Khách Nhân Bói Một Quẻ Không?

Chương 6

Vân Thủy Ly Hương

15/06/2017

Dư sư phụ từng nói qua quỷ cũng chia làm nhiều loại quỷ nhưng những loại quỷ đã bị tha hóa trở thành ác quỷ là loại khủng khiếp, đáng sợ nhất. Những loại quỷ này thường hoành hành ngang ngược tại nhân gian, không muốn vào luân hồi.

Loại quỷ như vậy chỉ có những pháp sư đạo hạnh cao thâm về Phật học phái mới có thể siêu độ, nếu không nó căn bản vô pháp đầu thai chuyển thế, nhưng loại ác quỷ như vậy căn bản là đối với con người mang một loại ý niệm ác ý, hay nói chính xác là chúng căm hận con người.

Bởi khi còn sống nhất định chúng từng bị con người thương tổn hoặc tàn sát một cách dã man khiến dù chết đi linh hồn vẫn còn khắc sâu mới tha hóa thành ác quỷ, chúng càng gây ác nhiều thì càng khó siêu sinh hơn nữa chúng hoàn toàn không muốn tiến vào đạo luân hồi.

Hạ Vân Ly hừ lạnh một tiếng, nàng không cần biết khi còn sống con quỷ này có thân thế thảm thương cỡ nào nhưng đã tha hóa đến mức độ này chứng tỏ nó hại không ích người mới có oán khí dày đầy như thế, quỷ thì phải có tự giác của quỷ, điều đã chết thì không có quan hệ đến nhân gian giới, phải vào luân hồi mới là chính đạo.

Nàng từ trên pháp đàn lấy một cái bình bằng ngọc đựng chú sa đỏ, nữ quỷ cảm nhận được uy hiếp, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau muốn nhân cơ hội tẩu thoát nhưng khi nó muốn lao ra ngoài thì bị một lực lượng khác kéo lại chật vật té ngã xuống nền nhà.

Hạ Vân Ly ý vị thâm trường cười cợt, "Còn muốn chạy, đã vào nơi đây thì ngươi đừng mong trở ra".

Nữ quỷ tức giận, há miệng phát ra tiếng rít the thé, tròng mắt nó chuyển động qua lại muốn tìm được thứ đã cầm tù mình, ngay khi nó lia mắt đến nơi Trương Kỳ đang đứng thì dừng lại. Nó nãy giờ hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của người khác ngoại trừ nữ pháp sư đang tế pháp kia.

Nữ quỷ tức giận gào thét muốn hướng về phía Trương Kỳ tấn công nhưng Hạ Vân Ly đã đem chu sa bỏ vào máu gà, chờ nữ quỷ kia phác lại đây đem máu gà trộn lẫn chu sa tát thẳng lên người nó.

Nữ quỷ cảm nhận được nguy hiểm, thân hình chợt lóe lên, hiểm hiểm né tránh.

"Hừ, trò trẻ con, ngươi cho rằng thứ này có thể đem ta giết chết?" Nữ quỷ hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Vân Ly, trong mắt mang đầy cừu hận.

Hạ Vân Ly liếc Trương Kỳ đã bị nữ quỷ dọa sợ đến mặt mày tái xanh, hơi câu khóe miệng, đem nữa chén huyết còn lại tưới thẳng lên mười ngọn cờ đen xung quanh Trương Kỳ.

Chỉ một thoáng, mười ngọn cờ đen dâng lên một trận hồng quang, chữ viết màu đỏ trên thân cờ giống như sống lại, phiếm ra màu đỏ tươi. Từ chúng phảng phất như sinh ra lực hấp dẫn, mang theo từng đợt cuồng phong thổi quét về phía nữ quỷ.

Hạ Vân Ly tay bấm ra một cái kết quyết, miệng lẩm nhẩm đọc chú.

"Không___________, thả ta ra, tiện nhân....ta sẽ không tha cho ngươi", Nữ quỷ bị cuồng phong gắt gao túm chặc lôi kéo về phía mười ngọn cờ đen, nhưng nó vẫn ngoan cố móng tay bám xuống nền nhà tạo thành mười đạo dấu vết chảy dài trên gạch.

Nữ quỷ không chống lại được lực hút của Chiêu hồn cờ, dù không cam lòng nhưng vẫn bị nó cuốn về phía Trương Kỳ.

"Trương Kỳ, há miệng_____" Hạ Vân Ly quát lớn, trên tay nàng xuất hiện một lá giấy màu vàng che kín chữ viết bằng chu sa.

Trương Kỳ hoảng sợ không kịp suy nghĩ làm theo lời của Hạ Vân Ly, đến khi hắn kịp ý thức được thứ gì thì đã không còn cơ hội, mắt mở trừng trừng nhìn nữ quỷ như hóa thành một làn khói thông qua miệng chui vào cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, Hạ Vân Ly ngón tay chấp khởi lá bùa, niệm một câu, "Đốt!".

Trong phút chốc, lá bùa bốc cháy, Hạ vân Ly miệng thổi nhẹ khiến từng làn khói bụi màu vàng theo nữ quỷ cũng chui vào người Trương Kỳ.

Nàng lại rút ra một lá bùa vàng, chạy nhanh về phía Trương Kỳ, bàn tay không khách khí chụp thẳng lên cái miệng đang mở to vì quá độ hoảng sợ của hắn.

Lá bùa vừa dán lên miệng trên Trương Kỳ, ngón tay Hạ Vân Ly trên không trung viết vài đạo kí tự, sau đó nắm lấy lá bùa kéo nhẹ ra, theo lá bùa rời khỏi miệng của Trương Kỳ là từng đợt khói đen đậm đặc.

Hạ Vân Ly thấy không sai biệt lắm, bàn tay giơ lên giữa lá bùa và Trương Kỳ chém ngang một nhát, miệng niệm, "Đoạn chú!".

Dưới chân một ngọn núi, trong căn nhà gỗ, nữ nhân vẻ mặt nôn nóng, gấp gáp xoay quanh một cái đạo sĩ ăn mặc đạo bào.

"Đại sư, thế nào? Ngươi không phải nói đêm nay có thể khiến cho tên Trương Kỳ kia biến khùng biến điên sau? Nhưng từ đầu hôm đến giờ bên Trương gia vẫn không có động tĩnh gì cả?".

Đạo sĩ đang niệm phù chú, bỗng nhiên, pháp thuật chuyển động trong cơ thể bị bạo động, đạo sĩ không đề phòng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Đại sư_____, ngươi làm sao vậy?", Nữ nhân sắc mặt bị dọa trắng bệch.

Đạo sĩ lắc đầu, "Có kẻ đã phá chú pháp của ta".

"Sao có thể? làm sao có ai có thể hơn được đại sư" Nữ nhân lắc đầu không muốn tin tưởng.

Đạo sĩ cười cười tự giễu, "Quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! là bần đạo quá mức sơ ý thế nhưng không nghĩ tới tại Đế Đô còn có cao nhân tọa trấn".



Không phải lão đạo sĩ khinh thường người ở Đế Đô nhưng các thiên sư chi gian điều có ước định, nếu chuyện không phải đến trước mặt mình thì sẽ không nhúng tay. Trước khi thi pháp hắn đã xem qua các thiên sư có tiếng, có khả năng đối đầu với hắn điều không ở Đế Đô nên mới xuống tay. Không ngờ lại té ngã một cái trầm trọng, không chỉ hao tổn tu vi mà ngay cả quỷ linh lão nuôi cũng bị người thu phục, chứng tỏ vị cao nhân này đạo hạnh phải hơn lão nếu không cũng không thể phản sát lại đạo chú mà lão đã thi pháp.

"Đại sư, ta...ta phải làm sao bây giờ?" Nữ nhân thập phần nôn nóng.

"Đã bị phá pháp, e rằng muốn thi pháp lần nữa là quá khó khăn, huống chi hiện tại bên Trương gia đã có vị cao nhân kia giúp đỡ, bần đạo tài không bằng người, khoảng tiền còn lại của ngươi, lão đạo đây không lấy".

"Thật là, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không còn cách nào khác, dựa vào gì Trương Thiếu Hoành có thể ngang nhiên được tất cả tài sản của Trương gia, chồng của ta cũng họ Trương cũng là con trai của lão nhân kia mà, ta không cam tâm...không cam tâm", Nữ nhân khuôn mặt vặn vẹo vì hận ý, cuồng loạn la lớn.

"Chồng của ta bị đối xử bất công, bốn mươi mấy năm chỉ có thể sống với thân phận con hoang, mẹ chồng ta đau khổ chờ đợi mà chết còn lão già kia lại cùng ân ái thê tử của hắn sống cuộc sống hòa thuận, con trai của ta cũng là cháu nội của lão ấy thế mà vì không có tiền chữa bệnh, phải chết tức tưởi. Trương Thiếu Hoành thấy chết không cứu, ta như thế nào có thể tha thứ, ta muốn bắt con trai của hắn cũng chịu khổ như con trai của ta!".

Nàng cảm thấy bất công, chỉ không biết nhà mình có thân thế ra sao thì thôi nhưng một khi biết được chồng nàng đường đường là Trương nhị thiếu gia của Trương gia, con trai nàng cũng là con cháu của Trương gia là em họ của Trương Kỳ, thế mà bị người ta đánh đến xuất huyết nội tạng lại không có tiền chẩn trị, ôm hận mà chết. Càng đáng hận hơn là Trương Thiếu Hoành biết mình có một em trai thế mà khi nàng đến công ty cầu hắn, hắn hoàn toàn không phản ứng nàng. Chồng nàng nhu nhược không dám tranh, nàng thì khác, cái gì xứng đáng là của nhà nàng, nàng hoàn toàn phải đoạt lấy.

Đạo sĩ lắc lắc đầu, giống như không nghe được lời oán trách của nữ nhân, bình tĩnh nói, "Nên nói cái gì ta điều nói, nếu ngươi vẫn kiên trì báo thù, thỉnh tìm cao minh khác đi, bần đạo không giúp được".

Nhìn biểu tình quyết đoán của lão đạo sĩ, nữ nhân sắc mặt âm trầm, cắn răng nói, "Đại sư, ta không cầu lão tiếp tục nhưng ta muốn ngài chỉ cho ta cách dưỡng quỷ, ngài không giúp ta, tự ta sẽ đòi lại công đạo".

--

Bên này, Hạ Vân Ly cười cười nhìn Trương Kỳ đang ôm cổ muốn ói mà không thể ói, nhìn đáng thương vô cùng.

"Được rồi, ngươi có phải đàn ông không? chỉ là nuốt một ít tro bụi có cần phải muốn chết muốn sống hay không?".

Trương Kỳ quả thật đương trường bị động tác của Hạ Vân Ly dọa, hắn gân cổ lên cãi lại, "Một ít tro bụi, Hạ Vân Ly cô tưởng ta mù sao?".

Hạ Vân Ly thấy hắn đáng thương xác thật là bị nàng dọa không nhẹ nên cũng không trêu hắn nữa, nàng từ tốn giải thích, "Thân mình của ngươi dương khí không sai biệt lắm điều bị Diễm quỷ hút đi, chỉ còn lại âm khí hoành hành, ta có thể bắt quỷ nhưng dương khí lại không có cách nào một sớm một chiều là có thể bổ trở về, mà ngươi cũng không trụ được đến khi dương khí đầy đủ, biết con người vì sao khác với lời quỷ quái không? vì con người có dương khí, mà cơ thể ngươi chỉ toàn âm khí. Cách tốt nhất là bắt Diễm quỷ nhả dương khí của ngươi ra, trong người của nó điều là dương khí của ngươi nên mới bị Chiêu hồn cơ của ta định trụ, hơn nữa có Chiêu hồn cờ cùng Tơ định phách, cho dù quỷ vào người cũng không sợ nó làm hại ngươi, huống chi nó còn bị ta đánh trọng thương".

Nói xong nàng cười như không cười nhìn Trương Kỳ, vấn đề vì sao chỉ trong mấy ngày mà dương khí của hắn hao gần hết thì nàng không nói chắc hắn cũng phải liên tưởng được.

Trương Kỳ bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn chợt nhớ đến một vài đoạn ngắn trong kí ức, tức thời sắc mặt xanh mét, da gà nổi đầy người. Hắn nghĩ là chắc một đoạn thời gian hắn cũng không dám chạm vào nữ nhân.

"Anh họ!... ...." Trương Mẫn rụt rè gọi, cơ mặt dù đã cố giữ bình thường nhưng khóe miệng giựt giựt vẫn có vẻ kì cục, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.

"Ngươi muốn cười thì cười, đừng làm vẻ mặt người chết đó cho ta xem" Trương Kỳ hét lên, giận dỗi đấm cho Trương Mẫn mấy cú.

"Em, em đâu dám!..."Trương Mẫn bình tĩnh lại, lắp bắp nói, ánh mắt vẫn không thể khống chế mà lia về phía bụng của Trương Kỳ.

hạ Vân Ly xoa xoa thái dương hiển nhiên là bị trí thông minh của hai người làm cho đau đầu, "Được rồi!...Mẫn thiếu gia cậu đừng nhìn nữa, cậu nghĩ là ta có thể để con ác quỷ đó trong người của Trương thiếu hay sao, khi nó vào cơ thể của Trương thiếu bì phù chú của ta ép nhả ra dương khí của Trương thiếu, lúc nãy ta đã đem nó lấy ra rồi", nói rồi đưa bàn tay ra, trên bàn tay của nàng là lá bùa lúc nãy dùng để dán miệng Trương Kỳ nhưng giờ bị Hạ Vân Ly xếp thành hình một ngô sao nhỏ nhìn khá đáng yêu, trên đó còn xuyên một sợi chỉ đỏ.

"Hạ..... đại sư.....thứ này...." Trương Mẫn không được tự nhiên hỏi, mặc dù ai, vừa trải qua những chuyện tam quan vỡ nát kia thì cũng thấy biệt nữu, huống chi một bác sĩ tâm lý đã trải qua quá trình đào tạo chuyên sâu trong môi trường tinh anh ở nước ngoài mấy năm.

Hạ Vân Ly nhìn lá bùa xếp thành ngôi sao nhỏ nhíu mày, nói: "Ta sẽ xử lý, hai vị đừng lo, ác quỷ này hại người, ta sẽ không tha cho nó".

Trương Kỳ, Trương Mẫn điều không ý kiến dù Trương Kỳ bị ác quỷ hại nhưng nếu Hạ Vân Ly đã mở miệng thì hai người không có dị nghị. Ngya cả Trương Mẫn bình thường kiêu ngạo về học vị của mình thì giờ cũng không dám trái ý với Hạ Vân Ly.

"Đại sư, thỉnh nhận lấy", Trương Kỳ trịnh trọng đưa qua tờ chi phiếu, bây giờ hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến những chuyện xung đột trước kia, hắn cảm nhận được Hạ Vân Ly thay đổi, nàng lộ ra một thần bản lĩnh khác thường, nàng bình tĩnh đối mặt với thứ khiến người khác kinh sợ mà còn hoàn toàn đánh bại nó, mặc cho lúc trước Hạ Vân Ly là người thế nào, hiện tại Trương Kỳ không dám có ý khinh thường người con gái này.

Hạ Vân Ly nhìn một hàng chữ số không trên chi phiếu hiển nhiên số tiền này đã vượt qua tờ chi phiếu hai chục ngàn của Trương Mẫn đưa lúc nãy, chuyện lần này hao tổn linh khí không nhỏ nên không từ chối, nàng từ trên pháp đàn lấy ra một lá bùa, bàn tay động động mấy cái, lá bùa đã được xếp gọn thành một hình tam giác.

"Tuy Diễm quỷ đã nhả ra phần lớn dương khí, âm khí trong người của Trương thiếu cũng bị nó hút đi rất nhiều nhưng chung quy mấy ngày hôm nay nó tiêu hao dương khí của Trương thiếu để duy trì hình dáng xinh đẹp bên ngoài nên dương khí của Trương thiếu vẫn không cường thịnh như lúc ban đầu, bùa này Trương thiếu phải đeo trên cổ suốt bảy ngày, nó có thể giúp cho Trương thiếu tránh đi những tai nạn không cần thiết vì thiếu dương khí".

Trương Kỳ nhận lấy lá bùa không nói hai lời lập tức đeo lên cổ, sau sự việc này hắn đối với quỷ thần cũng có tâm tồn sợ hãi.

Chuyện giải quyết xong, hai anh em không ở lại, sau khi vạn phần cảm tạ Hạ Vân Ly mới ra về.

"Anh!....Hạ tiểu thư....Hạ đại sư.....không giống những gì mà tiểu Tịnh nói", Trương Mẫn sau khi lên xe, ấp úng nói.



Trương Kỳ phức tạp nhìn lên khu chung cư của Hạ Vân Ly, nhấp nhấp miệng.

"A mẫn, chuyện này không cần nhắc lại, chuyện của Hạ...đại sư, chúng ta vẫn không nên hỏi nhiều".

Trương Mẫn nghĩ đến quá trình bắt quỷ lúc nãy, không khỏi rùng mình, gật đầu.

Giải quyết chuyện của Trương Kỳ, hai thầy trò Hạ Tùng Bách có được một bút tiền không nhỏ, cả hai hân hoan đi siêu thị, Hạ Vân Ly không hề khách khí lại kéo hai bọc đồ ăn vặt về nhà mới thỏa mãn, dù sao ngày mai đi rút tiền cả hai không cần lo sinh hoạt phí của tháng này.

Tại phòng của viện trưởng cô nhi viện Ánh Sao, viện trưởng Lý năm nay đã gần sáu mươi, bà ngồi buồn nhìn bên ngoài cửa sổ, đám nhỏ ngây thơ hồn nhiên chơi đùa trên bãi cỏ.

Viện trưởng Lý thở dài, những năm nay kinh tế khó khăn, người hảo tâm lại càng ngày càng ít, cô nhi viện của bà tuy ngày thường cũng có mấy vị ngôi sao hay doanh nghiệp đến quyên tiền nhưng đa phần chỉ vì được lên báo chí mà làm dáng, thực tế tiền quyên không được bao nhiêu.

Lại thêm mấy năm nay, bọn trẻ càng ngày càng nhiều, có nhiều đứa không được nhận nuôi nên cô nhi viện phải chu cấp tiền đọc sách của bọn nhỏ, chi nhiều thu thiếu khiến cô nhi viện lâm vào tình trạng khốn đốn. Nếu tình trạng này kéo dài thêm vài năm, chỉ e bà không còn sức để cưu mang lũ trẻ tội nghiệp này.

Muốn nuôi lớn một đứa trẻ là việc rất khó, tiền sữa, tiền tã, bệnh hoạn, thức ăn, lại thêm quần áo, tính ra điều là một bút cự khoảng, một số cô nhi viện vì tình hình chi tiêu của mình mà không dám nhận nhiều cô nhi. Nhưng viện trưởng Lý lại không đành lòng từ chối những đứa trẻ kia nên chỉ cần có cô nhi do chính phủ đưa lại hoặc bỏ lại chỗ bà thì bà điều nhận lấy, Bà sợ nếu bà không nhận những đứa trẻ này sẽ bị đưa cho những cô nhi viện bất lương thì đời chúng sẽ càng khổ hơn.

Đang suy nghĩ muốn làm sao để có tiền cho cô nhi viện hoạt động thì điện thoại di động trên bàn bà kêu tích tích mấy tiếng báo có tin nhắn, viện trưởng Lý vô tình liếc nhìn qua thì bị dòng chữ trên đó.

"Hai trăm năm mươi ngàn đồng....đây...đây thật là.....", Viện trưởng Lý hoảng hốt căng mắt điếm số không trên tin nhắn sợ là mình nhìn lầm.

Sau khi xác nhận đúng là tài khoảng của mình được ngân hàng chuyển qua hai trăm năm mươi ngàn thì Viện trưởng Lý cười tươi, những nếp nhăn trên mặt bà cũng lộ rõ vẻ sung sướng, "Hạ Vân Ly...đây là vị tiểu thư nào à!". Viện trưởng Lý cố nhớ vẫn không nhớ được là vị hảo tâm, nghĩ mãi chẳng ra bà đành lắc đầu, thôi, vị tiểu thư này chỉ chuyển tiền chứ không đến gặp mặt chắc là không muốn lộ diện, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt chỉ muốn làm việc thiện không màng danh lợi.

Viện trưởng Lý nhấc máy nội bộ gọi cho bếp trưởng của cô nhi viện hòa ái nói, "Thím Tôn à, hôm nay ta cùng thím đi thương trường, bọn nhỏ gần đây sẽ có thêm thịt để ăn rồi". Bởi cô nhi viện kinh tế khó khăn nên việc ăn uống chi tiêu điều tận lực tiết kiệm, đã gần cả tuần nay cô nhi viện chỉ có một ngày là được ăn thịt, nhìn bọn nhỏ gầy ốm bà cũng không đành lòng nhưng điều kiện không cho phép bà chỉ đành nhẫn nại. Hôm nay lại có người hảo tâm, số tiền này cũng đủ duy trì bọn nhỏ ăn trong một tháng, không chừng còn tăng lên được ba ngày thịt.

Viện trưởng Lý cũng không nghĩ rằng mình sẽ được nhận tiền từ vị Hạ tiểu thư này nữa, chung quy không ai lại luôn cung nhiều tiền như thế, nhưng có thể thêm chi phí một tháng cũng đủ bà mãn nguyện, cô nhi viện lại có thể tồn tại thêm một tháng.

Nhưng viện trưởng Lý không ngờ, từ ngày đó, cứ không lâu cô nhi viện lại nhận thêm một bút khoảng, có khi lớn, khi nhỏ từ vài ngàn đồng, lại vài trăm ngàn đồng thậm chỉ vạn đồng, viện trưởng Lý từ từ kinh hỉ đến lòng tràn đầy mang ơn. Trẻ con trong cô nhi viện điều biết, bản thân có áo mới, đồ chơi mới, thức ăn ngon điều do một vị thiên sứ gọi là Hạ Vân Ly tặng, nên lũ trẻ dù chưa gặp được mặt vị thiên sứ họ Hạ này điều mang một tấm lòng yêu mến, mặc sức tưởng tượng vị thiên sứ kia là cỡ nào xinh đẹp, cỡ nào dịu dàng.

--

Hạ Vân Ly làm xong thủ tục chuyển tiền, đi ra khỏi ngân hàng, nàng hít thật sâu không khí trong lành của nắng sớm. Hôm nay là ngày ước định gặp mặt với Liễu nữ sĩ, nàng đã hẹn sư phụ cùng nhau đi mua quà gặp mặt tuy nói Liễu nữ sĩ mời vì để cám ơn nhưng hai thầy trò không thể thất lễ khi lần đầu đến nhà người khác.

Hạ Tùng Bách suy nghĩ, rốt cuộc hiện tại hai thầy trò điều có nguồn thu nhập ổn định không cần chắt mót, cần kiệm như trước nên vung tay, quyết định đi thương trường mua quà.

Hạ Vân Ly đứng tại bãi chờ xe buýt, chăm chú xem tin tức trên điện thoại, một thân váy màu xanh nhạt, càng tôn thêm làn da trắng như sứ, mái tóc dài theo gió nhẹ phất phơ, khí chất điềm tĩnh, nhẹ nhàng của nàng khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn.

"A Triển!...cậu đang nhìn gì vậy?", Trần Hạo Khiêm tay xác túi tiện lợi của siêu thị, mở cửa xe ngồi vào, buồn cười hỏi.

Lăng Triển nhíu mày, thấy bóng dáng thướt tha kia đã lên xe buýt mới thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói, "Không có gì".

Trần Hạo Khiêm cũng không vạch trần hắn, tò mò nói, "Nghe nói Thiến nhã quyết định đi du học ba năm, cậu không tỏ tình thì sẽ không còn cơ hội".

Lăng Triển khởi động xe, trầm ngâm một lát, nói: "Không sao, là của tớ thì ai cũng không cướp được, cứ để tự nhiên".

Trần Hạo Khiêm nghe Lăng Triển nhẹ nhàng nói như thế thì cũng không nói gì thêm, Lăng Triển bản tính xưa này đối với người khác không lạnh không nóng, chỉ với người hắn quan tâm mới có chút động dung.

Nói thật so với những người khác, hắn càng hiểu rõ Lăng Triển dù sao điều là anh em xuất sinh nhập tử nhiều lần, đối với Thiến Nhã hắn không cho rằng Lăng Triển là thật sự yêu thích, có lẽ Lăng Triển quanh năm điều ở bộ đội, đối với gia đình có chút khát vọng, hơn nữa nữ tính tiếp xúc không nhiều mà Thiến Nhã lại vừa vặn cùng lớn lên với Lăng Triển, tính tình khá giống Lăng mẫu mà Lăng Triển thì đối với Lăng mẫu tốn trọng và kính yêu nên cũng hy vọng có được gia đình như hạnh phúc với người vợ hiền dịu như cha mình.

Nhưng hắn hiểu người như Lăng Triển nếu thật sự động chân tình chính là so với liệt hỏa còn nồng cháy hơn, chính Lăng Triển cũng không hiểu tình cảm của mình, minh chứng tốt nhất cho việc này chính là việc Lăng Triển luôn đối với việc của Thiến Nhã không nóng không lạnh, lại mãi không chịu tỏ tình, Lăng Triển là phái hành động nếu thật sự thích Thiến Nhã hắn sẽ không bình chân như vại thế kia.

Trần Hạo Khiêm thở dài trong lòng, nếu Lăng Triển mãi không động chân tình thì Thiến Nhã có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho hắn. Nếu hắn mở miệng với Thiến Nhã dựa vào tâm trách nhiệm của mình cho dù sau này có xuất hiện tình cảm chân thành thì hắn cũng sẽ không bỏ Thiến nhã. Người như Lăng Triển nếu động thật chân tình sẽ là cả đời đến chết cũng không thay đổi nhưng thân có trách nhiệm, hắn cho dù lòng đau khổ cũng quyết không đổi ý.

Lăng Triển cũng không hiểu sau khi nghe Trần Hạo Khiêm nói, hắn lại chần chờ, nếu hắn nói với Thiến Nhã nhất định phải chịu trách nhiệm nhưng hắn lại chần chờ.

Trong đầu óc chợt lóe qua bóng dáng thướt tha kia, Lăng Triển nhíu mày, chỉ là một hồi thoáng gặp, tại sao lại có chút nuối tiếc, tay trái xoa xoa thái dương, có lẽ mấy ngày áp lực về nhiệm vụ khiến hắn sinh ra ảo giác, xem ra phải đi thư giãn mấy ngày. Chuyện tình cảm thật sự nên thuận theo tự nhiên, hơn nữa hắn đối với tình yêu nam nữ luôn không quá chú ý, có lẽ chờ thêm một đoạn thời gian hắn có thể đủ quyết tâm mở miệng với Thiến Nhã đến lúc đó cũng là lúc hắn cưới Thiến Nhã về nhà.

Nếu nghe được tiếng lòng của Lăng Triển bây giờ, Trần Hạo Khiêm nhất định bĩu môi xem thường, nếu chân mệnh thiên nữ của ngươi thật sự xuất hiện, xem chừng ngươi nhất định lo được lo mất, còn nhảy đổng lên ấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khách Nhân Bói Một Quẻ Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook