Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 210: Một sư phụ hai đồ đệ

Phong Dữ Tự Nhiên

08/03/2021

Từ xa Thu Hành Phong đã nhìn thấy rõ ràng đồ đệ mình đang bắt nạt người khác, còn trả đũa, hắn hơi bất lực, sau khi phi người xuống bảo vệ Long Hàm Yến ở sau lưng, hắn xin lỗi Ninh Tương Y. “Này công tử, thật sự xin lỗi nhé, đồ đệ của ta không hiểu chuyện, quấy rầy ngươi rồi."

Thu Hành Phong hành lễ vô cùng lễ phép, nhưng Long Hàm Yến lại không phục lắm! "Dựa vào đâu mà phải xin lỗi, hắn sàm sỡ con gái nhà lành ngay ngoài đường, còn vu hãm người ta là kẻ trộm, rõ ràng là đồ vô si!"

Thu Hành Phong nghe vậy, có chút khó hiểu nhìn nàng: “Đúng thế không?"

Trong này còn có tình tiết hắn không hiểu sao?

Mà Ninh Tương Y đã sớm sửng sốt trong giây phút Thu Hành Phong xuất hiện! Không ngờ nàng lại gặp được hắn! Hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy!

Thấy Ninh Tương Y không phản bác, Long Hàm Yến nói vô cùng ác ý: "Đương nhiên là như thế! Sở dĩ ta quất hắn là bởi vì hắn cợt nhả ta! Hẳn sờ tay ta!"

Thu Hành Phong nghe vậy, cho rằng hắn hoàn toàn chưa làm rõ chân tướng, nhưng hắn vẫn nhìn Ninh Tương Y, hỏi một lần nữa. "Ngươi bắt nạt đồ đệ của ta thật sao?

Ninh Tương Y liếc nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức phức tạp, chỉ vào Long

Hàm Yến rồi nói. "Nàng ta là đồ đệ của ngươi sao?"

Thu Hành Phong hơi kiêu ngạo ngửa đầu: “Đúng vậy! Nàng ấy là tiểu đồ đệ do một tay ta nuôi lớn! Người quan trọng nhất đối với ta!"

Cảm giác thật giống như bị người ta đánh lén một gậy, rõ ràng đã chuẩn bị tốt, nhưng khi tận mắt thấy cảnh này nàng vẫn hơi khó chịu.

Không ngờ Long Hàm Yến lại là đồ đệ của Thu Hành Phong, là người quan trọng nhất đối với hắn, mà nàng chẳng qua chỉ là một người dưng.

Nhưng dù sao Ninh Tương Y cũng là người lòng dạ mạnh mẽ, loại buồn bực đau nhức này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nàng điều chỉnh xong, thấp giọng nói. "Lời đồ đệ ngươi nói đều là giả, ta không cợt nhả nàng ta, nữ tử vừa chạy trốn cũng là kẻ trộm thật." "Ngươi gạt người! Ngươi không chỉ vô sỉ mà còn nói láo! Ta nhất định phải đánh chết ngươi!"

Long Hàm Yến thấy có người làm chỗ dựa, cầm lấy cây roi muốn đánh tiếp! Nhưng lại bị Thu Hành Phong ngăn lại, hắn hơi khó xử, hết nhìn Ninh Tương Y lại nhìn Long Hàm Yến, vì sao người này lại nói khác đồ đệ của hån?

Long Hàm Yến bị ngăn cản, vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Ninh Tương Y, không biết vì sao, nàng ta rất chán ghét người này! Hận không thể khiến hắn biến mất!



Cho nên nàng ta hung ác cấu mình một cái, nặn ra mấy giọt nước mắt, tội nghiệp nói: “Sư phụ, người vẫn không tin ta sao?! Đồ đệ của người là người không phân biệt tốt xấu như vậy à?”

Thu Hành Phong còn đang suy nghĩ phải trái đúng sai, bên kia lại càng khóc lớn tiếng! “Mấy ngày trước người nhà muốn giết ta, sư phụ người cũng không giúp ta báo thù, bây giờ có người bắt nạt ta, sư phụ cũng không tin ta! Sư phụ kiểu gì vậy! Ta không cần người làm sư phụ nữa!"

Nàng ta vừa khóc như vậy, Thu Hành Phong liền hoảng hốt! Từ bé đến lớn Long Hàm Yến vẫn luôn chơi cùng hắn, vì sao lại không cần hắn nữa? Bởi vì người trước mắt sao?

Vừa nghĩ như thế, hắn cũng có mấy phần bực bội với Ninh Tương Y, vội vàng nói: "Yến Nhi đừng khóc, ta báo thù cho con!”

Nói xong, hẳn ra tay với Ninh Tương Y!

Hắn thi triển khinh công, một tay xuất chiêu chộp về phía Ninh Tương Y, mà Ninh Tương Y phi người lui lại, nhìn Thu Hành Phong từng chút tới gần, dường như hồi tưởng lại lúc trước khi bọn họ so chiêu trên đỉnh núi...

Khi đó nàng phiền chán mọi thứ, phiền chán cuộc sống mỗi ngày đều giống nhau, nói phải xuống núi. Mà Thu Hành Phong mở to đôi mắt còn trong trẻo hơn tuyết nhìn nàng, dịu dàng khẩn cầu. "Có thể đừng đi hay không? Con là người thân nhất của ta, con đi thì ta làm sao đây?”

Nhưng khi đó Ninh Tương Y không nghe, một lòng muốn đi ra ngoài phưu du thế giới! "Nếu không ta đi cùng con!"

Dường như hẳn hạ quyết tâm rồi nói như vậy, thế nhưng khi đó nàng trả lời thế nào?

Nhìn bàn tay trắng như tuyết của hắn vung đến trước mắt nàng, không chỉ là luận bàn giống như trước, lần này, hẳn dùng lực hung ác.

Lúc đó nàng suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó nói. "Thế giới bên ngoài không thích hợp với người, người sạch sẽ như người chỉ có thể ở chỗ này, sau đó chờ ta trở lại."

Thế nhưng ngươi không chờ ta, đảo mắt đã tìm một tiểu đồ đệ, có phải chỉ cần ở bên người khi đó thì sẽ trở thành người quan trọng nhất sinh mệnh của ngươi hay không? Là người ngươi có thể đánh đổi mạng sống chứ không phải nhất định là ta?

Ngươi quả thật tinh khiết như tuyết, cũng tuyệt tình như tuyết!

Ninh Tương Y vận lực giơ tay đánh tay hắn ra, Thu Hành Phong không đề phòng, bị một chiêu của nàng đánh bật ra!

Suýt thì quên, lúc này ở kiếp này hắn mới ở tầng thứ năm...



Thu Hành Phong kinh ngạc đến ngây người, lần đầu tiên hắn nảy sinh nghi vấn với võ công của mình, vốn chỉ có sư phụ có thể đánh bại hắn, vì sao nam nhân lần trước có thể, lần này người xa lạ này cũng có thể?

Long Hàm Yến đột nhiên tức giận! Nàng ta đỡ Thu Hành Phong rồi chất vấn hắn: “Không phải võ công của người rất tốt sao, tại sao một hai người cũng đánh không lại! Vậy ngươi còn tới tìm ta làm gì, trở về núi Vân Đỉnh luyện công đi!"

Vừa rồi Ninh Tương Y chỉ xuất một chiều, cho nên Long Hàm Yến không phát hiện ra manh mối, thấy Thu Hành Phong tủi thân cúi đầu xuống, Ninh Tương Y cảm thấy hơi không đành lòng, nhưng nàng nhắm mắt lại, nghĩ thầm, hắn trở về cũng tốt, tránh để làm vũ khí sử dụng của Long Hàm Yến!

Cho nên nàng cười nhạt: “Bổn công tử cũng cảm thấy người học nghệ không tinh, không bằng quay về tu luyện đi."

Thu Hành Phong bị đả kích, một bên là cao thủ cao thâm uyên bác, một bên là tiểu đồ đệ ghét bỏ mình, hắn chẹp miệng nói: “Thế nhưng vẫn chưa lấy được cỏ Hỏa Vân..."

Cho dù muốn trở về, hắn cũng nhất định phải lấy được có Hỏa Vân!

Do đó Ninh Tương Y mới biết tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, sư phụ Thu Hành Phong bởi vì trời sinh huyết mạch không thông, cưỡng ép luyện công, thường xuyên phải uống thuốc để duy trì huyết mạch thông suốt, mà cỏ Hỏa Vân là một loại dược liệu quan trọng nhất trong đó, chỉ ở riêng đất bắc mới có, cho nên mỗi một lần núi Vân Đính đều phải mua với giá cao, hơn nữa có tiền mà không mua được, khó trách bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Cũng khó trách... Sau khi Thu Hành Phong tìm người vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Nàng đâu biết, lần này Thu Hành Phong lấy lý do tìm cỏ Hỏa Vân để ngụy trang xuống núi tìm đồ đệ, cho nên lúc đầu ở biên thành, hắn chưa tìm được bao lâu đã từ bỏ, may mà gặp được Long Hàm Yến ở đây khiến hắn nhớ lại chuyện này, nếu không sẽ thật sự phải ra về tay không.

Lúc đầu Ninh Tương Y thấy hắn không muốn trở về, cũng không muốn xen vào nữa, chuẩn bị tiếp tục đi đường, nhằm mắt làm ngơ!

Nhưng nghe thấy hắn muốn đi khu rừng Vô Vọng của biên thành để tìm cỏ Hỏa Vân, lại nghĩ tới có một loại thuốc khác đi kèm với cỏ Hỏa Vân vừa vặn có thể sử dụng cho nàng, bèn nảy ý định cùng đi, dù sao cũng đã đến đây rồi.

Thế nhưng nàng liếc nhìn Long Hàm Yến, lúc này nàng ta đang nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ oán hận, giống như nàng là kè thù giết cha của nàng ta, cho nên nàng từ bỏ suy nghĩ này.

Nhìn Thu Hành Phong một cái sâu xa rồi nàng quay người chuẩn bị rời đi, không nghĩ ngờ lại bị Long Hàm Yến gọi lại! "Chờ một chút! Khốn khiếp, ngươi có dám để lại danh tính hay không! Moi thù hôm nay ta nhất định phải báo!”

Ninh Tương Y không nhịn được bật cười, giữa bọn họ có thù à?

Cho nên không thèm để ý nàng đã rời đi, để lại Long Hàm Yến đứng tại chỗ phần hận không thôi! Yên lặng ghi nhớ mặt Ninh Tương Y ở trong lòng, giống như mang theo một loại chấp niệm nào đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook