Kim Bài Trợ Lý

Chương 16

Phi Thiên Dạ Tường

03/11/2016

CHƯƠNG 16

Lô Chu đỡ trán, Lâm Nghiêu cũng tiến vào hỏi “Cười cái gì cao hứng như thế.”

“Ha ha ha ——” Đỗ Mai cầm bao muối đưa cho Lâm Nghiêu nhìn nói “Tôi thật sự không hối hận tuyển Tiêu Nghị làm trợ lý, nhiều năm trong công ty như vậy… Nhìn thấy trợ lý đáng yêu nhất… Ha ha ha ha ha…”

Lâm Nghiêu nháy mắt bộc phát ra một trận cười to, ngã vào trên ghế sa lông.

Tiêu Nghị quả thực như lọt vào trong sương mù.

Đỗ Mai đem muối thu vào ngăn kéo, cười đến đau bụng, thật vất vả bình tĩnh trở lại nói “Chúng ta nói chuyện công tác của cậu, Tiêu Nghị.”

“Còn muốn mua muối sao?” Tiêu Nghị nói “Phát sinh chuyện gì ?”

Đỗ Mai khoát tay, trong mắt Lô Chu mang theo ý cười nói “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói với Đỗ tổng.”

“Được.” Tiêu Nghị đi ra, thuận tay đóng cửa lại, hắn có chút khẩn trương, bởi vì hôm nay xem như thử việc chính thức kết thúc, biểu hiện ba tháng này, quan hệ với tốc độ tăng lương của hắn, cùng với việc có thể tiếp tục vì Lô Chu công tác không.

Trong khoảng thời gian này, hắn thực nghiêm túc làm việc cho Lô Chu, Tiêu Nghị với chuyện mình có thể lưu lại hay không, vẫn tương đối có tin tưởng, trừ phi Lô Chu trên thực tế cũng không vừa lòng hắn, nhưng không phải nghe nói lúc trước trợ lý đều bị Lô Chu đuổi đi sao?

Tiêu Nghị đang lạc quan, bỗng nhiên nghe thấy bên trong Lô Chu tựa hồ có chút sinh khí nói “Cậu ta? ! Cậu ta có thể làm cái gì! Cái gì cũng không được, chị đừng nhìn cậu ta tốt tính, cậu ta thật sự cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là oắt con vô dụng!”

Tiêu Nghị trong lòng lộp bộp một tiếng, nhất thời trầm xuống.

Là thế này phải không? Tiêu Nghị nghĩ thầm mình đã thực cố gắng.

Hắn cho là mình rất hiểu Lô Chu, nhưng là thời gian này, hắn bỗng nhiên cảm thấy Lô Chu thực xa lạ, tình cảm, công tác, hắn làm đích xác không tốt, tuy rằng bình thường cũng thực tò mò.

Bên trong thanh âm nhỏ, nghe không được đang nói cái gì.

Tiêu Nghị lại muốn tình cảm… Cho dù là tình cảm có khả năng Lô Chu cũng sẽ không có tình cảm gì với hắn, trên thực tế mình đảm đương trợ lý trong mấy ngày nay, cũng mang cho Lô Chu thêm không ít phiền toái, mặc kệ có thể lưu lại không đều phải cảm tạ Lô Chu chiếu cố hắn.

Nếu thử việc không qua, có thể ở trong vòng hỗn loạn tiếp tục lăn lộn trong điện ảnh và truyền hình sao? Tiêu Nghị nghĩ mình bỏ thêm công sức cho đoàn phim, làm việc vặt tiền lương bao nhiêu? Nhớ rõ mơ hồ nghe Đỗ Mai nói qua, làm việc vặt một tháng chỉ có 3-5 ngàn.

Lâm Nghiêu đẩy cửa đi ra nói “Đến, vào đi.”

Tiêu Nghị đi vào, ngồi ở trước bàn, có loại cảm giác chấp nhận phẩm phán, Lô Chu bắt chéo chân, ngồi ở trên ghế sa lông chơi game, Tiêu Nghị nhìn lén y, Lô Chu cũng không ngẩng đầu lên.

“Ân.” Đỗ Mai cười nói “Cậu biểu hiện không tồi, công ty quyết định tiếp tục mướn cậu.”

Tiêu Nghị nở nụ cười nói “Tôi cũng hy vọng ở lại công ty, hy vọng… Có thể đứng ở bên người Chu ca, tiếp tục làm trợ lý.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu liếc mắt một cái, Lô Chu cũng không thèm nhìn hắn.

Ai, Tiêu Nghị nghĩ thầm, hắn có đôi khi cảm thấy Lô Chu tựa như một bức tường, mình trả giá rất nhiều, trong mắt của y có khả năng cái gì cũng không có giá trị, bất quá cũng thường, hoặc là Tiêu Nghị chỉ là một người trong đông đảo fan hâm mộ.

Lâm Nghiêu chủ động cùng Tiêu Nghị bắt tay, Tiêu Nghị trong lòng ấm áp, Đỗ Mai chỉnh lý văn kiện trên bàn nói “Tiền lương thử việc của cậu, đã chuyển cho cậu, đợi trở về kiểm tra và nhận, ba tháng tiền lương, cộng thêm trợ cấp ở đoàn phim, còn có thưởng cuối năm, tiền lương là Lô Chu đưa cho cậu, tuy rằng sổ sách là của công ty, bất quá cậu xem như trợ lý tư nhân của cậu ta.”

“Được được.” Tiêu Nghị lập tức nói “Cám ơn Chu ca.”

Lô Chu tiếp tục tập trung tinh thần chơi game.

Đỗ Mai còn nói “Nói đến hợp đồng chính thức, cái này muốn hỏi ý cậu, bởi vì ký với công ty của chúng tôi, là có thời gian hạn chế .”

Tiêu Nghị: “Vài năm?”

Đỗ Mai nói: “Muốn xem ý cậu, cậu muốn làm vài năm trong công ty?”

Vấn đề này Tiêu Nghị quả thật còn chưa có nghĩ tới, hắn có chút khó xử, tuy rằng đối với hắn oắt con vô dụng mà nói, làm 5 năm hay 10 năm, tiền nhiều lắm cũng đủ mua nhà vệ sinh, ký vài năm đều như nhau, nói không chừng công ty thay đổi hắn cũng chỉ là oắt con vô dụng, vài năm cũng không hề gì.

Nhưng là về chức nghiệp tiền cảnh quả thật lại rất trọng yếu, Tiêu Nghị không chỉ một lần nghĩ qua, mục tiêu của mình rốt cuộc là cái gì?

Lý tưởng nhất đương nhiên là ở Bắc Kinh thành gia lập nghiệp, mua nhà mua xe, đem cha mẹ đến Bắc Kinh dưỡng lão, đương nhiên ở Bắc Kinh sinh tồn quả thực là cây cối đại chiến cương thi hình thức vô tận, phải suy xét lui mà tiến.

Lui mà tiến, lại là ở Bắc Kinh kiếm đủ tiền, về thị trấn làm tiểu sinh, mua xe mua nhà…

Mục tiêu cuối cùng đều là mua xe mua nhà, Tiêu Nghị cảm thấy mình rất bi ai. Nếu tính toán như cũ liền không thể ở công ty làm cả đời.

“Cậu chập mạch sao?” Lô Chu không khách khí nói “Đỗ tổng hỏi cậu kìa!”

Tiêu Nghị lập tức phục hồi lại tinh thần, Lô Chu lại hướng Đỗ Mai giải thích “Đầu óc cậu ta là một đường, không cách nào đồng thời xử lý rất nhiều chuyện. Chị quen thì tốt rồi.”

“Ha ha ha ——” Đỗ Mai lại cười nói “Hai cậu cũng vui vẻ quá, về sau chúng ta có thể tạo tổ hợp cho hai cậu đi giảng tướng thanh (1 loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).”

Lô Chu biết Đỗ Mai nói giỡn, trên mặt lộ ra khinh thường, chỉ bằng cậu ta? Tiếp tiếp tục chơi game.

“Ngắn… Nhất vài năm?” Tiêu Nghị nói “Không dối gạt ngài, Đỗ tổng, tôi cảm thấy tôi cũng không thích hợp đảm nhiệm chức vị này.”

Lô Chu thâm hút một hơi, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu, đang muốn phát hỏa, Tiêu Nghị lại thành khẩn nói “Tôi lúc Chu ca công tác, thường xuyên để anh ấy sinh khí…”

Đỗ Mai an ủi “Cậu làm rất tốt, cậu ta với ai cũng đều như vậy, cậu ta rất thích cậu, cậu đừng đa tâm.”

“Không không.” Tiêu Nghị vội hỏi.

“Không muội cậu a! Cậu giúp ai khiêm tốn? ! Không muốn làm cứ việc nói thẳng!” Lô Chu vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên nói “Lão tử có bạc đãi cậu sao?”



Tiêu Nghị vội hỏi “Thực xin lỗi, Chu ca, ngài hiểu lầm, tôi không có ý này!”

Lô Chu đứng dậy muốn đi, Lâm Nghiêu nói “Được rồi, Lô Chu, cậu đừng nóng giận.”

Tiêu Nghị có chút xấu hổ, nhưng hắn vừa rồi ở bên ngoài nghe được Lô Chu nói câu nói kia, cảm thấy có chút khổ sở nói “Nếu Chu ca không phiền tôi, tôi kỳ thật nguyện ý vẫn luôn đi theo anh ấy, bao lâu cũng không có vấn đề gì, làm trợ lý tuy rằng đi ra ngoài quay phim rất mệt, nhưng có thể cùng thần tượng cùng một chỗ, thật sự rất vui vẻ, cái này là ước nguyện của tôi.”

“Tôi biết.” Đỗ Mai cười nói “Lô Chu, cậu thấy thế nào?”

“Tùy.” Lô Chu nói.

Đỗ Mai nói “Vậy trước ký ba năm, thế nào?”

“Được.” Tiêu Nghị kỳ thật không đến tuyển, nếu có thể tuyển, hắn rất nguyện ý ký vài năm nhưng Lô Chu nếu ghét bỏ hắn, cảm thấy phiền hắn, yêu cầu đuổi hắn, như vậy Tiêu Nghị cũng phải đến công ty làm việc vặt. Nói cho cùng phần công tác này quả thật vẫn mệt, nếu không là bởi vì làm trợ lý cho nam thần có khả năng Tiêu Nghị sẽ không làm.

Đỗ Mai hướng Lâm Nghiêu nói “Hợp đồng lao động bản thứ 3 nơi đó của anh có không?”

“Tôi thấy hợp đồng cũng không cần ký.” Lô Chu bỗng nhiên thở phì phì nói “Lúc nào còn muốn chạy, trực tiếp cuốn gói chạy lấy người là được, như vậy như thế nào?”

Tiêu Nghị trong lòng kêu khổ nói “Tôi thật không phải có ý này, Chu ca, tôi yêu anh.”

Lô Chu: “…”

Đỗ Mai lại là một trận cười, Tiêu Nghị nói “Chính là nếu không làm trợ lý cho anh, tôi sẽ không ở trong công ty làm, bởi vì muốn chiếu cố ba mẹ tôi, mẹ của tôi vẫn luôn thúc tôi trở về. Nếu tôi giống anh có tiền như vậy, không có tiền lương tôi đều nguyện ý làm việc này, anh dạy tôi rất nhiều, có thể đi theo anh học tập, là cơ hội rất nhiều người nằm mơ đều không có.”

Lô Chu “Ba mẹ cậu có bệnh… Sinh bệnh?”

“Không không.” Tiêu Nghị vội giải thích “Bất quá bọn họ đều cảm thấy tôi không làm trò trống gì ở Bắc Kinh, vẫn luôn kêu tôi trở về, anh thấy hiện tại, bạn gái cũng không có, nếu không phải anh, tôi không có tâm tư ở lại Bắc Kinh.”

Lô Chu sắc mặt lúc này mới dịu đi nhưng nghĩ lại, bắt đến điểm mấu chốt bắt đầu giáo huấn Tiêu Nghị.

“Cậu vì tôi mà công tác?” Lô Chu nói “Đây là coi tôi, được, không sai, chính là cậu có nghĩ tới hay không, vì cậu mà công tác? Cậu có biết hay không…”

Lô Chu bắt chéo chân, giơ tay lên, lộ ra đồng hồ nổi tiếng trăm vạn, bưng ly nước uống hết nói “Cậu vì cái gì tại Bắc Kinh loại địa phương này, bay tới thổi đi, vẫn luôn không sống yên phận? Bạn gái của cậu vì cái gì ghét bỏ cậu là đồ buồi?”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm nam thần anh không cần như vậy, hành vi cùng với ngôn ngữ mấy ngày liên tiếp của anh, trong lòng tôi đã rớt gần 30 %, hiện tại chỉ còn lại có 999999969 %. Anh còn đạp mũi lên mặt giáo huấn tôi, chờ chút Đỗ tổng đều phải nhìn không được.

Lô Chu nói khoác không biết ngượng nói “Cậu có biết tôi vì cái gì lưu cậu lại không?”

Tiêu Nghị làm bộ như khiêm tốn thụ giáo, nghĩ thầm anh lưu lại tôi không phải để tiện làm bao cát sao, bởi vì tôi đánh không xong mắng không nói lại a.

“Được rồi.” Đỗ Mai thật sự nhìn không được, cười hướng Tiêu Nghị nói “Lô Chu nói cậu làm việc thực chủ động, thực tích cực, xem chuyện của cậu ta như chuyện của mình, bạn bè trong đoàn phim cũng đều khen cậu, nói cậu tốt tính, chủ động làm việc, cái này nên tiếp tục bảo trì.”

“Ân.” Tiêu Nghị có chút ngượng ngùng nói, Lâm Nghiêu đem hợp đồng lấy cho hắn ký, ký xong, Lô Chu đứng dậy đi, Đỗ Mai nói “Hôm nay buổi sáng tiền lương đã chuyển rồi.”

“Cám ơn!” Tiêu Nghị thu dọn đồ đạc, đi theo Lô Chu.

Lô Chu bấm đại sảnh lầu một, lại không vào ga ra, Tiêu Nghị nói “Chu ca, vừa rồi trước mặt Đỗ tổng, tôi thật không có ý gì.”

Lô Chu khoát tay, trầm mặc không nói.

Tiêu Nghị nói “Xế chiều đi đâu.”

“Đại ngôn.” Lô Chu nói.

“Mua muối sao?” Tiêu Nghị hỏi.

“Quay quảng cáo! Đại ngôn!” Lô Chu nói “Tôi nói ‘Đại ngôn’! Cậu còn thật mang muối đến công ty a!” (Muối với đại ngôn phiên âm giống nhau nên bạn Nghị bị nhầm)

Tiêu Nghị: “…”

Lô Chu đeo lên kính râm, khóe miệng run rẩy, hiển nhiên muốn cười vừa muốn chịu đựng, Tiêu Nghị nói “Muốn đi lái xe không?”

Lô Chu trầm giọng nói “Cậu đi theo tôi.”

Tiêu Nghị thầm nghĩ vừa rồi nhất định thực dọa người, mình nhớ tới đều cảm thấy buồn cười, nhưng mà Lô Chu ra đại sảnh liền đi ra ngoài, Tiêu Nghị vội đuổi theo. Lô Chu hỏi “Có mang theo thẻ lương?”

“Có mang.” Tiêu Nghị lập tức nói “Di động của tôi có thể kiểm toán… Từ từ!”

Lô Chu đem Tiêu Nghị một phen tới phía trước máy ATM, Tiêu Nghị sờ ví, Lô Chu lại ngăn hắn, từ trong bao tiền rút ra thẻ, nhét vào.

“Nhìn.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị: “? ? ?”

Tiêu Nghị cúi đầu nhìn bàn phím.

Lô Chu gào thét “Kêu cậu nhìn màn hình! Cậu nhìn mật mã của tôi làm chi!”

Tiêu Nghị: “…”

Lô Chu cũng không tránh Tiêu Nghị, đưa vào liên tiếp mật mã, ngón tay điểm điểm màn hình, kiểm tra số dư nói “Thấy rõ ràng?”

Tiêu Nghị: “…”

Lô Chu có hơn bảy trăm vạn trong thẻ…



Tiêu Nghị nhất thời có loại cảm giác chân nhuyễn, nghĩ thầm đây là P đi.

Lô Chu nói “Này chính tiền tiêu vặt của tôi, tiền tiêu vặt, tên như ý nghĩa chính là lấy ra tiền tiêu vặt, ăn đồ ăn vặt, tiền xoát taobao, cậu có biết tiền tiêu vặt của tôi nhiều đến nỗi tiền mua châu báu đều chứa không đủ, số dư còn hơn 90 vạn, cuối cùng tràn ra chỉ có thể ném trên chi phiếu không? Cậu có biết sản nghiệp của tôi có bao nhiêu tiền không? Cậu có biết tôi một năm quyên đi ra ngoài bao nhiêu tiền không? Cậu nhìn số lẻ trước đi, 779 vạn, số lẻ là 9 vạn, cậu nhìn lại thẻ tiền lương của cậu đi?”

Tiêu Nghị: “? ?”

Tiêu Nghị lấy ra thẻ lương, bỏ vào, tay trái chắn tay phải, đưa vào mật mã.

Lô Chu: “…”

“Cậu có ít tiền như vậy! Thẻ lương đều là công ty làm cho cậu! Còn sợ lão tử trộm sao!” Lô Chu quả thực muốn bị chọc giận, Tiêu Nghị ý thức được kỳ thật không cần gạt Lô Chu, vội nói “Ngại ngùng quen rồi… Mật mã là sáu số 0…”

“Quên đi!” Lô Chu nói “Cậu nhìn cậu đi?”

Tiêu Nghị kiểm tra số dư, nháy mắt cho là mình nhìn lầm rồi.

Tài khoản có 8 vạn! Ba tháng, cộng thêm trợ cấp tới Hoành Điếm, còn có tiền thưởng cuối năm, tính cùng một chỗ, 8 vạn!

8 vạn 8 vạn 8 vạn 8 vạn ——! ! !

8 vạn a! Ba tháng! 8 vạn đồng tiền! !

Lô Chu “Cậu có biết vì cái gì cậu chỉ có chút tiền ấy, mà tôi có 700 vạn làm tiền tiêu vặt không?”

Tiêu Nghị đã tự động che chắn ý thức Lô Chu thuyết giáo cho dù bổn ý của Lô Chu không phải kêu hắn vì 8 vạn mà hân hoan nhảy nhót, nhưng Tiêu Nghị thật sự khống chế không được chính mình, khi thì giống như tung bay giữa bầu trời xanh lam, khi thì ở trên tháp Paris kéo vang pháo hoa —— 8 vạn! Khi thì ở cửa cố cung vừa múa vừa hát —— 8 vạn!

Khi thì ở trên đảo Phục sinh nhìn nắng chiều —— 8 vạn!

Khi thì ở trên cây anh đào bay xuống núi Phú Sĩ cất giọng ca vàng —— 8 vạn!

Thịnh thế thiên hạ, sơn hà cẩm tú, xanh vàng rực rỡ, vạn quốc đến hướng —— 8 vạn tám vạn!

Khi thì buồi không đáng khen, kim triều phú quý tư vô nhai —— 8 vạn 8 vạn 8 vạn!

Thanh âm kiên nhẫn của Lô Chu tiệm đạm xuất, hình tượng nhân vật dần dần hắc bình “Làm người phải buông ra nhãn giới… (Thanh âm đã bị Tiêu Nghị tự động che chắn càng ngày càng nhỏ ) “

“Cậu có biết hay không, làm biên kịch một tập có thể lấy 30 vạn, làm minh tinh một tập có thể lấy 60-90 vạn, đạo diễn có thể kiếm 300-900 vạn, quản lý cũng có…”

Đồng tử Tiêu Nghị hơi hơi phóng đại, nhìn trên màn ảnh bỏ thêm 4 số 0, nghĩ thầm 8… 8 vạn…

“… Có tiền nhất chính là làm lão bản, cậu có biết nhà đầu tư tiền đều là dùng triệu, 10 tỷ không? Có tiền cậu muốn tiềm nghệ sĩ nào là có thể tùy tiện tiềm, trừ bỏ tôi Lô Chu, cậu lấy tiền ra, tiềm Lê Trường Chinh, anh ta trên giường với cậu… Thiên ngoại hữu thiên (vô tận), người trên có người, nếu cậu chỉ là muốn làm trợ lý, kiếm trợ lý về điểm này tiền lương, cậu cả đời không đảm đương nổi người bề trên, cậu cũng chỉ có thể bị người tiềm, cậu chỉ có chút tiền lương, mua không nổi xe, mua không nổi nhà, chỉ có thể làm người hầu…”

Lô Chu rốt cục phát hiện Tiêu Nghị như đi vào cõi thần tiên , ghé vào lỗ tai hắn giận dữ hét”Rốt cuộc có nghe không!”

“Tôi rốt cục…” Tiêu Nghị ôm Lô Chu hô lớn “Tài khoản vượt qua 5 con số! Có thể còn thẻ tín dụng! Chu ca! Tôi quyết định làm trợ lý cả đời cho anh! Anh không cần ghét bỏ tôi ——! Nha nha nha nha!”

Lô Chu: “…”

Cùng ngày giữa trưa quay quảng cáo, buổi chiều Tiêu Nghị kinh sợ tìm Lô Chu xin phép, Lô Chu tuy rằng không quá vừa lòng vẫn là đáp ứng .

Vì thế Tiêu Nghị đem việc vặt vãnh xử lý xong, chờ Lô Chu ăn cơm trưa, mới mở cửa ra.

Lô Chu: “Đi đâu?”

Tiêu Nghị: “Có chút việc tư phải xử lý.”

Lô Chu: “…”

Tiêu Nghị vừa thấy Lô Chu sắc mặt không đúng, lập tức nói “Đi bồi tội giải thích cho bạn gái, mua chút quà cho cô ấy.”

“Cậu không lái xe của tôi?” Lô Chu hỏi.

“A? Nhưng… Có thể chứ?” Tiêu Nghị nói.

“Quên đi tôi đưa cậu đi.” Lô Chu nói “Dù sao cũng không có việc gì, muốn tôi làm bộ như tài xế của cậu không? Trước mặt bạn gái cậu, gọi cậu Tiêu tổng?”

Tiêu Nghị: “…”

Lô Chu mặc âu phục đi ra, Tiêu Nghị nhất thời có loại không biết cảm giác của Lô Chu.

“Đi a!” Lô Chu kỳ quái nói.

Tiêu Nghị nói: “Cái này… Tôi còn chưa nghĩ ra, muốn hay không…”

Lô Chu vẻ mặt không kiên nhẫn nói “Lão tử đều giúp cậu, cậu còn không dám đi? Cậu không phải nam nhân!”

Tiêu Nghị thâm hút một hơi, nghĩ thầm được, có Lô Chu làm chỗ dựa, lần này quả thực có thể mở mày mở mặt! Tuy rằng bạn gái nhìn thấy Lô Chu liền sẽ lao thẳng tới nam thần, gạt hắn sang một bên, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất có thể hợp lại.

Tiêu Nghị đem xe đứng ở dưới lầu công ty quảng cáo, Lô Chu nói “Tôi lái xe cho cậu, tìm được người, cậu kêu cô ấy xuống dưới.”

“Được, được.” Tiêu Nghị nói “Chu ca, anh ngàn vạn lần đừng chỉnh tôi a.”

Lô Chu: “…”

Tiêu Nghị tổng là cảm thấy Lô Chu hôm nay có chút thật sự tốt quá đáng, không biết vì cái gì, hắn tổng cảm thấy có loại ảo giác Lô Chu muốn lộng hắn. Hắn thâm hút một hơi, cầm nhẫn kim cương mua cho bạn gái, vào đại lâu công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Bài Trợ Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook