Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 234: Ngoại truyện 23

Yên Mang

26/10/2018

“…” Cô có nhớ anh không? Đỗ Hâm Lôi ngây ngốc, phát hiện thời gian chia tay hơn nửa năm đó, thời điểm cô nhớ tới anh thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thời gian nửa năm bị Hoắc Vân Phi bắt đi, cô nhớ nhung nhớ mong Triệu Bắc Thành. Cô từng tuyên thệ với mình, cho dù sinh mạng không còn ở đây, tình yêu của cô đối với Triệu Bắc Thành vĩnh viễn được bảo tồn.

Đáng tiếc tất cả lời thề thốt vang dội đều đánh không lại hiện thực tàn khốc. Tình cảm sâu nặng của cô với Triệu Bắc Thành, từng chút một bị anh bóp chết, trong lạnh lùng và tổn thương của anh dần dần tiêu tan hầu như không còn, cũng không dâng nổi lên gợn sóng nào nữa.

“Hâm Lôi, anh rất nhớ em!” Triệu Bắc Thành muốn ôm Đỗ Hâm Lôi vào lòng, nhưng cái bụng nhô ra của cô chĩa vào anh, khiến cho anh buồn nôn. Nhưng anh cố hết sức nhịn cảm giác buồn nôn, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, dịu dàng nỉ non, “Theo anh trở về đi!”

Đỗ Hâm Lôi quả thật không thể tin vào tai mình, anh nói gì? Để cho cô trở về cùng anh? Có lầm không? Cô ngước mắt liếc nhìn anh, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ôn hòa, cũng không có bất cứ dáng vẻ tức giận nào.

“Anh suy nghĩ thông suốt rồi!” Triệu Bắc Thành hơi mím môi, trong đôi mắt tràn đầy tình ý, “Chuyện trước kia chúng ta đều quên hết tất cả, bắt đầu một lần nữa!”

“Bắt đầu một lần nữa…” Đỗ Hâm Lôi lầm bầm lặp lại, cô lấy tay vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, không khỏi cười khổ, “Còn có thể bắt đầu một lần nữa sao?”

Từ khi cô bị Hoắc Vân Phi bắt đi, giữa cô và Triệu Bắc Thành chắc chắn bất hạnh. Trước kia cô không biết Triệu Bắc Thành là một người đàn ông so đo như thế, từ sau khi trở về nước đã hiểu ra, anh là người đàn ông sạch sẽ, trong đôi mắt không cho phép một nửa hạt cát.

Đối đãi với tình cảm, anh quá nghiêm khắc hoàn mỹ, tình yêu đã thay đổi mùi vị, anh tình nguyện tự tay hủy diệt.

“Anh nói có thể là có thể!” Bàn tay Triệu Bắc Thành phủ lên bụng của cô, cô theo bản năng run rẩy, định trốn tránh, nhưng anh lại không cho phép động tác của cô cũng giữ chặt cô, “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, cũng sẽ không làm tổn thương đến đứa bé của em… Không đúng, phải nói là con của chúng ta! Hâm Lôi, trở lại bên cạnh anh, anh sẽ coi đứa bé như chính mình sinh ra!”

Đỗ Hâm Lôi ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong đôi mắt sáng dần dâng lên màn lệ. Vì sao, anh lại sớm không có lòng khoan dung độ lượng như vậy, sau khi cô hoàn toàn tuyệt vọng nản chí với anh, cuối cùng lại nói ra những thứ này với cô.

Cuối cùng vẫn giãy giụa rời khỏi ngực của anh, cô xoay người, tâm tư cứng rắn lên, nói: “Đã muộn!”

“Tại sao?” Triệu Bắc Thành chưa từ bỏ ý định, một lần nữa ôm lấy cô từ phía sau, cố gắng hôn lên khuôn mặt đẹp của cô, lẩm bẩm, “Em tình anh nguyện, hai chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại một lần nữa! Hâm Lôi, em là bà xã của anh! Là bà xã duy nhất của Triệu Bắc Thành anh!”

“…” Trong phút chốc, Đỗ Hâm Lôi động lòng.



Cùng Triệu Bắc Thành yêu nhau nhiều năm như vậy, nói ly hôn, nguyên khí tổn thương nặng nề thật ra là cô! Nhưng trải qua một ít lần quanh co, cô không còn tin tưởng anh nữa. Cô không xác định lúc nào lại sẽ khiêu khích tính tình của anh, hoặc khiêu khích ý niệm giết chóc của anh, khi tâm địa đàn ông cứng rắn lên, ác độc đến đáng sợ.

Huống chi, khi đứa bé sinh ra, lỡ như ngày nào đó anh lại đột nhiên mất hứng, hoặc mang oán hận đối với Hoắc Vân Phi và cô giận chó đánh mèo lên người đứa bé… Cô không dám tưởng tượng hậu quả.

Đây không phải là ý tưởng hão huyền hay phỏng đoán, mà là kinh nghiệm thê thảm tự mình trải qua! Khi Triệu Bắc Thành tức giận cô, không đánh chửi không oán trách, trực tiếp có thể tiêu diệt cô không thương lượng!

Nếu như không phải cô mấy phen mạng lớn, đoán chừng khi bị chết cũng đần độn u mê.

Súng bắn thủng bình xăng, máy bay không nổ; cô vì bảo vệ Triệu Bắc Thành đánh Hoắc Vân Phi một cái tát, máy bay lại không vọt xuống vách núi cheo leo; Hồng Khuê bắt cô làm con tin, lại không bị ngộ sát; khi Triệu Bắc Thành chuẩn bị san bằng đỉnh núi, cô lại quỷ thần xui khiến chạy tới…

Tóm lại, nếu như vận khí không tốt, cô sớm không biết chết bao nhiêu lần!

Nhưng cô không thể xác định được vận khí tốt có thể vẫn đi theo mình không, lần sau, lần sau nữa, có lẽ cô cũng không có vận khí tốt như vậy.

Triệu Bắc Thành là một người khiêm tốn, nhưng chuyện anh làm được thường khiến trong lòng cô kinh hãi khiếp sợ. Người đàn ông này là con sói đội lốt cừu, anh còn nguy hiểm hơn Hoắc cầm thú nhiều. Bởi vì bạn vốn không đoán ra được tâm tư của anh, cũng không biết sau một khắc sẽ vì chuyện gì mà chọc giận anh, càng không biết hậu quả như thế nào.

Tha thứ cho cô là một người phụ nữ bình thường, không cách nào tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày đạp mũi dao mà sống nơm nớp lo sợ, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng người bên gối hạ sát thủ với mình! Cuộc sống như vậy sẽ khiến cho cô nổi điên, huống chi còn có con của cô!

“Hâm Lôi, đồng ý với anh có được không?” Triệu Bắc Thành thấy thái độ của cô thay đổi khôn lường, tâm tình không ổn định, trái tim gần như vọt lên tận cổ họng. Cố lấy bao nhiêu dũng khí anh mới chạy đến đây tìm cô, hạ bao nhiêu quyết tâm anh mới đưa ra được lựa chọn khó khăn như vậy, Hâm Lôi của anh có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của anh?

(*) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại; muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Đỗ Hâm Lôi không chút do dự đẩy anh ra, áy náy nói: “Xin lỗi!”

Cả người Triệu Bắc Thành run lên, cô… Thế mà lại cự tuyệt anh!

Khi anh bỏ xuống tất cả ân oán, quyết ý mở rông ngực tiếp nhận cô, thậm chí còn tình nguyện tiếp nhận cả đứa con hoang trong bụng cô… Cô thế mà lại vô tình cự tuyệt anh.

“Ha ha ha…” Anh cười một trận điên cuồng, thậm chí cười ra cả nước mắt. Xoay người, anh lặng lẽ lau mắt có giọt nước mắt, đảo mắt nhìn cô, đáy mắt thoáng qua oán hận, xua tay lẩm bẩm, “Đỗ Hâm Lôi, cô khiến cho tôi quá thất vọng!”



Có lẽ, bắt đầu từ thời khắc cô rơi vào trong tay Hoắc Vân Phi, vẫn khiến cho anh thất vọng đi! Muốn gán tội cho người khác như thế nào phải lo nghĩ vô cùng, cô là một người phụ nữ đầu óc đơn giản, sợ rằng không có bản lĩnh cả ngày đoán chừng ý định phức tạp khó lường của anh. Cuộc sống như thế quá mệt mỏi, cô tình nguyện tiếp tục cuộc sống độc thân một mình.

Đỗ Hâm Lôi lấy dũng khí, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt của anh, thành khẩn nói: “Bắc Thành, từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, hai chúng ta không thể tiếp tục đi về rồi! Chỉ hy vọng chúng ta có thể chia tay bình tĩnh hòa nhã, đừng biến thành kẻ địch một mất một còn!”

Cô không hận anh, cho dù ba phen bốn bận thiếu chút nữa chết trong tay của anh, cô vẫn không hận anh. Nhưng mà, cô cũng không có cách nào yêu anh được nữa!

Phần tình cảm này im lặng dừng lại như vậy, có thể đẩy tổn thương lẫn nhau giữa hai người bọn họ xuống thấp nhất, tiếp tục nữa, có khả năng hai bên cùng bị tổn hại.

“Ha, tôi biết rõ cô đang đợi Hoắc Vân Phi!” Trong lòng Triệu Bắc Thành tràn đầy không cam lòng và oán hận, gần như cắn răng nghiến lợi, “Đỗ Hâm Lôi, cô đồ đàn bà vô tình vô nghĩa, uổng cho tôi một mảnh tình thâm với cô! Đừng quên, tôi là ông xã của cô! Cô lại muốn vứt bỏ tôi gả cho một người đàn ông khác! Anh ta sẽ không yêu cô, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ cô tìm niềm vui khác, khi đó cô muốn khóc cũng không kịp!”

Đỗ Hâm Lôi kinh ngạc nhìn anh, thật giống như không biết người đàn ông miệng đầy nguyền rủa và oán độc này sẽ là sĩ quân quân nhân thiếu tá trẻ tuổi tiêu sái Triệu Bắc Thành! Là cái gì khiến cho anh biến thành dáng vẻ này? Cô thật sự khổ sở!

Triệu Bắc Thành đưa hai tay túm lấy hai vai cô, khàn giọng quát: “Nhìn tôi, cô không lời nào để nói đi!”

“…” Cô thật sự không có lời nào để nói!

“Được, cô đã độc ác như vậy, tôi cũng không hề cưỡng cầu nữa!” Triệu Bắc Thành buông hai tay đang kiềm chế vai cô ra, giống như cực kỳ chán ghét móc một xấp khăn giấy ra lau tay, giống như trên người cô có vi khuẩn, “Từ sau khi vung tay ra, tôi sẽ không làm trở ngại cô ngã vào trong ngực Hoắc Vân Phi!”

Trăm miệng không thể bào chữa, càng tô lại càng đen, Đỗ Hâm Lôi định không biện bạch nữa, cô không còn hơi sức hỏi: “Lúc nào ký giấy thỏa thuận ly hôn?”

Quân hôn không thể ly hôn, trừ phi Triệu Bắc Thành tình nguyện ly hôn với cô, nếu không đời này cô là bà xã pháp luật thừa nhận của anh!

“Ký giấy thỏa thuận ly hôn?” Triệu Bắc Thành buồn bực cười lên, oán hận cô đọng trong mắt càng sâu thêm mấy phần. Anh cúi người, dùng giọng nói êm ái nói cho cô biết, “Trừ phi tôi chết, cô vĩnh viễn đừng mơ tưởng thoát khỏi danh phận giữa chúng ta!”

“…” Cô phát hiện, Triệu Bắc Thành càng biến thái hơn Hoắc Vân Phi! Người đàn ông này quả thật không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung.

Triệu Bắc Thành gần như cắn gãy răng, anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Cô cứ không thể chờ đợi muốn thoát khỏi danh phận trói buộc như vậy để ngã vào lồng ngực của Hoắc Vân Phi? Ha, trước kia cô không có danh phận chẳng phải đã lêu lổng rất tốt với anh ta sao, đứa bé cũng đã có, cứ sống tiếp tục như vậy cũng được…! Cần gì phải giả mù sa mưa để ý tới danh phận cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook