Làm Ba Của Con Em Nhé!

Chương 5: Về Quê

Tiểu Lạc (Nhím)

29/01/2017

Tôi được làm thủ tục suất viện sau khi truyền hai chai gì đó. Gia đình tôi vẫn ở ngôi nhà đó, vẫn là những thành viên đó nhưng giờ tôi thấy xa lạ lắm. Chị Mai vẫn yêu thương, vỗ về tôi như trước. Nhưng còn ba mẹ thì không, hai người không nói chuyện với tôi, tôi có nói gì cả hai đề phớt lờ. Kiểu như giờ ba mẹ coi không có sự tồn tại của tôi trong nhà ý. Thà ba mẹ đánh mắng tôi còn thấy nhẹ lòng hơn. Giờ tôi thèm được ba mẹ quan tâm như ngày xưa lắm. Tôi đã bật khóc biết bao nhiêu lần vì sự lạnh nhạt này. Mới ngày nào tôi dụi đầu vào lòng mẹ, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay ba. Ấy vậy mà chỉ sau một ngày, tất cả đã gói gọn trong hai từ "quá khứ". Tôi sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Cảm giác chẳng khác gì trẻ mồi côi không được ba mẹ yêu thương vậy. Cảm giác này chỉ có những ai từng trải qua mới hiểu thấu hết được...

Tôi đang ngồi thất thẩn bên cửa sổ phòng tôi, mắt tôi hướng ra khoảng không vô định như muốn tìm một tia hy vọng cuối cùng. Chợt có tiến mở cửa làm tôi theo phản xạ mà quay đầu lại. Là chị Mai.

- Em thu dọn đồ đạc đi._Chị vẫn xinh đẹp, vẫn hiền từ mà sao câu nói của chị thốt ra làm lòng tôi quặn thắt lại.

"Chẳng lẽ ba mẹ định đuổi tôi ra khỏi nhà thật sao? Hai người không cần đứa con này nữa ư? Con của tôi sẽ phải sinh ra ở nơi đầu đường xó chợ à? Gia đình này thật sự không đủ bao dung để chấp nhận hai mẹ con tôi sao? Vì một bước đi lầm lỡ nên giờ tôi phải trả giá. Nhưng sao ông trời ác quả vậy? Trừng phạt tôi thôi không được sao? Sao là làm khổ cả con tôi vậy? Bé đã bị ba ruồng bỏ từ lúc chưa thành hình, giờ còn không được gia đình nhà ngoại đón chào. Gia đình tôi tàn nhẫn vậy sao?" Sau câu nói của chị, một mớ suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Hoang mang, lo sợ, mặt tôi tái mét lại.

- Sao em còn chưa thu dọn đồ nữa. Ơ, này em sao thế, sao mặt tái mét thế này?_Chị tôi ngồi xuống bên cạnh tôi. Vẻ mặt chị như đang lo lắng cho tôi vậy. Điều này làm tôi có chút ấm lòng.

- Chị ơi, huhu....sau này....hức...con em...sinh ra...hức ở đầu...đường xó chợ...Tội bé lắm...hức._Tôi ôm lấy chị và khóc nấc lên.

- Con bé này, nói linh tinh gì thế hả? Sinh con có phải đi chơi đâu mà sinh ở đầu đường xó chợ được._Chị tôi đẩy tôi ra.

- Ơ thế không phải ba mẹ định đuổi em ra khỏi nhà à?_Tôi thôi khóc, mắt tròn xoe hỏi lại chị.

- Bị thằng kia bỏ nên bị ảo tưởng luôn rồi hả? Ba mẹ không có "mất dậy" như thằng kia đâu. Tạm thời em về ngoại sống đi. Khi nào mẹ nguôi giận chị sẽ nói chuyện với mẹ và đón em lên._Lời nói của chị làm tôi mừng quýnh lên hết cả. Không cho hai mẹ con tôi ra đầu đường xó chợ là tốt lắm rồi, về ngoại cũng được mà, cũng vui lại còn tránh né được làn sóng dư luận của khu này nữa.



Thế là tôi đã chính thức được cho về quê ngoại. Chị Mai là người hộ tống tôi về quê. Trên đường đi chị dặn tôi đủ thứ trên trời dưới biển mà ngẫm lại mới thấy có ích. Vì quê ngoại tôi là vùng ven thành phố nên không được hiện đại như nhà của tôi, thế nên chị dặn dò đủ thứ để tôi biết và dễ thích nghi hơn. Chị còn kể cho tôi một vụ việc hết sức hay ho mà tôi không hay biết. Rằng ba mẹ tôi đã tìm tới tận nhà gặp ba mẹ Tuấn nói chuyện của tôi. Bên đó á, nghe theo lời dối chá của Tuấn rồi bênh con bênh lấy, bênh để luôn. Xong rồi còn chửi tôi, chửi luôn cả ba mẹ tôi nữa. Ba mẹ tôi nhục quá bỏ về nhà, rồi ra quyết định tống tôi về quê. Tuấn cũng được ba mẹ cho chuyển trường và đi với ông bà nội ở Hải Phòng sống. Trước nhà tôi với nhà Tuấn thân nhau lắm, nhưng sau vụ đó hai gia đình cạnh mặt nhau luôn.

Ây da...Cuối cùng tôi cũng về đến quê an toàn rồi. Ở đây thanh bình lắm, không náo nhiệt, ồn ào, lắm xô bồ như thành phố. Nhà ngoại tôi là một căn nhà 3 gian 4 gian gì đó của ông cụ để lại, nói gọn lại là nhà cổ, bên trong rộng rãi và thoáng mát hơn nhà tôi nhiều. Nghe người lớn kể lại, hồi đó ông cụ ngoại tôi là một người giàu có tiếng tăm, tiền đè chết người luôn, nhưng lại vướng vào cờ bạc, rồi nợ nần phải bán hết cả ruộng đất may còn giữ lại được ngôi nhà cho con cháu. Người ta bảo trên đời này có luật bù trừ cả, nghĩ cũng phải thật, cụ ngoại tôi giàu có mà không để lại cho con cháu được gì nên trước kia ông bà ngoại tôi nghèo khó lắm. Ba mẹ tôi bị gia đình nội tôi cấm cản chuyện cưới xin chỉ vì ngoại tôi nghèo, ba mẹ tôi vẫn bấp chấp làm đám cưới rồi về sống với nhau. Đến khi mẹ tôi sinh con trai đầu lòng là anh Ngọc Mạnh(cái tên không hay lắm nhưng với các cụ ngày xưa thì như vậy là hay lắm rồi) thì mới được bên nội chấp nhận. Được vài năm sau thì sinh thêm chị Mai. Với lương bác sĩ của mẹ và lương bảo vệ của ba thì vừa đủ nuôi anh Mạnh với chị Mai. Ba mẹ tôi không hề muốn có con thứ 3, có con thứ 3 sẽ khó khăn về kinh tế rồi lại ảnh hưởng tới công việc của mẹ nữa. Sự xuất hiện của tôi là ngoài ý muốn. Ngay từ khi chưa thành hình hoàn thiện tôi đã không được chào đón rồi và tôi ra đời trong sự gượng ép. Vì ba mẹ tôi theo đạo, lỡ có con rồi, hai người không dám phá, sợ thất đức này nọ. Cũng vì thế mà ba mẹ tôi không cho tôi theo đạo, để đề phòng đi vào vết xe đổ của mẹ. Chắc tại vì sau khi sinh tôi ra, ba mẹ phải nuôi 3 đứa con, thật sự rất vất vả về kinh tế. Hồi tôi còn nhỏ, gia đình khó khăn lắm nên ba anh em nhà tôi ai cũng cố gắng học giỏi để thoát li cảnh bần cùng này. Giờ mẹ tôi lên chức trưởng khoa, mở được một phòng khám tư nhân nên kinh tế có khá hơn rồi. Chị Mai tự nuôi sống bản thân. Anh Bảo được học bổng đi du học nước ngoài. Thành ra giờ tiền lương của ba mẹ chủ yếu là nuôi tôi với cả để tiết kiệm sau này cho ba đứa lập gia đình. Thế nên nhìn tôi ăn mặc nhung lụa như giờ có ai biết quá khứ của tôi khốn khổ thế nào đâu. Haiz...trong 3 anh em, tôi là người làm ba mẹ thất vọng nhất. Tôi, một đứa được sinh ra ngoài ý muốn, một đứa ăn hại làm ba mẹ mất mặt, như này còn gì tồi hơn nữa.

Ở quê ngoại chưa đầy 2 tuần tôi đã nhớ thành phố rồi. Ba mẹ tôi không hề gọi điện hỏi thăm, chị Mai nói cuối tuần sẽ xuống với tôi, anh Mạnh có gọi điện về hỏi thăm tôi này nọ, anh còn mua thuốc bổ bên đó gửi về cho tôi. May có chị Mai với anh Mạnh làm tôi có thêm động lực, đỡ nản hơn. Ở nhà ngoại á, nói thật tôi ở nhà còn vui hơn. Bà ngoại tôi mất cách đây 10 năm, ông ngoại tôi tuổi già rồi nằm liệt giường, cậu tôi(em trai của mẹ)làm hiệu trưởng của một trường tiểu học cách nhà 50km nên cuối tuần mới về một lần, con trai cả của cậu đi đại học không có ở nhà, thằng thứ 2 đang học lớp 5, còn mợ tôi(vợ của cậu) ở nhà nội trợ thôi mà đanh đá lắm. Tôi nghe họ hàng nói nhiều về mợ tôi, giờ tôi mới biết mợ tôi đanh đá thế nào. Cậu tôi hiền lành, dễ tính nên mợ tôi mới trụ trong cái nhà này được, chứ không thì thôi rồi, khăn gói ra khỏi nhà luôn.

- Con vô học kia đêm qua mày đú đởn với trai cả đêm hay sao mà giờ còn chưa dậy hả? 8h rồi mà còn ngủ trên giường thế à?_Là mợ tôi đấy. Ghê không? Trước mặt ông ngoại, cậu, ba mẹ tôi, cô gì chú bác vân vân thì mợ gọi tôi một cách rất là thân thương "Ngọc Min ơi, Ngọc Min à...". Còn lúc chỉ có hai mợ cháu thì thế đấy. Tôi có tên mới "con vô học", ui ba mẹ tôi mà nghe được chắc điên tiết lên mất, cho con ăn học bao năm để giờ nó bị gọi là "con vô học" thì ba mẹ nào chẳng điên.

- Dạ thưa mợ, con tên NGỌC MIN. Con biết là tên con không hay nhưng ba từ "con vô học" kia mợ không thể dùng để gọi con được. Con tôn trọng mợ và cần mợ tôn trọng lại, đấy là cái tối thiểu giữa con người với nhau._Tôi chịu không nói rồi, cứ im lặng mãi mợ càng lấn tới. Thế nên tôi phải nói lại, tôi nhấn mạnh tên của tôi trong cơn bức xúc. Tôi cũng không dám chừng mắt hay gắt lên, vì thế thì tôi thành con vô học thật luôn, tôi nói rất tử tế, rất nhẹ nhàng mà làm mợ tôi tức ra mặt.

- "Chát"...Có chửa ở tuổi này để bị đuổi ra khỏi nhà không vô học là gì. Giờ còn thích lí lẽ, xúc phạm cả mợ mày à. Con gái con đứa, 8h sáng rồi còn ngủ trên giường. Cái đồ mất nếp._Mợ tôi cho tôi nguyên 5 ngón tay lên má trái và tặng tôi thêm một tên mới "cái đồ mất nếp". Ôi bi hài quá, ở nhà tôi cũng không ngủ nướng thế đâu. Vì đêm qua mợ tôi đi ăn dỗ chú của mợ, đến sáng sớm mới về, nửa đêm qua ông tôi bị khó thở, tôi bầu bì ở nhà một mình còn chăm ông nữa, lo quá tôi gọi cho cậu, cậu mới gọi bác sĩ tới, gần sáng ông mới ngủ, tôi phải đợi ông ngủ tôi mới được ngủ. Đến sáng, chưa ngủ đủ đã bị mợ vào chửi rồi.

- Mợ nói xong chưa? Mợ nói xong thì ra ngoài giúp con._Tôi chẳng muốn giải thích gì hết. Gì chứ mợ tôi chửi tôi vậy mà không xem lại mình. Nghe bảo ngày xưa mợ tôi hổ báo cáo mèo ghê lắm, có cái bằng tốt nghiện phổ thông là phúc lắm rồi, có được bước chân vào đại học gì đâu. Chả hiểu mợ tôi có bùa mê thuốc lú gì cho cậu tôi si mê đến ngu muội như thế.

- Á à, giờ mày còn dám đuổi mợ hả? Nhà này không phải của mày đâu con ạ._Mợ tôi hình như toàn nghĩ xấu về tôi thôi hay sao á. Tôi về đây sống, mợ không ưa cứ nói thẳng với ba mẹ tôi rồi đuổi tôi đi cũng được mà sao cứ giả hiền lành, xong hành hạ tôi thế này chứ.

- Mợ không đi thì con đi._Nói rồi tôi bỏ ra ngoài luôn, ở gần mợ lâu lỡ sau này con tôi bị nhiêm thói hư tật xấu của mợ thì không ổn đâu. Chưa gì sáng ra đã mất hết cả trong lành rồi. Nhưng tôi phải kiềm chế, họ bảo khi mang bầu mà hay nóng giận sau này sinh con ra sẽ xấu xí. Thôi thì vì tương lai của con, kiềm chế một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Ba Của Con Em Nhé!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook