Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 42

Kim Bính

28/11/2018

Edit: Thanh Hưng

Xe lái về phía Trữ Tiền, Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hơi xúc động, trên con đường này, hình như đã rất lâu cô không ngồi xe của Trầm Trọng Tuân rồi.

Thời gian bước sang tháng mười một, trời dạo trước luôn mưa, hôm nay ngược lại đã tạnh ráo hơn, chỉ là nước đọng ven đường cũng nhiều. Lâm Sơ thầm đếm những chuyện đã xảy ra mấy tháng gần đây, dọn nhà, biểu diễn ở Nam Hồ, Diệp Tĩnh phá thai, lần đầu tiên hôn môi, đồng ý cùng Trầm Trọng Tuân lui tới, từ từ thích anh, đơn vị gặp chuyện không may, chia tay hòa hảo, xui xẻo hồ đồ dâng mình cho anh, hình như là từ sau khi biết anh, tất (di.da.l.qy.do) cả mọi chuyện xung quanh Lâm Sơ đều có bóng dáng của anh, cho dù trí nhớ có ngừng ở đâu, Trầm Trọng Tuân đều sẽ xuất hiện.

Lúc tới Trữ Tiền màn đêm đã buông xuống, trên trời chỉ có hai ba ngôi sao thưa thớt, đèn đường vẫn không thấy có người tới sửa, thoạt nhìn là một màu đen kịt.

Trầm Trọng Tuân tinh tế hôn Lâm Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Mai tới thăm ông bà em chứ?"

"Dạ." Lâm Sơ bị anh dán miệng, âm thanh phát ra có chút mơ hồ: "Tối mai ba mẹ em đi đám cưới, buổi trưa trong nhà đã không nấu cơm rồi, cùng nhau đi nhà bà nội ăn cơm trước."

Trầm Trọng Tuân vuốt vuốt tóc của cô: "Anh làm cho em ăn đi, sau khi em thăm ông bà nội xong thì tới đây."

Lâm Sơ do dự không lên tiếng, lại bị hôn mấy cái, Trầm Trọng Tuân mới thả cô ra, bật đèn xe thay cô chiếu sáng đường đi.

Hôm nay về đến nhà còn sớm, bàn cơm vẫn chưa dọn đi, mẹ Lâm bỏ cơm vào trong lò vi sóng quay vài vòng, nói: "Hôm nay con về tới sớm, xem thử xem canh có lạnh không, mẹ hâm lại cho!"

Lâm Sơ múc một muỗng canh, chép chép miệng khen: "Uống ngon, không lạnh không lạnh!"

Mẹ Lâm cười cười, ngồi ở một bên ăn cơm cùng với cô, mối mạt chược lại gọi điện thoại tới, mẹ Lâm cũng thoái thác nói phải bồi con gái, không ngừng thay Lâm Sơ gắp thức ăn múc nước canh, đút cho Lâm Sơ no đến trướng phình.

Lâm Sơ cảm thấy kỳ quái, len lén liếc mẹ Lâm vài lần, sau khi ăn xong cô đi nhà tắm tắm rửa, nước nóng ào ào rơi xuống, cô dùng sức nặn ra cảm xúc, nhưng cũng vì mới vừa thân thiết với Trầm Trọng Tuân xong, nên thật lâu mà mặt mày vẫn không thấy nửa phần bi thương, cho đến lúc đắp chăn đi ngủ, cô vẫn không tìm được cảm giác đau lòng, kế hoạch phải trì hoãn rồi.

Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Lâm Sơ bấm đốt ngón tay tính thời gian nghỉ việc, căn bản không lừa được cha mẹ bao lâu. Cô có thể đoán được sau khi mình thẳng thắn sẽ nghênh đón một trận phong bạo phản đối với thanh thế to lớn thế nào, chỉ là người làm cha làm mẹ, tóm lại suy nghĩ vẫn còn hơn đứa bé, thẳng thắn nói ra chỉ có đau xót muốn chết, sao có thể nói thế nào chứ.

Lâm Sơ thở dài một cái, cô không thể buồn bã được.

Chỉ là cảm xúc tựa như bị dính nước bọt biển, ép một chút là có thể tuôn ra, Lâm Sơ không ngừng suy nghĩ đến những chuyện đau lòng, còn có kết thúc bi kịch trong phim ảnh, sau khi suy nghĩ cả đêm tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chưa ngừng nghỉ, trí nhớ dần dần quay trở về hơn mười năm trước, chóp mũi rốt cuộc chua xót, nhưng cô tại tự làm khổ mình.

Buổi trưa một nhà ba người đi tới nhà ông bà nội, cha Lâm và mẹ Lâm ăn mặc long trọng: "Tiểu Lưu bọn họ sẽ đến đầu phố đón chúng ta, tầm hơn bốn giờ là tới đó, ăn uống xong lại ngồi xe của bọn họ quay lại, chắc phải mười một mười hai giờ đêm rồi, Đao Đao hay là buổi tối con ăn cơm ở đây đi!"

Bà nội cười nói: "Ta ước gì Đao Đao ăn ở chỗ này, các con cũng thế, đến lúc đó con trông ba nó, uống ít một chút!"

Mấy người còn nói đến chuyện đi phong bì bao nhiêu, ba của chú rể năm xưa đảm nhiệm chức trưởng xưởng của cha Lâm, đồng nghiệp này năm đó tốt nghiệp đại học, nhảy dù mà đến, trực tiếp đảm nhiệm phó trưởng xưởng, lấy mất một nửa quyền lợi của cha Lâm, mẹ Lâm lúc ấy khinh thường loại học sinh đại học này, có kiến thức lý luận, nhưng không có tài nghệ thực tế, nhưng sau khi xưởng bị bán đi, cha Lâm không ngừng đi tìm việc, người nọ bởi vì trình độ học vấn cao, lại được vợ ông ta giới thiệu vào làm trong một xí nghiệp, trực tiếp đảm nhiệm chức quản lý, hôm nay đã mười năm trôi qua, đối phương đã mua được biệt thự trong thành phố lớn, mà nhà bọn họ vẫn còn đang vì tiền lắp đặt thiết bị trong nhà mà rầu rĩ.

"Đi ít thì xấu mặt, đi nhiều mới là trang hảo hán, dứt khoát đi hai ngàn tám đi!" Cha Lâm nói.

Mẹ Lâm đang viết tên trên phong bì: "Có cần nhiều thế không, trước đây ông cũng đi đám cưới con gái của đồng nghiệp cũ, không phải chỉ đi 800 sao!"

"Này sao giống nhau được!" Cha Lâm uống một ngụm rượu: "Lần này bọn họ mời khách ở khách sạn cao cấp nhất thành phố Lâm, con trai ông ấy kết hôn xong lập tức đi một công ty nước ngoài ở Tân Châu rồi, nghe nói là ở Tân Châu nhà mẹ vợ của con trai (lqd) ông ấy có một công ty to, đi ít, quá xấu mặt!"

Như này còn giả mạo là trang hảo hán, mẹ Lâm viết rõ ba chữ không đồng ý ở trên mặt, ông bà nội ngược lại tự nhiên gắp thức ăn cho Lâm Sơ, không tham dự thảo luận. Cha Lâm còn nói: "Bất dụng tâm thương, đến lúc đó người ta sẽ trả lại, chờ Đao Đao kết hôn, tôi lại mời bọn họ tới đây!"

Mẹ Lâm suy nghĩ một chút nhân tình lui tới, cho dù như thế nào mình cũng sẽ không lỗ, lúc này mới nhét một xấp tiền vào phong bì, lại cười nói: "Công ty nước ngoài tính là gì, có một văn bằng là có thể vào được, vẫn là quốc xí tốt hơn, ba tháng mới tổ chức thi một lần, có thể có bao nhiêu người đi vào được, công ăn việc làm ổn định!"



Lâm Sơ nghe vậy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, cảm xúc ép mãi đến bây giờ, giống như là nghe được một tiếng hiệu lệnh, bi thương mở cống xông ra, cô đỏ tròng mắt, cúi đầu bới cơm, âm thanh như không thể nghe nổi: "Con từ chức rồi."

Cha mẹ và ông bà nội đều dừng động tác lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô.

Lâm Sơ bị đồng nghiệp thuyết tam đạo tứ, bị người xem thường bị người oan uổng, bị lãnh đạo hạ lệnh cưỡng chế về nhà, bị Trầm Trọng Tuân vứt bỏ ở thời khắc khủng hoảng nhất, cô vừa mở miệng, mới phát hiện ra mình cũng chưa nguôi ngoai hẳn, tràn đầy uất ức trút xuống mà đến, cô cực kỳ ghét những thứ người nói xấu người khác kia, cô cũng hận Trầm Trọng Tuân chẳng quan tâm cô, nhưng cô lại có thể tha thứ nhanh như vậy, Lâm Sơ nước mắt ràn rụa: "Con và người họ Trương kia căn bản cũng không có quan hệ gì, lúc trước bọn họ ép con tới bữa tiệc, hiện tại lại lấy chuyện này ra nói, đến cuối cùng con bị buộc nghỉ phép, lúc đi ra ngoài, trong lầu làm việc từ trên xuống dưới đều là người, con đeo một cái túi đi ra ngoài, bọn họ lại ở phía sau nghị luận. Đúng, sau đó con lại được quay lại, chuyện cũng đã qua một thời gian, mà phần tội con phải chịu này con không quên được, coi như tiếp tục công việc, nhưng vẫn sẽ có người nhớ những chuyện này, con khó chịu!"

Bà nội đau lòng suýt nữa rơi lệ, vứt bỏ chiếc đũa ôm lấy Lâm Sơ, mở miệng một tiếng "Đao Đao", xem cô như con nít mà dụ dỗ, ông nội chạy tới phòng vệ sinh lấy khăn lông, vội vàng thay cô lau nước mắt.

Mẹ Lâm nổi trận lôi đình, không nhịn được mắng liên tục, nói muốn tới đơn vị Lâm Sơ tìm người tính sổ, bị cha Lâm kéo thật lâu mới ngừng lại: “Từ chức, lập tức từ chức, loại đơn vị rách này chúng ta không cần, ngày mai mẹ sẽ đi tìm truyền thông cho bọn họ ra ánh sáng, còn để cho con tiếp rượu? Mẹ nói cho con biết......" Phía sau lại là một đoạn khó nghe, ngay cả cha Lâm cũng không nhịn được đi theo mắng mấy câu.

Ông bà nội an ủi Lâm Sơ, cha Lâm mẹ Lâm tức giận bất bình, qua hồi lâu mới nghe Lâm Sơ nức nở mở miệng: "Nghỉ việc con đang làm rồi, gần đây con cũng đang tìm việc làm."

Mẹ Lâm hít sâu mấy hơi, giận đến mặt đỏ lên, an ủi: "Tìm việc làm không vội, không tìm được thì cứ về nhà, cùng lắm thì chúng ta bán căn nhà nay đi, sau đó mua một cửa hàng làm kinh doanh, tuần trước dì con nhìn trúng một cửa hàng ở cảnh khu lân cận, dùng để mở tiệm mì là tốt nhất!"

Lâm Sơ rơi nước mắt, trái tim giống như bị đao cùn chém mấy cái, đau đến suýt nữa không thở nổi.

Mẹ Lâm hung hãn cường thế, ấy mà lại đang dùng những từ ngữ ôn nhu nhất để dụ dỗ con gái bảo bối của mình, mẹ Lâm vĩnh viễn đều là người lớn tiếng, dùng từ chưa bao giờ hiểu được thành ngữ, bà sẽ vung tay áo lên đánh mắng người, cũng sẽ dùng phương thức của mình để chứng minh một người mẹ sẽ dốc hết tất cả để che chở đứa bé.

Lúc bọn họ rời đi, Lâm Sơ đã ngừng khóc, nhưng bây giờ cô là thật đau lòng, trong miệng khổ sở, cả người cũng mệt mỏi. Bà nội dụ dỗ cô ăn một ít trái cây, bây giờ Lâm Sơ không có khẩu vị, ngồi một lát đã nói: "Con về nhà trước, buổi tối lại tới nữa!"

Ông bà nội sợ cô ở chỗ này nhàm chán, nên cũng không ép ở, đưa cô tới cửa, lại không ngừng dặn dò nói buổi tối tới sớm một chút, Lâm Sơ cười cười đi xuống lầu, khóe mắt vẫn còn vương lại nước mắt.

Lúc đi tới lầu hai, cô vẫn còn đang suy nghĩ miên man, lúc đi đến bậc thang xuống tầng tiếp theo, cửa chính lầu hai bỗng mở ra, Trầm Trọng Tuân một phát bắt được cô: "Đi đâu thế!"

Lâm Sơ sững sờ, trực tiếp bị anh kéo vào trong nhà.

Sau khi vào nhà Trầm Trọng Tuân mới phát hiện hai mắt của cô khác thường, so với thường ngày càng thêm ướt át hơn, cũng càng đỏ hơn một chút, anh kinh ngạc nói: "Em khóc à?"

Anh không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Lâm Sơ lại cảm thấy tức giận, dùng sức đẩy anh ra, đổ hết toàn bộ sai lầm lên người anh: "Đều tại anh, nếu như không phải anh, sao em phải chịu xui xẻo này chứ, thật vất vả em mới thi được công chức, em lại chịu đựng ba tháng mùi hôi thối mới được tiến vào đơn vị. Hiện tại em lại

còn làm ba mẹ lo lắng thay em, anh tìm công việc dễ như vậy, thế nhưng gần hai năm em đều chỉ viết viết lách lách, em đi nơi nào tìm công việc thích hợp đây, anh có biết tiền thuê phòng trong thành phố đắt cỡ nào không, mẹ em còn nói muốn bán nhà để cho em tự kinh doanh đấy!"

La hét la hét, nước mắt cô lại tiếp tục rơi, cô biết không thể trách Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân đối với cô chân tâm thật ý, ở bữa tiệc lại thay cô giải vây, cô bị người bắt được đằng chuôi, cũng là tự mình xui xẻo, sao có thể ân tương cừu báo. Nhưng cô khổ sở vì cha mẹ lại chỉ an ủi cô, mà không hề khiển trách câu nào, chỉ một mực thay cô tính toán, thay cô đau lòng, hai tay của cha Lâm cả ngày sửa chữa cơ khí, phía trên bị dầu mỡ dính vào đã sớm biến thành tầng da thứ hai, rửa cũng rửa không sạch, mẹ Lâm ngày trước đã đi rửa chén thuê, đã làm công nhân, hôm nay Lâm Sơ có một phần công việc tốt, bà mới có thể thư thả sống ở trong nhà, cha mẹ vì cô cực khổ hai mươi năm, cho đến bây giờ cô cũng không báo đáp được gì.

Trầm Trọng Tuân ôm cô, không ngừng thay cô lau nước mắt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bị ba mẹ em mắng à? Đều là anh không tốt, anh đi nói cho bọn họ có được không?"

Lâm Sơ lắc đầu một cái, gạt tay của anh xuống. Bàn tay của Trầm Trọng Tuân rất rộng rất lớn, tay Lâm Sơ chỉ lớn bằng một nửa tay anh, mà có lẽ một nửa cũng không đến. Cô nhẹ nhàng cầm, nháy mắt lại rơi vài giọt nước mắt nói: "Lúc em học đại học, có một lần quay lại nhìn thấy bàn tay cầm phấn viết của giáo sư, bàn tay kia cũng giống anh, rất bóng, rất nhẵn, không có vết chai, khi đó em chỉ nghĩ, tại sao tay của ba em xấu như vậy, lúc em còn nhỏ ông rất vất vả, đều do những năm đó mài thành như vậy, em muốn để ba mẹ được sống cuộc sống tốt, mà em không làm được, bây giờ còn khiến bọn họ lo lắng."

Cô lại cười một tiếng: "Mà em suy nghĩ quá nhiều rồi, nhà chúng em không lo ăn mặc, còn mua phòng ở mới, những ngày sau này một chút cũng không tệ, so với nhà của rất nhiều người khác cũng đã giỏi hơn rồi, là em quá tham lam, em muốn trôi qua tốt hơn."

Trầm Trọng Tuân chạm một cái vào lông mi của cô, đầu ngón tay bị nước mắt dính vào: "Không phải em tham lam, ai cũng muốn những ngày sau này sẽ tốt hơn, bây giờ anh đã có rất nhiều tiền để dành, nhưng anh vẫn muốn liều mạng làm việc, anh cũng vậy muốn thăng chức tăng lương, cái này gọi là lòng cầu tiến, không gọi là lòng tham."

Lâm Sơ "Ừ" một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Mới vừa rồi thật xin lỗi, em không có ý đó."

Trầm Trọng Tuân không nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng lại có thể hiểu được ý tứ Lâm Sơ muốn biểu đạt, anh cười cười: "Đây là lần đầu tiên anh phát hiện thật ra em vẫn còn nhỏ, khi thì khóc khi lại cười, thế nào lại giống như trẻ con thế!"

Lâm Sơ hừ một tiếng, lau nước mắt trên mặt một cái.



Cô nhịn quá lâu, cần phát tiết, sau khi khóc xong tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn, dùng trái cây trong nhà Trầm Trọng Tuân thay thế cho trái cây đã không ăn sau khi ăn trưa xong.

Trầm Trọng Tuân ôm cô nói chuyện, hỏi chuyện trong nhà cô, Lâm Sơ liếc nhìn anh một cái: "Ngày đầu tiên lui tới em đã nói với anh rồi mà." Tuy nói như thế, lần này cô vẫn nói lại càng thêm cặn kẽ hơn.

Người trong một gia đình cực kỳ bình thường chính là như vậy, trình độ văn hóa của cha mẹ không cao, bắt đầu từ công nhân từng bước một đi lên, cha năng lực tốt, làm đến chức vụ cao, nhưng sơ ý một chút, chính sách quốc gia thay đổi, trong nhà lại trở về hình dáng ban đầu, nhưng cũng không thê thảm lắm, Lâm Sơ vẫn như cũ không lo ăn mặc, đi học, nháy mắt tốt nghiệp đại học.

"Mấy năm trước nhà xưởng bị bán, ba em được chia vài chục vạn, vừa đủ tiền mua nhà mới, mẹ em vung tay quyết định mua ở lầu ba đắt tiền nhất, thật ra thì đổi lại những tầng lầu khác, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

Trầm Trọng Tuân cười cười: "Lầu ba càng tốt chứ sao. Vậy nhà ở cũ của nhà em còn chưa bán đi à?"

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Ừ, em chờ, xem một chút có cơ hội thay đổi chính sách gì hay không." Cô lại liếc nhìn Trầm Trọng Tuân: "Anh có tin tức gì có thể tiết lộ không, trước mắt tất cả đều đang trong diện quy hoạch, vừa lúc nhà chúng em lại ở trong đó, có khả năng thay đổi gì không anh?"

Ánh mắt Trầm Trọng Tuân khẽ nhúc nhích, hôn cô một cái nói: "Đợi đầu mùa xuân sang năm lại nói!"

Lâm Sơ sững sờ, mặt mày từ từ giãn ra, lại nhút một khối trái cây ăn.

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, không khí nói chung vẫn có chút khác (di.da.l.qy.do) thường, huống chi quan hệ của bọn họ mới vừa nhảy vọt một bước dài, sơ ý một chút là có thể nhóm lên lửa.

Hai người trò chuyện một chút, không tự chủ được lại quấn lấy nhau, Trầm Trọng Tuân áp chế Lâm Sơ, không để cho cô uốn qua uốn lại, Lâm Sơ giơ cánh tay che kín cặp mắt, cắn môi than nhẹ thở dốc, thời khắc mấu chốt cô đột nhiên tỉnh táo, chặn lại nói: "Không được không được, anh không có áo mưa!"

Trầm Trọng Tuân sửng sốt: "Lần trước cũng không có......"

"Em uống thuốc tránh thai rồi!" Lâm Sơ đỏ mặt nói: "Thuốc tránh thai không thể uống nhiều, đừng làm!"

Trầm Trọng Tuân tên đã lắp vào cung, làm sao mà chịu được, ôm Lâm Sơ vừa hôn vừa xoa, muốn cho cô đi vào khuôn khổ, Lâm Sơ dần dần không chịu nổi, cố gắng để cho mình giãy giụa ra ngoài, đột nhiên nói: "Một đấng mày râu ba mươi tuổi, thật sự chưa từng làm ư? Em không tin, anh xem một chút bây giờ anh là cái dạng gì đi, sắc quỷ đội lốt người!"

Động tác của Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại, trên mặt đủ mọi màu sắc, vẻ mặt chợt xanh chợt tím, thật lâu mới thoáng nhịn xuống, nặng nề cắn miệng Lâm Sơ một cái, giọng căm hận nói: "Em chờ đi!" Nhưng cũng không trả lời câu hỏi kia của Lâm Sơ.

Lâm Sơ bĩu môi, mặt đỏ tới mang tai kéo quần áo bị vén lên xuống.

***

Sau khi đưa Lâm Sơ về nội thành, chuyện đầu tiên Trầm Trọng Tuân làm chính là đi siêu thị mua đồ, cầm một hộp xếp hàng tính tiền, lại nhặt mấy bao đồ ăn vặt đánh yểm trợ, rốt cuộc trấn định thanh toán, mới vừa đi ra khỏi siêu thị, anh lại dừng lại một chút, cau mày do dự một hồi, lại lần nữa trở về, nhặt thêm ba hộp nữa mới thôi, lúc lên xe anh không nhịn được cười khổ, cũng không biết tại sao mình lại biến thành như vậy.

Công việc vẫn cứ tiến hành theo lẽ thường, nhiệm vụ tháng mười một không ngừng thành công, bắt đầu tập luyện diễn xuất biểu diễn vào Nguyên Đán, thị lý đảm đương năm hoạt động chào mừng, nhưng những thứ này đều đã không liên quan tới Lâm Sơ nữa, cô đặt hết tâm tư vào tìm việc làm.

Nhưng thời cơ không đúng, tháng mười một không phải người hầu Cao Phong, mặc dù tin tuyển dụng trên trang tìm việc cũng nhiều, nhưng lại không phù hợp với yêu cầu của Lâm Sơ, hoặc là Lâm Sơ không phù hợp với yêu cầu của bọn họ.

Đến cuối cùng Hướng Dương gọi điện thoại tới, nói: "Công ty kia của anh thiết kế xong rồi, giữa tháng là có thể đi vào hoạt động, em đã suy xét kỹ chưa, có muốn tới hay không?"

Lâm Sơ cắn móng tay do dự, mặc dù cô và Hướng Dương quan hệ rất tốt, nhưng đây dù sao cũng là một món nợ nhân tình, chuyên môn và kinh nghiệm làm việc của cô cũng không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của công ty Hướng Dương: “Cám ơn đại ca, em lại suy nghĩ một chút đã, em tới công ty anh cái gì cũng không biết làm, hơn nữa công ty không phải của một mình anh, hiện tại mới vừa đi vào hoạt động, như vậy không tốt lắm đâu!"

Hướng Dương cười một tiếng: "Yên tâm tới đây đi, anh đã nói trước với Trần Hoa Đoan rồi, ngày hôm qua cậu ta còn hỏi anh chừng nào thì em có thể tới đi làm đấy!"

Lâm Sơ ngẩn người, có chút dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook