Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 240: Anh em (3)

Tam Thiên Lưỡng Giác

09/04/2020

Editor: Nguyetmai

Sau khi ấn nút, cây nến bị lực đẩy của máy bắn đẩy vào trong giá đỡ rỗng ruột, khoảnh khắc này, chỉ nghe thấy một tiếng "Cạch" truyền tới từ bên trong thanh sắt. Sau đó là hai tiếng leng keng, chìa khóa thật sự rơi ra ngoài từ trong giá đỡ.

Phong Bất Giác cất máy bắn, khi nhìn lại vào trong từ một đầu giá đỡ rỗng ruột, thì phát hiện thanh sắt này đã bị kẹt ở giữa, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được, chắc là do cây nến bị kẹt lại ở vị trí chìa khóa trước đó.

Anh khom lưng nhặt chìa khóa từ dưới đất lên, mở bảng chọn, xem giới thiệu vật phẩm:

[Tên: Chìa khóa nhà giam số không]

[Loại hình: Liên quan cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Lập tức biến mất sau khi sử dụng, sau đó cửa phòng giam số không sẽ tự động mở hoặc đóng.]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Tại sao vật phẩm này không bị quy thành vật phẩm tiêu hao? Tôi nghĩ bạn biết đáp án.]

"Ghi chú bây giờ đúng là càng ngày càng điên khùng." Phong Bất Giác nhìn chìa khóa nói: "Game thủ biết thì không cần viết nữa sao? Vậy sau này liệu có xuất hiện ghi chú, viết rằng "Bạn hiểu mà", để tôi tự nghĩ à?"

Phong Bất Giác vừa xỉa xói, vừa đi đến bên cửa. Anh cắm chìa khóa vào lỗ khóa, xoay theo chiều kim đồng hồ. Chỉ nghe một tiếng lách cách, khóa được mở ra, lúc này cửa sắt cũng trượt hơn một tấc theo hướng vào trong nhà giam một cách tự nhiên, Phong Bất Giác thừa cơ kéo cửa ra.

Anh quay đầu lại nhìn căn phòng này, muốn xác nhận xem còn thứ gì có thể lợi dụng nữa không. Cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại trên thanh giá đỡ rỗng ruột kia. Tuy nói, sau thời hạn kỹ năng mười lăm phút trôi qua, thứ đồ chơi này chắc sẽ biến thành hình dáng gỉ sắt như cũ, nhưng ngay cả khi ở trạng thái này, độ cứng của nó vẫn tương đương với ống cờ-lê, điều này có căn cứ thí nghiệm. Do đó, Phong Bất Giác vẫn quyết định sẽ đem theo thanh sắt rỗng ruột mà đoạn giữa đã bị cây nến chặn lại.

[Tên: Giá đỡ rỗng ruột]

[Loại hình: Vũ khí]

[Phẩm chất: Thường]

[Sức tấn công: Khá yếu]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng: Không]

[Ghi chú: Thanh sắt được gỡ từ trên giường.]

Khi nhìn bảng chọn game, trên vật phẩm này còn có một dấu giới hạn. Sự chú ý dừng lại trên đó vài giây, thì sẽ có một ô chữ hiện ra, trong đó viết: [Vật phẩm này đang chịu tác dụng của kỹ năng, sau khi hết thời gian vật phẩm sẽ thay đổi. Nhắc nhở hệ thống: Khi giao dịch vật phẩm này, phải tìm hiểu tình hình trước.]

"Ừm... Nghĩ cũng rất chu đáo." Phong Bất Giác nhìn qua là hiểu ý nghĩa của dòng nhắc nhở này.



Trong game giống như "Khu vui chơi đáng sợ", chắc chắn không chỉ một kỹ năng có thể thay đổi tính chất vật phẩm, đừng nói là phẩm chất, e là kỹ năng thay đổi thuộc tính, ngoại hình, hiệu ứng của vật phẩm cũng tồn tại. Để tránh có người lợi dụng loại kỹ năng này để lừa gạt, bán đi sau khi dùng kỹ năng tạm thời thay đổi vật phẩm, cho nên hệ thống đã cài đặt dòng chữ nhắc nhở rất cẩn thận trên vật phẩm sẽ xảy ra thay đổi này.

"Thanh thép dài hai mét, chắc chắn có thể dùng đến ở một vài nơi nào đó, ví dụ vén cái gì đó, chống gậy nhảy gì đó..." Phong Bất Giác nói với mình như vậy: "Cho dù không có chỗ để dùng, làm vũ khí đánh người cũng không tệ, một tấc dài, một tấc mạnh." Nói là không tệ, nhưng chúng ta đều rất rõ, thật ra tên này đem theo cây gậy này bởi nguyên nhân khác chính là muốn chơi trò học theo bộ dạng con khỉ nào đó.

Phong Bất Giác đi ra khỏi phòng giam, khi qua cửa, nhắc nhở hệ thống lại vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]

[Thoát khỏi căn phòng] trên bảng nhiệm vụ đã được đánh dấu tích, đường nhiệm vụ tiếp theo thuận thế được quét ra: [Tìm kiếm ở tầng hai (2F) dưới lòng đất, mở cánh cửa thông lên tầng trên]

"Hóa ra ở đây là tầng hai dưới lòng đất à?" Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Nói vậy... Chỉ ra khỏi căn phòng khởi đầu này, đã là rất khó rồi... Đúng là hết lòng hết sức, bây giờ phải đột phá cả tầng, lượng giải câu đố này...." Vậy mà trên mặt anh lại hiện lên nụ cười hưng phấn: "Muốn lấy mạng người ta sao!"

Dù là giọng điệu nói chuyện, hay là biểu cảm trên mặt, đều cho thấy nhân vật này rất vui mừng, nhưng lời anh nói lại là ý nghĩa khác...

Sau khi rời khỏi phòng giam, Phong Bất Giác liền nghịch cây gậy, đi vào trong hành lang, miệng vẫn "Ồ ồ" thành tiếng. Hành động đó của anh giống như đứa trẻ nghịch ngợm đang dạo chơi vậy, hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng.

Đoạn hành lang sau khi ra khỏi cửa, hai bên đều không có cửa, trên hành lang cũng trống không, ngoài thiết bị chiếu sáng phía trên thì không có bất cứ thứ gì. Đương nhiên rồi, điều này Phong Bất Giác đã biết sau khi nhìn ra ngoài từ bên trong căn phòng.

Sau khi đi được một đoạn khoảng hơn năm mươi mét, anh mới nhìn thấy cánh cửa của phòng giam khác.

Khu vực trước mắt tổng cộng có sáu phòng giam, trái phải mỗi bên ba phòng, trên cửa sắt còn dùng sơn vẽ số, đây là thứ mà phòng giam số không không có. Bên trái là một, ba, năm. Bên phải là hai, bốn, sáu. Ở giữa cửa phòng giam số hai và số bốn, còn để một cái thùng rác nhựa cao chưa đến một mét, là loại phần đầu không có nắp. Tuy không biết bên trong có thứ gì không, nhưng chí ít bên trong thùng ra không bốc ra mùi tanh tưởi kỳ quái nào đó.

Lại nhìn về phía trước, cách đó không xa, có thể nhìn thấy một cầu thang hướng lên tầng trên.

Phong Bất Giác không vội vàng thử xem những cánh cửa này có mở được hay không, cũng không nhìn vào bên trong căn phòng qua cửa sổ sắt. Sau khi anh nhìn thấy cửa, liền dừng lại chơi trò múa gậy một cách vô nghĩa, và cầm thanh sắt xiêu vẹo trên tay, hai đầu đều không chạm đất, rón rén lại gần. Khi đến gần những cánh cửa này, anh vẫn khom lưng, bước nhanh qua.

Trong phòng giam có gì, hiện tại khó mà xác định được, nhìn qua cửa sổ sắt, hoặc là bị người hoặc vật trong phòng nhìn thấy, khả năng sẽ kích hoạt FLAG kỳ quái nào đó. Cho nên Phong Bất Giác quyết định lặng lẽ mò mẫn đi tới, xem tình hình bậc thang đó.

Anh thuận lợi xuyên qua khu vực sáu cánh cửa, đến dưới cầu thang, men theo bậc đá đi lên trên. Sau khúc vòng thứ nhất, Phong Bất Giác liền nhìn thấy một cánh cửa nhà lao song sắt đen kinh điển. Xuyên qua lan can, có thể nhìn thấy ngay hành lang tầng trên. Bố cục của 1F dưới lòng đất và tầng phía dưới gần như giống nhau, nhưng cầu thang nối 1F thông với mặt đất bên trên, chắc là ở một đầu khác, cũng chính là bên trên phòng giam số không.

Phong Bất Giác kéo song sắt mấy cái, không mở được. Lúc này anh tính kế trong đầu, rút [Hộp lựu đạn không giới hạn] từ trong balo ra.

Loại hình vật phẩm [Hộp lựu đạn không giới hạn] này là "công cụ", nhưng khác với loại công cụ như đèn pin, hộp lựu đạn chỉ sinh ra vật phẩm tiêu hao, chứ không phải nhờ vào hoạt động tiêu hao để sự dụng, cho nên không bị hệ thống cấm sử dụng.

Phong Bất Giác định cố định hộp lựu đạn ở vị trí khóa cửa, xem có thể trực tiếp phá khóa hay không. Kết quả, anh phát hiện không thể lấy lựu đạn cầm tay ra.

...

"Hộp lựu đạn có thể sử dụng, nhưng vật được tạo ra lại không dùng được sao..." Phong Bất Giác lẩm bẩm.

Anh đoán không sai, tuy hộp lựu đạn không bị cấm, nhưng vật phẩm được tạo ra bên trong thuộc "vật phẩm tiêu hao", nên bị hệ thống cấm dẫn tới việc không thể lấy ra.

"Được thôi..." Phong Bất Giác nhún vai, rời khỏi cánh cửa đó.



Anh vốn cũng không ôm ấp kỳ vọng quá lớn với cách đột phá bạo lực này... Khi hết đường xoay xở trong phòng giam số không, anh cũng từng nghĩ sử dụng lựu đạn cầm tay, nhưng nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Nếu như sử dụng lựu đạn loại hình Mark II trong không gian nhỏ hẹp đó, 26% giá trị Hp của anh chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

"Vậy thì, cách mở cửa phòng giam, đi lên 1F dưới lòng đất, nằm trong sáu phòng giam này rồi." Phong Bất Giác lại đi xuống cầu thang, nhìn khu vực giải đáp câu đố trước mặt và nói.

Anh đến bên tường, khẽ buông gậy sắt xuống, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài duỗi thẳng cánh tay. Tiếp đó, lại giữ tư thế này giơ tay cao quá đầu, hình như đang làm nóng cơ thể cho một hoạt động thể lực nào đó.

"Bắt đầu từ đây..." Anh vừa lẩm bẩm, vừa đi đến cửa ra vào phòng giam số sáu. Anh ghé sát vào một cách cẩn thận từng li từng tí, cách khoảng một bước chân, đưa mặt đến trước cửa sổ sắt.

Tia sáng trong hành lang chiếu sáng khung cảnh trong phòng, bố cục trong nhà giam và phòng giam số không về cơ bản là y hệt nhau. Giường, thùng nhựa, đều giống nhau, nhưng có tủ gỗ hay không thì không thể xác nhận được, bởi vì góc đó ở bên cạnh cửa, nằm ở góc chết.

"Ừm... Không có ai...." Phong Bất Giác không nhìn thấy có người trong phòng, anh thử gõ cửa, cửa không mở.

Sau đó, anh lại tiếp tục nhìn vào trong qua cửa sổ sắt ở năm cánh cửa năm, bốn, ba, hai, một, tình hình đều giống y hệt.

Tiếp đó, Phong bất Giác đến bên thùng rác, lấy [Ghế gãy Thập Bát Đồng Nhân (số năm)] ra để ngồi, chuẩn bị kiểm tra kĩ thùng rác.

Trang phục của Phong Bất Giác kèm theo găng tay, phụ kiện của bộ phận này giống như khuôn mặt, có thể hiển thị theo nhu cầu. Bắt đầu từ phó bản này, Phong Bất Giác luôn giữ trạng thái tay trống, lúc này anh cũng như vậy.

Trong thùng rác có vải băng có máu, đĩa nhựa dính thức ăn còn sót lại, và một số đĩa nhựa có dính phân... Rõ ràng, sau khi phạm nhân ăn xong, đã khai phá ra một công dụng khác của đĩa.

Vốn dĩ Phong bất Giác định dùng tay tìm kiếm, nhưng khi anh ngồi xuống nhìn... Hết cách rồi, vẫn phải đổ ra thôi.

Anh cầm thanh sắt tới, rồi lại đổ đồ trong thùng rác ra đất, tiếp đó, anh ngồi lên ghế gãy, dựa thanh sắt lên vai, dùng đầu hướng xuống dưới của thanh sắt bắt đầu gẩy và tìm kiếm rác trên đất. Dù sao thứ đồ chơi này không phải trang bị của mình, làm bẩn cũng chẳng sao cả.

Phong Bất Giác vừa gẩy tìm, vừa suy tư: "Kỳ cục... Trong thùng rác của mỗi căn phòng đều có mùi, nhìn thứ dính trên những cái đĩa nhựa này, khoảng cách thời gian cũng không dài, tại sao trong phòng lại không có người..." Anh ngừng lại một lúc, lẩm bẩm: "Lẽ nào trước đây không lâu họ đều bị đưa đi cùng một lúc?"

Gẩy cả nửa ngày, Phong Bất Giác chỉ tìm thấy vải băng và đĩa nhựa dơ dáy. Sau khi đổ tất cả mọi thứ ra đất mới phát hiện, thật ra những thứ tạp nham và chất lỏng trong thùng rác cũng không nhiều, do đó mới không có mùi quá nặng, chẳng qua nhìn vẫn rất buồn nôn.

Đúng lúc anh chuẩn bị chuyển sự chú ý đi chỗ khác, bỗng nhiên, anh nhìn thấy một thứ đặc biệt. Ít nhất trong thùng rác này, đây là thứ duy nhất có thuộc tính vật phẩm.

[Tên: Răng giả đã qua điêu khắc]

[Loại hình: Liên quan cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Chưa rõ]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Có]

[Ghi chú: Mặt trong răng giả có khắc một số thông tin.]

Phong Bất Giác nhặt chiếc răng giả lên, rồi tiện tay nhặt đoạn vải băng tương đối sạch sẽ lau nó. Sau đó, anh lật lại xem xét tỉ mỉ, quả nhiên nhìn thấy có nhắc nhở có liên quan tới việc giải đố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook