Khủng Bố Cố Sự Chn

Chương 11: Thâm Độ Cùng Cơ Tình

Mãi Thố Quân

26/06/2017

CHƯƠNG 11: THÂM ĐỘ CÙNG CƠ TÌNH

Một ngày tháng mười hai, Ngô Nham đan tay vào nhau mang theo bình giữ nhiệt, ngâm nga hát, trên đường đi đến viện điều dưỡng khu nằm viện, lúc này đã gần đông chí, trên bầu trời bông tuyết nho nhỏ tung bay, mù mịt nhìn không thấy mặt trời, gió lạnh từng đợt từng đợt thổi vào trong cần cổ lộ ra ngoài của cậu, khiến cậu không nhịn được hung hăng rùng mình mấy cái.

Cũng không biết hệ thống sưởi trong phòng bệnh có đốt đủ không, theo bệnh không thích mặc đồ của anh trai, nói không chừng sẽ lạnh đến bị cảm mất.

Mấy tháng trước, anh trai của Ngô Nham lái taxi là Ngô Trạch xảy ra tai nạn, từ đó về sau phát điên. Tuy nói đã qua mấy tháng, nhưng bệnh tình của anh trai cuối cùng vẫn xấu, đôi khi thậm chí không thể nhận ra cậu, trong nhà họ vốn đã rất quẫn bách, cha sống chết không rõ, mẹ quanh năm đau ốm liệt giường, may là nhận được sự giúp đỡ của hội chữ thập đỏ, cho phép miễn phí vào viện điều dưỡng chữa vật lý trị liệu nửa năm.

Viện điều dưỡng tên đầy đủ là viện điều dưỡng Tỉnh Tuyền, là do giáo sư nổi tiếng của đại học y khoa thành phố A Tạ Tỉnh Tuyền và hội chữ thập đỏ thành phố A đặt kế hoạch xây dựng, chỉ dùng để giúp dân thành phố bình thường.

Thật sự là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn hiển linh mà, Ngô Nham khe khẽ cảm khái một tiếng, bước nhanh hơn, bình giữ nhiệt tiện lợi này chỉ có 30 đồng, nếu không nhanh chóng đưa qua đó, thức ăn trong bình khẳng định sẽ nguội.

Vào cửa viện điều dưỡng, Ngô Nham lễ phép chào hỏi với người gác cổng, lúc này mới bước nhanh về hướng khu nằm viện của khoa tâm thần, kỳ thật khu nằm viện khoa tâm thần chỉ có hai tầng, toàn bộ thu nhận những bệnh nhân chướng ngại tinh thần nhẹ như anh trai cậu, cả tòa nhà chỉ có tám chín bệnh nhân.

Dọc theo đường đi không ít y tá và bác sĩ đang làm nhiệm vụ ở viện điều dưỡng chào hỏi cậu: “Bé con, tới thăm anh trai?” “Tiểu ngô, lại tới nữa?”

Ngô Nham ngọt ngào cười chào từng người, xách bình giữ nhiệt trong tay, ôn hòa trả lời: “A, mẹ của em làm chút tôm kho, thêm chút cơm cho anh trai.”

Mấy bác sĩ trực ở một bên nhất trí tán dương: “Thật là đứa bé ngoan!” Ngô Nham khó xử cười cười, lại chào hỏi mấy ông già bà cả nọ vài câu, Ngô Nham lúc này mới bước nhanh tới phòng bệnh của anh trai ——203.

Ôi, ông anh này nha, thiệt là, may mà hệ thống sưởi trong phòng bệnh rất đầy đủ, Ngô Nham vội đóng cửa, từ tủ quần áo đầu giường tìm ra một đôi vớ, cẩn thận mang vào cho anh, lại đưa tay kiểm tra chút xem có sốt không, lúc này mới cởi áo khoác của mình, sau khi rửa tay mở bình giữ nhiệt.

Mùi tôm thơm phức bắt mắt, Ngô Nham tỉ mỉ dùng đũa lột vỏ tôm xong, đưa cho Ngô Trạch.

Ngô Trạch vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng tắp vào cậu, hồi lâu sau mới dùng thanh âm nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nham . . . . . . Là em sao?” Ngô Nham mỉm cười, lắc lư con tôm trước mắt, dịu dàng khuyên: “Anh, là em, hôm nay mẹ làm món tôm anh thích ăn nhất, há miệng nào . . . . . .”

Ngô Trạch ngoan ngoãn mở miệng, nhai từng chút một. Hai anh em cũng không nói chuyện, thời gian bữa cơm chỉ có thể nghe thấy tiếng nhấm nuốt tinh tế của Ngô Trạch, mãi đến một tiếng cửa “cọt kẹt” vang lên.

Ngô Nham nhìn lại, thì ra là ân nhân lớn nhất của nhà họ, người xây dựng viện điều dưỡng Tỉnh Tuyền —— Giáo sư Tạ Tỉnh Tuyền, cậu lập tức đứng dậy: “Giáo sư Tạ, chào ông.”

Tạ Tỉnh Tuyền năm nay 60 tuổi, đường mép tóc đã dời ra sau rất nhiều, từ đằng xa nhìn chính là một quả đầu trọc, người bộ dáng rất béo, cười híp mắt thoạt nhìn vô cùng hiền lành. Ông khoát tay với Ngô Nham rồi đi thẳng về phía Ngô Trạch, sau khi hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này mới cười tủm tỉm nói với Ngô Nham: “Anh trai cậu tinh thần không tồi, cứ như thế phỏng chừng một hai năm nữa cậu ấy có thể xuất viện rồi.”

Một hai năm? Tim Ngô Nham đập vô cùng khó chịu, hồi lâu sau cậu mới có chút xấu hổ hỏi: “Một hai năm . . . . . . Lâu như vậy?”

Tạ giáo sư thở dài một hơi, vỗ vai Ngô Nham, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Ngô, tôi cũng biết suy nghĩ của cậu, biết điều kiện gia đình cậu, nhưng bệnh tâm thần này trị liệu vô cùng chậm . . . . . . .” Nói rồi, ông ta thoạt nhìn có chút do dự, cuối cùng mới thở dài một hơi, chẳng biết làm ảo thuật thế nào từ sau lưng lấy ra một phần văn kiện: “Tiểu Ngô, viện điều dưỡng chúng tôi mới nhập một nhóm thuốc và máy trị liệu từ Mỹ về, chuyên chữa trị những bệnh nhân suy nhược thần kinh cũng như chướng ngại tâm lý giống anh trai cậu. . . . . . .Nhưng mà, dù sao cũng là thiết bị kiểu mới, chúng tôi cần cậu ký giấy trao quyền này.”

Ngô Nham có chút mù mịt xem xong những giấy trao quyền, do dự hỏi: “. . . . . . Thứ này . . . . . .. Giáo sư Tạ. . . . . . .Hy vọng có lớn hay không?”

“Ha ha. . . . . .Những thiết bị này là tôi tự mình khảo sát ở Mỹ mua về, ghi chép bên phía Mỹ tỷ lệ khỏi hẳn là 85%, nhưng cậu ấy giai đoạn đầu đối với tính kích thích não trung gian có chút lớn, cũng bởi vì mỗi người mỗi khác, tôi hiện giờ cũng không dám cam đoan có thể khỏi hẳn hay không.” Giáo sư Tạ nói có chút trơn tru, Ngô Nham quay đầu lại nhìn anh trai mình vẫn đang ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng cắn răng: “Tôi ký.”

Ngô Nham nghĩ mình gánh vác không được nữa.

Sau khi anh trai xảy ra chuyện, điều kiện kinh tế trong nhà rơi xuống ngàn trượng, mấy tháng này, thuốc thang mỗi ngày của mẹ, phí dụng thẩm tách đã mất hơn mười vạn, không có nguồn thu nhập từ anh trai cậu ngay cả học cũng không học được nữa, chỉ có thể mỗi ngày làm ba việc để duy trì chi tiêu bình thường trong nhà, hôm nay cậu có thể sang đây, là nhờ Tiểu Triệu đồng nghiệp làm thuê trong quán bar đổi ca để đến.

Cậu chỉ 18 tuổi, thật sự chịu không nổi, hơn nữa, hôm nay giáo sư Tạ đến, chẳng phải là muốn để anh trai làm đối tượng thí nghiệm sao?

Ngô Nham sau khi ký xong, giáo sư Tạ liền hài lòng rời đi, cậu nhìn lại, anh trai cuộn tròn ở đầu giường, đang sợ hãi nhìn cậu. Trong phòng bệnh nho nhỏ tràn ngập bầu không khí ngột ngạt, Ngô Nham thở dài một hơi thật sâu, ngồi bên cạnh Ngô Trạch, hỏi: “Anh, sao thế?”

Ngô Trạch chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt vô thần tràn đầy kinh hoảng, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Tiểu Nham . . . . . . Xin em đừng đưa anh đến đó . . . . . .”



Đến đâu? Là chỗ thiết bị giáo sư Tạ mới nhập kia sao? Ngô Trạch vội an ủi: “Anh, anh không phải sợ, đợi sau khi anh dùng thiết bị kia hoặc uống thuốc, khẳng định bệnh sẽ tốt thôi.”

“Không không không . . . . . . Nơi đó là chỗ ăn thịt người!” Ngô Trạch thoáng cái bắt lấy ống tay áo của Ngô Nham, hoảng sợ nói: “Tiểu Nham, van xin em, nơi đó thật sự là nơi ăn thịt người. . . . . .Van xin em, đừng đưa anh vào đó, van xin em . . . . . .” Ngô Nham không đem lời anh trai để vào lòng, chỉ tưởng rằng bệnh phát tác, liên tục khuyên dỗ: “Nào nào nào, anh à . . . . . . Cái kia . . . . . .”

Ngô Trạch lại thoáng cái nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng, có vẻ cực kỳ tức giận, động tác lớn đến nỗi giường lò xo cũng phát ra tiếng vang nặng nề, tay quơ quào quát: “Đủ rồi! Mày căn bản chẳng biết gì cả, mọi người đến đó đã biến thành quái vật! Tất cả mọi người ở đây là quái vật . . . . . .”

Ngô Nham cười một tiếng, túm Ngô Trạch từ trên giường xuống: “Được rồi, em biết, chúng ta không đến chỗ ăn thịt người nữa, anh à, xin anh đó, mau khỏe lên đi . . . . . . Đúng rồi, mấy ngày trước cảnh sát tìm tới cửa, họ đã hoàn toàn không khởi tố anh nữa, dù sao ông chủ Vương đã chết, chàng trai thần bí kia cũng không tìm thấy đâu . . . . . . . Thôi, còn nói những việc này nữa làm gì . . . . . .” Cậu cảm thấy tủi thân lạ lùng, thình lình bắt đầu kể khổ: “Anh à, anh là người chủ lực trong nhà, anh ngã xuống, em làm sao bây giờ? Em thật sự . . . . . .. Có chút chống đỡ không được . . . . . . .Ngày đó, có một ông chủ nói muốn bao dưỡng em, em, em, em đã đồng ý rồi, tháng sau bắt đầu . . . . . . .Hy vọng anh đừng mắng em . . . . . . .Em thật sự bất đắc dĩ . . . . . .”

Ngô Trạch an tĩnh lại, dùng vẻ mặt cái hiểu cái không nghiêm túc nhìn Ngô Nham, cuối cùng hắc hắc cười một tiếng, ôm lấy cổ cậu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nham, em đừng đưa anh vào đó được không? Đừng đưa vào chỗ ăn thịt người kia nhé?”

Ngô Nham thở dài một hơi, vừa muốn nói gì đó, Ngô Trạch bắt lấy đầu cậu liền hung hăng hướng vách tường đập qua.

. . . . . . Khi Ngô Nham tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, phòng bệnh nho nhỏ tối đến mức chỉ có thể nhìn rõ được hình dáng của đồ đạc. Bản thân tựa hồ đã hôn mê mấy tiếng, cậu xoa trán bị đụng sưng lên như cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy, thất tha thất thểu muốn bật đèn, nhưng phát hiện tựa hồ bị cúp điện.

Ngô Nham nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, mới từ từ quen với bóng tối. Cậu bưng trán, bỗng dưng phát hiện áo bình thường của mình bị đổi thành áo bệnh nhân ca-rô trắng xanh, điện thoại di động sớm đã không thấy đâu, ngay cả vớ cũng bị tháo ra, nhìn lại, áo khoác ngoài đặt trên giá cũng đã biến mất.

Đây là âm mưu của Ngô Trạch? Ngô Nham lắc đầu, phát hiện mình vẫn hơi choáng, chuẩn bị mở cửa cầu cứu.

Trong phòng bệnh khoa tâm thần một mảnh đen kịt, một người cũng không có, âm u khiến người ta cảm giác sợ hãi, bên trong thông đạo tùy ý có thể thấy được ánh sáng xanh biếc của biển báo “EXIT” lóe lên quỷ dị, khiến cậu rùng mình, xa xa đèn trần tựa hồ mạch điện có chút vấn đề, chớp tắt chớp tắt, khiến sau đầu Ngô Nham tê dại, bản năng cảm giác được nguy hiểm.

Mụ nội nó, nếu phối thêm nhạc trầm thấp nữa, thật sự rất giống phim kinh dị.

Yên tĩnh có chút quá mức, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mỗi mình cậu, Ngô Nham dựa vào ký ức chậm rãi đi về hướng cửa, lơ đãng phát hiện một cánh cửa mở, một người mặc đồ y tá bước tới.

“A . . . . . . Xin chào, đây . . . . . . . Tới cùng làm sao quay về . . . . . .”Ngô Nham còn chưa kịp nói hết, liền hoảng sợ sững sờ đứng tại chỗ, y tá kia nghe thấy giọng cậu cứng ngắc xoay người qua, cậu nhận ra, đây là y tá tên Mai Lệ Toa, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, nhưng dưới ngọn đèn mờ mịt, sắc mặt cư nhiên nhợt nhạt vô cùng.

Có gì đó không đúng . . . . . Ngô Nham lui về sau vài bước, lúc này mới thấy rõ ràng toàn bộ của cô ta. Cô y tá xinh đẹp lúc này có chút giống quái vật trong Resident Evil, đồng tử hiện ra màu trắng sữa, cánh tay phải đặc biệt dài, tựa hồ chỉ một đêm đã bị chiếu phóng xạ biến dị, ngón tay nhọn đến có thể đụng tới mắt cá chân, hai tay đều mọc móng vuốt đẹp ngang vuốt mèo, vừa nhọn vừa dài. Chỉ thấy cô ta quẹo đầu, chậm rãi mở miệng, khớp hàm dưới phát ra tiếng vang cành cạch, sau đó bên trong răng nanh sắc bén lộ ra cái miệng nhỏ nhắn.

Ngô Nham cảm thấy chân mình đều có chút nhuyễn, cậu chậm rãi lui về sau mấy bước, nhìn cái miệng nhỏ trong miệng cô y tá như đang ngáp một chút, sau đó bất thình lình bỗng chốc lủi thẳng về phía cửa đối diện cậu.

Ngô Nham không biết lấy đâu ra sức lực trong thân thể, ba chân bốn cẳng chạy về hướng cửa trong trí nhớ, cô y tá phát ra một a ô cùng loại với tiếng gầm gừ của hổ, theo sát phía sau.

Chỗ này của cậu là tầng cao nhất, hiện giờ đi thang máy đã hoàn toàn không có khả năng, cô y tá phía sau vẫn đuổi theo cậu, có khi Ngô Nham còn cảm thấy cái miệng trong miệng cô ta thậm chí sắp cắn lên được tóc của cậu.

Trước mắt đều là cửa, đã không biết nên chạy đi đâu nữa, thanh âm gầm gừ của quái vật phía sau đang từ xa đến gần, tựa hồ đã cách cậu rất gần rồi, Ngô Nham liều mạng chạy trốn, tùy tiện vọt vào một cánh cửa khép hờ, lập tức đóng cửa dùng thân thể hung hăng đè lên.

Ngoài cửa cô y tá đang ra sức nện vào cửa, Ngô Nham cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, dùng tay run rẩy sờ tìm hồi lâu, mới khóa trái được cánh cửa, dần dần, ngoài cửa không còn thanh âm gì nữa, tựa hồ quái vật kia đã đi.

Ngô Nham lúc này mới cảm thấy hai chân mềm nhũn đứng không nổi, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất.

Căn phòng mình xông vào này ước chừng khoảng 30 mét vuông, có bảy tám bàn làm việc, bên cạnh một loạt tủ sắt hồ sơ, một bên còn có một sofa góc rất lớn, hẳn là phòng nghỉ của bác sĩ trực, Ngô Nham lại kiểm tra cửa một chút, lúc này mới bắt đầu luống cuống tay chân lục soát phòng làm việc.

Điện thoại không thể dùng, chỉ có thể phát ra tiếng mù xẹt xẹt, không có điện, tất cả tủ quần áo đều đã khóa, cậu cũng không mở được, hoàn hảo Ngô Nham tìm được một đèn pin bác sĩ dùng.

Đèn pin bắn ra ánh sáng khiến Ngô Nham cảm giác một loại an lòng khó tả, cậu lật xem bàn công tác này một chút, phát hiện vũ khí duy nhất chính là đũa, máy đo huyết áp, lớn hơn chút là cây dù, hoàn toàn mất lòng tin.

Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ai có thể biết được viện điều dưỡng này còn thứ gì đáng sợ hay không? Nhưng mà . . . . . . Một đôi đũa, một máy đo huyết áp thô to cộng thêm một cây dù, còn có một ống mềm, cậu có thể chạy được sao?



Ngô Nham chậm rãi mở cửa, đứng phía sau cửa chậm rãi chờ cô gái biến dị kia xuất hiện, nhưng đợi hồi lâu cô ta cũng chưa vào.

Cậu thở hổn hển mấy hơi, lấy hết dũng khí lại đóng cửa lại, chỉ để một khe nhỏ, vừa hơi ló đầu nhìn, ai ya . . . . . . Trong hành lang du đãng bảy tám cô y tá quái dị, tất cả đều thừ người ra đứng đó, vị vừa đuổi theo cậu cũng rõ ràng đứng đó, thỉnh thoảng há mồm, lộ ra cái miệng nhỏ trong miệng.

Ngô Nham đóng cửa lại, loại tình huống này, không bằng lựa chọn —— Ngồi chờ chết.

Cậu đã tuyệt vọng.

“. . . . . . Bang bang bang bang” Bên trong phòng trực yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng vang kỳ quái, khiến trái tim Ngô Nham hung hăng nhảy dựng lên, tựa hồ có thứ gì đó bên trong tủ quần áo khóa kín đã . . . . . . . Sống dậy.

Ngô Nham siết chặt cây dù trong tay, không nhúc nhích nhìn trừng trừng về phía tủ quần áo, bất thình lình, một cánh cửa tủ quần áo đột nhiên mở tung, bước ra một người mặc áo khoác trắng.

Là một bác sĩ, nhưng hắn không thể gọi là người. Thân hình đã biến dị, cực kỳ béo phệ không nói nổi, da đã biến thành màu xanh biếc sáng rõ, lúc này hắn liếc mắt liền nhìn thấy Ngô Nham đang co quắp một bên, phát ra tiếng hô a ô.

Đây là thanh âm phát hiện con mồi, Ngô Nham nhạy cảm nghe thấy bên trong tủ quần áo khác cũng phát ra tiếng vang giống vậy, liền biết bên trong căn phòng này nói không chừng còn cất giấu mấy thứ giống hệt thứ này.

Hết thảy những việc này đều vượt khỏi nhận thức của Ngô Nham.

Quái vật béo phệ tốc độ đi vô cùng chậm, mỗi bước chân đều phát ra tiếng vang nhóp nhép ẩm dính, một bên phun ra chất nhầu màu xanh biếc tanh tưởi, Ngô Nham run rẩy, cuối cùng nhảy dựng lên hung hăng cầm dù hung hăng đập xuống.

Quái vật không hề nhúc nhích, chỉ vươn tay thong thả bắt lấy cậu, Ngô Nham nhanh nhẹn né tránh, tiện tay lại nhấc máy đo huyết áp hung hăng đập xuống. Quái vật căn bản không chịu bất cứ tổn thương gì, chẳng qua đập một cái kia động tác tựa hồ nhanh nhẹn lên không ít, nó ôm lấy cánh tay cậu, cơ hồ dùng sức túm Ngô Nham vào trong lòng nó.

Nương theo ánh trăng, ngô Nham rốt cuộc đã thấy rõ quái vật này tới cùng có bộ dáng gì, quái vật mặt mày rất tuấn tú, có khuôn mặt ngôi sao khiến thiếu nữ nhớ nhung thét chói tai, nhưng lúc này cậu chỉ có thể liều mạng giãy giụa, bản năng sinh tồn của nhân loại khiến cậu rống lớn lên: “Cứu mạng! . . . . . .”

Sức lực của quái vật vô cùng lớn, áp chế từng cử động của Ngô Nham, gắt gao đem hai tay cậu bắt chéo ra sau lưng, giống như ôm phụ nữ mà ôm cậu. Qua hồi lâu sau khi thấy cậu giống như đã mất sức, lúc này mới chậm rãi hé miệng, từ yết hầu chậm rãi nhô ra thứ gì đó màu đỏ thịt thô thô.

Thứ của người đàn ông như đã chết này, nhìn gần còn có thể thấy rõ ràng phía trên dính đầy dịch nhầy xanh biếc, tản mát ra một cỗ mùi buồn nôn, Ngô Nham cảm giác dạ dày mình cuộn ngược lên, lập tức muốn phun ra, không ngờ tới thứ này như vật thể sống, thoáng cái vói vào trong cổ họng cậu.

Ngô Nham nhất thời không để ý, vật kia màu đỏ thịt kia đã vọt vào trong cổ họng cậu, mô phỏng quy luật di chuyển nguyên thủy.

Trong phòng trực tối đen, tràn ngập tiếng nức nở thống khổ của Ngô Nham . . . . . . .

Dịch nhầy màu xanh biếc bị ép nuốt vào bụng, Ngô Nham lúc này mới phát hiện trong đó chứa thành phần thúc tình, cậu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên nhũn ra, cư nhiên không tự chủ được muốn dựa vào quái vật trước mắt này.

Quái vật chậm rãi đặt cậu lên mặt đất, hai tay theo đầu ngón tay đã từ từ hóa thành xúc tu thật dài tinh tế, thoắt cái kéo tứ chi của cậu.

Đợi khi Ngô Nham lấy lại tinh thần, thứ tráng kiện gì đó cùng loại với nắm tay phụ nữ trưởng thành đã gạt quần áo cậu ra hai bên, bắt đầu chinh chiến.

Thứ kia vô cùng thô to, nhưng dưỡi sự bôi trơn của dịch nhầy xanh biếc đã từ từ xâm nhập, Ngô Nham cảm giác đã sắp đội tới cổ họng rồi, thống khổ vui sướng đủ loại cảm giác cùng nhau nảy nảy lên thân thể. . . . . . .

Trong mông lung, Ngô Nham nhìn thấy mấy tủ quần áo khác mở ra, cùng lúc bước ra mấy bác sĩ cùng loại với quái vật trước mắt, đang từ từ đi về hướng cậu . . . . . . .

Khi Ngô Nham tỉnh dậy lần nữa, đã là buổi sáng, bản thân vẫn đang trong phòng bệnh ban đầu của anh trai, quần áo vẫn đầy đủ trên người, tựa hồ đêm hoang *** khủng bố hôm qua chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương . . . . .

(Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.)

Cửa đột ngột mở ra, một bác sĩ tiến vào, đẩy một chiếc xe nhỏ, phía trên bày đầy các loại thuốc bệnh nhân phải uống mỗi ngày, vừa thấy người ngồi trên giường là Ngô Nham, lập tức sửng sốt, hỏi: “Cậu . . . . . .. là ai?”

Ngô Nham lúc này còn đắm chìm trong cơn mộng hoang đường ghê tởm tối qua, nghe thấy câu hỏi mới chậm rãi quay đầu, lúc này đồng tử lập tức co lại, cậu nhận ra, bác sĩ trước mặt này, chính là quái vật đẹp trai ngày hôm qua kia . . . . . . Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Cố Sự Chn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook