Khủng Bố Cố Sự Chn

Chương 16: Thịt

Mãi Thố Quân

26/06/2017

CHƯƠNG 16: THỊT

Quân Dật Văn từ nhỏ đã cảm thấy bản thân mệnh chủ Cô Tinh, trong thiên mệnh mang theo sát tinh.

Khi anh cầm một thân quần áo để thay, cộng thêm một cái đồng hồ đeo tay đi tới trại lao động cải tạo Thanh Sơn thành phố B, chính là những năm 60 của thế kỷ 20, lúc đó, hoạt động của cuộc cách mạng lớn XX dầu sôi lửa bỏng vừa mới phát triển đến đây, Quân Dật Văn là thân con cháu của cường hào (tổ tiên là quan lại địa chủ thế gia), quân phiệt, Hán gian, hơn nữa lại từ Mỹ du học trở về, trước tiên liền bị đánh thành phái phản động, “Sung quân” tới trại lao động cải tạo Thanh Sơn khai thác đá.

“Nhìn cái gì! Nhanh đi vào báo cáo!” Anh vừa nhảy xuống xe, đã bị một quản giáo của mỏ đá hung hăng đẩy vào một gian phòng nhỏ, sức lớn thiếu chút nữa khiến anh ngã sấp xuống. Quân Dật Văn đẩy mắt kính trên mũi, thành phần trí thức mà, nhất định phải chú ý chút hình tượng, lười cùng tên cao lớn thô kệch này so đó, đẩy cửa vào.

Phòng rất nhỏ, cực kỳ tối tăm, đồ đạc thì vô cùng đơn giản, một bàn làm việc, một tủ sắt, trên tường treo bức họa thật lớn của vĩ nhân, phía sau bàn làm việc có một người ngồi, thoạt nhìn khoảng bốn năm chục tuổi, mặc đồ lao động màu lam, để râu nhỏ hai bên, cười rộ lên mắt đều híp lại với nhau, thoạt nhìn coi như hiền lành.

“Cậu chính là Quân Dật Văn? . . . . . . Thật không ngờ . . . . . . Con cháu của đại địa chủ, đại quân phiệt, đại Hán gian cư nhiên là dáng dấp thế này . . . . . . Quên tự giới thiệu, tôi là đầu lĩnh của mỏ đá, tên La Khánh. Sau này cậu cứ an tâm ở đây cải tạo, tranh thủ sớm ngày tạo phúc xã hội, sớm ngày giải phóng toàn bộ nhân loại, được chứ? À, đúng rồi, bởi vì điều kiện nơi này của chúng tôi tương đối gian khổ, xin cậu nhất định phải vượt qua đó . . . . . .” Lãnh đạo mỏ đá tên La Khánh này bắt đầu lải nhải liên miên, Quân Dật Văn nhìn ra được, gã mặc dù cười, nói chuyện cũng rất khách khí, nhưng trong ánh mắt đầy sự khinh miệt, anh cười cười không hề gì, dù sao xuất thân của mình vốn đã không tốt, mấy ngày này anh đã sớm luyện thành thói quen rồi.

Làm việc ở mỏ đá này cũng không có nhiều người, cộng lại cũng chỉ hơn 20 người, hơn 20 người này toàn bộ ngủ trong một căn phòng rơm rạ, nghe nói trước kia là chuồng bò, một mảnh chiếu lác, một viên gạch, chính là giường và gối của kẻ cải tạo, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi của đàn ông và mùi tanh tưởi của cứt đái, khiến anh vừa vào cửa thiếu chút nữa nôn ra.

Ngày thứ hai, Quân Dật Văn chính thức “lên ca”.

Tuổi tác của anh coi như khá nhỏ, trong cả đội ngũ vậy mà lại là người cường tráng nhất, liền bị sắp xếp việc nặng cầm búa đập đá, đợi đến tối khi trở về chuồng bò nghỉ ngơi, Quân Dật Văn chỉ cảm thấy cánh tay cũng nâng không nổi, mà cơm có thể ăn cả ngày chỉ có một chén cháo bột bắp.

Hùng hục uống xong bát cháo này, Quân Dật Văn chỉ cảm thấy dạ dày đói khát trước đó rốt cuộc có chút dịu xuống, anh mệt nhọc nằm trên chiếu, mặc cho bọ chét và rận cắn anh, anh mệt đến mức một chút cũng không muốn động đậy.

Tất cả mọi người trong chuồng bò đang rầm rì, một đám kêu gào than đói.

“Cậu khỏe chứ?” Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai, Quân Dật Văn mở mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm bên cạnh mình, khoảng hai sáu hai bảy tuổi, vóc người trung bình, dung mạo tú mỹ, đôi mắt sáng ngời, trong tay bưng một chén nước, đang mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn anh.

Quân Dật Văn ỉu xìu hừm một tiếng, người đàn ông cười, cầm chén đặt trên mặt đất, giúp nâng anh dậy, dùng thanh âm ôn hòa nói: “Tôi sáng nay đã quan sát cậu, nếu không phải lúc lao động cấm nói chuyện, tôi đã bắt chuyện với cậu rồi . . . . . . . ” Quân Dật Văn nghiêng đầu, người nọ có ý gì? Người đàn ông cong môi cười, đưa chén đến miệng anh: “Uống chút nước, ý của tôi là cậu chẳng lẽ không thể tiết kiệm chút sức? Ngốc hồ hồ mà dùng toàn lực đập đá, một người làm vậy sẽ mệt chết đó.”

Ớ . . . . . . Quân Dật Văn bấy giờ mới sáng tỏ thông suốt, tại sao đầu óc ngốc vậy, hoàn toàn có thể giả vờ mà! Anh cảm kích liếc mắt nhìn người đàn ông, đem nước trong chén uống một hơi cạn sạch xong, hơi thở phì phò, “Xin chào, tôi là Quân Dật Văn, xin hỏi . . . . . . ?”

Đôi mắt của người đàn ông cực kỳ xinh đẹp, cười rộ lên giống như một vầng trăng khuyết, ôn hòa nói: “Tôi biết cậu, cậu chính là . . . . . . .” Nói còn chưa hết, Quân Dật Văn liền vẻ mặt chán ghét tiếp lời, “Con cháu của đại địa chủa, đại quân phiệt, đại Hán gian đúng không?”

Quân Dật Văn một phen cướp lời khiến cho người đàn ông bật cười, “Không phải, tôi muốn nói cậu chính là nhà khoa học sống chết cũng muốn trở về từ Mỹ đúng không?” Anh thoáng sửng sốt, nhiều ngày nay, mọi người nhìn anh đều gọi anh là con cháu của XX, chỉ có người trước mặt này hỏi anh có phải nhà khoa học hay không, anh nhịn không được thở gấp mà nấc một tiếng, có chút ngượng ngùng, người đàn ông lại rộng rãi đưa tay qua: “Xin chào, tôi tên là Kim Minh, vốn là một là một nhà sử học.”

Tay Kim Minh cực kỳ thon dài, ngón tay dài nhỏ, lại vô cùng mềm mại, một chút cũng không giống bộ dáng từng lao động ở chỗ này, Quân Dật Văn bắt tay với y xong, y mới tiếp tục an ủi nói: “Cậu cũng không nhất thiết phải để ý đến xuất thân làm gì, xuất thân thì thế nào, chẳng lẽ con người có thể quyết định được mình sẽ sinh ra trong bụng của người mẹ nào sao?”

Lời này khiến tâm tình rối rắm của Quân Dật Văn rốt cuộc tốt hẳn lên, không nhịn được cười ha ha: “Đúng vậy, tôi cũng không quyết định được.”

Kim Minh hơi híp mắt, nhẹ giọng an ủi: “Đừng nản chí, chúng ta sẽ sống sót trở về.”

+++++++++++++

Mỏ đá Thanh Sơn cực kỳ lớn, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nổ đá, khai thác đá, vận chuyển đá, có khi còn cần mài đá, cứng rắn ma sát lên tay Quân Dật Văn vài nốt chai, ấn theo những phần tử cải tạo này mà nói, Tần Thủy Hoàng năm đó xây dựng Vạn Lý Trường Thành cũng không sử dụng lao động như vậy, hơn nữa mỗi ngày lượng thức ăn cung ứng ngay cả một con mèo cũng ăn không đủ no, thật sự heo chó còn không bằng.

Quân Dật Văn cũng dần dần nhận thức được những “bạn công nhân” của cộng đồng chung sống mấy ngày nay, lớn tuổi nhất là giáo sư Vương nhậm chức ở viện nghiên cứu hí kịch thành phố B, bởi vì trên báo phát biểu một bài bình luận bị người vu tội, điều xuống đây Cấp bậc có thể so với thư ký thành ủy chính là hiệu trưởng X Đại Ngưu, nghe khẩu khí của ông ta có thể là đấu tranh chính trị trong trường đã kéo ông ta xuống đài Bằng cấp cao nhất chính là tác giả phái hiện thực nổi tiếng thành phố B, tốt nghiệp ở đại học Yale của Mỹ, là một tiến sĩ văn học Thân phận cao nhất có thể là Kim Minh, mặc dù là một phó giáo sư nho nhỏ trong viện nghiên cứu khảo cổ lịch sử, nhưng nghe nói tổ tiên nhà y còn có quan hệ với gia tộc Ái Tân Giác La, nhóm công nhân còn đặt cho y một ngoại hiệu, “Vương gia” Giọng lớn nhất chính là Lý đại gia, đêm trước giải phóng là vai kép võ nổi tiếng nhất thành phố B, hiện giờ đã lục tuần còn có thể lộn mèo, bởi vì phê bình bản mẫu diễn bị đưa đi cải tạo . . . . . . .Vân vân, nơi tập trung nhân tài đỉnh cao của thành phố B này, lại làm lao động chân tay vừa khổ vừa mệt.

Đây là thời đại bi ai.

Thường xuyên qua lại, Quân Dật Văn cùng Kim Minh thành lập một loại quan hệ vượt quá mức bạn bè, hai người tuổi tác xấp xỉ, lại đều là thân phận “tội nhân”, tự nhiên mà trở thành bạn chí cốt không cần nói ra.

Tối hôm đó, nhân viên trông coi công trường chưa đưa cơm tới, hơn 20 phạm nhân một này hoạt động nặng, bụng đói kêu vang, Ngưu hiệu trưởng bọn họ chẳng biết từ đâu móc ra bộ cờ tướng đang vui vẻ đánh, những người khác vây xem, chỉ có Kim Minh và Quân Dật Văn nằm trên chiếu, chịu đựng rận và bọ chét tập kích, không có chuyện gì làm, tán gẫu về gia đình.

“Cậu có con chưa?” Quân Dật Văn lắc đầu, thở dài một hơi, nhanh chóng bóp chết một con rận trốn trong lưng quần, nhẹ giọng nói: “Tôi mà có con sẽ không quay về Trung Quốc.”

Kim Minh nhẹ thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có người yêu chưa?” Quân Dật Văn cười cười, kiên định gật đầu, nhưng lại nhún vai xòe tay, “Cô ấy là một người Mỹ. . . . . . .Chúng tôi sau khi cãi nhau một trận thì chia tay, chẳng biết cô ấy bây giờ thế nào.”



Kim Minh hơi thở dài, mắt híp lại: “Cậu hối hận sao? Hối hận đã trở về ấy?”

Quân Dật Văn cười thành tiếng, ngẩng đầu từ trên nóc nhà dột nát nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhàn nhạt nói: “Tôi không hối hận, nơi này là nơi tôi sinh ra và lớn lên, cha mẹ tôi, ông nội tôi, tổ tiên chúng tôi chẳng biết bao nhiêu thế hệ đều sống ở đây, tôi nằm mộng cũng muốn trở về.”

Kim Minh bật cười: “Thật đúng là không ngờ tới con cháu của đại Hán gian cậu cư nhiên yêu nước như thế.” Quân Dật Văn lớn tiếng cười nhạo, đối với những lời này không cho là đúng, cũng không nói thêm gì, ngược lại hỏi hoàn cảnh gia đình của Kim Minh.

Kim Minh im lặng hồi lâu, giống như hạ quyết định thở dài một hơi, rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa lập gia đình . . . . . . Bởi vì tôi thích đàn ông.” Quân Dật Văn nghe đến đó hơi giật mình, không biết tại sao y đột nhiên nói như vậy, không khỏi một tay nhấc người lên, nghiêng đầu nhìn về phía y. Dưới ánh trăng, ánh mắt y đặc biệt sáng ngời, cũng không nhúc nhích mà nhìn anh, môi mím thật chặt, tựa hồ đang đợi phản ứng của Quân Dật Văn.

Quân Dật Văn suy nghĩ một chút, ở Mỹ đồng tính tựa hồ là một loại bệnh tâm thần . . . . . . . Nhưng Kim Minh trước mặt này thoạt nhìn vô cùng bình thường, hơn nữa những người đồng tính nổi tiếng thời xưa, anh biết có đến một hàng dài, nhưng . . . . . . Dù sao cũng là tinh thần có vấn đề, nếu như không cần thiết . . . . . . .Sau này . . . . . . Không bằng cách xa y một chút?

Nghĩ vậy, anh cười cười, giơ một cánh tay khác, giả vờ dùng sức đấm bờ vai y một tí, cười nói: “Này có là gì, mặc kệ cậu thế nào, tôi và cậu đều là bạn tốt.”

Kim Minh không biết suy nghĩ thật sự của anh, thở phào một cái, khóe miệng cong cong, thật sự bật cười.

++++++++++++

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, không biết tại sao, thức ăn cung ứng mỗi ngày càng ngày càng giảm bớt, đôi khi dứt khoát không có gì cả, nhưng việc phải làm một chút cũng không thể thiếu.

Mọi người đói đến hoảng hốt.

Mỏ đá không thể tùy ý ra vào, kỳ thật giống ngục tù như đúc, nhân viên trông coi căn bản không để ý tới bất cứ thỉnh cầu nào của họ, chưa tới vài ngày, Lý đại gia đói đến hai gò má hõm vào, ngay cả nói cũng không có hơi, mỗi ngày cũng không luyện giọng nữa, lúc làm việc một mực nhìn chằm chằm mặt đất, thấy rau dại liền ăn.

Người dần dần chết đi, người đầu tiên bị chết đói là Ngưu hiệu trưởng, có một buổi sáng không còn tỉnh lại nữa. . . . . . Người thứ hai là La giáo sư trong nhà có ba đứa con . . . . . . Người thứ ba là . . . . . . .

Tử thần giơ cao lưỡi hái lên đầu, từng chút từng chút cắt đi sinh mệnh yếu ớt của mọi người, nhân viên trông coi này nhắm mắt làm ngơ, giả vờ cái gì cũng chưa từng phát sinh, mà sự thật là: Trong hai mươi mấy người họ, lần lượt, đã chết tám người.

Kỳ thật nhóm thành phần trí thức cao cấp này cũng biết, họ được đưa đến đây cũng chính là đang chờ chết.

Quân Dật Văn cũng đói đến xanh xao vàng vọt, đầu to thân nhỏ, vừa nhìn một cái, so với nạn dân Phi Châu còn nạn dân Phi Châu hơn. May là Kim Minh thường xuyên chăm sóc anh, đào một ít rau dại để anh ăn, còn chưa đến mức quá đói. Quân Dật Văn mặc dù trong lòng vẫn rất chán ghét người đàn ông đồng tính này, nhưng đối với sự chăm sóc nhỏ nhặt mỗi ngày của y cũng mang lòng cảm kích, y tuyệt đối là người tốt.

Chưa tới một ngày, lại thêm một người chết nữa.

Lúc này đã sắp đến mùa đông, nhiệt độ trong núi càng ngày càng thấp, cuộc sống trôi qua càng ngày càng gian nan, cơm đưa tới như trước bữa được bữa mất, tất cả mọi người đối với cuộc sống bây giờ đã tuyệt vọng.

Có một ngày, Lý đại gia đi tới, chẳng biết lặng lẽ nói gì đó với Kim Minh, Kim Minh liền kinh hỉ cười chạy tới, nói nhỏ với anh: “A Văn, Lý đại gia nói ông ấy đã phát hiện một lỗ hổng của mỏ đá, thông qua nơi đó có thể lên núi săn thú, hôm nay ông ấy muốn dẫn tôi lén đi săn thú, cậu chờ một chút nhé, hôm nay chúng ta có thể ăn thịt rồi!”

Quân Dật Văn đói đến choáng đầu hoa mắt, nghe thấy chữ “thịt” cảm thấy nước miếng đều sắp chảy xuống, sớm đã quên mất lúc này trên Thanh Sơn làm gì còn có động vật tồn tại, vội vàng không ngừng ra sức gật đầu: “Được được được! Mau đi thôi!”

Kim Minh cười cười, phất tay, theo Lý đại gia rời đi.

Kim Minh sau khi theo Lý đại gia đi săn thú, Quân Dật Văn nghĩ đến công việc mình đã chất đống N ngày rồi, liền xuống mỏ đá bắt đầu làm việc. Ước chừng làm hai giờ, Lý đại gia liền mang theo hai miếng thịt nướng chín đi tới, ha ha cười: “Tiểu Quân! Ăn thịt thôi!”

Thịt!!!

Quân Dật Văn thoáng cái liền nhào tới, nói cũng không thèm nói hung hăng cắn một cái.

Thịt nướng vô cùng ngon, có chút mỡ, thịt rất ít, mang theo một cỗ mùi thơm quái dị, Quân Dật Văn nhiều lần đều muốn hỏi đây rốt cuộc là thịt gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn ăn trước rồi hỏi, liền từng ngụm từng ngụm cắn xé thịt bên mép.

Thật sự quá thơm! Ăn xong chút ấy, Lý đại gia ngồi xổm trên mặt đất, dùng ánh mắt quái dị nhìn trừng trừng anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Bé, ăn ngon không?” Quân Dật Văn tự nhiên gật đầu, lấy tay chùi miệng, không thể chờ được hỏi: “Đại gia, đây rốt cuộc là thịt gì hả, sao ăn ngon như vậy?”

Lý đại gia quỷ dị cười, khoát tay áo, lưu lại một câu “Mau làm việc”, liền đứng dậy bỏ đi.



Quân Dật Văn chung quy cảm thấy là lạ, thò đầu nhìn hồi lâu, Kim Minh cũng không xuất hiện, có phải hiện giờ đang ăn thịt nướng không? Nhưng vẻ mặt Lý đại gia là lạ, có phải có việc gạt anh không?

Quân Dật Văn suy nghĩ một chút, liền lặng lẽ bí mật trở về gần chuồng bò, nghe lén họ nói chuyện.

“Này, thằng nhóc kia ăn không?” Nói chuyện là một nhà tư bản tên Lão Cổ, thanh âm cực kỳ thấp.

“Ăn, tao thấy ăn rất ngon lành, nghe nói thịt người rất thơm, hắc! Khoảnh khắc đó thằng nhóc còn rất tích cực! Các người cũng đừng bận tâm gì nữa, dù sao hai thằng nhóc kia là thịt non mềm nhất trong mấy người chúng ta, coi như là thịt heo tươi mới đi! Đi! Tao tranh thủ thời gian đi đây! Đi ăn thịt nào!” Lý đại gia cao hứng hoan hô, những người còn lại cũng hoan hô, vô cùng vui sướng theo sát Lý đại gia. Đói khát, đã khiến những thành phần trí thức cao cấp này đánh mất nhân tính.

Quân Dật Văn cảm thấy toàn thân co rúm không thôi, cả người cũng không còn sức lực.

Nói như vậy . . . . . . . Là Lý đại gia giết Kim Minh, sau đó khoét thịt của y, cố ý để anh ăn thử, xem thịt người ăn có ngon hay không? Đợi sau khi ăn Kim Minh xong sẽ trở lại ăn anh?

Quân Dật Văn nổi điên chạy ra ngoài, đợi khi thanh tỉnh mới phát hiện mình đang lẳng lặng ngồi trong một góc hẻo lánh nhất của mỏ đá, nghĩ đến vừa nãy thịt mình mới ăn tươi chính là Kim Minh, lại cảm thấy dịch vị cuồn cuộn, nhưng quỳ rạp trên mặt đất nôn thế nào cũng nôn không ra.

Anh hiện giờ chẳng mảy may quan tâm người kế tiếp bị ăn có phải là anh không, mà là: Anh đã ăn thịt người, anh đã ăn thịt của Kim Minh.

Quân Dật Văn nghĩ tới đây, toàn thân đều phát run.

“Vù . . . . . .” Một trận gió lạnh lẽo thình lình thổi qua bên tai anh, Quân Dật Văn vừa lơ đãng quay đầu nhìn, sợ đến kêu lớn. Trong bóng tối, một thứ không biết là gì nhưng mắt bốc lên lục quang, đang nhìn trừng trừng anh.

Quân Dật Văn chậm rãi lui về phía sau vài bước, anh cho rằng mình gặp phải dã thú, nhưng cái bóng trong góc tối này lại phát ra tiếng vang “Khò khè khò khè”, chậm rãi đi tới.

Quân Dật Văn sợ đến lui về phía sau vài bước, mắt lim dim, cảm giác bóng đen này giống một người, không ngờ tới quái vật lại mở miệng nói ra tiếng người: “Mông của tôi đâu? Cậu nhìn thấy mông của tôi không?”

Quân Dật Văn lùi ra sau vài bước, hoảng sợ nói không thành tiếng, đó là Kim Minh, rồi lại không phải Kim Minh, mà là một quái vật.

. . . . . . Quái vật trước mắt này cực kỳ gầy, đều có thể nhìn thấy từng cái xương sườn, toàn thân trần trụi, chỉ có phần mông máu thịt lẫn lộn, thịt đều bị khoét trống hoác, cái phía dưới màu tím nhạt theo bước đi lủng lẳng đong đưa, Quân Dật Văn, bỗng chốc bụm miệng, nhưng cảm giác buồn nôn khiến anh thoáng cái quỳ trên mặt đất phun ra.

Anh ăn, hẳn là phần thịt trên mông của Kim Minh, rất béo, cũng rất thơm.

Quái vật chậm rãi tới gần, Quân Dật Văn lau miệng, vừa định đứng lên chạy, quái vật giơ tay lên chẳng biết làm gì, anh liền cảm thấy sau lưng tê rần, gục trên mặt đất.

“Cậu ăn mông của tôi! Cậu ăn mông của tôi! Tôi muốn ăn thịt! Tôi muốn ăn thịt! Tôi thích cậu! Tôi thích cậu!” Quái vật dùng ngôn ngữ quái dị gào rít, Quân Dật Văn cảm thấy cả người không thể động đậy, mà tứ chi của Kim Minh liền như cao su chậm rãi kéo dài, quấn trên tứ chi anh mấy vòng, gắt gao giựt tứ chi của anh ra xong, chỉ huy tứ chi chậm rãi lật người anh lại, để mông anh hướng lên trời.

Quân Dật Văn vừa định giãy giụa, quái vật đã dùng đầu lưỡi sưng tấy trong miệng mãnh liệt quất lên mông anh, mãi đến khi anh bị loại quất quy luật này bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa, da sưng đỏ, mời ngừng lại, chuyển qua nhẹ nhàng liếm lên chỗ miệng cúc của Quân Dật Văn.

Loại cảm giác này cực kỳ vi diệu, hàm răng của Kim Minh vô cùng sắc bén, tinh tế gặm cắn bên mép, khi Quân Dật Văn vừa định thả lỏng thì đầu lưỡi đã đánh thẳng một mạch.

Sau khi đóa cúc nhỏ ướt át, quái vật kẹp bắp đùi của anh hung hăng thúc về phía trước, đâm tới cùng.

. . . . . .

“Ưm . . . . . .A . . . . . . . ” Quân Dật Văn bi ai theo động tạc mãnh liệt của quái vật loạng choạng thân người, chậm rãi, tiết tấu ra vào càng lúc càng nhanh, quái vật trên người cũng thở hổn hển phát ra những lời vô nghĩa: “Thịt của tôi . . . . . . Thịt của tôi . . . . . .”

Quân Dật Văn bị loại ma sát nhanh mạnh trong cơ thể này làm cho không thở nổi, cũng bị loại cảm giác run rẩy này làm cho muốn phát điên.

Anh thề, nếu mình còn sống, vĩnh viễn không ăn thịt nữa.

+++++++++++

Lời cuối sách: Giữa thập niên 60, mỏ đá Thanh Sơn nổ ra một sự kiện lạ, có một ngày, mọi người đều chết bất đắc kỳ tử, chỉ có một người tên Quân Dật Văn may mắn thoát chết, kẻ trông coi mỏ đá báo cáo là xảy ra ôn dịch, nhưng sau khi nhân viên phòng dịch đến nơi, kinh ngạc phát hiện kiểu chết của những người này đều giống nhau như đúc, đều là bị người ta khoét rụng phần mông, chảy máu quá nhiều mà chết.

Đương nhiên, chuyện này vĩnh viễn sẽ không phơi bày trước mắt công chúng được. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Cố Sự Chn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook