Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 87: Tạm thời cách chức chờ điều tra

Yên Mang

29/12/2017

Lương Bội Văn vừa tới, đang căn dặn gì đó với bác sỹ trưởng khoa sản đang thay áo blouse quân y, thấy Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết tới, vội vàng nghênh đón, nói: “Mau đặt con bé lên giường kiểm tra!”

Bởi vì thai nhi chưa đầy ba tháng, Lương Bội Văn cẩn thận không cho dùng siêu âm, mà để trưởng khoa sản kinh nghiệm phong phú dùng phương pháp truyền thống tới chẩn đoán bệnh.

Trưởng khoa sản này là lão bác sỹ nhiều năm, đêm hôm khuya khoắt, cậu thanh niên này lại quần áo xốc xếch, xem chừng khi sinh hoạt vợ chồng không chú ý tư thế cơ thể và lực độ gây ra rối loạn. Lắc đầu một cái, nói với Lương Bội Văn: “Người tuổi trẻ bây giờ ấy, không nghe lọt khuyên can của bác sỹ và người lớn, cho đến khi làm ra chuyện, mới biết sợ cuống cuồng!”

Lương Bội Văn hung hăng trợn mắt nhìn cháu trai nói: “Nghe chưa? Lần sau còn dám chỉ lo cho mình không lo cho con bé!”

Lương Tuấn Đào nghểnh cổ quay mặt đi, bày tỏ không phục lắm với lời của bác mình.

Sao anh chỉ lo đến mình mà không để ý đến cô ấy? Nhiều ngày như vậy, anh cẩn thận hầu hạ cô, chỉ sợ có bất kỳ sơ xuất gì, biết bao lâu anh đều không biết khoái cảm là gì, mỗi lần đều vội vã xong việc!

Tối nay nếu không phải do cô chọc tức anh, anh sẽ không nặng không nhẹ như vậy sao? Trong lòng uất ức không nói ra, chỉ có thể hờn dỗi.

Bác sỹ làm kiểm tra cho Lâm Tuyết, lại nghe tim thai, cuối cùng nói: “Không có việc gì!”

Nghe bác sỹ nói không có việc gì, lòng thấp thỏm của Lương Tuấn Đào mới trở về chỗ cũ. Cúi đầu phát hiện áo sơ mi của mình còn phanh cúc lộ ngực, liền lúng túng cài nút áo lại.

Lương Bội Văn ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, sờ sờ trán con bé, nhẹ giọng ân cần hỏi: “Cảm giác như thế nào? Bụng còn đau không?”

Lâm Tuyết đáp: “Hơi đau!”

“Thằng Đào này, nó đáng bị đánh! Ngày mai bác liền cho cha nó biết, không phải hung hăng đánh nó một trận không thể!” Lương Bội Văn vỗ vỗ tay Lâm Tuyết, an ủi, “Không sao, về sau dời đến nhà bác ở! Hai mẹ con chúng ta một phòng, xem nó còn làm thế nào!”

Lương Tuấn Đào vội vàng chạy tới, xen miệng nói: “Lần này là ngoài ý muốn, bác hỏi Lâm Tuyết xem, mỗi lần cháu đều rất cẩn thận...”

“Không được! Trước khi đứa bé ra đời, một lần cũng không được!” Lương Bội Văn rất kiên quyết tuyên bố.

“Bác, sao bác lại như vậy!” Lương Tuấn Đào mất hứng, “Bác có bản lĩnh thì quản con trai bác đi, quản lý cháu làm gì?”

“Bác không quản được Lưu Dương sẽ tới quản cháu! Giờ sao? Không để cho bác quản? Vậy bác mặc kệ!” Lương Bội Văn tím mặt nói.

“Được được, bác quản!” Lương Tuấn Đào biết bác vẫn nén một hơi với chuyện kết hôn của Lưu Dương, tùy Lưu Dương làm ầm ĩ đi, bác không quản không hỏi.

Lương Bội Văn cũng chỉ nói vậy mà thôi, Lâm Tuyết là con dâu nhà họ Lương, bà muốn kiên quyết kéo con bé đến nhà họ Lưu ở, không nói người khác, Lưu Mỹ Quân nhất định một bụng ý kiến. Bà chỉ làm cảnh cáo như vậy, hù dọa thằng cháu, tránh khỏi về sau không nặng không nhẹ.

Lương Tuấn Đào cũng biết bác chỉ hù dọa mình, không quan tâm bĩu môi, không tiếp tục tranh chấp.



Bác sỹ tiêm mũi giữ thai, lại truyền một chai dưỡng thai, truyền chút một, chuyển Lâm Tuyết đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt xong, tất cả mới ổn định lại.

Lương Bội Văn ngồi cùng một lát, thấy Lâm Tuyết quả thật không có gì đáng ngại, lúc này mới giáo huấn cháu trai một trận, đi về nhà.

Hưng sư động chúng ầm ĩ hồi lâu, một bác sỹ phụ khoa trực ban lưu lại coi, những người khác rời đi.

Ngồi bên cạnh Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào thấy cô đưa lưng về phía mình, liền cúi người đưa tay cầm tay thon của cô, cúi gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Vợ, em vẫn còn giận anh?”

Người này trước sau như một như thế, đánh cho một gậy lại thêm quả táo ngọt, cô không để ý tới anh.

“Được rồi, anh sai rồi!” Thủ trưởng Lương chuẩn bị moi ruột gan viết bản kiểm điểm, nhưng chỉ chớp mắt liền nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của bác sỹ trực ban, hơi ngượng ngùng, liền nói với cô ấy: “Bác sỹ, ở đây có tôi nhìn, cô đi nghỉ ngơi trước đi! Có chuyện gì tôi sẽ gọi y tá!”

“Được, có chuyện gì nhấn chuông trên đầu giường, y tá sẽ tới xử lý!” Vị bác sỹ kia mừng rỡ nhàn hạ, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Chờ trong phòng bệnh chỉ còn dư lại hai người bọn họ, thủ trưởng đại nhân tiếp tục kiểm điểm sâu sắc mới vừa rồi chưa xong: “Đều là lỗi của anh! Coi như thỉnh thoảng tinh thần của em ở bên ngoài, anh cũng không nên cắn em, lại bắt buộc em làm chuyện đó, còn động tác không biết sâu cạn... Lần này thiếu chút nữa làm tổn thương em và đứa bé, toàn bộ đều là trách nhiệm của anh, bảo đảm về sau không hề ăn giấm lung tung nữa, không hề dùng chuyện quan hệ giữa vợ chồng trừng phạt em, không hề...”

Lâm Tuyết hất bàn tay to của anh ra, xê dịch thân thể vào bên trong.

“Vợ...” Thấy dáng vẻ cô không hết giận, anh Lương không khỏi rất lo lắng. Cũng may da mặt anh luôn đủ dày, định theo nằm lên giường, ôm lấy cô từ phía sau, trơ mặt ra năn nỉ, “Em đánh anh mắng anh đều được, chính là đừng không để ý đến anh!”

“Vẻ nhẫn tâm của anh đi đâu rồi?” Lâm Tuyết lạnh lùng mở miệng, “Không phải nói nếu em chệch đường, anh sẽ phế em sao?”

“Đùa giỡn!” Lương Tuấn Đào không khỏi lau mồ hôi, con quỷ nhỏ này thù rất dai, về sau anh nói chuyện có thể phải chú ý một chút!

“Vậy được rồi.” Lâm Tuyết cuối cùng chịu khai ân xoay người lại, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng không sóng không gió nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói cho anh biết: “Em muốn ly hôn với anh, em muốn trở lại bên cạnh Mạc Sở Hàn!”

“Em...” Lương Tuấn Đào trừng lớn mắt, tay sắt nắm chặt lại, thiếu chút nữa mất khống chế, “Em – lặp lại lần nữa!”

Lâm Tuyết nheo mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận đến xanh mét và thân thể cường tráng đang run lên của anh, như không có việc gì nói, “Em đùa giỡn với anh!”

“...” Gần như mắc nghẹn, anh giữ nguyên dáng vẻ hung ác đôi mắt trợn tròn, gần như hận không thể nhào tới hung hăng cắn cô một phát.

Chậm rãi thở ra một hơi, Lương Tuấn Đào nguy hiểm nheo tròng mắt lại, sau đó giống như con báo trước khi tiến hành tấn công, động tác tao nhã tiến tới gần.

Thành công chọc cho anh thiếu chút nữa phá hủy nỗ lực, Lâm Tuyết rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ anh tiến tới rất nguy hiểm, liền vội vàng nói rõ: “Chúng ta huề nhau!”

Lời nói sao tổn thương người kia, anh có thể nói là nói giỡn, vậy cô cũng nói giỡn với anh một lần, để cho anh hiểu, cười giỡn này thật ra một chút cũng không cười được!



“Con quỷ nhỏ, lá gan của em càng lúc càng lớn!” Người đàn ông đưa bàn tay đẹp mắt ra nắm chặt lấy cái cằm xinh đẹp tuyệt trần của cô, ánh mắt sáng chói lọi lạnh lùng nheo mắt nhìn cô.

Nhìn anh giống như không dùng được sức, chỉ bóp cô mà hít khí lạnh. Đẩy bàn tay anh ra, cô hờn dỗi nói: “Em mệt rồi!”

Nói xong, cô lần nữa xoay người, đưa lưng về phía anh khép hàng mi.

Lần này anh không quấy rầy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh di chuyển liên tục trên thân thể cô, giống như đang suy nghĩ vấn đề khó khăn gì.

Ngáp một cái, cô thật sự mệt nhọc. Phụ nữ có thai vốn dễ dàng mệt nhọc, cô lại bị anh giằng co tới hơn nửa đêm, lúc này buồn ngủ đánh tới, cũng không chống đỡ được nữa, rất nhanh đã đi gặp Chu Công, lưu lại người đàn ông bên cạnh tiếp tục rối rắm suy đoán.

Giấy không gói được lửa, không từ mà biệt, chỉ cần nói tới Mộng Mộng sau khi tỉnh lại không thấy Lâm Tuyết thì sẽ khóc đến kinh thiên động địa như thế nào.

Cho nên mới sáng sớm, Lưu Mỹ Quân đã mang theo Mộng Mộng tới.

Lâm Tuyết đã tỉnh rồi, đang trong toilet rửa mặt, Lương Tuấn Đào còn nằm trên giường ngủ đấy!

Hôm nay đã nói muốn dẫn Lâm Tuyết đi viện dưỡng lão thăm ông cụ rồi cùng ăn sáng, cho nên anh xin nghỉ, buổi sáng có thể đến đơn vị trễ một chút. dfienddn lieqiudoon

“Con còn ngủ, nhanh lên một chút!” Lưu Mỹ Quân tức giận đến nhéo vài phát trên đùi lông lá của con trai lộ ra ngoài chăn, “Có biết điều một chút không! Lâm Tuyết có mang con còn giày vò con bé như vậy!”

“Au, mẹ nhẹ chút!” Lương Tuấn Đào lập tức hết buồn ngủ, thấy dáng vẻ hưng sư vấn tội của mẹ, liền lật người ngồi dậy, cau chặt chân mày giải thích, “Con không làm gì cô ấy cả!”

“Còn nói dối! Mẹ đã nghe bác con nói! Khuya khoắt, con giày vò con bé vào bệnh viện, may mà cháu mẹ mệnh lớn không có việc gì! Mẹ cho con biết, bắt đầu từ tối hôm nay, Lâm Tuyết ngủ với mẹ, con ngay cả một cọng tóc cũng không cho chạm vào con bé nữa!”

“Ồn ào, có cần khoa trương như vậy không!” Không thể nào, hai người phụ nữ đều tranh nhau ngủ với vợ anh, tại sao họ không hiểu, vợ của anh chỉ có thể ngủ với anh!

“Một chút cũng không khoa trương, tối nay liền bắt đầu như vậy!”

Lâm Tuyết đi tới, gọi mẹ.

Lưu Mỹ Quân ngẩng đầu lên, rất bất mãn quở trách: “Nó không hiểu chuyện hồ đồ, sao ngay cả con cũng tùy theo tính tình hồ đồ của nó hả? Vợ chồng trẻ tuổi ham vui là chuyện thường xảy ra, cũng phải cân nhắc đến đứa nhỏ trong bụng...”

“Được rồi, đều là lỗi của con, đừng trách Lâm Tuyết!” Lương Tuấn Đào biết mẹ mình, thích nhất khuấy đảo vô lý ba phần, cứ tính toàn bộ là lỗi của anh, bà cũng sẽ trách lên trên đầu Lâm Tuyết.

“Hơ, mẹ dạy dỗ con bé đôi câu cũng không được, con cứ cưng chiều con bé thật kỹ đi, cả hai cứ tha hồ làm ầm ĩ, náo loạn đến cháu mẹ không còn, tìm hai đứa tính sổ!” Lưu Mỹ Quân tức giận đùng đùng, chỉ vào Mộng Mộng nói với Lâm Tuyết: “Cô nhóc này khóc rống gay gắt, mẹ bị nó làm cho nhức đầu, mang đến cho con!”

“Mộng Mộng!” Lâm Tuyết di tới cúi người kéo Mộng Mộng, áy náy nói, “Mẹ hơi không thoải mái nên đi bệnh viện, khi đó con còn đang ngủ, không đánh thức con!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook