vậy thì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Mẹ Con Anh Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook