Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 29: Chương 30

Tùy Phong Phi

05/10/2016

Vừa dứt lời liền cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, trong nháy mắt tiếp theo, cả người đã bị Lý Thâm ôm chặt vào trong lòng.

“Anh?” Tôi hơi giãy dụa vài cái, có chút kinh ngạc.

“Đừng cử động.” Anh đặt cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp, ngữ khí dịu dàng, “Để tôi ôm một lát thôi.”

Tôi giật mình, cơ thể bỗng nhiên lại mềm nhũn ra, nhất thời tứ chi vô lực, chỉ có thể ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, mặc cho anh ôm lấy không buông. Hơi thở ấm áp ở ngay bên tai, tôi cảm thấy ngực mình phập phồng lợi hại, nghe được rõ ràng từng hồi tim đập dội vang.

Một lúc sau, Lý Thâm cuối cùng cũng buông tay ra, lại cố ý quay đầu đi chỗ khác, nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, chỉ lạnh lùng cứng rắn nói mấy chữ: “Gần trưa rồi, cậu có đói không? Tôi đi xuống bếp nấu ít đồ ăn.”

Dứt lời liền xoay người đi mất.

Lần này thì không tính sai phương hướng, nhưng dáng đi hơi có chút kỳ quái. Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc kia một lúc lâu mới đột nhiên hoàn hồn lại, anh… anh… anh cư nhiên bước đi cùng tay cùng chân?! (tay và chân vung cùng nhịp đó, mọi người hãy tự tưởng tượng nha (〜 ̄▽ ̄)〜)

Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền ngã lăn ra giường che miệng cười, một lúc sau mới bò dậy nổi. Trước đây sao tôi chưa từng phát hiện ra tên kia kỳ thực đáng yêu như vậy nhỉ? Chẳng trách Tần Tiếu Dương lại bất chấp tất cả mà mê luyến anh, cũng chẳng trách, tôi lại dễ dàng bị mê hoặc như vậy.

Nếu muốn thật lòng yêu Lý Thâm này, quả nhiên không khó một chút nào. Chỉ cần hạ quyết tâm nắm lấy tay anh, hẳn là có thể hạnh phúc phải không?

Vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đưa mắt nhìn quanh gian phòng đã được quét dọn đến sạch sẽ ngăn nắp, nhịn không được lại ngây ngốc nở nụ cười. Trong lòng ấm áp êm ái, ngàn vạn nhu tình, vừa mở miệng ra liền kìm lòng không đặng gọi khẽ tên người kia: “Lý Thâm…”

Bỗng nhiên nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra một tiếng động thật lớn.

Tôi hoảng sợ đứng bật dậy, vội vàng phóng về phía cửa gọi to: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lý Tân Kỳ!” Lý Thâm hô còn lớn hơn cả tôi, trong khẩu khí mơ hồ mang theo mấy phần hoảng loạn, “Không được đến đây!”

“Làm… làm sao vậy?”

“Không việc gì, chỉ là làm vỡ một cái bát thôi.”

“Vậy em giúp anh thu dọn.” Nói xong tôi tiếp tục đi về phía trước.

Ai ngờ Lý Thâm lại lạnh lùng quát: “Không được!”

“Vì sao?”

Lặng yên.



Một lúc sau, giọng của Lý Thâm mới đứt quãng truyền tới tai: “Bộ dạng tôi hiện giờ… không muốn bị cậu nhìn thấy…”

Hiện giờ? Bộ dạng gì?

Tôi ngẩn người, buột miệng hỏi: “Anh, anh xấu hổ sao?”

“Choang!” Một tiếng giòn vang.

Rất rõ ràng, lại một cái bát nữa hi sinh oanh liệt.

Tôi chớp chớp mắt, không truy vấn thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn xoay người đi trở về phòng, lại một lần nữa nằm lên giường bò lăn ra cười khúc khích.

Đến khi bữa trưa được bưng lên bàn ăn, Lý Thâm mới khôi phục lại một bộ biểu tình đạm mạc như nước, nhưng chỉ cần nhìn đống lộn xộn trong phòng kia liền không khó để tưởng tượng ra anh đã tâm hoảng ý loạn, tay chân vụng về thế nào.

Vì thế khóe môi tôi bất giác cong lên, hai tay chống cằm, rất có tinh thần theo dõi anh.

“Cười cái gì?” Anh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, gắp một miếng rau bỏ vào trong bát tôi, lạnh lùng nói, “Ăn cơm.”

“Ò.” Tôi đáp ứng, lơ đãng cầm lấy đôi đũa, ánh mắt vẫn đảo quanh người anh.

Lý Thâm mới đầu còn có thể bình tĩnh ăn cơm, sau đó cũng nhịn không được vươn tay tới gõ một cái thật mạnh lên trán tôi, hỏi: “Cậu ngơ ngác cái gì hả? Mặt tôi đẹp đến vậy sao?”

“Ừm.” Tôi đáp một câu chẳng chút do dự, gật đầu thật mạnh.

Nghe vậy anh lập tức ngây người, tay phải cứng lại giữa khoảng không, hai mắt thẳng tắp nhìn tôi, suốt cả hồi lâu không nói nên lời.

Tôi liền dè dặt khẽ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi: “Anh?”

“Lý Tân Kỳ, sao hôm nay cậu lại trở nên kỳ quái như vậy?”

“Nào có?” Tôi cười cười với anh, đáp, “Em chỉ là đặc biệt vui vẻ thôi mà.”

Cuối cùng cũng không còn dao động trước sau, phân vân giữa hai bên.

Cuối cùng, giữa yêu và không yêu, đã hạ xuống được một quyết định.

Từ nay về sau, hẳn là có thể phấn đấu hết mình để yêu rồi phải không? Như Chu Lẫm đã nói vậy, toàn tâm toàn ý đi về phía người kia, không còn chần chừ.



“Khụ khụ…” Lý Thâm cúi đầu ho khan mấy tiếng, bỗng nhiên trở tay đan năm ngón vào tay tôi, cười rất khẽ rất khẽ, thì thầm, “…Tôi cũng vậy.”

Tối hôm sau, mặc dù Lý Thâm kiên trì muốn đưa tôi đến nhà Tần Tiếu Dương, nhưng cuối cùng tôi vẫn từ chối ý tốt của anh, tự đi một mình.

Dù sao quan hệ giữa ba người chúng tôi cũng rắc rối phức tạp như vậy, nếu gặp mặt, khẳng định sẽ không tránh được một phen khó xử. Hơn nữa, trong tư tâm của tôi cũng không hi vọng Lý Thâm và Tần Tiếu Dương gặp nhau.

Suốt nửa tháng trời không gặp, tinh thần của Tần Tiếu Dương tựa hồ đã tốt hơn khá nhiều, sắc mặt tuy vẫn còn tái, nhưng nụ cười trên mặt lại nhã nhặn, ôn hòa động nhân.

“Tiểu Lý?” Lúc hắn nhìn thấy tôi, trên mặt không hề có chút sắc thái kinh ngạc, chỉ khẽ nở nụ cười, nói, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới thu dọn một chút đồ, thuận tiện đem chìa khóa trả lại cho anh.”

“Ò, cuối cùng cũng quyết định được rồi? So với tưởng tượng của tôi thì hơi chậm hơn một chút.” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một túi hành lý to trong góc phòng khách, ôn nhu nói, “Tôi sớm đã giúp cậu thu dọn xong đồ đạc rồi, cậu xem xem còn thiếu thứ gì nữa không.”

“A, cảm ơn.” Tôi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Làm phiền anh lâu như vậy, thật ngại ngùng.”

“Tiểu Lý, cậu phải nói ngược lại mới đúng chứ?” Tần Tiếu Dương chầm chậm ngồi xuống sô pha, khẽ thở dài, “Lúc ấy rõ ràng là tôi kiên quyết muốn giữ cậu ở lại.”

“Khi ấy là tôi cam tâm tình nguyện.”

“Tiểu Lý,” Hắn nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt từ từ bị một tầng sương mù che phủ, dịu dàng nói, “Cậu ở lại với tôi một đêm cuối cùng nữa, được không?”

“Hả? Nhưng mà…”

“Đừng quên, một khi cậu đã bước ra khỏi căn phòng này, hai người chúng ta chính là tình địch.” Hắn rũ mắt xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Cậu thật sự không có một chút lưu luyến nào sao?”

Tôi nhất thời á khẩu, chỉ đành gật gật đầu, nói: “Để tôi gọi điện thoại nói với anh tôi một tiếng đã.”

Nhưng điện thoại di động vừa lấy ra đã bị Tần Tiếu Dương đoạt đi mất.

“Giám đốc Tần?”

“Thế nào? Sợ anh cậu lo lắng?” Hắn nheo nheo mắt, bật cười nhẹ, “Lý Thâm chờ cậu cũng đã lâu như vậy rồi, lẽ nào còn để tâm một buổi tối hay sao?”

“…”

“Đừng sợ, tôi sẽ để cậu an toàn hoàn chỉnh trở về bên cạnh hắn.” Tần Tiếu Dương vừa nói vừa đứng dậy, tay phải chầm chậm xoa lên mặt tôi, trong đôi mắt đen lưu quang ám chuyển, “Hơn nữa, nếu cậu ngoan ngoãn ở lại đây, tôi còn có thể nói cho cậu biết một bí mật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Sợ Chết, Sợ Đau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook