Khói Bếp Ven Hồ

Chương 28

Mạc Nhạ Thị Phi

16/03/2017

Đến đầu tháng hai, mặc dù vẫn chưa tới cỏ dài chim bay lên, Dương Liễu say khói xuân màu xanh biếc xuân dào dạt, ven hồ chồi non cỏ xanh đã bắt đầu lộ ra sức sống xanh biếc. Lập xuân đã qua, đã có người vội vàng bắt đầu xuống hồ đánh cá. Buổi sáng sớm nay, Mai Sóc lục hộc tủ, nhìn một chút xíu bạc vụn còn sót lại lắc đầu. Quả nhiên, nàng vẫn là người không biết lo liệu việc nhà, xem ra năm nay nàng vẫn nên lên trấn trên bán thuỷ sản với người của thôn này.

Thêm nữa năm sau không trồng lúa gạo, tuy là nàng nói thoải mái, trồng chút lương thực phụ giúp, thế nhưng thật sự phải mua hạt thóc hoặc mua gạo, đây cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Cá chợ sáng nếu so với chợ buổi trưa thì giá cả cao hơn không ít, bây giờ còn là đầu mùa xuân, xế chiều đi đánh cá cũng sẽ không nóng lắm. Mai Sóc nghĩ nàng có thể xuống hồ buổi chiều, sáng sớm ngày hôm sau đến trấn trên bán.

Thương lượng xong với hai tỷ muội Vu An, tóm lại trong lòng nàng có chút không yên lòng Lâm Xước lắm. Tuy rằng bây giờ thân thể hắn đã khá hơn nhiều, mỗi lần cạo ra sa xong cũng bắt đầu chậm dần, màu sắc cũng đang từ từ trở nên nhạt mà không còn là màu đen khởi đầu nữa.

Nàng về đến nhà, lại không tìm được người hắn, không có ở nhà chính, cũng không ở phòng bếp. Nàng đẩy cửa sân sau ra, phía dưới hàng rào cũng đã có một chút màu xanh biếc, bờ ruộng đối diện bắt đầu có người ươm giống, sân nhỏ một chút nên có thể thấy điểm đầu, hắn cũng không ở đây.

Nàng trở lại nhà chính, hơi suy nghĩ, ra cửa đi tới tường nhà bên, quả nhiên, hắn đang ngồi xổm ở trong chuồng gà, lo nhìn chằm chằm gì đó.

"Tiểu Xước Nhi, ngươi. . ."

Hắn đột nhiên quay người lại, làm một động tác tiếng xuỵt đối với nàng, chỉ chỉ hai quả trứng tròn trong đống rơm, vỏ trứng phát ra tiếng vỡ vụn, răng rắc, chim cốc từ trứng ấp nở lúc đầu.

Một quả xuất hiện một vết nứt trên vỏ trứng, càng nứt càng lớn, một vật hình tròn nhỏ lông măng màu xám tro chui ra, phát ra tiếng kêu thô khàn thật thấp về phía Lâm Xước, lảo đảo bò đến bên chân hắn, không nhúc nhích.

Lâm Xước xoay người lại nhìn Mai Sóc, "A Sóc, không có chim cốc (chim ưng biển) lớn, ai tới cho bọn nó ăn?"

"Không cần, người ta nói với ta loại chim cốc mặt ngọc này không giống với chim cốc bình thường, không cần duỗi đến mổ đồ ăn trong túi cổ họng chim lớn." Nàng cũng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, duỗi tay chọt một cái ở trên đầu quả cầu lông tơ màu xám tro mềm mại kia. "Lấy thịt cá nát vụn cho chúng nó ăn là được rồi, có điều đừng cho ăn quá no."

Một quả trứng khác cũng bắt đầu phát ra tiếng vỡ vụn răng rắc, có điều quả này nứt rất kỳ quái, mãi cho đến khi chim non nhỏ chui ra, trên đầu còn đội một miếng vỏ trứng nhỏ, không có rớt xuống.

Con này cũng bắt đầu đi đường loạng choà loạng choạng, Lâm Xước cảm thấy thật sự không có biện pháp gắn liền hai chim non nhỏ lông bù xù này với lông đen ửng ánh kim loại sáng bóng của chúng nó sau khi lớn lên. Có điều, nàng mới vừa nói không phải là giống chim ưng biển bình thường, "Vậy chúng nó trưởng thành rồi sẽ có cái gì khác nhau?"

"Ta cũng không biết, giống như sẽ lớn không ít, màu sắc cũng không giống lắm thôi."

Hai con chim non nhỏ một trước một sau nằm ở bên chân của Lâm Xước, gà đều tự mình chạy đi ra ngoài tìm thức ăn rồi, chỉ còn lại con ấp trứng kia ổ ở một bên. Hai người ngồi xổm ở bên trong, có vẻ rất chen chúc, Mai Sóc đứng lên, cười nói, "Ta thấy bọn nó nhận đúng ngươi rồi."

Một tay Lâm Xước nắm một con lên, "A Sóc, ta sẽ cố gắng thuần dưỡng, thời điểm mùa hè, ngươi sẽ có thể mang theo chim ưng biển đánh cá rồi."

"Được, ta chờ."

***

"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Túc Liệt Trương."

"Ngươi thật sự đều nhớ kỹ rồi?"

"Ừm."

Mai Sóc lật trang sách, một quyển《 Bách Gia Tính 》đọc xong nhớ kỹ, xem ra cuốn 《 Thiên Tự Văn 》 sẽ nhanh hơn. Nàng nên đi lấy thêm chút sách đến nữa, qua ít ngày nữa, cũng có thể dạy hắn viết chữ.



"Nam thích trinh tiết, nữ hiến Tài Lương, biết qua cần phải đổi, đạt được có thể đừng quên. . ."

Lâm Xước ngừng lại, Mai Sóc nghiêng đầu qua, "Sao thế?"

"Nó viết biết qua cần phải đổi."

"Hả?"

"Chẳng qua là cảm thấy rất tốt."

Mai Sóc cười khẽ, hắn tiếp tục đọc tiếp, càng là một chữ cũng không sai, hắn học cũng không nhanh. Nàng giải thích tỉ mỉ qua còn phải lặp lại mấy lần hắn mới có thể ghi nhớ toàn bộ. Chẳng qua là rất nghiêm túc, cũng nhớ rất vững chắc, nhớ kỹ thì không dễ dàng quên, làm cho nàng đây thân là thê chủ Phu Tử rất có cảm giác thành tựu.

Kiểm tra bài học trước xong, Mai Sóc bắt đầu dạy hắn chữ mới. "Chờ ta bắt đầu đánh cá rồi, sau này đổi buổi tối dạy ngươi."

"Ừ."

"Nếu là trời mưa xuống không ra được thì học nhiều chút."

Hắn tiếp tục gật đầu, Mai Sóc lại nói, "Cửu Liên Hoàn của ngươi đã giải ra chưa? Đã mấy tháng rồi."

Hắn bẹp bẹp môi, "Ngươi không chịu dạy ta."

"Ta dạy cho ngươi thì chơi không vui rồi." Nàng duỗi tay cầm Cửu Liên Hoàn trên tủ giường, "Hình như ta còn nợ ngươi một câu chuyện xưa, dạy ngươi giải thì không được, có điều kể chuyện xưa Cửu Liên Hoàn cho ngươi nói thì được."

"Được." Hắn buông tờ giấy trong tay xuống, nửa quay đầu lại nhìn nàng, một tay Mai Sóc chắn ở bên hông hắn, đi lên ôm lấy một chút, buông tay ra, cằm đặt ở trên vai hắn, một tay gảy vòng tròn, "Ngươi xem ở giữa này, thật dài giống như là một thanh kiếm, vì vậy người phát minh Cửu Liên Hoàn là một Tướng quân dẫn binh đánh giặc."

"Tướng quân không phải đánh giặc sao? Nàng làm cái này làm gì?"

"Khi đó, thiên hạ còn chưa có Thái Bình, ba phần Thiên Hạ, hàng năm nàng dẫn binh ở bên ngoài, chính quân của nàng vẫn ở nhà một mình. Nàng sợ chính quân nàng nhàm chán, bèn muốn làm chút đồ cho hắn giải sầu tịch mịch."

"Vì vậy nàng đã làm cái Cửu Liên Hoàn này, bảo người ta đưa về cho chính quân nàng giải. Ai biết người đưa tin đó không nói rõ ràng, chính quân kia không biết Cửu Liên Hoàn này là dùng để giải, thấy nó một vòng móc một vòng, dung mạo rất là đáng yêu, còn có thể phát ra tiếng va chạm leng keng leng keng, thêm nữa là thê chủ của mình sai người ngàn dặm xa xôi đưa tới, trong lòng hắn vui mừng, bèn tìm sợi dây xích treo Cửu Liên Hoàn này lên, liền treo ở ngực."

Lâm Xước nhìn cái Cửu Liên Hoàn đó, cảm thấy nó đeo ở ngực nhất định rất nặng, vẫn là tượng gỗ khắc hồ ly nhỏ của hắn tốt.

"Vừa bắt đầu, chàng trai chung quanh thấy hắn đeo như vậy đều cảm thấy kỳ lạ, dần dần, nghe nói đồ trang sức này là Tướng quân đặc biệt làm đưa tới, đều cảm thấy hâm mộ, bèn bắt đầu bắt chước, đều mang một cái Cửu Liên Hoàn như vậy ở trước ngực, lớn nhỏ không đều, cũng có đủ loại chất liệu."

"Sau đó Tướng quân chiến thắng trở về nhà, phát hiện chàng trai ở quê hương đều đeo Cửu Liên Hoàn, nhất thời khó hiểu, về nhà vừa hỏi, mới biết phu quân mình coi nó thành đồ trang sức. Dưới nụ cười to của nàng, dạy hắn nên làm sao giải Cửu Liên Hoàn này."

"Về sau nữa thì sao, Cửu Liên Hoàn đã biến thành một món đồ chơi già trẻ đều thích hợp."

"Xong rồi?"

"Ừ, ngươi cho rằng dài bao nhiêu. Được rồi, biết chữ rồi. Họa nhân ác tích, phúc duyên thiện khánh."



"Họa nhân ác tích, phúc duyên thiện khánh."

"Họa nhân ác tích là nói bởi vì làm ác rất nhiều lần, từ từ tích lũy sẽ đưa tới gieo họa, hàng năm hành thiện thì có thể đạt được hạnh phúc."

"Giống như thiện hữu thiện báo." Hắn gật đầu, dùng ngón tay khoa tay múa chân mấy chữ kia ở trên bàn, trong miệng lặp lại ghi nhớ, "Họa nhân ác tích, phúc duyên thiện khánh."

Thiện hữu thiện báo? Trong lòng Mai Sóc thầm than tức, thật ra thì nàng càng tin tưởng người tốt không có báo đáp tốt, thắp hương còn có thể chọc quỷ kêu. Có điều, ôi, chuyện cũ năm xưa đừng đi suy nghĩ.

Nàng nhìn Lâm Xước cúi đầu xuống, cong lên khóe môi, bây giờ suy nghĩ một chút, thật ra thì ngược lại cũng không phải không có đạo lý, nếu không phải là nàng trốn nhà ra đi, nàng cũng sẽ không gặp gỡ hắn.

***

Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, mưa xuân rơi xuống khắp nơi. Trong truyền thuyết, đây là ngày Thần Long trông coi mây mưa ngẩng đầu, ngày này về sau, nước mưa sẽ tăng nhanh, mọi người cũng có thể bắt đầu cấy mạ gieo giống.

Mới vừa cán xong da hoành thánh còn chồng ở trên bàn, một tay Mai Sóc chống cằm, "Thật ra thì ta vẫn không nghĩ ra, tại sao ngày hai tháng hai phải ăn hoành thánh?"

"Bởi vì hoành thánh là con ngươi của rồng."

"Giống chỗ nào?"

"Ta cũng không biết, thật ra thì cũng không cần phải ăn hoành thánh, còn có thể ăn bánh mì, như vậy chính là vảy rồng."

"Còn vảy rồng." Nàng nhận lấy nhân cây tể thái trộn xong trong tay hắn, "Vậy tai rồng đâu?"

"Bánh sủi cảo."

"Râu rồng, cái này ngươi không nói ta cũng đoán được, sợi mì?"

Lâm Xước cười gật đầu liên tục, Mai Sóc lắc đầu, "Cũng chính là ăn cái gì cũng có thể, dù sao đều có thể nhấc lên, nơi này có vài tập tục thật đúng là chơi thật vui."

"A Sóc."

"Hả?"

"Quê hương ngươi không phải dạng này sao?"

"Cái đó, thật ra thì ta cũng không biết, coi như là ta cũng chưa từng trải qua." Nàng bắt đầu bao hoành thánh với hắn, "Ta đột nhiên nghĩ đến lưỡi rồng, cái này dù sao vẫn không cách nào có đồ gì kéo tới rồi chứ?"

"Có mà."

"Cái gì?"

"Bánh bao hấp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khói Bếp Ven Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook