Không Thể Ký Hiệu

Chương 21

Y Đình Mạt Đồng

02/05/2021

31/01/2021

Editor: Nhật Nhật

...

Lúc nhìn thấy Phí Hành Phong, nói thật là Túng Phồn cũng rất bất ngờ, cậu không tài nào nghĩ được là anh ta cũng tới đây. Không phải nói kiểu nam chính như Phí Hành Phong phải bận đến chân không chạm đất, "Đang ở XXX, vừa mới xuống máy bay xong, cảm ơn đã mời" các kiểu chứ? Mặc dù nghe thì có vẻ giống đang chế giễu nhưng đấy chính là suy nghĩ thật sự trong lòng Túng Phồn bây giờ.

"Ôi chao, Hành Phong cũng tới đấy à?" Thang Giai Đóa cũng bất ngờ không kém, Mạc Y không hề nhắc đến chuyện này với bà, nếu không bà đã dặn nhà bếp làm thêm mấy món Phí Hành Phong thích ăn rồi.

Mạc Y tùy tiện đặt cái túi sách trị giá sáu số không của mình qua một bên, cười nói: "Chị nghe nói Bách Vũ không có nhà, sợ Tiểu Phồn không có người nói chuyện cùng, nên kéo Hành Phong đi cùng, để thằng bé tới tiếp chuyện."

Mạc Y biết chứng tăng tiết pheromone của con trai mình sẽ khiến omega xung quanh cảm thấy không thoải mái, nhưng Thang Giai đóa cũng biết tình huống của thằng bé nên sẽ không thành vấn đề lắm. Chờ lát nữa thì để Phí hành Phong ngồi xa một chút, thuần túy làm bạn cùng ăn là được, ăn nhiều nói ít, như vậy thì sẽ không quá ảnh hưởng đến những người khác. Hơn nữa, hôm qua có nghe con gái nói, con trai nhà bà đang hợp tác với Túng Phồn, tuy là không thấy thằng bé kể gì, những dẫn theo tiếp chuyện cũng khá thích hợp.

Thang Giai Đóa vui vẻ nói: "Hành Phong tới thật đúng lúc, vừa nãy dì còn đang nói với Tiểu Phồn, không có người nào đồng trang lứa trò chuyện cùng, sợ thằng bé sẽ thấy tẻ nhạt."

Túng Phồn lại chào hỏi Mạc Y.

Phí Hành Phong và Hứa Bách Vũ là bạn tốt với nhau, nên cũng khá quen thân với Thang Giai Đóa, không cần người nhà họ Hứa phải cố ý tiếp chuyện, lúc chào hỏi với Trình Tịnh, đối phương cũng tỏ ra rất là lễ phép, đứng cách mọi người một khoảng đủ xa, cố gắng không để tin tức tố của mình ảnh hưởng đến người khác.

"Đã lấy số đo xong rồi à?" Mạc Y liếc mắt nhìn mấy con số Túng Phồn ghi lại trêи sổ, không phải cái nào bà cũng hiểu, nhưng nhìn qua thôi đã thấy rất chi tiết rồi.

"Sắp xong rồi." Thang Giai Đóa đáp.

"Vốn cũng định đặt làm cho Tiểu Thiên một cái, nhưng mà con bé gần đây có hơi bận, không rút ra được tí thời gian nào để lấy số đo." Mạc Y cực chẳng đã nói, ánh mắt vẫn đang nhìn Túng Phồn.

Hôm nay Túng Phồn ăn mặc rất đơn giản, nếu nhất định phải nói là có cái gì khác so với lần trước thì chính là trêи cổ tay có thêm một chiếc đồng hồ mà thôi, còn là kiểu từ hai năm trước, Mạc Y đoán cái đó là do Trình Tịnh mua cho Túng Phồn từ trước.

Đo xong nốt mấy thông số cuối cùng, nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, mấy người bọn họ lại di chuyển đến phòng ăn.

Trong phòng ăn của nhà họ Hứa có bày một chiếc bàn dài rất lớn, là cái loại lớn mà có thể để mười mấy người cùng lúc ngồi dùng bữa, quả thực thích hợp cho nhưng bữa tiệc gia đình có đông người tham dự.

Không có người ngoài cho nên mọi người cũng ngồi khá tùy ý, không có để ý quá nhiều đến vị trí nọ kia. Thang Giai Đóa ngồi ở ghế chủ, Mạc Y và Trình Tịnh phân ra ngồi ở hai bên của bà. Mà Phí Hành Phong thì lại ngồi cách Mạc Y những ba ghế.

Lúc Túng Phồn rửa tay xong đi ra thì lập tức trông thấy dáng vẻ trông như bị "Cô lập" này của Phí Hành Phong.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mẹ với các dì có việc gì đó muốn nói riêng với nhau nên cũng tự nhiên kéo chiếc ghế ở đối diện với Phí Hành Phong ra, tránh cho hắn ta khỏi thảm cảnh bị hắt hủi.

Phí Hành Phong ngẩng đầu nhìn cậu. Túng Phồn không rõ lắm ánh mắt của anh ta là ý gì, dù sao thức ăn đều được tính theo đầu người, không đến nông nỗi ngồi xa thì không có cái ăn.

Mạc Y cũng sửng sốt mất mấy giây, sau đó đánh mắt, cùng Thang Giai Đóa nhìn nhau một cái, xong cả hai cũng không nói gì. Trình Tịnh để ý thấy ánh mắt của hai người, hoài nghi nhìn bọn họ, nhưng hai người họ chỉ cười cười rồi cùng bà bắt chuyện.

Bữa trưa ở nhà họ Hứa vô cùng phong phú, món sườn heo cháy tỏi ăn cực ngon, Túng Phồn thật sự muốn lao xuống bếp học trộm công thức đáu của đầu bếp, nhưng lại không biết có nên hay là không.

Bên phía mẹ trò truyện rất rôm rả, Túng Phồn cảm thấy nếu mình không nói gì với Phí Hành Phong thì có hơi ngại cho nên bèn chủ động tìm đề tài: "Ngày hôm nay không bận sao?"

"Cũng được." Lúc Túng Phồn kéo cái ghế ở đối diện hắn ra, Phí Hành Phong quả thực là không thể ngờ tới, lại nghĩ đến lúc trước mình ngồi cạnh Túng Phồn quãng thời gian dài như vậy cũng không thấy cậu có phản ứng gì thì cũng bình thường lại: "Cậu hôm nay xin nghỉ à?"

"Không, nhân lúc nghỉ trưa tôi qua đây một chuyến thôi, lát nữa sẽ về đi làm tiếp." Có thể về muộn chút, nhưng không thể xin nghỉ được, đơn hàng của hôm nay rất nhiều, buổi tối cậu còn định phát livestream nữa.



"Thế lát nữa tôi đưa cậu về." Phí Hành Phong chủ động nói.

Có xe miễn phí mà lại không đi à? Làm gì có chuyện ấy, dù sao cậu cũng chưa được lấy lương, đi nhờ xe một chuyến cũng không có vấn đề gì, không đi ké thì phí.

"Được." Túng Phồn tiếp tục tìm đề tài, "Bao giờ Tống Hưởng sẽ chính thức vào đoàn phim?"

"Tháng sau."

"Lớp học diễn xuất của cậu ta thế nào rồi?" Túng Phồn vừa gặm sườn nướng vừa nói, nước sốt dính cả lên khóe miệng.

Phí Hành Phong nhìn Túng Phồn ăn không ngừng miệng cùng nốt ruồi son bên môi cậu, không hiểu sao đột nhiên cũng cảm thấy thèm ăn. Hắn học theo cách của Túng Phồn, trực tiếp dùng tay cầm miếng sườn lên gặm: "Không rõ lắm, chương trình học của cậu ta là do Thiên Lang sắp xếp và theo dõi. Cậu có vẻ rất quan tâm đến cậu ta."

"Anh nói thế mà không thấy thừa hả?" Túng Phồn liếc mắt nhìn đối phương, tuy là cái người này trước đó là cơm cha áo mẹ của cậu thật, nhưng mà bây giờ công việc đã xong xuôi cả rồi, tiền đã trao cháo đã múc, đối phương lại còn nợ cậu một lần, thấy thế nào thì cũng không cần quá khiêm tốn làm gì, tuy là trước kia cậu cũng không khiêm tốn gì cho cam, "Cậu ta là người đầu tiên mà tôi làm thiết kế tạo hình cho đấy. Tôi còn đang hi vọng cậu ta biểu hiện tốt một chút, sau này còn mời chào khách hàng cho mình kìa."

Cái này chỉ là một phần, phần còn lại là do sự tôn trọng mà Túng Phồn dành cho ước mơ của Tống Hưởng. Đây là cơ hội mà hiếm lắm Tống Hưởng mới có được, nếu phía phòng làm việc có thể coi trọng hơn một chút thì không chừng Tống Hưởng sẽ càng tiến bộ nhiều hơn trước. Cái này Túng Phồn cảm thấy không cần nói với Phí Hành Phong, làm công chính trong bộ tiểu thuyết này, nói với anh ta về sự chăm chỉ nỗ lực thì có khác gì đang nói về tài năng với một thiên tài chứ. Người ta trời sinh đã như vậy rồi, nói nhiều chính là lãng phí thời gian của người ta.

Phí Hành Phong coi như chấp nhận cái lý do này, nói: "Điều kiện ngoại hình của Tống Hưởng khá tốt, phòng làm việc cũng đã tìm thầy giáo cho cậu ta rồi, còn cái tật xấu dễ căng thẳng kia thì phải để cậu ta tự mình tìm cách thay đổi, cái này người ngoài khó mà giúp được. Tôi cũng mong cậu ta có thể phát huy thật tốt, như vậy danh tiếng của phòng làm việc trong giới cũng sẽ tăng lên, nhưng mà vẫn không thể gò ép quá mức, như vậy sẽ tạo áp lực cho Tống Hưởng, có khi còn phản tác dụng.

Lời này nói không sai. Túng Phồn rõ cách dạy học như nhồi vịt, bắt ép Tống Hưởng phải nỗ lực không phải cách làm hay: "Vậy anh làm tiền bối trong nghề, có kinh nghiệm, còn là sếp của Tống Hưởng, có thể chia sẽ một ít kinh nghiệm của mình cho cậu ấy, có tác dụng hay không thì chưa nhắc tới nhưng mà có thể cổ vũ về mặt tinh thần đã là tốt rồi."

Phí Hành Phong ngẫm nghĩ một chút, nói: "Tôi sẽ dành thời gian để xem xét về việc này."

Mạc Y ở bên kia nhìn thì như đang chuyên tâm trò chuyện với Thang Giai Đóa và Trình Tịnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn để ý đến bên Phí Hành Phong và Túng Phồn.

Đối với bà mà nói, con trai mình có thể nói nhiều như vậy với người ngoài thực sự là một chuyện quá hiếm thấy. Đứa con trai này của bà từ nhỏ đã ít nói, với người nhà thì còn có thể nói thêm đôi ba câu, còn đối với người ngoài, nếu thực sự không cần thiết thì đúng là một chữ đáng giá ngàn vàng, đừng nói là sau khi mắc phải chứng bệnh kia, thằng bé càng lúc càng ít tiếp xúc với người khác, hơn nữa mấy năm qua cũng không nghe nói con trai mình có quen thêm người bạn mới nào. Nhìn thấy Phí hành Phong trò chuyện với Túng Phồn, bà quả thực là vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng phát hiện dường như chứng bệnh của con trai hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Túng Phồn, phải biết, cho dù có là beta cũng chưa từng có ai có thể nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái với con trai bà như Túng Phồn đâu.

Bà nhớ lại mối quan hệ trước đây của con trai mình với Túng Phồn, rõ ràng hai người đều không có giao lưu gì với nhau, chỉ có thỉnh thoảng gặp mặt trong các bữa tiệc rượu xã giao, trừ chào hỏi theo phép lịch sự thông thường thì chưa bao giờ thấy thằng bé nói thêm với Túng Phồn lấy nửa câu, giống như hai người trời sinh đã không hợp với nhau vậy. Không nghĩ tới Túng Phồn chỉ bỏ nhà đi có một lần, thế mà lại có thể nói chuyện với con trai nhà mình, thật sự không biết phải lý giải chuyện này như thế nào nữa.

Dì giúp việc bưng canh nấm truffle cải thảo mới làm xong lên, lúc đưa cho Túng Phồn thì không cẩn thận đụng vào cánh tay cậu một cái.

"Au..." Túng phồn nhỏ giọng xuýt xoa, Trình Tịnh ngồi bên kia không nghe thấy được, ngay cả dì giúp việc vừa mới mang canh lên cũng không để ý tới, nhưng Phí Hành Phong lại nghe thấy.

"Tay cậu bị sao vậy?"

Túng Phồn cười cười, không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Không cẩn thận vị va vào thôi, không có chuyện gì."

Trình Tịnh nghe cậu nói như vậy thì sốt ruột đứng lên, kéo cánh tay Túng Phồn hỏi: "Tay con bị va chỗ nào, sao lại bất cẩn như vậy?"

"Không sao đâu mẹ." Túng Phồn vừa bị Trình Tịnh kéo một cái, đã không nhịn được khẽ cau mày.

Trình Tịnh thấy cậu như vậy thì vội kéo ống tay áo của cậu lên phía trêи, thấy chỗ khuỷu tay của cậu bị bầm xanh cả một mảng lớn, trêи cánh tay nhỏ cũng bị trầy xước không ít. Mới đầu Trịnh Tịnh còn cảm thấy là mình quan tâm hơi quá, dù sao cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra, mong nhớ suốt bao năm không được gặp mặt, cho dù con trai chỉ bị chạm nhẹ vào đâu một cái thôi bà đã đau lòng muốn chết rồi. Nhưng mà sau khi trông thấy vết thương trêи tay Túng Phồn, bà lại thầm cảm thấy may mà bà kiên quyết muốn nhìn: "Này là sao? Con đánh nhau với người ta à?"

Tiệm may Chân Mỹ Lệ bà có tới rồi, có hơi nhỏ một chút nhưng tủ giá đều được làm rất chắc chắn, không đến nỗi đột nhiên ngã đổ, đập lên người Túng Phồn được. Mà nếu do Túng Phồn không cẩn thận bị ngã thật thì lẽ ra cả tay cả đầu gối đều phải bị thương mới đúng. Cho nên vết thương này nói là bị va vào thì không đúng, quá bất hợp lý.

Mạc Y và Thang Giai Đóa cũng nhìn thấy.

Mạc Y: "Đụng kiểu gì mà lại thành như vậy được? Có bị thương đến xương không?"



"Cái đứa nhỏ này, bị thương mà không chịu nói một tiếng, dì ơi, dì tìm chai rượu thuốc trong nhà mang ra đây, cho Túng phồn xoa vết bầm."

Mẹ đã phát hiện ra rồi nên Túng Phồn cảm thấy có giấu nữa cũng chẳng để làm gì, bèn kể lại chuyện hôm qua Túng Lãng tới tìm mình cho bà nghe.

Thang Giai Đóa và Mạc Y nghe được thì đều vô cùng kinh ngạc, con riêng mà lại dám tìm tới tận cửa đánh người? Muốn lật trời hay gì!

Trình Tịnh tức đến độ muốn đập đồ, nhưng mà đây không phải nhà mình nên chỉ đành cố kiềm chế cơn giận.

"Không có chuyện gì, cậu ta cũng không chiếm được chỗ tốt." Túng Phồn cười cười nói.

"Đầu óc mấy người nhà họ Túng đúng là có vấn đề, không sợ bị người khác phỉ nhổ sao?" Thang Giai Đóa thật sự là không tài nào hiểu nổi, đứa con riêng kia khiêu khích Túng Phồn thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám ra tay đánh người.

Sắc mặt Mạc Y cũng lạnh xuống, bà và Thang Giai Đóa đều là chị em tốt của Trình Tịnh, cho dù Trình Tịnh không còn dính dáng gì đến vòng xã giao này nữa, nhưng nhà họ Túng nhìn ở mặt mũi hai người cũng thận trọng hơn một chút, coi như là nể mặt nhau, không ngờ suy nghĩ của bà về người nhà họ Túng trước giờ vẫn tốt hơn thực tế nhiều lắm.

"Mẹ, mẹ đừng tức giận." Túng Phồn an ủi Trình Tịnh, "Có lẽ Túng Lãng cũng không muốn để ba biết con đang ở đâu nên mới tự mình tới cửa. Nếu cậu ta lại tới kiếm chuyện nữa, chọc tới ba thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào."

Ở đây còn có người ngoài nên Túng Phồn mới tạm gọi một tiếng "Ba", nếu không cậu đã gọi thẳng cả tên cả họ của ông ta ra rồi.

Bây giờ Trình Tịnh cảm thấy có tìm ai che chở cho Túng Phồn cũng là vô dụng, một đứa con riêng mà còn dám lớn lối như vậy, nếu Túng Phồn ở lại đây thì làm sao có thể an toàn được? Bà vẫn nên dẫn Túng Phồn đi cùng mình thì hơn, cho dù mới đầu có thể thấy không quen nhưng so với ở lại đây để người ta bắt nạt thì vẫn tốt hơn nhiều.

Vốn bầu không khí trêи bàn ăn cong đang rất thoải mái, qua chuyện này lại trở nên u ám hơn không ít.

Đáng lý, Mạc Y có thể nhờ người chuyển lời, để nhà họ Túng hành xử khiêm tốn hơn một chút, nói thế nào thì nói Túng Phồn cũng là bạn của con trai bà, nhưng thực ra bây giờ bà cũng không xác định được nếu mình làm như vậy đối với Túng Phồn là tốt hay là xấu, nhà họ Túng sẽ nể mặt nể mũi bà mà cư xử cẩn trọng hơn, hay sẽ vin vào điểm này mà đòi hỏi lợi ích cho bọn họ.

Sau khi ăn xong, Túng Phồn phải quay về tiệm đi làm, Phí Hành Phong ra cửa đưa cậu trở về. Đúng lúc Mạc Y và Thang Giai Đóa đều muốn nói chuyện tâm sự với Trình Tịnh bèn nói hai người cứ đi trước. Mà trong lòng Mạc Y vẫn có cảm giác hoài nghi, bà tính để buổi tối gọi con trai về nhà một hôm rồi lúc đó sẽ hỏi thằng bé sau.

Vào mùa này, ngồi trong ô tô đã không cần mở điều hòa nữa rồi, chỉ cần hơi hé cửa sổ xe xuống một chút là sẽ có gió trời thổi tới, không quá nóng cũng không quá lạnh, vô cùng thoải mái. Túng Phồn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, mai mốt mà có tiền cậu mua một chiếc xe trả góp cũng được lắm, hôm nào trời đẹp như vầy có thể lái xe một vòng ra ngoài hóng gió, đây là chuyện sảng kɧօáϊ biết dường nào chứ.

"Có muốn tôi đưa cậu đi mua trà sữa không?" Nói xong lời này, Phí Hành Phong lại bổ sung thêm một câu, "Tôi mời."

Túng Phồn quay đầu lại, chớp chớp mắt với đối phương: "Sao nào? Thông cảm cho tôi à?"

Phí Hành Phong lắc đầu: "Cũng không hẳn. Đúng là trong tình yêu giữa A và O, xác suất xuất hiện người vô tránh nhiệm như ba cậu khá là ít, nhưng nếu là tình yêu giữa hai beta thì chuyện như vậy thực sự không phải là hiếm, con riêng tôi cũng đã gặp không ít, có nhiều khi còn rắc rối ầm ĩ hơn cả chuyện của cậu nữa."

Hiện tại Túng Phồn đã ra ngoài tự lập, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân không cần ngửa tay xin tiền ba mẹ nữa, hắn vẫn rất tán thành cách làm của Túng Phồn.

Túng Phồn cười khẽ: "Thực ra trong nhà có con riêng hay không tôi cũng không có bận tâm lắm, chỉ là đột nhiên phát hiện ra bản thân đánh không lại người ta thì thấy có hơi buồn lòng thôi."

Trong đôi mắt bình tĩnh của Phí Hành Phong hiện lên mấy phần khó hiểu, thật sự không ngờ Túng Phồn lại đang nghĩ đến cái này: "Tôi có thể tìm nhà họ Túng nói chuyện, coi như trả ơn cậu chuyện lần trước."

Túng Phồn lập tức cự tuyệt không chút do dự: "Đừng đừng đừng, ân tình của anh so với Túng Lãng thì đáng giá hơn nhiều, đừng có tùy tiện bảo tôi lấy ra dùng. Nếu Túng Lãng lại tới gây sự, tôi còn có hàng xóm láng giềng giúp đỡ, cùng lắm thì vẫn còn có bảo vệ tiểu khu nữa. Cái đó cứ giữ lại cho tôi đi, đợi khi nào thực sự cần hãy dùng đến."

Phí Hành Phong nghĩ một chút, không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Thế còn đi mua trà sữa nữa không?"

"Anh Phí đã có lòng muốn mời, vậy tôi sẽ không từ chối." Cậu đang bị thương đây, đúng là rất cần một ly trà sữa an ủi tinh thần thì mới có thể nhanh chóng khỏe lại được.

Chờ hai người mua xong trà sữa quay về tiệm may Chân Mỹ Lệ, Túng phồn lập tức thấy một chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cửa tiệm, xung quanh tụ tập không ít người. Cảm giác có chuyện xảy ra, cậu nhanh chóng xuống xe, đẩy đám đông ra vọt vào.

Bên trong, cảnh sát đang hỏi chuyện dì Chân, mà cánh cửa thủy tinh bên ngoài tiệm thì đã bị đập bể tan tành, rõ ràng là có người cố ý đến gây sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Ký Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook