Không Thể Không Yêu Ta

Chương 30: Chương 30

Yêu Là Duy Nhất

03/10/2016

Ma lực

Tỉnh lại trong hương cỏ thơm và tiếng chim kêu, bắt đầu một ngày mới, ai, ngày tháng như vậy thật sự khoái hoạt như thần tiên a!

Nếu có cố gắng ngồi dưới thác nước cũng chỉ là phí công, thì ta không lãng phí mỹ cảnh trước mắt nữa!

Thật sự rất thích loại cây này, tuy hình dáng của nó rất khó nhìn, nhưng cành nghiêng của nó gần như mọc cao hơn mặt nước một mét là nơi thích hợp nhất cho ta nghỉ ngơi.

Lười biếng dựa nghiêng trên thân cây, từ trên cao nhìn xuống bóng đổ trên mặt nước, “Thật xinh đẹp a! Làm sao có thể khiến một nam nhân lớn lên thông minh đến thế này chứ! Thật là phạm tội mà!”

Thầm thì phun ra mấy câu tự luyến, tựa hồ có chút lý giải được tại sao họ luôn muốn ôm ta.

Không muốn không muốn! ! !

Lắc đầu vẫy đi gương mặt đột nhiên hiện lên trong đầu, ta có chút chán nản vung tay ra chiêu với bóng nước, “Đến!”

Không biết ma pháp ở thế giời này có phải cũng tồn tại giống vậy không?

Thoáng chốc, một mạt ba động dị thường xẹt qua đầu ta, ta cảm thấy bản thân có thể làm được.

Bàn tay vô ý thức vươn ra năm ngón hơi cong lại, lực chú ý tập trung trên một chỗ cố định ở mặt nước, tưởng tượng ra cảnh một hoa nước ngoan ngoãn dâng lên rồi rơi vào trong năm ngón tay hơi cong của ta.

Giây tiếp theo, mặt nước bình lặn hơi nhô lên, một quả cầu nước lớn như một nắm tay tách khỏi mặt nước, chậm rãi di chuyển về hướng bàn tay ta.

Thành công rồi? Tinh thần vừa thả lỏng, quả cầu nước đó lập tức mất đi hình dáng rơi thẳng xuống, tạo nên gợn lăn tăn…….

Ta vô ý thức đưa lòng bàn tay di chuyển đến trước mắt, nhịn không được bỏ ngón tay vào trong miệng, hàm răng dùng sức cắn xuống…….

“Đau!” Ta nhảy dựng lên, lắc lắc ngón tay dính dấu răng.

Làm sao có thể, làm sao có thể thật sự làm được?

Nhịn không được lại thử một lần, vẫn là thành công!

Lần này ta cố gắng khắc chế sự hưng phấn của mình, cầm quả cầu nước trong lòng bàn tay, không ngừng thử biến hóa nó thành đủ hình dạng, quả thật một chút cũng không khó khăn!

Cho đến mười lăm phút sau đầu ta đau muốn nứt rồi lảo đảo ngã xuống nước……

Cái gì chứ! Thì ra cũng có giới hạn thời gian! ! ! Lần nữa tỉnh lại, đã là tịch dương xế chiều, cả khu rừng phủ lên màu ráng vàng xế chiều.

Cũng may ta ở trong nước không cần hít thở, nếu không không phải vừa rồi đã bị dìm chết rồi sao? Phiền muộn trầm vào nước, dùng đạn chỉ thần thông mới nắm vững được bắn ngất hai con cá trong đàn cá bơi ngang người ta, ta biết ta đã giải quyết được vấn đề cơm ăn của mình rồi.

Dùng đá lửa lấy trong chiếc nhẫn, và một chút vật phẩm để nhóm lửa, ta quyết định ngày mai đi tìm trái cây dại để ăn, ngày ngày ăn cá, cảm thấy toàn thân ta giờ cũng đầy mùi tanh luôn rồi!

Nhàn tản híp mắt lại, vô ý thức chuyển mục quang lên dòng thác, đột nhiên bị một thứ không nên xuất hiện ở đó thu hút toàn bộ tâm trí___ đó giống như, là một con người?

Thác nước không cao lắm, đợi khi ta chú ý thấy, thì người ít nhất đã rơi được nửa quãng đường, ta chỉ kịp la lớn một tiếng. “Định.”! Tốc độ trọng lực rơi xuống của người đó giảm bớt, với một lực đạo khá an toàn rơi vào trong đàm nước.

Không kịp để tâm đến đầu đau vì đã khống chế một diện tích nước khá lớn, ta lập tức nhảy xuống nước, kéo người không biết đã chìm trong nước bao lâu lên bờ.

Cũng may cũng may, còn chưa chết! Nếu không không phải sẽ phá hoại phong cảnh tốt đẹp ở nơi này sao? Cơ mà___ người này gặp phải chuyện gì vậy? Ta xem thử: Ngô, vũ khí bén như đao kiếm tạo thành mười bảy mười tám vết thương, trong đó vết kiếm nghiêng ở sau lưng là khá sâu, kéo dài từ vai trái đến thắt lưng phải, xem ra là do một người thuận tay trái gây ra. Những cái khác thì không có gì, nhiều lắm cũng chỉ là làn da ngâm trong nước quá lâu có chút nhăn nheo, đầu và chân bị đá ở chỗ nước cạn cắt trúng. Sau đó chính là điều chí mạng nhất____ hắn trúng độc!

Lần đầu tiên ta nhìn thấy mái tóc vàng xinh đẹp đến thế ở thế giới này, tựa như từng sợi dương quang tỉ mỉ dệt thành một màu vàng đậm, ẩm ướt dán sát vào mặt hắn, men theo từng góc cạnh, ngũ quan tuấn lãng, đôi môi ngậm chặt cho thấy hắn chắc là một nam nhân rất quyết đoán, nếu như không phải vì trúng độc mà trở nên tím thẫm, thì chắc sẽ có màu hồng nhạt như máu đi?



Làn da màu lúa mạch, đây là làn da khỏe mạnh chỉ khi thường xuyên vận động dưới mặt trời mới có thể có. Không giống ta, rõ ràng nên là một người da vàng, nhưng làn da trên người lại trắng bệch không có chút huyết sắc, lẽ nào có quan hệ với việc mẫu thân của Doãn Ân là người da trắng? (Đây là Tư Nại Khắc ngẫu nhiên nhắc tới, trên thực tế, Doãn Ân chưa từng gặp qua mẹ của y.)

Bờ vai dày rộng, hai tay chắc khỏe thon dài, thân hình cao tráng hữu lực, nhưng không có loại da thịt quá khoa trương, xem ra là bộ dáng rất tạo cảm giác an toàn…

Ngô, hình như không đúng ở đâu…….

Xử lý xong vết thương và giải độc cho hắn, ta ngốc ngốc ngồi một bên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Rốt cuộc là thế nào?

Hắn bị thương đúng không? Ta xử lý vết thương đúng không? Cho nên ta thoát y phục của hắn đúng không? Sau khi xử lý xong vết thương, hắn không thể mặc y phục ẩm ướt đúng không? Cho nên hiện tại hắn *** nằm trên y phục của ta, không sai lầm đi!

Đúng là không có gì sai lầm, vậy chỗ nào không đúng?

Ta khổ sở suy nghĩ, nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Bỏ đi, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, ta lấy một chiếc y phục từ trong chiếc nhẫn ra phủ lên người hắn, khi ta tỉ mỉ đắp vì sợ hắn bị lạnh, ta đã nghĩ ra chỗ nào không đúng rồi!

Vừa rồi, khi ta nhìn thân thể hắn như vậy, hình như, ta có phát si tâm a…… a! ! ! Ta nhảy lên chạy về bờ hồ, vốc nước lên tạt vào mặt, muốn dội tắt nhiệt độ nóng bỏng trên mặt mình.

Không có, ta không có, không có không có không có! Ta phủ định hành vi vừa rồi của mình, phủ định cách nghĩ trong thoáng chốc của mình, từ từ bình ổn xuống. Sau kinh nghiệm trải qua bao nhiêu chuyện, cảm tình đối với ta mà nói, đã là một sợi thòng lọng, vô luận ta có thuyết phục bản thân nói nó không phải như thế, nhưng vô luận thân thể hay là tâm lý, đều đã sản sinh ra cơ chế bảo hộ tự động trốn tránh rất nghiêm trọng.

Ai cần để tâm ngươi có thật tâm không, cứ cách xa ta ra một chút! Ta như thế này, còn có thể nói chuyện tình cảm với ai được nữa? Tư Nại Khắc thì không giống vậy, hắc là ca ca, là nô bộc, là bảo tiêu, quan trọng nhất chính là, hắn chỉ tồn tại trong sinh mạng của ta có ba tháng, ba tháng qua đi, thì giống như gió thổi qua cây, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, cho nên đối với hắn, ta có thể khóc có thể nháo có thể cười thậm chí có thể nửa thật nửa giả trêu chọc hắn, nhưng đổi lại là người khác…….

Không được! Tuyệt đối không được! ! ! Phân định tâm tình rạch ròi, tự nhiên cũng đối với cái bệnh mê tuấn lãng này cách xa một chút, đã có điệu bộ nhất kiến chung tình, vậy thì nên cẩn thận đừng để lại bị kéo vào cạm bẩy lâu ngày sinh tình vẫn tốt hơn.

Một lần nữa bị tiếng chim kêu đánh thức, ta thư giãn tứ chi, thoát hết tất cả y sam trên người chuẩn bị thoải mái tắm một cái, đột nhiên nhớ tới còn có một người không biết khi nào sẽ tỉnh lại ở đây, ta mang đơn y cuối cùng vừa mới cởi ra cột vòng ở thắt lưng, tránh để có thể bị lúng túng.

Từ sau lần trước bị Tuyết Vô Tình thương tổn, ta vẫn luôn bận một thân tố bạch, từ trong ra ngoài tuyệt đối không có màu sắc nào khác.

Nếu như làm người không thể làm một người đơn thuần trung hậu, vậy thì ít nhất trong phạm vi có thể, ta chỉ truy cầu một chút cảm giác tự lừa mình dối người mà thôi.

Chỉ lo hưởng thụ làn nước mát lạnh, ta đã bỏ qua đôi mắt không biết đã tỉnh táo lại bao lâu ở sau lưng.

Cái đầu tóc dài gần như chạm đất này, vẫn luôn là cái thứ khiến ta đau đầu nhức óc. Cắt đi, thì lại có chút tiếc nuối, không cắt, mỗi lần ở trong nước, mớ tóc này luôn bất giác quấn lấy tay chân ta, tuy cũng rất hưởng thụ khi ở trên bờ, mớ tóc mát lạnh này xõa trên làn da xích lõa mịn màng trơn láng, nhưng khi phải gội đầu, ta vẫn thật sự là khóc không ra nước mắt.

Đứng ở nơi nước cao tới thắt lưng, ta liên tục vuốt thẳng mái tóc, sau đó khi nó hoàn toàn xuông thẳng thì biến nó thành cái đuôi gỗ, đó là cách duy nhất khiến nó không thể cản trở hình thái chơi đùa trong nước của ta.

Mặt trời dâng lên đằng đông, kim quang chói lọi.

Trong mảnh thiên địa nhỏ bé này chỉ có thể thấy được dương quang vào sáng sớm và hoàng hôn, vì nguyên nhân địa thế, thái dương hơi nghiêng về hướng tây mấy phần, nên bị đỉnh núi cao hoàn toàn che kín. Khi mặt trời treo giữa trời, thác nước vẫn in bóng núi, và táng cây um tùm chằng chịt không để lộ một kẽ hở nào, ánh mặt trời cường liệt hoàn toàn bị chắn ngoài rừng cây.

Được tắm trong ánh mặt trời như vậy khiến ta cảm thấy độ ấm đã lâu không có được, không giống với độ ấm của con người, độ ấm này khiến lòng người ta dần dần ấm áp hơn.

Cứ như vậy đứng trong nước, ta nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời, cảm nhận nhiệt độ của dương quang và sự mát lạnh của nước, cảm giác này, có thể khiến ta quên hết phiền não và thống khổ của quá khứ.

Khi mặt trời bị vách núi che mất, ta thở dài dễ chịu, đi tới chỗ nước sâu, toàn tâm trí đều đặt vào làn nước mát.

Ta sở dĩ chán ghét máu, là vì trước giờ ta đều không cho rằng mình đang sống, dịch thể mang theo nhiệt độ đó, sẽ khiến ta cảm thấy bản thân không hề hoàn mỹ.

Ta thuộc về hàn băng, băng lạnh, cô độc, âm u….. đây mới là đại từ dành cho ta, trên người ta, không nên có thứ thuộc về hơi ấm, cho nên, ta ghét máu của mình.

Cũng chính là vì như thế, nên hơi ấm có thể khiến ta cảm nhận được sự tồn tại của mình, mới có thể khiến ta khát cầu……..

Bỏ đi bỏ đi, trong số mạng nếu có thì tất có, còn nếu đã không có thì không cần cưỡng cầu, có được là may mắn của ta, không có được là số mệnh của ta…….



Nói như vậy đúng là không sai, nhưng có thể thật sự nhìn thông mới đáng nói…….

Lười biếng dựa vào thân cây mà ta thích dùng để ngủ nhất, ta còn đang nghĩ: Nếu như thật sự có thể tìm được hơi ấm đó, có phải là, ta cũng sẽ không còn ghét máu của mình nữa không……

Vì tất cả vết thương đều đã xử lý tốt, ta cũng lười đi tìm thảo dược nấu thuốc cho hắn, dù sao ta cũng không phải là người vạn năng, tìm được thì tốt, vạn nhất quơ trúng độc thảo gì đó đem đi nấu, đến cuối cùng hắn tắt thở, vậy không phải sẽ lãng phí hết nỗ lực hai ngày nay của ta sao?

Bệnh của hắn đại khái là do mất máu quá nhiều, tròn một ngày không tỉnh lại, khi màn đêm sắp buông xuống, ta phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn có hơi thấp.

“Mất máu quá nhiều mà thôi, độc cũng đã giải rồi, thân thể làm sao lại lạnh đến mức độ này?” Ta thầm thì lẩm bẩm, đổi dược tốt cho hắn, sau khi suy nghĩ trái phải, vẫn là cắn răng thoát đi tất cả y vật, đem thân thể ấm áp dựa vào vòng tay hắn, dán chặt vào ***g ngực hắn, cảm nhận được hơi mát từ lòng bàn tay, trên mặt, ta thầm thì tự nói: “Kỳ quái, loại nhiệt độ máu này, vậy mà có một ngày có thể dùng để cứu người khác? Cầu mong ngươi vạn lần đừng tỉnh dậy trước ta, ngươi cũng không muốn vừa tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đang ôm một nam nhân đi……”

Cảm giác khi tỉnh lại trong lòng người khác thật rất kỳ quái, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, sẽ có một cảm giác nhịp tim đập của mình sẽ dần dần cộng hưởng với nó. Trừ việc nhanh chóng rời khỏi thân thể đã ấm lên đó, ta không nghĩ ra phương pháp nào nữa.

Khi ở cùng Tuyết Vô Tình, hắn trước giờ luôn dậy sớm hơn ta, đây đại khái cũng là một thủ đoạn hắn bảo hộ ta đi, rõ ràng biết sẽ thương tổn ta, thì hà tất phải để ta ghi nhớ hơi ấm của hắn, nhưng một phần nào đó, ta vẫn tán thưởng hắn, bất quá điều này không biểu thị ta sẽ nhẹ tay khi ở Phụng Duyệt.

Kẻ tổn thương ta, ta có thể tha thứ. Tại sao? Đương nhiên là vì ta nhất định khiến kẻ đó đau gấp bội lần!

Ngâm trong nước nửa ngày ngồi liệt kê công sự, đến khi cảm thấy ngũ tạng đều kháng nghị ta mới nhớ ra còn có một người bệnh.

Không phải đi…… ta thế nhưng đã bỏ quên hắn hai ngày trời, từ khi ta kéo hắn ra khỏi nước thì đã có gần hai ngày hắn không ăn không uống, hắn không phải sẽ trở thành người thực vật đi?

Vội vàng nhảy khỏi nước, ta tìm kiếm trái cây dại để đối phó với cơn đói của mình.

Nhìn hắn nửa ngày, ta mới bất đắc dĩ than dài, được thôi, bất kể ngươi có thể sẽ biến thành người thực vật không, việc hấp thụ nước vẫn là chuyện vô cùng thiết yếu đúng không? Thật là phiền phức!

Ta cắn một miếng trái cây thật lớn, tựa như phát tiết mà cố sức nhai, nhưng lại cẩn thận giữ lại dịch nước trong miệng, cúi người xuống, hôn lên cánh môi ưu mỹ của hắn, cẩn thận tách môi hắn, đẩy dịch nước vào trong.

Hắn hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là hơi thở không mấy ổn định. Đây là hiện tượng bình thường đúng không?

Ta có chút hoài nghi chớp chớp mắt, nuốt mớ sơ thịt trái cây xuống, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Khi lần nữa tiếp tế dịch nước trái cây cho hắn, ta hoàn toàn không dự đoán được, hắn lại đột nhiên ôm ta rồi lật ngược lại.

Kinh hô một tiếng, ta trừng to mắt đang muốn lùi về, nhưng sau khi thiên hoàn địa chuyển bị hắn đè dưới người, mà hắn lại chuyển khách làm chủ đem đầu lưỡi thò vào trong miệng ta, vừa đoạt đi mớ sơ trái cây trong miệng ta, vừa không ngừng hấp hút đầu lưỡi của ta.

“Ngô…….” Ta vốn đã bị hắn đè đến nghẹt thở, hắn làm như vậy ta càng thêm hít thở khó khăn, nếu như không phải ta vẫn có một chút lãnh tĩnh, phát hiện hắn vẫn không hề mở mắt ra, hơn nữa biểu tình rất bình tĩnh, thì ra nhất định sẽ hung hăng quật chết hắn!

Dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng thoát khỏi khống chế của hắn, mở lớn miệng hít thở, ta đứng lên, nhìn kẻ đang tinh thần mê mang.

Đôi mắt rất đẹp! Nếu như nói đôi mắt lục của Tư Nại Khắc an tĩnh nhàn hòa như thảo nguyên, thì mắt của người này chính là thâm sâu thần bí như biển cả. Đôi mắt thâm lam thiên về màu tím, thần tình hoang mang không được trợ giúp, hắn hắn hắn hắn hắn……..

Hắn không phải trở thành người thực vật, mà hắn mất trí nhớ rồi! ! !

Sẽ không đi……..

Ta hoang mang thất thố không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn lại canh ngay lúc này ngất tiếp.

Cũng may, nếu như hắn không ngất đi, ta cũng đã có dự tính đập cho hắn ngất rồi.

Mò mò trái tim đang đập điên cuồng ở ***g ngực, ta chậm rãi trấn định lại.

Chắc là không sao đi? Hành vi vừa rồi của hắn chắc chỉ là hành vi muốn ăn rất tự nhiên trong trạng thái đói khát, nếu như ta chỉ đem trái cây đặt bên miệng hắn, hắn chắc sẽ tự động ăn luôn, cho nên nụ hôn đó…… không phải không phải, đó không phải là hôn…….. đó là ngoài ý muốn, đúng, là ngoài ý muốn!

Ta nỗ lực thuyết phục chính mình, sau đó đặt trái cây cạnh hắn, rồi trèo lên ‘cành’ cây mà ta thích nhất, yên tâm nằm xuống, thở dài thoải mái, xem bộ dạng vừa rồi của hắn, chắc sẽ hồi phục rất nhanh. Hy vọng ngày mai hắn có thể tỉnh lại………

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Yêu Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook