Không Thể Buông Tha

Chương 11: Hóa ra em sợ anh

Mê Đồ Quân

05/03/2017

Trên thế giới này, những gì đang xảy ra ở mỗi nơi, mỗi giây, mỗi phút đều khác nhau, hoặc vui buồn hợp tan, hoặc yêu hận triền miên, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ tập hợp lại với nhau, làm thành một vòng, chính là toàn bộ thế giới.

Lúc Triệu Vân và Lưu Tiểu Ngạo đến thành Rome, tại thành phố C, Thẩm Gia Nhất đang ngồi cùng ba Triệu - Triệu Thiên Thái ở Triệu gia, say sưa nói về Càn Long năm năm mươi tuổi trong bức họa “Song Hà Thanh Ảnh” của Chu Kiệu, Tần Phong đang đi giữa biển người như thủy triều mãnh liệt trên quảng trường Italy, cùng một nữ minh tinh đang hot.

Lúc Triệu Vân và Tần Phong dốc sức liều mạng đua xe ở chợ đêm, Lưu Tiểu Ngạo tay cầm tên khách sạn gia đình Triệu Vân đưa cho, chạy trong đêm trăng mê người ở Rome, trăng sáng, gió nhẹ như người yêu khẽ vuốt lên đôi má, dương dương tự đắc; Thẩm Gia Nhất đang đánh giá bức tranh “The Sistine Madonna” của danh họa phương Tây Rafael, thánh mẫu dịu dàng xinh đẹp, ôm một đứa bé giống như giáng trần.

Lúc Triệu Vân và Tần Phong bị tập kích ở Florence, tại thành phố C, Triệu Thiên Thái đang nhận một cuộc phỏng vấn có liên quan đến “Bất động sản Á Thái”, Thẩm Gia Nhất đang ngồi trong nhà hàng, với thân phận Boss kinh ngạc khó hiểu bấm điện thoại gọi đi; Lưu Tiểu Ngạo đang ngồi trước máy vi tính, nói cho ba cậu ta ở nhà về văn hóa cao ở Ý, Emily đang đứng trước cửa xe, bước từng bước lên thảm đỏ vinh quang; ba Tần Phong đang lặng lẽ ngồi trong nhà, yên lặng nghe quản gia báo cáo nhật trình; Monica đang hung hăng chiến đấu với Jason trong sòng bạc.

Không phải tất cả mọi thứ đều đen tối, cũng không phải tất cả đều tươi đẹp.

Tóm lại, lúc người ta đang ở vị trí của mình, thì sẽ không thể đoán được tung tích của người khác.

Cho nên khi Tần Phong đưa Triệu Vân từ miệng núi lửa Mount Etna xuống trang trại rượu nho Patria ở độ cao 750m so với mặt nước biển, Triệu Vân cũng không ngờ sẽ gặp được Lưu Tiểu Ngạo ở đây.

Mặt trời đã xuống núi, ánh nắng le lói chiếu vào trang trại rượu nho theo phong cách cổ xưa này.

Khắp nơi trong sơn trang đều có thể thấy truyền thuyết về rượu nho được điêu khắc trên cửa lớn màu bạc và trên lan can cầu thang, với công nghệ sản xuất truyền thống, trước khi Tần Phong và Triệu Vân leo lên miệng núi lửa đã đặt trước rượu nho trong trang viên, thậm chí bên trong còn có một chiếc xe thể thao Alfa Romeo đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng những thứ này Triệu Vân đều không chú ý tới, cô chỉ chú ý một bóng người trước mắt, đập vào mắt cô.

Bên trong trang viên, Lưu Tiểu Ngạo đang ra sức dẫm nho trong chậu, mặt mày hớn hở, giày và tất cũng vứt lung tung một bên, còn có một người đàn ông khác cũng đứng trong chậu dẫm thật mạnh.

Trước kia gia công rượu nho người ta đều dùng chân dẫm thật mạnh trong hầm rượu, mùi nho thơm lan khắp xung quanh, nhưng lại khiến Triệu Vân đang được cõng trên lưng Tần Phong cảm thấy buồn nôn.

Nếu như bình thường Triệu Vân lạnh lùng năm phần, lạnh nhất là mười phần thì bây giờ trên mặt cô đã lạnh đến chín phần.

Lưu Tiểu Ngạo mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn đang cõng Triệu Vân trên lưng.

Lưu Tiểu Ngạo lập tức ngây người, đại não trống rỗng, miệng há ra, mắt mở to, ngón tay chỉ vào Triệu Vân nửa ngày rốt cuộc mới phát ra được mấy chữ: “Chị Vân, Gia Nhất và anh ta đúng là không cùng một đẳng cấp đâu.”

Gia Nhất? Tần Phong nghe cái tên này cẩn thận thả Triệu Vân xuống, lông mày vô thức nhíu lại, nhưng tạm thời dẹp nghi vấn trong lòng, thấp giọng hỏi Triệu Vân: “Có ổn không?”

Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: “Anh đưa cậu ta đến đây?”

Tần Phong đưa lòng bàn tay áp lên khuôn mặt lạnh ngắt của Triệu Vân, như chỗ không người cúi đầu nhìn cô, dường như nhu tình bắn ra bốn phía: “Cậu ta là đồng nghiệp của em, anh nghĩ, cậu ta đang ở đây, chẳng lẽ lại không có mặt trong hôn lễ của chúng ta, nên anh đã cho người đưa cậu ta từ Rome về đây. Anh làm như vậy chỉ muốn em được vui vẻ thôi.”

Triệu Vân thở dài nghiêng đầu, tự nhiên thoát khỏi bàn tay của Tần Phong, sắc mặt âm u không rõ, nhưng cuối cùng vì câu nói mềm mỏng của Tần Phong mà không giận nữa.

Tần Phong rủ mắt xuống nhìn thật sâu vào Triệu Vân, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc không ai hiểu nổi, rồi xoay người đi từng bước về phía Lưu Tiểu Ngạo.



Lưu Tiểu Ngạo không hiểu sao ánh mắt Triệu Vân nhìn mình lại lạnh nhạt như vậy, chợt thấy ánh nắng trên đỉnh đầu đang dần dần biến mất. Tần Phong càng tiến lại gần, áp lực trong Lưu Tiểu Ngạo càng lớn khiến cậu ta thở cũng khó khăn.

Mãi cho đến khi ánh nắng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh sáng âm u, Tần Phong mới đi đến trước mặt cậu ta, đứng yên.

Lưu Tiểu Ngạo rốt cuộc cũng hít thở được một hơi thật sâu thì lại nghe thấy Tần Phong mê hoặc hỏi: “Gia Nhất là ai?”

Lưu Tiểu Ngạo còn chưa thở xong, lại đứng đần ra, cậu vừa thấy hành động thân mật giữa hai người họ, có thể đoán được người đàn ông này chắc chắn là người yêu cũ của chị Vân, hơn nữa hắn còn cao lớn, dáng vẻ anh tuấn, là một người đàn ông lai Tây hoàn mỹ, hoàn toàn có thể đánh cược giữa hai người này chắc chắn có gian tình.

Lưu Tiểu Ngạo liền cấp tốc suy nghĩ trong lòng xem nên trả lời như thế nào, nên trả lời anh ta chỉ là chủ một nhà hàng, hay anh ta là một nghệ thuật gia hội họa, hay chỉ nói là anh ta là một người đàn ông chị Vân quen, hay là...gì bây giờ?

Tần Phong nhìn con ngươi Lưu Tiểu Ngạo không ngừng chuyển động, mặt không biến sắc chậm rãi đưa tay hướng lên cổ cậu ta, Lưu Tiểu Ngạo thấy vậy, cho rằng hắn muốn động thủ, tim đập còn nhanh hơn mô tơ đưa ra đáp án miêu tả chuẩn xác nhất, giơ tay trả lời: “Anh ta là chủ một nhà hàng kiêm nghệ thuật gia hội họa chị Vân quen.”

Tay Tần Phong tiếp tục hướng lên, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Lưu Tiểu Ngạo liền sửa lại cổ áo cho cậu ta, tim Lưu Tiểu Ngạo như ngừng đập, tiếng thình thịch từ trái tim cũng nhỏ dần.

Nhưng tim Lưu Tiểu Ngạo còn chưa kịp trở về như cũ, Tần Phong lại tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Nói, trọng, điểm.”

Lưu Tiểu Ngạo phản xạ rất nhanh, trả lời: “Anh ta là một người đàn ông chị Vân quen.”

Tần Phong vẫn không hài lòng: “Trọng, điểm.”

Lưu Tiểu Ngạo hung hăng quyết tâm nhắm chặt mắt gào lên: “Là người đàn ông duy nhất có quan hệ tốt với chị Vân.”

Lưu Tiểu Ngạo bị Tần Phong uy hiếp khuất phục, trả lời theo phản xạ, hoàn toàn quên mất mình cũng là một người đàn ông chân chính.

Tần Phong thu hồi lại khí thế bức bách Lưu Tiểu Ngạo, thỏa mãn gật đầu.

Triệu Vân vẫn luôn thờ ơ ở phía sau bỗng nhiên đi tới nói với Tần Phong: “Thẩm Gia Nhất là bạn em, anh không cần hỏi Lưu Tiểu Ngạo như vậy, anh có thể hỏi thẳng em.”

Đường nét trên khuôn mặt Tần Phong vẫn rất thản nhiên, lúc này từng chút từng chút nhíu lại, gương mặt lạnh lùng hiện ra trước mặt Triệu Vân. Hắn nhìn cô thật sâu, cường ngạnh, không cho cô phản bác, thậm chí là duy ngã độc tôn.

Triệu Vân cũng không cam chịu yếu thế, cố gắng nhìn lại.

Người đàn ông bên cạnh Lưu Tiểu Ngạo nhìn hai người không ai nhường ai, chợt cười to cắt ngang họ, dùng tiếng Ý nói với Tần Phong: “Simon, cô ấy thật sự không dễ khuất phục đâu, chịu thua đi!”

Tần Phong nghe thấy người đó cười lớn nói như vậy, bất đắc dĩ cười theo, coi như đáp lại.

Triệu Vân vẫn giả vờ như nghe không hiểu, hai mắt chằm chằm nhìn Tần Phong, nguyên nhân hắn ép Lưu Tiểu Ngạo không cần nghĩ cô cũng biết, hắn nghĩ cô không thủ thân như ngọc vì hắn hoặc cô bắt cá hai tay.

Không phải Triệu Vân khó chịu chuyện hắn không tin tưởng cô, mà hoàn toàn đều vì sáu năm qua, hắn chưa bao giờ quan tâm đến cô. Cô thông qua Lục Ngạn để biết hành tung của hắn, còn hắn hoàn toàn không biết gì về cô.

Vậy mà bây giờ, hắn rõ ràng còn dùng bộ dạng kiêu ngạo ép hỏi Lưu Tiểu Ngạo như đang gián tiếp ép hỏi cô, Thẩm Gia Nhất và cô có quan hệ như thế nào.



Loại cảm giác này, giống như một người phụ nữ cố chấp yêu một người đàn ông vô tình suốt sáu năm, kết quả người đàn ông chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của người phụ nữ, thậm chí còn lật lọng hỏi: “Cô ta là cái gì?”

Đúng lúc đó, Lưu Tiểu Ngạo nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói gì đó bằng tiếng Ý, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn gào lên: “Ơ, chị Vân, anh ta đang nói cái gì thế?”

Triệu Vân lập tức muốn bóp chết Lưu Tiểu Ngạo, tai họa sở dĩ được gọi là tai họa, vì thường do người không thể gây họa chọc mà ra.

Triệu Vân chỉ nhìn Tần Phong, mặt lạnh lùng một lát mới nói: “Tôi không biết.”

Nếu nói người làm Triệu Vân bực mình nhất không phải là Lưu Tiểu Ngạo, có đánh chết Triệu Vân cũng không tin. Lưu Tiểu Ngạo lại hỏi: “Bà chủ ở Rome nói bà ấy đã dạy chị tiếng Ý tận sáu năm, chẳng lẽ chị không hiểu? Mau nói cho em đi, anh ta vừa nói gì thế, vừa nãy anh ta cứ bô bô một tràng em nghe chẳng hiểu gì cả, nên em đi theo anh ta cùng dẫm nho trước...”

Lưu Tiểu Ngạo tiếp tục nói đến đây, Tần Phong nghe thấy Triệu Vân hiểu tiếng Ý, hắn bỗng nhiên đưa tay bế ngang cô vào trong ngực mình, không cho cô có thời gian phản ứng, nói với ông chủ Francesco di Miceli ở trang trại Patria một tiếng “Tôi mượn một phòng.” rồi đi luôn.

Lưu Tiểu Ngạo nhìn dáng vẻ cướp người của hắn, há mồm định nói với theo “Quân tử động khẩu không động thủ”, nhưng bị Francesco ngăn lại.

Francesco nói: “Cô gái đó nhất định sẽ bị Simon cướp đi, cậu xem cái gì chứ.”

Lưu Tiểu Ngạo nghe không hiểu, chỉ hét to lên: “Gia Nhất sẽ giết tôi mất...”

Tần Phong bế Triệu Vân, phong độ thường ngày trước mặt người khác biến mất. Khóe môi mang theo đường cong không đứng đắn, híp mắt sải bước qua giàn nho, đi qua quảng trường đấu thú La Mã cổ đại, đi tới một căn phòng trong nhà để rượu.

Triệu Vân biết mình đã chọc giận Tần Phong, Tần Phong lần nào cũng vậy, không cáu không giận, khóe môi chỉ cong lên, dù Triệu Vân có mở miệng nói chuyện với hắn như thế nào, hắn cũng không trả lời, chỉ cười rủ mi xuống nhìn cô.

Quan trọng là mỗi lần như vậy, cuối cùng đều là lăn lộn trên giường mấy vòng, sau đó hai người lại ngọt ngào như ban đầu.

Mà lúc này, Triệu Vân lại sợ hãi.

Đi vào trong phòng, Tần Phong thả Triệu Vân ra, lúc đối mặt nhìn cô, trong lòng hắn chỉ xuất hiện bốn chữ --- cô đang sợ hãi.

Hắn không thể tin nổi, trầm thấp hỏi cô: “Em đang sợ anh?”

Triệu Vân nghiêng đầu nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng.

Đây vẫn luôn là cách trốn tránh của cô, Tần Phong vươn tay xoay đầu cô đang đổ mồ hôi lạnh, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói trầm xuống: “Triệu Vân, em đang sợ anh à?”

Triệu Vân đẩy tay hắn ra, không cố chấp nữa, nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt màu xanh da trời của hắn, bỗng nhiên nói tất cả những thứ cô đã cố kìm nén sâu tận đáy lòng ra:

“Tần Phong, anh xác định anh đưa Lưu Tiểu Ngạo đến đây vì cậu ta đang ở châu Âu, hi vọng cậu ta tới chứng nhận cho hôn lễ của chúng ta, hay anh muốn biết điều gì đó từ cậu ta? Cho tới bây giờ anh vẫn là người giỏi che giấu không ai có thể hiểu nổi, bây giờ anh đang muốn làm gì? Anh âm thầm để Arthur thay anh làm chứng minh thư giả lừa em đi Đan Mạch là vì cái gì?

Còn nữa, trong sáu năm nay, anh vẫn luôn biết Lục Ngạn sẽ tiếp cận anh, sau đó nói tất cả mọi động thái của anh cho em biết, nhưng anh chưa bao giờ hỏi anh ấy về em, cho dù chỉ hỏi em sống có tốt không cũng chưa từng. Vậy mà bây giờ mặt anh lại hùng hổ dọa người chất vấn Lưu Tiểu Ngạo Thẩm Gia Nhất là ai, anh đang nghi ngờ anh ta và em có quan hệ gì đúng không? Tần Phong, anh không phát hiện ra anh bây giờ căn bản không có bất cứ tư cách gì để tìm hiểu quá khứ của em hay sao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Buông Tha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook