Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 4

Tình Không Lam Hề

26/02/2014

Có điều ngay đến Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết rốt cuộc cậu có thích cô không nữa, tình cảm cậu dành cho cô hời hợt hơn thứ gọi là tình yêu rất nhiều.

Cậu từng giúp đỡ cô rất nhiều việc, nhưng không bao giờ tỏ ra có một chút tình ý gì, bất luận là việc công hay việc tư, nét mặt của cậu lúc nào cũng thẳng thắn, vô tư như vậy.

Tần Thiểu Trân từng nghi ngờ suy đoán: Lẽ nào Trình Hạo ngại tỏ tình? Nếu không, hai người thân thiết thế, sao có thể không phát sinh tình cảm chứ?

Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn biết những gì cô nghĩ là không đúng. Cô cũng không rõ, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, trực giác mách bảo rằng, chắc chắn có chỗ nào không ổn.

Có một bí mật mà cô luôn giữ kín, thậm chí đến cả Tần Thiểu Trân cô cũng không nói.

Trong buổi sinh nhật Trình Hạo hôm đó, chúng bạn khuân mười mấy két bia đến nhà ăn rồi kê hai chiếc bàn lại gần nhau, không khí vô cùng náo nhiệt tưởng như sắp nổ tung. Trình Hạo bị đám anh em chuốc cho say mềm.

Nhiếp Lạc Ngôn cũng có mặt tại đó, thấy Trình Hạo rất vui, cậu nói nhiều hơn thường ngày, dù biết rõ đám bạn cố tình chuốc cho say nhưng cậu không từ chối bất kỳ ai. Đến khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật mới say mềm.

Đám bạn cũng say bí tỉ, cứ chào nhau nhặng lên rồi lảo đảo ra về. Cô cố tình nán lại, có vẻ Trình Hạo vẫn còn hơi tỉnh táo, thanh toán xong cậu leo lên một chiếc bàn và nằm sấp xuống. Cô bước tới, khẽ vỗ vào vai cậu: “Về ký túc ngủ đi!”.

Cậu vẫn không hề động đậy, chỉ nói: “Để lát nữa”. Tuy nói giọng lè nhè, nhưng ngừng một lát cậu lại nói với cô như sực nhớ ra điều gì đó: “Cậu về trước đi…”.

Nhưng cô không đi, chỉ ngồi lại bên cậu, đắn đo không biết phải làm sao mới đưa được anh chàng cao một mét tám mươi hai này về ký túc xá.

Đã quá giờ tự học buổi tối, có một vài bạn tới nhà ăn đêm rồi lại rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ trong căn nhà rộng lớn, còn có cả nhân viên vệ sinh vừa thu dọn xong đống đồ ăn thức uống vừa rồi.

Bắt đầu từ dãy bóng bên kia nhà ăn, ánh đèn vàng treo trên trần nhà dần trở nên tối mịt, Nhiếp Lạc Ngôn biết mình và Trình Hạo sắp bị nhân viên dọn dẹp đuổi ra khỏi nhà ăn.

Cô thử gọi Trình Hạo một lần nữa, ai ngờ vừa đặt tay lên vai, cậu bỗng động đậy rồi ngẩng đầu lên.

Vừa uống rất nhiều rượu nhưng mặt cậu không đỏ mà trở nên nhợt nhạt, xanh xao, đối lập hẳn với những lọn tóc đen rủ trước trán.

Cô sững người hỏi: “Nhà ăn sắp đóng cửa rồi, về thôi, cậu thế này dễ bị cảm lạnh lắm”.

Trình Hạo không đáp lại, dường như hơi rượu khiến ánh mắt cậu trở nên ấm áp, bởi trong giây phút đó, cô cảm nhận được hình bóng mình trong mắt cậu, cơ thể cô như được bao phủ hơi ấm.

Cô lại tiếp tục thúc giục, ai ngờ cậu không nói không rằng, hồi lâu sau mới chạm tay vào má cô.

Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cô lại cảm thấy thời gian như ngừng lại. Khoảnh khắc Trình Hạo chạm tay vào má, cô có cảm giác toàn thân tê dại. Hai người như bị tách rời trong thế giới chân không, mọi thứ xung quanh dường như không tồn tại, không có ánh sáng cũng chẳng có âm thanh. Trong thế giới chân không này chỉ có hai người, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong mắt đối phương.

Hình bóng ấy càng lúc càng lớn… thế giới bỗng có âm thanh, có điều, đó chỉ là nhịp đập của con tim, thình thịch, thình thịch, rất nhanh, rất gấp, như thể có cả tiếng vọng lại… Cô cứ ngỡ trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thở phù một tiếng, cô căng thẳng nắm chặt bàn tay, trong khoảnh khắc nhắm mắt đón nhận cảm giác ngọt ngào, cô thấy như có thứ gì đó khẽ lướt qua từ một nơi sâu thẳm rồi tan biến.

Vào giây phút cuối thì Trình Hạo lại quay mặt đi, chút ấm áp lưu lại trên má cô cũng nhanh chóng biến mất.

Nhiếp Lạc Ngôn thẫn thờ, như thể bị ai đó nhẫn tâm kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, trong giây lát cô không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng đến vậy, nên chỉ biết ngây ngô nhìn theo cậu.

Còn cậu đã vịn thành ghế đứng lên và nhìn đi chỗ khác, nói: “Đi thôi!”.

Đó là lần duy nhất cô và cậu không vai kề vai trên đường về ký túc xá, bóng đèn đường trên cao kéo dài bóng của hai người. Họ cách nhau một đoạn dài, biết cậu đi sau mình, nhưng cô vẫn ương bướng không quay đầu lại. Bởi cô có cảm giác hoang mang, trái tim chỉ mới vài phút trước còn đập loạn xạ vì niềm hạnh phúc pha lẫn nỗi thẹn thùng, thì lúc này nó như bị ai đó đột nhiên đào bới tạo thành một khoảng trống lớn. Nếu thực sự có thứ gì lấp đầy được khoảng trống ấy, e rằng đó chỉ có thể là nỗi thất vọng và lòng tổn thương mà thôi.

Nhiếp Lạc Ngôn có thói quen ngủ nướng vào mỗi sáng cuối tuần. Lúc dậy, cô pha một ấm hồng trà, rồi nấu bữa sáng ngon lành, cuối cùng là bưng ly trà nóng và bắt đầu một ngày nghỉ ngơi, yoga, đọc sách, lên mạng, làm đẹp.

Tần Thiểu Trân từng than thở: “Cậu càng ngày càng biết hưởng thụ đấy!”.

Thực ra, nhờ Giang Dục Phong mà cô mới có thói quen này. Khi hai người còn bên nhau, thỉnh thoảng cũng qua đêm ở nhà đối phương, đương nhiên thường là vào những ngày cuối tuần. Cho dù ở lại nhà ai thì cũng đều cách xa nơi làm việc của Nhiếp Lạc Ngôn, hại cô lúc nào cũng phải dậy sớm, còn Giang Dục Phong lại ghét nhất việc bị người khác quấy rầy khi đang ngủ. Do vậy họ chỉ gặp nhau vào cuối tuần. Khi thì ở căn hộ chung cư của cô, lúc lại là căn phòng rộng rãi của anh. Sau này Nhiếp Lạc Ngôn dần phát hiện ra một điều, người ta sẽ luôn cảm thấy ghen tỵ với một người nào đó có cuộc sống nhàn hạ, thoải mái và sử dụng đồ dùng chất lượng cao.

Có một hôm, mặt trời lên cao thì hai người mới dậy, anh bận bịu trong nhà tắm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi xuất hiện trước bàn ăn với thần tái tươi tỉnh, cô liền buột miệng: “Thời gian anh dành cho việc chải chuốt hằng ngày còn nhiều hơn phụ nữ, những ngày phải đi làm thì làm sao kịp thời gian?”.

Vốn chỉ định chọc tức anh một chút, bởi lúc này cô còn đang mặc bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ vì không có cơ hội tranh nhà tắm với anh nên trong lòng cũng hơi khó chịu, nào ngờ Giang Dục Phong lại tò mò hỏi vặn: “Sao lại không kịp chứ? Đi muộn một chút là xong!”, giọng điệu rất tự nhiên.

“Muộn bao lâu?”

Anh rót cho mình một tách cà phê, thong thả nhìn cô. “Mười một giờ, cũng có khi chiều mới đến.”

Câu trả lời của anh suýt nữa khiến cô tức tới mức muốn ói. Sự khác biệt giữa con người tại sao lại có thể lớn đến vậy? Mười một giờ! Mười một giờ mới đi làm sao? Cô nghi ngờ anh đang cố ý chọc tức mình, bởi hình tượng ông chủ lười nhác này khác một trời một vực so với lão chủ hách dịch của cô, thế nhưng việc làm ăn của Giang Dục Phong lại không có vẻ gì là sắp đóng cửa đến nơi.

Nhưng chẳng phải ông chủ nào cũng phải xử lý trăm công nghìn việc mỗi ngày sao? Vậy mà mãi tới gần trưa anh mới khệnh khạng tới công ty, lẽ nào lại không để lỡ cuộc hẹn nào quan trọng?

Tuy không muốn tin vào lời anh nói, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn vẫn ngộ ra được một điều quan trọng, đó chính là nếu không thể kiểm soát thời gian trong những ngày làm việc, vậy thì hãy tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần để đối tốt với bản thân, dậy muộn thêm một chút, tranh thủ ngủ bù cho năm ngày kia.

Trước đây Nhiếp Lạc Ngôn không có thói quen ăn sáng, nhưng sau khi biết bữa sáng của Giang Dục Phong thật phong phú, cô liền quyết định từ giờ nhất định sẽ đối xử tốt với cái dạ dày của mình! Nếu không thì so với anh, chất lượng cuộc sống của nữ thiết kế Nhiếp Lạc Ngôn cô rõ ràng chua chát hơn nhiều.

Cho dù tay nghề không bằng người giúp việc nhà Giang Dục Phong, nhưng chí ít thì cũng no con mắt, và nếu món ăn không dở thì cũng được cảm giác hưởng thụ thành quả của mình.

Cứ mỗi sáng thứ Bảy và Chủ nhật, cô thường mặc trên mình bộ áo ngủ mềm mại ngồi trước bàn ăn, dành ra một tiếng để tận hưởng món ăn được chế biến công phu, bên cạnh là đồ uống nóng hổi, thơm phức, cảm giác rất dễ chịu. Có thể nói, Giang Dục Phong thật biết tận hưởng cuộc sống, bởi vậy qua lại với anh, thu hoạch lớn nhất của cô chính là thưởng thức buổi sáng cuối tuần như thế.

Khi chia tay, thực ra cô cũng tiếc nuối, hoàn toàn không phải vì lý do nào khác, mà vì từ nay về sau có lẽ cô sẽ không còn cơ hội được nếm những món ăn ngon vào mỗi sáng cuối tuần. Nghe nói người giúp việc của Giang Dục Phong là quản gia cao cấp được đào tạo bài bản, mỗi ngày chỉ làm mấy tiếng nhưng lại được hưởng mức thu nhập lớn.

Với mức thu nhập của mình, đương nhiên cô không thuê nổi nhân tài cao cấp như thế.

Lúc này, Nhiếp Lạc Ngôn vừa nhâm nhi xong nửa chén hồng trà được người bạn mang từ nước ngoài về, rồi theo thói quen, cô mở ti vi. Chương trình Thời sự còn chưa phát sóng hết, thì cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa.



©STENT: http://www.luv-ebook.com

Người bảo vệ dưới nhà đưa lên một bưu kiện nhỏ, khẽ cười nói: “Cô Nhiếp, công ty chuyển phát nhanh vừa gửi cho cô thứ này, tôi kiểm tra qua thấy không có vấn đề gì nên đã nhận thay cô”. Gần đây vì rất nhiều nguyên nhân, hầu hết những vật phẩm được đóng gói thế này đều bị quản lý chặt chẽ theo những mức độ khác nhau.

Nhiếp Lạc Ngôn nói cảm ơn, rồi đóng cửa và bắt đầu mở gói quà.

Do là chuyển phát nhanh trong cùng thành phố, nên địa chỉ của người gửi không được ghi chi tiết, chỉ ghi mỗi họ mà không thấy đề tên, số di động cũng lạ. Nhiếp Lạc Ngôn thấy tò mò, ai mà mới sáng sớm cuối tuần đã gửi quà cho cô thế này?

Có vẻ đối phương cố ý trêu đùa cô, bọc quà hết lớp này tới lớp khác, như thể muốn đem đến cho cô niềm vui bất ngờ. Cuối cùng cũng bóc hết lớp giấy bọc, cô bất giác sững sờ khi nhìn thấy vật trong hộp, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Trong chiếc hộp là bảy tờ một trăm tệ, ngoài ra còn có một chiếc áo ngủ và một chiếc quần con.

Nói rõ hơn một chút thì đó là chiếc áo ngủ gợi cảm màu đỏ và chiếc quần con làm bằng vải xuyên thấu. Chất liệu của áo ngủ rất mềm, chỉ cần cầm trong tay, khẽ nắm rồi thả lỏng, cả chiếc áo nhanh chóng trượt xuống theo kẽ tay.

Cô nhíu mày rồi tưởng tượng ra cảnh tượng nó trượt khỏi người như thế nào.

Nhiếp Lạc Ngôn không thể nghĩ ra ai lại làm chuyện này. Tiền? Áo ngủ? Lại còn chuyển phát nhanh tới nhà cô, còn chẳng nói trước với cô một tiếng?

Nhiếp Lạc Ngôn có chút hoài nghi, hay là chú bảo vệ nhìn sai tên nên đã đưa nhầm, liền tìm lại giấy bọc quà trong thùng rác khi nãy bị cô xé tơi bời, may mà phần giấy viết tên Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn nguyên. Lại vùi đầu tìm số điện thoại kia, nhưng cô bỗng rụt tay lại như sực nhớ ra điều gì, vội vàng vớ lấy chiếc di động trên bàn trà rồi nhấn số gọi.

Một lúc lâu mới thấy tín hiệu kết nối, người ở đầu dây bên kia vừa “a lô”, Nhiếp Lạc Ngôn đã nói ngay: “Con người anh rỗi việc quá nhỉ, sao lại làm ra chuyện này chứ? Đúng là đồ biến thái!”.

Trầm ngâm một lát, giọng của Giang Dục Phong nghe rất máy móc, có vẻ chẳng chú ý gì tới lời lẽ của cô: “Anh đang bận họp, không tiện nghe điện thoại”, sau đó không chờ cô kịp phản ứng, anh liền tắt máy.

Cô vẫn tiếp tục gọi. Lúc này, chiếc di động đã được chuyển qua tay thư ký, cô ta đáp lại bằng chất giọng dịu dàng như thường lệ với câu nói quen thuộc: “Xin lỗi, hiện giờ đang họp, xin hỏi cô có việc gì cần tôi truyền đạt lại không?”

Nhiếp Lạc Ngôn nhìn chằm chằm vào sắc đỏ chói mắt kia, càng nghĩ càng có cảm giác mình bị người khác sỉ nhục, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cảm xúc, hết sức bình tĩnh đáp lại: “Nhắn với Tổng giám đốc Giang Dục Phong là họp xong gọi lại ngay cho tôi, cảm ơn!”, rồi chua thêm: “Có việc gấp”.

“Được ạ, tôi sẽ chuyển lời cho cô. Tạm biệt”.

Cô tắt điện thoại trong cảm giác vô cùng bực bôi, gã đàn ông này thật nhỏ mọn, cách thức “báo thù” cũng cao tay. Tối hôm đó ở trên xe, cô đếm bảy trăm tệ đưa cho anh ta, còn nhân tiện chế giễu, khiêu khích, kết quả là anh ta đã nghĩ ra cách bỉ ổi này để trả thù cô.

Mới sáng ra đã gửi áo ngủ gợi cảm tới để làm gì chứ? Không những thế lại là kiểu áo lộ liễu thế này, mỏng manh xuyên thấu, nhìn là biết ngay đó không phải loại áo cho người bình thường mặc. Hơn nữa, anh ta biết rõ là từ trước tới giờ cô chỉ mặc loại thường, trước đây thậm chí anh ta còn không khách khí lớn tiếng chế giễu những bộ đồ ngủ có in hình những nhân vật đáng yêu trong phim hoạt hình Winnie the pooh, còn nói cô quá trẻ con.

Phản ứng của cô trước lời chế giễu ấy chỉ là một cái cười khẩy, trong lòng hiểu rõ, đương nhiên không thể đem mình ra so sánh được đám bạn gái khác của anh ta. Đám con gái gợi cảm kia không chỉ lẳng lơ mà ngay cả giọng nói cũng điệu đà nũng nịu. Trước đây, từng thấy anh ta tụ tập cùng đám con gái đó với bộ dạng vô cùng bê tha, đặc biệt là khi nở nụ cười, dáng vẻ lại càng phong tình lả lơi. Lúc đó, cô khẳng định chắc chắn rằng Giang Dục Phong là cao thủ “chơi hoa”, nhưng không ngờ, chính mình lại rơi vào lưới tình của anh.

Theo kinh nghiệm trước đây, những cuộc họp mà Giang Dục Phong chủ trì đều không kết thúc sớm, do vậy Nhiếp Lạc Ngôn liền tiện tay vứt hộp quà đi, rồi trở về phòng ngủ, chưa đầy hai phút sau thì có tiếng chuông điện thoại.

Cô hơi bất ngờ, bởi đó là một bạn thời đại học đã lâu không gặp, chơi với nhau khá thân, có điều sau khi tốt nghiệp ai cũng phải lo cho cuộc sống của mình nên ít khi liên lạc.

Vẫn là tính cách và giọng nói sảng khoái như trong ấn tượng, cô hỏi han vài câu nhưng đối phương chỉ hớn hở hỏi: “Nhận được quà chưa?”.

Cô sững người, cô bạn đó nói tiếp: “Còn có món tiền năm xưa vay cậu. Cậu biết trí nhớ của mình rồi đấy! Tới lúc tốt nghiệp mà vẫn không nhớ trả, thật ngại quá! Nghĩ lại mà thấy xấu hổ, như thể cố ý quỵt nợ vậy, hi hi…”.

Bảy trăm tệ… Mãi lâu sau Nhiếp Lạc Ngôn mới nhớ hình như có chuyện này thật. Hồi ấy cô bạn cần tiền gấp, nhưng trong ký túc không có ai khác ngoài cô, bởi cô cảm thấy khó chịu trong người nên đã xin nghỉ nửa tiết học buổi chiều, thấy bạn đang cần gấp, cô liền vội vàng đi rút bảy trăm tệ từ cây ATM rồi đưa tận tay bạn. Thời gian sau đó, ai cũng bận rộn với đợt thi cuối kỳ, viết luận văn tốt nghiệp và tìm việc làm nên chuyện ấy cũng dẫn bị lãng quên. Thực sự là đến khi tốt nghiệp, cô cũng không nhớ rằng mình đã bỏ qua khoản nợ ấy.

“Lần này chủ yếu là để trả tiền, hơn nữa mình nhớ không lầm thì hình như cũng sắp tới sinh nhật cậu, mình tặng món quà nhỏ này, hy vọng cậu thích”, cô bạn tiếp tục nói những điều bất ngờ, “Ha ha, điều quan trọng hơn vẫn là hy vọng cậu và bạn trai đều thích, mình đã cất công chọn rất lâu, còn phải tham khảo ý ông xã nữa đấy”. Giống hệt phong cách từ thời học đại học, chẳng ngượng ngùng gì khi nói đến những chủ đề nhạy cảm. Dù đã lâu không gặp nhưng cô ấy vẫn nói chuyện vô tư như thế.

Nhiếp Lạc Ngôn cười khan hai tiếng, chân thành nói cảm ơn, tán thêm mấy câu nữa rồi mới cúp điện thoại.

Tới giờ phút này, trong đầu cô chỉ quẩn quanh suy nghĩ: Mình đã gây chuyện lớn và một bộ mặt hằm hằm vì giận dữ. Tuy Giang Dục Phong không hay nổi cáu, nhưng cô biết chắc rằng mình đã chọc giận anh rồi. Cô còn mắng anh là đồ biến thái trong khi anh đang bận họp… Ngay lúc này đây, cô mong sao cuộc họp ấy không bao giờ kết thúc.

Có lẽ do thành tâm cầu nguyện nên đã có linh nghiệm, từ lúc xảy ra chuyện tới cuối ngày không có bất cứ cuộc điện thoại nào nữa.

Nhiếp Lạc Ngôn bất giác nhẹ nhõm trong lòng, thực ra cô cũng không cảm thấy quá bất ngờ, có lẽ cuộc họp đã kết thúc từ lâu, cũng có thể anh làm lơ lời nhắn của cô. Chung sống với nhau lâu như vậy, cô đã quá quen với thái độ thờ ơ của Giang Dục Phong, dường như anh chỉ yêu bản thân, yêu cuộc sống và công việc của mình, tình yêu đó còn lớn hơn cả tình yêu anh dành cho cô.

Ồ, không đúng, không đúng chút nào! Từ “yêu” này nên nói thế nào nhỉ? Nói một cách chính xác, anh chưa từng yêu cô, cô cũng chỉ giống như những bạn gái khác của anh, chỉ là thú vui tạm thời mà thôi.

Có điều, mọi việc xảy ra hôm nay lại không giống thường ngày, đúng lúc Nhiếp Lạc Ngôn trèo lên giường định đi ngủ thì có tiếng chuông điện thoại.

Nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Nhiếp Lạc Ngôn không tránh khỏi cảm giác buồn rầu, thực sự chẳng muốn nghe, nhưng do dự một hồi, cô vẫn ấn phím trả lời.

Rốt cuộc cô vẫn là người hiểu anh nhất, e rằng nếu cô không bắt máy hoặc tắt máy đi thì sẽ chỉ khiến những ngày tháng sau này của mình thêm bi thảm.

“A lô”, cô cố làm ra vẻ mệt mỏi.

Giọng Giang Dục Phong truyền đên: “Em tìm anh có chuyện gì?”, ngữ điệu rất bình thản. Tuy không hề nhận thấy vẻ tức tối ở lời nói nhưng không hiểu sao cô vẫn nhận thấy sự bực bội trong đó.

Đương nhiên cô phủ nhận bằng ngữ khí chắc như đinh đóng cột: “Đâu có”.

Anh cười khẩy: “Vậy em định lấy anh ra làm trò cười hả? Thư ký nói với anh là em nói có việc gấp cần tìm anh.”

Cô thấy mình đuối lý, đành hạ giọng đáp: “Đâu có, chỉ là hiểu lầm thôi”.

Đầu dây bên kia không thấy tiếng trả lời, cô cũng không biết Giang Dục Phong muốn làm gì nữa. Cô cắn môi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, dù là giữa hai người có rất nhiều chuyện không hay nhưng mới sáng ra đã có hành động lỗ mãng như vậy, nói cho cùng vẫn là cô có lỗi. Từ nhỏ cô đã được bố mẹ dạy bảo, phải đối xử tốt và lịch sự với người khác, nhưng khi đối mặt với anh, dường như lý trí cũng như chỉ số IQ của cô sẽ lập tức giảm đi hơn nửa, như có một vài cảm xúc không bao giờ chịu nghe theo sự điều khiển của đại não.

Cảm giác này rất kỳ lạ, có lúc cô còn phân vân không biết cô gái Nhiếp Lạc Ngôn lúc ở bên Giang Dục Phong rốt cuộc được coi là người bất thường nhất hay là người chân thực nhất.

Cô đang thẫn thờ thì chợt nghe thấy anh trầm giọng nói: “Mở cửa”.



“… Gì kia?” Cô kinh ngạc ngồi bật dậy.

Giang Dục Phong nhắc lại lần nữa: “Mở cửa!”.

Anh đứng bên cửa trong bộ com lê màu ghi đậm, kiểu tóc chải chuốt, chỉ duy nhất ca vát thắt lỏng trên cổ áo, có vẻ anh thực sự vừa được thoát khỏi cuộc họp dài đằng đẵng, khuôn mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Trước đây khi tình cảm của hai người còn nồng thắm, có một lần Nhiếp Lạc Ngôn hỏi đùa: “Nghe nói trong số những người bỏ vốn đầu tư kinh doanh đã có rất nhiều người còn trẻ tuổi chết vì quá mệt mỏi, có đúng không anh?”.

Anh quăng chiếc điều khiển rồi nghiêm túc gật đầu: “Người chết nhanh nhất chính là ông chủ”.

Cô lập tức cười phá lên: “Ô hay, đó chẳng phải là dạng người như anh sao?”.

“Ừ. Mà sao em lại vui như vậy?”

“Em có vui đâu? Em tin chắc chắn anh sẽ không chết sớm như vậy. Anh biết tại sao không?”

Anh chẳng thèm mảy may suy nghĩ, đáp lại: “Em muốn nói anh là mối họa nghìn năm chứ gì?”. Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, có vẻ đó là một cách trừng phạt của anh. Mãi tới khi cô thở hổn hển xin tha anh mới chịu dừng lại, rồi nhìn cô như thể đó là chuyện đương nhiên. “Anh không chết bởi vì không nỡ rời xa em.”

Hai người sát bên nhau nhưng cô lại cảm thấy đôi mắt anh sâu thẳm và không tin những lời nói ấy. Anh lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, lúc vui thì luôn dỗ dành bằng những lời đường mật, khi buồn thì chẳng thèm để ý tới sự tồn tại của cô. Cũng giống như lần chia tay ấy, anh chẳng có vẻ gì là lưu luyến?

Lúc này Nhiếp Lạc Ngôn vẫn đang vịn vào khung cửa, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh. Anh khẽ nhíu mày: “Đây chính là cách em tiếp đón khách ư?”, ngữ khí rất khó chịu, xem ra tâm trạng anh cũng bực bội vô cùng.

Cô không thể không cảnh giác hỏi lại: “Anh tới đây làm gì?”.

“Tới để nghe em giải thích.” Hai tay anh đút túi quần, trông rất giống với bộ dạng hùng hổ hỏi tội: “Cuộc điện thoại đó rốt cuộc là thế nào?”.

“Em đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Nhưng em lại rất lớn tiếng, anh tin chắc lúc đó tất cả nhân viên của anh đều nghe thấy.” Anh dừng lại một lát, gạt cánh tay đang ngáng đường của cô ra rồi bước vào phòng, ngồi xuống với nét mặt sầm sì, giọng nói thủng thẳng: “Họ đều nghe thấy em mắng anh là đồ biến thái”.

Nhiếp Lạc Ngôn bỗng chẳng nói được gì, lúc đó cô đang trong cơn giận dữ, cũng không để ý tới giọng nói. Có điều, nghĩ lại thì cũng có thể là anh nói đúng vì khi ấy cô quá nóng nảy.

Thấy cô bối rồi không nói nên lời, tâm trạng anh mới dịu đi một chút. Anh khẽ rướn mày, nhắm mắt thư thái rồi ngả người trên sô pha, cảm giác khoan khoái như ở trong nhà mình, rồi hỏi cô như hỏi người giúp việc: “Có gì ăn không? Anh đói rồi”.

Nhiếp Lạc Ngôn vừa nấu mì vừa nghĩ, biết lỗi mà có thể sửa chữa, thật tốt biết bao! Tuy nấu đồ ăn đêm cho bạn trai cũ, mà hiện giờ quan hệ giữa hai người có thể coi là không hề thân mật, là một chuyện vô cùng kỳ quặc, chính bản thân cô cũng không muốn thế, nhưng ai bảo cô đuối lý chứ?

Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, cô đã liên tiếp khiến Giang Dục Phong mất mặt trước công chúng, cũng có thể coi đó là hành động thành công nhất mà cô từng làm. Căn cứ vào định luật bảo toàn vật chất, bây giờ cô phải bỏ ra một chút công sức thì cũng là lẽ đương nhiên.

Huống hồ, cô cũng không nghĩ là mình có đủ khả năng đuổi Giang Dục Phong ra ngoài khi không có sự phối hợp của anh. Xét về mặt thể lực, sau vô số lần đúc kết kinh nghiệm, cô sẽ không bao giờ thắng nổi.

Cho nên nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là nhanh chóng nấu xong mì, rồi khéo léo lựa cách đuổi anh về.

Nào ngờ tới khi bưng bát mì đi ra đã thấy Giang Dục Phong ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cô đứng ngây ra đó một lát, rồi bực bội đặt bát mì xuống, định đánh thức anh dậy. Nhưng cánh tay còn đang buông giữa chừng đã nhanh chóng rụt lại.

Cô nghĩ chắc anh quá mệt nên mới ngủ thiếp trên ghế sô pha như thế, chiếc ca vát thắt lệch không biết đã được tháo ra đặt cạnh bên từ lúc nào, còn chủ nhân của nó đang ở trong trạng thái nhắm mắt, hơi thở sâu, đều đặn. Rất ít khi anh để Nhiếp Lạc Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai người quen biết nhau khi Nhiếp Lạc Ngôn đang học kỳ cuối cùng của những năm nghiên cứu sinh, đến giờ tính ra cũng được hai, ba năm, anh luôn ăn mặc chải chuốt, gọn gàng, dáng vẻ vô cùng phong độ, nhìn vẻ bề ngoài thì không ai có thể chê trách gì anh. Thậm chí, thời gian đầu, cô còn tưởng anh là công tử nhà giàu, suốt ngày chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt.

Khi chính thức qua lại, cô cũng rất ít khi tới công ty anh, phần đa là anh lái xe tới đón cô. Anh chẳng bao giờ giải quyết công việc công ty trước mặt cô, thậm chí khi có điện thoại công việc anh thường tới chỗ vắng người để nghe điện, bởi vậy cô không biết gì về công việc của người yêu.

Cô chỉ biết là Giang Dục Phong có một công ty quản lý quỹ đầu tư, còn về quy mô to nhỏ thế nào, làm những việc gì, cô không hề hay biết.

Như bây giờ khi hai người đã chia tay, anh lại trở nên không đề phòng hay kiêng nể, cứ thế xông thẳng vào nhà cô rồi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Mì đã dần nguội, kết thành một lớp mỡ vàng nhạt nơi thành bát. Nhiếp Lạc Ngôn bưng vào bếp đổ đi, suy nghĩ một lát rồi quay vào phòng ngủ lấy chăn.

Cô thừa nhận mình vẫn còn chút lòng trắc ẩn, lúc này người đàn ông đang ngủ trên ghế sô pha kia tuy hơi đáng ghét nhưng rốt cuộc vẫn là người từng có duyên tình với cô.

Mẹ của Nhiếp Lạc Ngôn là người tín Phật nên thường xuyên nói về duyên phận, cô nghe quá nhiều nên cũng dốc lòng tin theo. Có lúc cô nghĩ, hơn hai mươi năm nay mấy ai có duyên với mình? Tính đi tính lại cũng chẳng có nổi một người. Có lẽ Giang Dục Phong là đối tượng kiên nhẫn nhất, những cũng chỉ coi là có duyên mà không có phận. Còn Trình Hạo, chắc rằng cô và cậu không có duyên cũng chẳng có phận.

Ngay cả việc tình cờ gặp gỡ cũng là một sai lầm.

Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Giang Dục Phong. Cúi xuống gần, mới phát hiện nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh, tuy rất mờ nhưng dường như chỉ xuất hiện khi chủ nhân của nó chau mày, vậy mà mãi tới hôm nay cô mới phát hiện.

Chắc do hơi lạnh nên Giang Dục Phong vòng tay trước ngực nhưng vẫn ngủ rất say, ngay cả khi được cô đắp chăn lên người, anh cũng không tỉnh giấc.

Nhiếp Lạc Ngôn định tắt đèn nhưng bỗng dừng lại. Dưới ánh đèn vàng cô có thể nhìn thấy cặp lông mi đen, dài trên đôi mắt anh và cảm thấy nó rất đẹp. Thực sự khuôn mặt anh thanh tú, hoàn hảo tới mức không thể tìm thấy một khuyết điểm nào, bộ dạng lúc anh cười lớn trông rất trẻ con, nhưng khi hững hờ mím chặt môi lại vô cùng ngạo mạn, lạnh lùng, vẻ rất khó gần.

Hai mặt phức tạp mà mâu thuẫn này như có ma lực mạnh mẽ, khiến người ta liều mình xông lên giống như những chú thiêu thân khi nhìn thấy ánh sáng.

Màn đêm lạnh lẽo, thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, Nhiếp Lạc Ngôn đặt ngón tay lên công tắc bên tường, ngây người ngắm khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ say ấy, trong phút chốc cô thấy lạnh run, đầu ngón tay cũng đang dần cóng lạnh.

Hóa ra, anh và cậu ấy giống nhau tới vậy.

Trên phương diện nào đó, hai chàng trai ấy lại giống nhau đến thế.

“Chờ gì?” Nhiếp Lạc Ngôn còn chưa nói xong thì có tiếng động lớn vọng tới từ phía cửa.

Ninh Song Song cười, vừa tiến về phía trước vừa nói: “Anh ấy tới rồi!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Chỉ Trong Lời Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook