Kiến Tập Ngự Y

Chương 7: Chương 7

Phiền Lạc

26/01/2017

Ngày kế tiếp, Niếp Kì dẫn theo người xuống núi, Bạch Tiển cùng vài vị trưởng lão hộ tống tả hữu, tri phủ Vĩnh Định phủ La Ngọc Trăn cùng với tướng Hạ Hàn Chi cai quản binh lính được Ly Châu truyền tin đều dẫn người đến chân núi nghênh giá, Vĩnh Thặng Cần Vương Niếp Phất nguyên mấy ngày nay đi săn bắn không biết Niếp Kì đã đến, cho nên không tới.

Biết được Thánh Thượng vi phục xuất cung ngay lúc đến Vĩnh Định phủ lại bị ám sát, La Ngọc Trăn và Hạ Hàn Chi đều kinh hãi, Niếp Kì không trách tội bọn họ, chỉ nói đây mà chuyện tuyệt mật để bọn họ không làm kinh động những quan viên hạ phủ.

Đoàn người đi vào Vĩnh Định phủ nha, La Ngọc Trăn đã sớm chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, Hạ Hàn Chi cũng phái binh lính theo tùy thân hộ giá Niếp Kì.

Sau tiệc tối, Niếp Kì ở phòng thưởng thức trà, tùy ý hướng La Ngọc Trăn hai người cùng đàm thoại, lại đem bức tranh chính mình phác họa cung nữ cùng chiêm ngưỡng.

Niếp Kì vẽ thủy mặc đầy bản lĩnh, bức tranh nhìn như người thật khiến cho người xem một phen thất thần, lúc nghe nói đó chính là người trong mộng của Hoàng thượng thì tâm dường như đã hiểu rõ.

La Ngọc Trăn nói: “Nếu Hoàng Thượng ở Vĩnh Định phủ nhìn thấy cô gái này, thiết nghĩ tìm ra không khó, bất quá nên để vi thần gặp mặt, Hoàng Thượng đã bị kẻ hung ác gây bất lợi, Hoàng Thượng lại thân thể vạn kim, vẫn là nên trở về hoàng cung trước.”

Niếp Kì hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Trẫm ở chỗ ngươi cai quản gặp truy kích, có thể thấy được ngươi thống trị bất lực, ngươi lại không nghĩ đến việc tập nã hung đồ, ngược lại bảo trẫm phải hồi cung tránh nạn, làm trẫm như là sợ bọn chúng! Tim trẫm đã ở chỗ cô gái này, không tìm được nàng tới, trẫm tuyệt không hồi cung!”

Lần này nói nhẹ nhàng, La Ngọc Trăn nghe được lại mồ hôi lạnh đầm đìa, liên tục dập đầu nói sẽ nghiêm túc tra tên hung đồ.

Niếp Kì sắc mặt không vui, lại sai Ly Châu đi những châu phủ phụ cận để tìm kiếm, không có manh mối thì không được quay về, Ly Châu liền lĩnh chỉ rời đi.

Sau đó Niếp Kì còn nói đến đề tài tuyển chọn phi tần xinh đẹp, hai người La-Hạ (chỉ La Ngọc Trăn- Hạ Hàn Chi) tuy là quan địa phương nhưng đối với việc Hoàng Thượng tuyển phi cũng có nghe qua, liềm ậm ừ đáp lời, trong lòng lại nói Hoàng Thượng thì ra là muốn lập thiên hạ đệ nhất mĩ nhân làm hậu, khó trách kéo dài việc tuyển phi.

Phó Thiên Thường đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy Niếp Kì chậm rãi nói chuyện này ba câu thì có hai câu có chữ mỹ nhân, lại vờ cười cười, nghĩ thầm, nếu chính mình không biết mục đích của y, chỉ sợ cũng sẽ bị y lừa gạt.Hắn chính là đang cảm thán tự hỏi, chợt thấy Niếp Kì hướng hắn ngoắc tay, liền dụi dụi mắt xác định mình không nhìn lầm mới vội vã đi tới.

Tay bị nắm lấy nhẹ nhàng kéo qua, Niếp Kì tươi cười có vài phần lỗ mãng làm cho Phó Thiên Thường sởn cả tóc gáy.

Hai người La- Hạ thấy Phó Thiên Thường phục sức không phải thị vệ, chỉ nghe nói hắn là nội thị đi theo, lại thấy hành động của Niếp Kì, cũng hiểu được phần nào liền cuống quít xin lui.

Niếp Kì gật đầu ưng thuận, thị vệ bên cạnh cũng tự động rời đi, lúc Diêu Phong đi nhìn bọn hắn muốn khuyên nhủ, do dự một lát cuối cùng lặng lẽ lui ra.

Mọi người lúc rời đi đều đảo ánh mắt nhìn qua Phó Thiên Thường làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Những người này hình như đều có tư tưởng sai lệch, hắn là kiến tập ngự y chứ không phải kiến tập thị tẩm…..“Thiên Thường, tay ngươi hảo mềm mại……”

Niếp Kì đứng lên, ghé sát vào mặt Phó Thiên Thường cười khẽ.

Phó Thiên Thường lấy lại tinh thần, phát hiện mi thanh mắt sáng kia đã gần trong gang tấc, lại thấy được trong đôi con ngươi xinh đẹp đang tỏa ra xung quanh một thần thái lạnh nhạt là chính mình, càng nhìn lại càng thấy nó gần hơn.

Trái tim đột nhiên đập thình thịch, tư tưởng tựa hồ trở lại hai ngày trước— nhiệt huyết tự nhiên bộc phát dữ dội, liền rơi vào một nụ hôn nồng nhiệt của y.Cả người trụ lại cứng đơ, không biết nên hưởng ứng theo hay lùi ra sau, chỉ ngơ ngác để Niếp kì tùy ý ôm lấy thắt lưng hắn, rồi ôm cả hắn, ghé sát một bên tai của hắn, trong nháy mắt làm cho hắn khẩn trương đến mức ngay cả hô hấp cũng đình trệ…..

Xì……….

Niếp Kì đặt đầu tựa vào vai hắn, cười rộ lên.

Tinh thần đang căng thẳng chợt chùng xuống, mang theo một chút mất mát, Phó Thiên Thường biết hiện đang bị tên tiểu hoàng đế hồ ly này đùa giỡn.

Nên cho người này một quyền vào bụng hay một đấm trên mặt đây?

Nắm lấy nắm tay đang giữ chặt, Niếp Kì tựa vào cổ hắn tiếp tục cười, sau một lúc ôn nhu nói: “Đêm đã khuya, bồi trẫm ngủ đi.”

Phó Thiên Thường không nói thêm lời nào, đi ra trước mặt tên ngụy quân tử, đem quần áo nhanh chóng cởi ra, rồi đến giường ấm nằm xuống, trên mặt để lộ một nụ cười xán lạng.

“Hoàng Thượng mấy ngày liền chinh chiến, ta cũng có chút ăn không tiêu, đêm nay cần phải dịu dàng một ít mới tốt.”

Gặp nét cười cứng đơ trên mặt Niếp Kì, tâm tình hắn tốt hẳn lên.

Hỗn đản, diễn trò đúng không? Coi ai giỏi hơn ai?

Niếp Kì sau một lúc ngẩn người, lại nở nụ cười, cũng tự mình cởi quần áo ra, tiến vào chăn, ôm Phó Thiên Thường cười điêu nói: “Dĩ nhiên trẫm sẽ thông cảm ngươi, ân…..”

Trong chăn một tiếng hô đau, may mắn kịp thời nhịn xuống, chính là vai Phó Thiên Thường bị cắn một cái.

Ôm chặt thắt lưng hắn, Niếp Kì tiến đến bên tai hắn, thấp giọng hỏi: “Tức giận, ta cũng chỉ bất đắc dĩ….”

“Hỗn đản, ngươi muốn làm hôn quân vô đạo là chuyện của ngươi, đừng kéo theo ta xuống nước! Ngươi nghĩ những người khác đều mù? Bày đặt đối với Diêu Phong công tử xinh đẹp như vậy thì bất động, lại đối với dung mạo tầm thường như ta mà tùy ý động dục?”

“Ai, Diêu Phong vừa lịch sự vừa tao nhã vừa thanh cao, lại là thệ sư (người bói toán), ta sao dám đối với hắn vô lễ? Ai yêu…..”

Lần này ác vận khó thoát, bụng bị ăn ngay một quyền.

Phó Thiên Thường giận đến đỏ mắt, nhìn Niếp Kì cười lạnh: “Hắn thanh cao ngươi liền không dám đi quá giới hạn, cho nên tìm ta, ngươi cho rằng ta là một kiến tập dược quan thì dễ dàng khi dễ?”

Quay lưng đi lại kéo chăn lên trùm kín cả đầu, hắn một khi sinh hờn dỗi sẽ không thèm nói thêm tiếng nào

Niếp Kì xoa bụng, một quyền này đánh quả thật không nhẹ, bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt biểu tình của Phó Thiên Thường lại cảm thấy buồn cười.

Bại Việt tộc nhân bị trục xuất quyết liệt, tất có nội tình, vì thế y tìm cớ lưu lại, làm ra chút hành động hoang đường, hảo che giấu tai mắt người ngoài, sở dĩ y chọn Phó Thiên Thường nguyên nhân chính yếu không phải vì Diêu Phong khó tiếp cận, mà là do y đối với Phó Thiên Thường rất tín nhiệm.

Thấy Phó Thiên Thường tựa hồ thật sự tức giận, Niếp Kì chỉ nghĩ rằng hắn chính là đang tự ti dung mạo, liền tiến theo vào chăn ôm lấy hắn.

Đổi lại sự ôm ấp chính là cái giẫy giụa không hờn không giận, vì thế Niếp Kì càng ôm chặt hơn, lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Dung mạo của ngươi tuy là hơi bình thường, nhưng trong mắt ta, một chút cũng không kém gì Diêu Phong, thoạt nhìn thực sự thoải mái, cũng thật đáng yêu, hơn nữa, ta làm như vậy bởi ta chỉ tín nhiệm ngươi mà thôi…..”

Lời này dù sao cũng dễ nghe hơn, Phó Thiên Thường quyết định tha thứ việc lỡ lời của tên ngụy quân tử, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Không thèm nghe đến câu trả lời, Niếp Kì lại dùng lực lay động, Phó Thiên Thường bị ép đến không kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Đã biết, bất quá là huynh đệ thân tình, phải tính toán rõ ràng, tốt nhất nên nói trước, ta không làm việc không công, vàng hay bạc cũng được, trước tiên ngươi nên chuẩn bị rồi hãy nói sau!”

Hai người chui vào chăn làm ầm ĩ, nếu nhìn từ bên ngoài sẽ thấy cảnh tượng chăn xốc lên lộn xộn thật sự rất mờ ám, ám vệ ngoài phòng tự động tránh xa một chút.

Thân nằm ở nơi mềm mại nồng hương, bên cạnh còn có gối ôm tự nhiên, Phó Thiên Thường một đêm không mộng mị, hảo hảo ngủ thẳng giấc.

Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện kẻ bị mình mang ra làm gối ôm đang tựa vào đầu giường, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào phía trước, giống như người bình thường bị điểm huyệt đạo.

Phó Thiên Thường hoảng sợ, con sâu ngủ lập tức tránh xa, vội vàng bò lên, đưa tay sờ trán Niếp Kì.

“Tiểu Kì ngươi không sao chứ?”

Tay đang đặt lên nhanh chóng bị đẩy ra, Niếp Kì theo bản năng tránh sang một bên, xuống giường thay quần áo.

“Không có việc gì”

“Không có việc gì? Không có việc gì tại sao nhìn giống như đang gặp ma?”

Niếp Kì phân phó người đến hầu hạ y rửa mặt, giả bộ như không nghe được Phó Thiên Thường nói thầm.

Y không có gặp ma, chỉ là tối qua cả một đêm đều mơ thấy Phó Thiên Thường, hơn nữa kì quái ở chỗ, bọn họ xích lõa ôm lấy nhau, còn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của việc va chạm da thịt, tựa hồ hình ảnh cứ đan chồng lên nhau

Hừng hực như lửa đốt, hai người như hai thân ảnh dây dưa quấn quít, còn có không cách nào khống chế được hưng phấn, kích thích cùng dục vọng…..

Nhất định là do gần đây hay cùng tiểu dược quan thân cận mới có thể khi không lại mơ thấy xuân mộng, không phải người y thích chính là mỹ nữ mà y nhất kiến chung tình sao?

Giữa trưa, sau khi săn bắn trở về Cần vương Niếp Phất mới được Hạ Hàn Chi báo tin Niếp Kì giá lâm, lập tức phi ngựa đến.



Niếp Phất thân phận chính là thúc phụ của Niếp Kì, ở nơi đất phong đã lâu, nay nhìn thấy thiên nhan vui sướng vô cùng, sau khi thỉnh an liền hàn huyên một ít chuyện cũ, còn nói đến phong thổ Vĩnh Định phủ, rất cao hứng khoe khoang cách trị vì, ngôn ngữ cử chi cũng theo đó mà có chút ngông cuồng.

Chậm rãi chờ hắn nói chuyện xong, Niếp Kì mới khinh miêu đạm tả mà nhắc đến việc Bại Việt tộc bị đuổi đi, Niếp Phất thừa nhận, chẳng chút kiêng dè: “Chỗ đó diện tích rộng lớn mà lãi để cho bọn man di chiếm dụng, chẳng phải đáng tiếc sao? Cho nên thần bắt bọn chúng phải dời đi, đem mảnh đất kia làm nơi xây dựng kho lương.”

Đám người Bạch Tiển lúc này đang ở trong phòng, nghe Niếp Phất nói như vậy người nào cũng tức đến sùi bọt mép, lại ngại Hoàng Thượng ở bên nên không dám phát tác.

Nghe Niếp Phất giải thích xong, Niếp Kì cũng không nói thêm lời nào, chỉ ảm đạm cười, đem đề tài đó cho vào quên lãng.

Hôm đó vào lúc chạng vạng, La Ngọc Trăn kích động chạy vào bẩm báo đã tìm được vị nữ tử trong tranh, nàng cũng được dẫn đến, xin Hoàng Thượng tuyên gặp.

Không nghĩ đến việc La Ngọc Trăn có thể nhanh như vậy tìm được người, trực giác Niếp Kì liền cho rằng hắn chỉ làm cho có lệ, thế nhưng khi nàng kia được tuyên yết kiến, ngay khi tiến vào phòng đã làm Niếp Kì ngẩn người, trong lòng nổi lên một cảm xúc mãnh liệt.

Nga mi đạm tảo, đại mục hợp yên (có thể hiểu là mi dài thanh tú, mắt to long lanh), chậm rãi tiến vào, chỉ có thể là tiên nhân hạ phàm….

Đúng là nàng rồi, đúng là vị nữ tử đêm đó trong hồ hướng mình cười nhạt.

Kì thật đêm đó Niếp Kì cũng không nhớ rõ, bất quá khi nhìn lướt qua nét đẹp kinh diễm, lúc sau khi nhớ lại đúng là có thêm chút miêu tả chủ quan của bản thân, bất quá, những vật xinh đẹp luôn luôn giống nhau, ví dụ như dung nhân linh động xuất trần này. Phó Thiên Thường đứng bên cạnh cũng đang sững sờ.

Nữ tử này đúng là có vài phần dung mạo giống mình, trong đầu liền nhanh chóng suy đoán có phải hay không đây là kiệt tác trèo tường không cẩn thận thời trẻ của cha, bất quá ngẫm lại nương mình đích thị là sư tử hà đông, Phó Thiên Thường lập tức bác bỏ suy đoán của mình.

Nếu cha dám trèo tường, hiện tại có thể đã sớm luân hồi, đâu còn ung dung tự tại mà sống sao, điều này chứng minh sự trong sạch của ôngNiếp Kì bỗng chốc đem ánh mắt thất thần nhìn xuống dưới, mắt lạnh đảo qua, thấy cả phòng đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh diễm ngắm nhân vật thanh lệ dưới kia, nhất là Phó Thiên Thường, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm nàng kia, vẻ mặt thất thần.

Vui sướng ban đầu khi nhìn thấy mĩ nhân đều vô cớ bị hờn giận chiếm chỗ, y không biết Phó Thiên Thường trong lòng ngưỡng mộ mĩ nữ kia đến vậy, giờ phút này, trong đôi mắt trong sáng kia, tựa hồ ngoài nàng ta sẽ không có người thứ hai.

Y không thích, rất không vui khi có loại cảm giác này, thế nên liền hừ mạnh một tiếng.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, thấy sắc mặt Thánh Thượng không vui, tự mỗi người liền chỉnh lại gương mặt, chỉ riêng Phó Thiên Thường hết lần này đến lần khác như vẫn còn đang ở cõi tiên, Niếp Kì nhìn đôi mắt, dường như đang nặng lòng lo lắng, nhẹ buông tay, trản trà cầm trên tay rớt trên mặt đất.Tiếng vỡ nát vang lên cuối cùng cũng đem được tinh thần Phó Thiên Thường trở lại, lưu luyến đem ánh mắt trên người nữ tử kia thu về.

Hoàn hồn, chết tiệt, hắn cuối cùng cũng hoàn hồn!Niếp Kì chắc cũng không biết bản thân đang mắng một câu thô tục, bất quá, ở trong lòng y đã đem Phó Thiên Thường ra “thăm hỏi nhiều lần”, ngay cả việc La Ngọc Trăn giới thiệu nữ tử kia y cũng chỉ là tùy tiện nghe.

Nữ tử danh gọi Trầm Hồng Nguyệt, là con gái của một vị thân sĩ của huyện kế bên, La Ngọc Trăn cùng vị thân sĩ kia có quen biết, ngay lúc ban đầu nhìn thấy bức vẽ cung nữ liền cảm thấy có chút quen mặt, sau đó nghĩ lại thì biết chắc là nàng.

Hắn vội vàng đến nhà của thân sĩ kia, chỉ nói là có người quyền quý trong triều ngẫu nhiên gặp được phương nhan, đã lọt vào mắt xanh của người đó, hi vọng nàng có thể đến gặp mặt, lời nói của La Ngọc Trăn đã sớm có ẩn ý, người nọ liền đem nữ tử đến đây, ngay khi biết được đó là đương kim Thánh Thượng thì lập tức hôn mê bất tỉnh, cũng may Trầm Hồng Nguyệt từ nhỏ sống trong thế gia, có chút gan dạ sáng suốt, lúc sau khi yến kiến thì đối đáp cũng có phần thanh nhã ung dung

Bất ngờ gặp được người nhất kiến chung tình, dung mạo xuất trần thoát tục, khi trả lời thì thong thả khéo léo, tất cả đều vô cùng hoàn mĩ, nhưng mà trong tim lại cảm thấy có chút mất mát, giống như cảm thấy có một thứ gì đó sẽ biến mất, vĩnh viễn biến mất. Niếp Kì cố phớt lờ cảm giác mất mác kia, lấy vẻ mặt cùng lời nói nhất nhất ôn hòa trò chuyện với Trầm Hồng Nguyệt, ban đầu y cứ tưởng bố cục sẽ có chút sượng sùng ngượng ngập, bất quá cũng không can hệ, ngược lại nói không chừng lại là điều tốt, dù sao, lúc đầu là y nóng lòng tìm kiếm Trầm Hồng Nguyệt, cái gọi là mất mát giống như một giấc mộng qua nhanh, cứ coi như là do không khỏe đi.

Đế vương trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, nữ tử xinh đẹp dịu dàng, một hảo tranh vẽ giang sơn mỹ nhân, Phó Thiên Thường thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác kinh ngạc vừa nãy khi nhìn thấy Trầm Hồng Nguyệt nay đã biết mất hoàn toàn, giờ phút này chỉ cảm thấy trái tim có một chút đau đớn, hắn biết, bức tranh này mình vĩnh viễn không thể chen chân vào.

Đêm đó, hắn không được ai truyền yết kiết.

Cũng đúng thôi, vị đế vương đa tình kia mới kiếm được người mình nhất kiến chung tình, như thế nào còn có thể nhớ đến hắn? Mặc dù là diễn trò, cũng không cần hắn lên sân khấu đi.

Đêm yên tĩnh khó ngủ, Phó Thiên Thường nghiêng người ngồi dựa vào một cành cây trong viện, nhìn trăng sáng trên cao, tự giễu mình mộng tưởng.

Xa xa, Diêu Phong công tử cũng đang chắp hai tay ra sau lưng, ngửa mặt lên trời ngắm trăng, ánh trăng hắt nhẹ lên vai hắn, quần áo đơn thanh, toát ra một loại cô đơn lạnh lẽo nói không nên lời. Diêu Phong quả nhiên là thích Niếp Kì, thích cái tên ngụy quân tử, không biết là may hay rủi?

Trầm Hồng Nguyệt được giữ lại, sau vài ngày, Niếp Kì vẫn đối với nàng ôn nhu như nước, một bước không rời, còn muốn dẫn nàng trước tiên đi ngắm phong cảnh nơi đất đai của Bại Việt tộc, Phó Thiên Thường mắt nhìn thấy, chỉ thầm mắng trong lòng, quả nhiên quân vương vô đạo, thiên hạ giai nhiên (hình như nghĩa là hôn quân trong thiên hạ lúc nào cũng có), đều sắp chết đến nơi mà lại mờ mịt không biết.

Hắn đã sớm phát hiện, phủ đệ này ngoài mấy tên thị vệ tùy thân của Niếp Kì, còn có một số quan binh thủ vệ khác được phái tới bề ngoài như là bảo vệ, thực chất là giám sát, Niếp Kì hết lần này đến lần khác bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, hoàn toàn không chú ý đến điểm bất ổn này.

Thừa dịp giờ ngọ Niếp Kì một mình trở về, Phó Thiên Thường lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của y, Niếp Kì nghe được động tĩnh, đang muốn gọi người liền bị hắn bịt miệng.

Phản chiếu vào mắt chính là hình ảnh một Phó Thiên Thường gương mặt dữ tợn, đến gần lỗ tai y gầm nhẹ: “Ngươi có phải đầu óc đã bị mĩ nhân làm cho mê muội, muốn làm hôn quân? Nếu không muốn làm thì lập tức theo ta trở về kinh!”

Vài ngày không tiếp xúc với Phó Thiên Thường, vừa gặp mặt, hắn đã vướng tội hành thích vua, bất quá đôi mắt đầy lửa giận dữ của hắn làm cho tâm tình Niếp Kì đột nhiên tốt lên.

“Thiên Thường, ngươi rất giống như đang ghen.”

Bụng bị đấm nhẹ một quyền.

“Con bà nó, ta cớ gì lại ăn giấm chua?”Phó Thiên Thường đương nhiên đang ghen, hắn đâu phải tảng đá, đang nghĩ đến mấy ngày trước người này còn cùng mình mây mưa thất thường, hiện tại lại cùng nữ tử khác thân mật, làm sao có thể không ăn giấm? Chỉ là, tâm sự này vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra.

Hắn ghé vào bên tai Niếp Kì tiếp tục thấp giọng: “Trong phủ nơi nơi đều là trọng binh canh gác, tên quan này không hề có hảo tâm, ngươi sẽ có lúc gặp nguy hiểm, đừng đi đến đất của Bại Việt tộc tra ra chân tướng, chỉ cần một động tĩnh nhỏ như đâm lỗ trên cửa sổ giấy cũng có thể bị lấy đó làm cớ cho mấy người kia tạo phản, theo ta đi, những người khác ta lo không được, nhưng ta có thể cam đoam sẽ đem ngươi an toàn không lo không nghĩ trở về kinh thành, mĩ nhân nơi nơi đều có, không đáng vì nàng mà bồi tính mạng!”

Niếp Kì liền nhíu mày, lần này không phải vì đau bụng mà là do những lời Phó Thiên Thường nói.

Bộ dáng tiểu dược quan thở hổn hển thật sự rất đáng yêu, hắn đang tức giận mà cũng đang lo lắng, nếu không phải mình là đế vương, chỉ sợ một quyền kia sẽ không lưu tình.

Trong lòng một loại tình cảm ấp ủ đã lâu giờ rất chậm rãi mà trỗi dậy, mà lan ra, tựa hồ chính mình đã hiểu được tình cảm mơ hồ này.

Niếp Kì cầm lấy bàn tay che trước miệng mình kéo về phía trước, đem Phó Thiên Thường kéo đến bên giường, mỉm cười nhìn hắn.

Gương mặt bị nhìn chăm chú đến mức đỏ cả lên, Phó Thiên Thường cả giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Muốn bảo ngươi đừng quá lo lắng, ta là thiên mệnh chi tử, được trời cao phù hộ, tuyệt sẽ không có việc gì, đừng nói gì hết, ta hơi mệt, cho ta dựa vào ngươi ngủ một chút.”

Niếp Kì tiến tới gần, trên người Phó Thiên Thường có hương vị quen thuộc của thảo mộc, khó trách mấy đêm nay đều ngủ không ngon, thì ra là thiếu đi cảm giác này.

“Uy, ta còn chưa nói xong, ngươi khoan ngủ đã….”

Phó Thiên Thường nói đến một nửa thì phát hiện Niếp Kì đã chìm vào mộng đẹp.

Nhìn con người đang ngủ say kia, hắn tức giận đến nhịn không được phải vò tóc mình một hồi.

Đây là lúc nào rồi mà người này còn có thể ngủ, thực ứng với câu nói kia—hoàng đế không vội, thái giám lại vội đi chết.Ai phi, hắn không phải là thái giám, phải nói—hoàng đế không vội, ngự y lại vội đi chết.

Sáng hôm sau đã là cuộc du lãm ở đất của Bại Việt tộc, mọi người đều cỡi ngựa, chỉ một mình Trầm Hồng Nguyệt ngồi kiệu, ngoài ra còn có Hạ Hàn Chi lãnh binh hộ giá.

Chỉ cảm thấy như sắp có sự việc phát sinh, Phó Thiên Thường bèn sóng vai đi cùng với Niếp Kì, một chút cũng không dám lơi lỏng, Niếp Kì ngược lại rất nhàn nhã tự tại, thỉnh thoảng còn đi ngựa sát vào kiệu của Trầm Hồng Nguyệt, hỏi nàng có mệt nhọc hay không.

Thấy cảnh tượng này, Phó Thiên Thường trong lòng tràn đầy không thích, tay siết chặt dây cương.

Liên tiếp mấy ngày nay, ngực hắn đều giống như bị một tảng đá lớn đè lên, khiến hắn nhiều lần muốn nói cho Niếp Kì biết dung mạo thật của mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói.

Dù sao Niếp Kì cũng không phải người hắn chờ mong— một người không quan tâm dung mạo của hắn, thân phận của hắn, chỉ đơn thuần thích hắn, chỉ vì hắn là Phó Thiên Thường.

Vì vậy, nên buông tay đi!

Đoàn người rất nhanh tiến vào một khe núi sâu phía trước, Bạch Tiển có nói qua đây là Kim Hà Cốc, là đất đai của tộc hắn, ngửa đầu nhìn khe núi sâu, La Ngọc Trăn thần sắc khẩn trương, nói với Niếp Kì: “Hoàng Thượng, sơn cốc này nhỏ hẹp hiểm trở, chỉ sợ có loạn thạch rơi xuống, Hoàng Thượng tuyệt không nên dấn thân vào nguy hiểm.”

Niếp Phất lộ vẻ mặt không hờn giận: “La đại nhân chớ nói chuyện gở, bổn vương chưa bao giờ nghe nói sơn cốc này phát sinh đá lở.”

La Ngọc Trăn còn định nói thêm, liền bị Niếp Kì phất tay ngăn lại.

“Không sao đâu, La đại nhân quá lo lắng rồi.”

Phó Thiên Thường nhìn phía sơn cốc xa, thấy hai bên vách đá dựng thẳng đứng kéo dài ngàn nhận (nhận là đơn vị đo lường, 1 nhận = 8 thước), tựa như bị người ta dùng đao bổ ra, ở giữa ước chừng rộng mấy trượng, trên rộng dưới hẹp, như hình dạng cái phễu, mặt trời mọc trên cao, chiếu ánh sáng xuyên qua, có thể vì vậy nên mới gọi là Kim Hà Cốc.

Thấy Niếp Kì quất roi phóng ngựa muốn vào cốc, Phó Thiên Thường đột ngột dùng tay nắm lấy cương ngựa của y, quát: “Trở về!”

Không thể lại thêm một lần ngu ngốc dây vào, hắn dám cam đoam, nếu thực tiến vào khe núi sâu, phía trên chắc chắn có loạn thạch rơi xuống, đang ở đáy cốc, dù cho có khinh công tốt cũng rất khó thoát thân, chung quanh lại đều là người của Vĩnh Thặng Cần vương, địch mạnh ta yếu, chỉ có thể tại giờ phút này quyết định thật nhanh.



Niếp Kì mày kiếm phân vân, không nói gì, nhưng Niếp Phất lại thay đổi sắc mặt, quát: “Nô tài lớn mật, dám vô lễ với Hoàng Thượng.”

Phó Thiên Thường nhớ ra đã chiếm đoạt ngự lệnh của Niếp Kì tại nơi đó, lạnh lùng nói: “Ta được Thái Thượng Hoàng phái tới bảo hộ Hoàng Thượng, ngự lệnh này là do Thái Thượng Hoàng ban thưởng, khi cảm thấy nguy hiềm, ta có quyền ra lệnh cho Hoàng Thượng, ai dám không phục!”

Hắn đem ngự lệnh đưa nhoáng lên một cái, liền thu trở về, Niếp Phất căn bản không thấy rõ, liền đưa ánh mắt chuyển tới Niếp Kì, Phó Thiên Thường lập tức nói: “Hoàng Thượng!”

Thấy mắt phượng trừng tro về phía mình, giống như một loại uy hiếp không lời, Niếp Kì cười to: “Quả thật là như vậy, lời phụ vương nói trẫm không thể không nghe, hoàng thúc, chúng nên trở về là hơn.”

La Ngọc Trăn nghe vậy vội cưỡi ngựa dẫn đầu cả đoàn, ra lệnh binh lính di chuyển quay về phủ, nghe được âm thanh ồn ào, Trầm Hồng Nguyệt xốc màn kiệu lên, bước xuống kiệu.

Niếp Kì liền xoay người xuống ngựa bước đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, an ủi: “Chỉ là một chút việc nhỏ, dọn đường về phủ, đã bôn ba cả đường, ngươi còn chịu nổi không?”

Trước mặt mọi người được hoàng đế quan tâm Trầm Hồng Nguyệt lộ vẻ thẹn thùng, rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói: “Không sao, xin Hoàng Thượng chớ lo lắng.”

Phó Thiên Thường đứng một bên trông thấy cảm thấy cực kì không thoải mái, thực hận không thể tiến lên đá tên đế vương háo sắc này một cước, làm cho y nhanh chóng tránh xa, chính mình giả mạo hoành lệnh quát tháo ra lệnh y, đó là một việc mạo hiểm có thể rơi đầu, y chỉ lo cùng mĩ nhân khanh khanh ta ta, lớn lên liền biến thành óc heo sao? Đang muốn thúc ngựa tiến lên, lại bị Diêu Phong đưa tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Phó y quan, ngươi coi thường quy củ, nhưng đừng quên, bất kì lúc nào ngươi cũng chỉ là thần tử!”Phó Thiên Thường sửng sốt, nhưng thấy Diêu Phong thần sắc nhàn đạm, không hề có toan tính, so sánh với hắn, chính mình tự cảm thấy bản thân lỗ mãng hơn nhiều.

Hưu!Tên bắn lén đột nhiên từ khoảng không bay ra, loạn thạch cũng theo đó mà rớt xuống, không gian trong cốc bỗng chốc có tiếng nổ vang, âm thanh rung trời, những con ngựa đứng đầu tránh không kịp đều bị đè bẹp, tiếng khóc than nổi lên từ bốn phía.

“Bào hộ Hoàng Thượng!”

Niếp Phất như hổ gào rống, rút kiếm vọt đến bên cạnh Niếp Kì, Phó Thiên Thường nào để hắn đến gần, trường kiếm đưa hắn đánh lui, đi theo che trước người Niếp Kì, lại tiện tay đầy Trầm Hồng Nguyệt vào kiệu.

Giữa loạn thạch bụi đất bay lên, lại thấy bốn phía binh lính kim giáp lẫm lẫm trải rộng, mũi tên lạnh lẽo từ trong tay hướng về phía bọn họ.

Bất quá việc lần này Niếp Kì không đem theo quá mười người, nay lại bị bao vây trùng trùng, nhìn thấy ngựa chết hơn một nửa, đường lui cũng bị phong kín, Phó Thiên Thường oán hận nói: “Chết tiệt”La Ngọc Trăn sắc mặt xám như tro, dẫn ngựa đến cạnh Niếp Kì, đem cương ngựa đưa cho y, kêu lên: “Hoàng Thượng, đi mau….”

Nói chưa dứt lời, chân con ngựa kia đã bị một mũi tên nhọn xuyên qua, rên rĩ một tiếng rồi ngã xuống.

Niếp Kì vẫn bình tĩnh như thường, có ý bảo thị vệ, đám người Bạch Tiển cùng binh lính hạ đao xuống, y nhìn Niếp Phất nói: “Hoàng thúc, ngươi làm như vậy là có ý gì?”

Niếp Phất gương mặt sợ hãi, cuống quít quăng kiếm xuống đất, dập đầu liên hồi

“Hoàng Thượng thánh minh, thần tuyệt đối không có ý mưu phản, việc này thần không can hệ….”

“Vương gia, giờ phút này Hoàng Thượng đã như cá nằm trên thớt, sao lại phải quỳ trước y?”- Phía sau Niếp Phất vang lên âm thanh trắc trắc, chính là Hạ Hàn Chi, hắn nhìn Niếp Kì vẻ mặt ngạo nghễ, tiến đến kéo Niếp Phất đứng dậy.

“Vương gia, thiên tuyệt sơn long mạch bàn phục, có phi long tại thiên chi mệnh, nếu ngươi khởi sự, tất cả cũng chỉ là chiếu theo mệnh trời….”

Niếp Phất trở tay ra một chưởng, mắng: “Mưu quyền soán vị ắt sẽ bị trời phạt, Hạ Hàn Chi, ta đối với ngươi không tệ, sao lại hãm hại ta mang tội bất nghĩa? Còn không mau thu binh thỉnh tội?”

Hạ Hàn Chi chỉ ảm đạm cười, trường kiếm trong tay nhoáng lên một cái đã kề sát cổ Niếp Phất

“Vương gia chỉ vì giờ phút này ta đã vận trù ba năm, làm sao có thể chỉ vì một câu nói của ngươi mà dễ dàng buông tay? Hôm nay Hoàng Thượng bị mất mạng ở Vĩnh Định phủ, ngay trên đất phong của ngươi, cho dù ngươi có phẩu tâm nhật nguyệt (giống như là có rửa nước cũng không sạch tội), chỉ sợ cũng không có người nào tin ngươi không liên can, nếu tội danh này ngươi đã phải gánh trên lưng, sao lại không cùng nhau khởi sự, chia đều thiên hạ.”

Ánh mắt hắn dao động, lại nhìn về phía Niếp Kì.

“Đất đai của Bại Việt tộc rộng rãi, bằng phẳng, rất thích hợp dùng để luyện binh, đóng kho lương, chính ta đã giựt dây Vương gia đuổi bọn họ đi, ai ngờ oàng- chủy ngươi (tên rảnh rỗi nhà ngươi) lại cải trang tới đây, có thể thấy đúng là ông trời cũng giúp ta, ngươi chết như vậy cũng không nên oán trách ta.”

“Nói như vậy, khi ở thiên tuyệt sơn muốn giết trẫm cũng là người của ngươi, nếu trẫm chết ở thiên tuyệt sơn, ngươi sẽ ngay lập tức đem tội danh này đổ lên người Bại Việt tộc, sẽ lợi dụng Hoàng thúc dấy binh bình định mà khởi sự, bất quá trẫm chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng nghĩ người của hoàng gia không có cốt khí, Hoàng thúc hắn sẽ không nghe theo lệnh của ngươi.”

Phó Thiên Thường bảo hộ bên cạnh Niếp Kì, thấy vẻ mặt y thong dong nhàn đạm, chợt nhớ trước đây hắn cũng đã từng rơi vào một tình cảnh tương tự như thế này.

Khi đó cũng là một thế cung giương kiếm bạt, nguy hiểm vây quanh, tình thế chỉ mành treo chuông vậy mà cũng bị y đơn giản hóa giải

Không xong, xem ra hắn đã xem thường tên ngụy quân tử, nhìn vẻ mặt này của y, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

Hạ Hàn Chi hừ lạnh một tiếng, đem kiếm đặt ở cổ Niếp Phất đè mạnh xuống, nhe răng cười nói: “Vương gia là người thông minh, nhất định biết phải làm thế nào, bất quá, đáng tiếc là Hoàng Thượng lại không nhìn ra.”

Một chưởng phát lên ngay lập tức hắn chờ vạn mũi tên được phóng ra, ai ngờ không có mũi tên nào bay tới, thật ra binh lính đứng trên cốc đang không ngừng rơi xuống vách núi, xa xa cờ tinh phấp phới, mấy ngàn kị binh dũng mãnh vội vàng chạy tới, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt mọi người.

Hai con tuấn mã chạy đến trước mắt, trong đó có một người chính là Ly Châu, người còn lại cũng là tướng sĩ một thân kim giáp, Phó Thiên Thường đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ đến gần hướng Niếp Kì hành lễ, lại nhớ tới tỉnh cảnh ngày trước trước mặt mọi người Niếp Kì phân phó Ly Châu đi đến các phủ lân cận để tìm mĩ nhân, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Tức giận cắn chặt hai hàm răng đến đau nhức, thầm nghĩ đến việc đem Niếp Kì ấn xuống đất mà bạo đánh.

Thì ra từ lúc đó đến nay, y đều giở trò, cái gì tìm mĩ nhân, thật ra là tìm viện binh, chính mình lại vì y mà lo lắng chính vì y giấu diếm quá kĩ đi.

Niếp Kì cho bọn người Ly Châu bình thân, thản nhiên nói với Hạ Hàn Chi: “Hạ tướng quân, ngươi quá nóng vội, cũng quá khinh địch, bên người trẫm tuy chỉ có một ít thị vệ, nhưng cũng đã đủ đối phó với ngàn kị binh.”

Hạ Hàn Chi quen biết tướng sĩ kia, cùng làm kị binh dũng mãnh ngày trước, nhìn bọn họ dẫn binh tiến đến, biết ngay mọi việc đã bại lộ, không khỏi sợ hãi, Niếp Phất nhân cơ hội này tránh kiếm của hắn, tung quyền bức hắn phải thoái lui một bên.

Hạ Hàn Chi cả thân lảo đảo va vào phía trước kiệu, nghe được một tiếng kêu sợ hãi từ bên trong truyền đến, hắn thầm mừng rỡ trong lòng, bắt Trầm Hồng Nguyệt, lấy đao kề cổ nàng rồi đem che trước người mình.

Trường kiếm toát ra một tia âm lãnh, thân kiếm đè xuống, liền lưu lại một đường máu.

“Thả cho ta đi, nếu không ta sẽ lập tức giết nàng.”

Phó Thiên Thường lần này đã có kinh nghiệm, hắn không động thủ mà chỉ nhìn chằm chằm Niếp Kì, xem y tính toán ra sao.

Niếp Kì thần sắc bình thản, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, nhưng lại không nói gì, La Ngọc Trăn vội kêu lên: “Hoàng Thượng, trăm ngàn lần không thể, thả hổ về rừng ngày sau ắt có hậu hoạn”

“Hoàng Thượng….”

Trầm Hồng Nguyệt khẽ gọi một tiếng, đôi môi run rẩy, trong mắt ngập châu lệ trong suốt, chính là đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng lại bình tĩnh nhìn Niếp Kì, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.

Phó Thiên Thường tâm chấn động, nhưng vẫn nhịn không được, hướng Niếp Kì thấp giọng nói: “Cứu người trước, tên kia quay đầu lại ta sẽ bắt hắn giúp ngươi.”

Niếp Kì thần sắc cổ quái, gật gật đầu, cho người đem con khoái mã dắt đến trước mặt Hạ Hàn Chi, cất cao giọng: “Thả nàng ra, trẫm sẻ thả ngươi.”

Hạ Hàn Chi cầm cương, mắt lạnh đảo qua tất cả mọi người, đột nhiên đem Trầm Hồng Nguyệt đẩy mạnh về phía trước, lập tức trong tay cầm một ống bạc nhỏ hướng về phía Niếp Kì.

Ngay sau đó, những cây kim dài nhọn từ giữa ống vọt ra như vũ bão.Thân hình Phó Thiên Thường nhoáng lên một cái đã che trước mặt Niếp Kì, ống tay áo che ngang, đem kim châm gạt xuống đất, nhưng thế châm như vũ bão, vẫn sót lại một cây đâm vào tay hắn.

Tinh điềm khí phóng đến, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, lập tức thân mình lay động được Niếp Kì đỡ lấy.

Hạ Hàn Chi nhân cơ hội này phi thân lên ngựa, ai ngờ phía sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, đau đớn trỗi dậy lúc này đã thấy máu tươi theo cây kiếm đâm xuyên trước ngực mình mà tuôn ra.

Kiếm đột ngột được rút về, Hạ Hàn Chi loạng choạng xoay người, bắt gặp Diêu Phong đứng sau lưng mình.

“Loạn thần tặc tử, tất phải giết!”Cánh tay Phó Thiên Thường hoàn toàn mất đi cảm giác, mơ mơ màng màng, may mắn hắn được Niếp Kì đỡ lấy, dìu hắn chậm rãi ngồi xuống mặt đất.

“Thiên Thường, ngươi thế nào?”

Phó Thiên Thường tuy có khả năng kháng độc cao hơn người thường, khi nghe thấy mùi tinh điềm khí liền biết ngay là chất độc cực mạnh, xem ra chính mình phen này cũng không thể tránh được, bất quá nhìn Niếp Kì tâm trạng kinh hoàng, lại cảm thấy rất vui vẻ.

Người này rốt cuộc cũng có chút lương tâm, chính là phương thức biểu hiện có chút thô bạo, bị hắn ôm lay động suốt, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy trước mắt một trận mờ ảo: “Đừng lay động nữa, đây là loại huyết phong hầu….”Đương nhiên hắn thể chất khác với người thường, độc tính mặc dù mạnh như không đủ lấy mạng, ai ngờ lời này còn chưa kịp nói ra đã bị Niếp Kì ôm chặt, lớn tiếng ra lệnh Ly Châu đến giải độc.

Độc tính ngày càng phát mạnh, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy màu xám bao trùm trước mắt, nghe được âm thanh kinh hoàng của Niếp Kì không ngừng vang lên bên tai, cho đến khi hắn hoàn toàn hôn mê.

Hoàn đệ thất chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiến Tập Ngự Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook