Kết Hôn Sai Lầm

Chương 4: Một tiếng thở dài

Si Mộng Nhân

07/03/2020

Lái xe trở lại khu dân cư giữa trung tâm thành phố sa hoa, Hạ Tiểu Tinh đem xe đỗ ở ven đường, cách nhà hơn một trăm thước. Nghiêng đầu, cô dõi tầm mắt hướng về tòa nhà bên trái, tầng năm nơi đó có một ban công hắt ra một luồng ánh sáng màu cam dịu dàng.

Đó là nhà của cô, nơi cô đã chăm chút bày biện, bức rèm bằng vải bông buông thõng, đèn treo thủy tinh hình hoa cúc, đến buổi tối, khi bật lên, cả phòng tràn ngập cảm giác ấm áp, tất cả chỉ để giữ chân một người đàn ông.

Mỗi ngày cô đều đợi, đợi tiếng chân anh lên lầu, đợi tiếng anh mở cửa, hôm nay anh thấy cô ra ngoài khi đã khuya, liệu anh có phần nào tâm trạng chờ đợi của cô không?

Diệp Phong nói, Âu Vũ Thanh sẽ ở nhà đợi em sao?

Anh đã hỏi tới chỗ đau của cô, anh biết vì anh hiểu cô nhất, nên mới đâm vào nơi ấy.

Cô lặng yên ngồi trong xe.

Cửa kính xe hé ra khe hở rộng khoảng hai ngón tay, bên ngoài cách vài thước có một cây quế vô cùng tươi tốt, từng lớp từng lớp lá phủ dày tán cây, hôm trước sau trận gió đầu thu, hoa quế vàng theo nhau nở rộ, lấp ló giữa những chùm lá xanh biếc mà ban đêm không thể nhìn rõ, chỉ ngửi thấy một luồng hương nhàn nhạt len lỏi trong gió đêm lùa vào cửa sổ, hương thơm thanh khiết mà nồng nàn làm say lòng người.

Cô ngây ngốc ngồi đó, ngửi hương quế, khu phố này cây cối xum xuê, chợt thấy một hai con muỗi lén chui vào xe, lượn lờ quanh tai cô kêu “ù ù”, cô cũng lười xua đi.

Dán người tại chỗ không biết bao lâu, cô không nhìn thời gian, chỉ thấy đèn ban công tầng năm mờ dần, đèn phòng ngủ lại sáng lên, cuối cùng, đèn phòng ngủ tắt, cô mới từ trong xe chậm rãi bước ra đi lên lầu.

Đèn hàng hiên rất sáng, bước vào cửa, trong phòng ngược lại chỉ có bóng tối mờ mịt.

Tiếng cửa sắt đóng lại giữa ban đêm yên tĩnh dù thế nào cũng đều rất vang, Hạ Tiểu Tinh dừng ở cạnh cửa, lẳng lặng đứng yên một lúc. Trong phòng ngủ không thấy động tĩnh gì, Âu Vũ Thanh đã say giấc.

Phòng khách chỉ còn ngọn đèn nho nhỏ đang bật, xa xa giữa luồng sáng mờ nhạt, hai chiếc vali cao ngất đứng sừng sững bên bàn trà.

Cô nhìn chằm chằm hai chiếc vali một lúc, xoay người vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ cầm khăn tắm sang một buồng tắm khác. Khi bước qua cửa phòng ngủ, cô thoáng nhìn bóng dáng mơ hồ trên giường kia.

Khóa cửa lại, cô mở vòi xả đầy nước vào bồn tắm lớn, thả người vào, cảm thấy miệng có vị đắng chát nhàn nhạt, cô rút một điếu thuốc.

Lâu lâu cô mới rít một hơi, khói thuốc tràn vào khí quản gây cảm giác cay nồng sặc sụa, cô không thích, nhưng chỉ thế mới có thể che dấu sự đau đớn trong lòng, cô nhớ tới lời Diệp Phòng nói, không được người mình yêu hồi đáp, là điều rất khổ sở.

Nước lạnh dần, cô mở vòi xối thêm nước ấm, lại rút một điếu thuốc nữa.

Hút liền ba điếu, không khí trong phòng tắm đã vẩn đục, ngón tay ẩm ướt kẹp điếu thuốc hút dở, tâm trí dần giãn ra. Hạ Tiểu Tinh có chút mơ màng, mọi âm thanh đều biến mất, ngay cả tiếng nước chảy cũng chẳng còn nữa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng đập cửa.

Âu Vũ Thanh ở ngoài gõ cửa: “Hạ Tiểu Tinh, em còn chưa tắm xong sao?” Cô lắng nghe giọng nói này, tựa như còn cách ngàn núi vạn sông, xa xôi không thể chạm tới, cho dù cô có trả lời, anh cũng không thể nghe thấy.

Cho tới giờ anh chưa khi nào nhìn thấy cô, chưa khi nào nghe được tiếng cô.

Cô không muốn để tâm tới nữa.

Âu Vũ Thanh bắt đầu gõ cửa dồn dập, gọi tên cô: “Hạ tiểu Tinh! Hạ Tiểu Tinh! Hạ Tiểu Tinh…” Cô đếm số lần anh gọi, năm, sáu, bảy, tám… Tính đi tính lại, so với số lần anh kêu tên cô trong một năm có khi còn nhiều hơn.

Cánh cửa bị một cước đá văng, Âu Vũ Thanh xông vào.

Hạ Tiểu Tinh giương mắt lên lạnh lùng nhìn anh.

Âu Vũ Thanh chỉ thấy cô nửa ngồi trong bồn tắm, trên tay kẹp một điếu thuốc đã cháy đến cuối, phần tàn thuốc xám trắng dồn thành một đoạn dài nhưng không rơi xuống. Trong phòng tắm khói thuốc lượn lờ, ánh sáng mờ nhạt, anh ho liên tiếp hai tiếng, bước đến gần mới thấy rõ đôi mắt trong suốt của Hạ Tiểu Tinh đang nhìn anh.

Trong mắt cô phát ra tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chớp mắt một cái đối diện với anh, giống như sao băng thường thấy, bất chợt bừng sáng, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt, giống như một vật bắt lửa đang phiêu diêu, nháy mắt đã bị chôn vùi trong đôi mắt đen thăm thẳm của cô.



Tim của anh ngừng lại vài nhịp.

Cúi người đoạt lấy điếu thuốc trong tay Hạ Tiểu Tinh, anh thuận tay dụi tắt vất sang bên rồi bắt lấy cánh tay cô: “Đứng lên đi! Em ngâm mình bao lâu rồi?!” Hạ Tiểu Tinh vung tay đẩy anh ra: “Không khiến anh quản!”

Âu Vũ Thanh hạ tầm mắt nhìn cô.

Hai má cô bị ngâm nước đã nhuốm sắc hồng, đôi mắt như của một con thú nhỏ bị xâm phạm đang trừng lên nhìn anh. Ngữ khí của anh không kìm được dần mềm nhẹ, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Em ra đi, nước lạnh rồi”.

Hạ Tiểu Tinh vẫn bất động như cũ, anh cúi người đem cô bế ra.

Hạ Tiểu Tinh ở trong lòng anh giãy dụa, đôi tay vững chắc của anh ghìm chặt cô, không cho cô trượt xuống. Áo ngủ trước ngực anh bỗng chốc đã ẩm ướt. Ôm chặt Hạ Tiểu Tinh, anh đưa tay với khăn tắm quấn nhanh quanh người cô, Hạ Tiểu Tinh vẫn liều mạng giãy khỏi tay anh, bỗng nhiên anh thở dài một tiếng: “Em đến khi nào mới có thể trưởng thành?”

Mặc kệ sự phản kháng của cô, Âu Vũ Thanh ôm cô vào phòng ngủ, vén chăn lên, đem cô nhét vào. Hạ Tiểu Tinh ngửa mặt trên gối, đôi mắt như hai viên ngọc đen giữa hồ băng, có tia sáng lưu chuyển, đang giương lên nhìn anh, ngang bướng mà thẳng thắn, phiêu diêu mà cố chấp.

Không biết tại sao, anh luôn đối với cô như vậy mà thở dài. Nâng tay cởi áo ngủ đã ướt, anh tắt đèn chen cả vào chăn, Hạ Tiểu Tinh giơ chân định đá anh văng ra, anh ấn chặt cô rồi đem cô ôm vào lòng.

Hai người như thường lệ không ai mở miệng nói chuyện.

Hạ Tiểu Tinh miễn cưỡng yên lặng vài phút, nghe được tiếng thở của Âu Vũ Thanh dần đều đều, đột nhiên nhấc đầu dán sát ngực anh, há miệng cắn xuống.

Âu Vũ Thanh tránh không kịp, bị cô cắn, liền hít một hơi khí lạnh.

Anh cúi đầu, nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, cô đã buông lỏng miệng ra, cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, trong phòng không bật đèn, tầm mắt chỉ có bóng tối mờ mịt, anh nhìn thấy trên mặt cô hai vì sao, tựa như sao băng, loáng thoáng, lúc ẩn lúc hiện.

Anh chợt giật mình, mỗi lần đều như vậy, cô toàn nhân lúc anh bất ngờ không phòng ngự liền tấn công bất thình lình.

Cúi mặt xuống, mang theo ý trừng phạt, nụ hôn của anh ập xuống, chạm vào môi của cô, mềm mại, phảng phất vị thuốc lá, anh bảy phần vừa ý, ba phần không thích, nhưng chỉ do dự một chút, anh lập tức cạy mở đôi môi cô.

Trong bóng đêm truyền ra tiếng thở dốc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng giãy giụa, anh cất giọng khàn khàn thì thầm: “Em còn dám cắn!…” Tiếng thở dốc liền trở nên càng dồn dập.

Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh ôm người con gái vào trong lòng, than nhẹ một tiếng: “Nếu em muốn dọn sang chỗ anh thì cứ chuyển qua đi, anh không phản đối.”

Nửa ngày không có tiếng đáp lại, rất lâu sau, mới truyền đến giọng nói của Hạ Tiểu Tinh: “Không cần anh phải thương hại, không có anh, em vẫn sẽ sống tốt”. Dứt lời, cô định thoát ra khỏi vòng tay Âu Vũ Thanh, anh thở dài một tiếng, nhưng vẫn đem cô ghì lại trong lòng.

Buổi sáng khi Hạ Tiểu Tinh tỉnh dậy, Âu Vũ Thanh đã ra ngoài, hai chiếc vali trong phòng khách không thấy đâu nữa, trên bàn trà có hai chiếc chìa khóa anh đã để lại, một cái của hàng hiên bên dưới, cái còn lại của cửa sắt trong nhà.

Hạ Tiểu Tinh nhặt đôi chìa khóa lên.

Nắm hai chiếc chìa khóa trong tay, lạnh lẽo, trơ cứng, chỉ biết hút đi nhiệt lượng cơ thể.

Ăn điểm tâm đơn giản, cô ra cửa đi làm.

Hạ Tiểu Tinh công tác tại trường Đảng trực thuộc Cục văn hóa thành phố C. Ngôi trường như thế, nghiêm túc mà nói không phải chính quy, bởi vì hoạt động cơ bản là đào tạo văn thư, chủ yếu tổ chức các khóa huấn luyện ngắn hạn, học viên đều là người trong ngành trực thuộc hệ thống Cục văn hóa đến bổ túc, một học kỳ chỉ đến nghe giảng vài ngày cố định, thời gian còn lại vẫn phải đi làm.

Công việc này là do chính Hạ Tiểu Tinh chọn. Lúc trước cô có rất nhiều cơ hội lựa chọn, có thể diện, có tiền, cô đều bỏ qua, sau đó cô tự mình chọn nơi này mà không hề do dự, nguyên nhân đơn thuần vì nơi này an nhàn, gần như có thể dưỡng lão.

Một trường Đảng trực thuộc Cục văn hóa thành phố, có nghỉ đông và nghỉ hè, ít phải trực ban, lại không có áp lực cạnh tranh cùng quan hệ đồng nghiệp phức tạp, cô có bằng đại học A khoa chính qui, tất nhiên đủ tiêu chuẩn vào đây.

Tiền lương không nhiều, mỗi tháng chừng ba ngàn tệ, cô ăn tiêu hết, cảm thấy thật tự do và thoải mái.

Cô biết Âu Vũ Thanh vì lẽ đó có phần xem thường cô, trong mắt anh, cô là loại chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ, ham an nhàn, không cầu tiến, không phấn đấu, cuộc sống không có mục tiêu, chính là loại người được chăng hay chớ.



Đích xác là một con sâu gạo nuôi trong kho thóc.

Sau khi cha xảy ra sự cố, cô cũng bắt đầu cảm giác mình đúng là con sâu gạo, ngày qua ngày trượt dốc, loại cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt.

Cô cần tiền, chưa khi nào bức thiết đến thế, nhưng cô không chỉ không có lý tưởng, dường như năng lực gì cũng không có. Trước kia có nhiều cơ hội tốt như vậy, nếu như cô chịu cố gắng dù chỉ một chút, có lẽ không đến mức chật vật như bây giờ.

Cô dần dần đã hiểu được vì sao Âu Vũ Thanh lại ghét bỏ mình.

Anh nói cô đến khi nào mới có thể trưởng thành, thật ra chỉ trong vòng một đêm, Hạ Tiểu Tinh đã trưởng thành.

Đi vào trụ sở nhỏ bé của trường Đảng, trong lúc đi nhìn thấy vài người.

Tương đối mà nói, tầm bảy giờ sáng giao ban còn khá nhiều người, quay đi quay lại một lúc sau, rất nhiều người cả ngày chẳng thấy mặt nữa. Trước kia Hạ Tiểu Tinh ngay cả buổi giao ban bảy giờ sáng cũng không xuất hiện, cô một tuần chỉ đến một lần, chẳng ai nói gì, vì cô là con gái thị trưởng. Nhưng gần đây, cô tự giác gia tăng số lần cùng thời gian đi làm.

Kỳ thật sự việc chung qui đã xảy ra, người ta không kiểm tra số lần cô đi làm ngay, bất giác, hiện giờ công việc trên tay cô càng ngày càng nhiều, cô không kêu một tiếng, yên lặng tiếp nhận.

Cô vừa bước đến hành lang đã nghe có người gọi: “Hạ Tiểu Tinh, lại đây.” Là nữ hiệu trưởng trường Đảng. Gọi là hiệu trưởng, nhưng thực ra chỉ là một diễn viên luống tuổi có chút kinh nhiệm, sau khi rời khỏi đoàn văn công thì tới đây.

Hiệu trưởng họ Đặng, gần năm mươi tuổi, thân hình khá đẫy đà, trực tiếp đưa cho cô một tờ danh sách: “Gọi điện thông báo cho những học viên này thời khóa biểu sửa đổi, giáo viên phải đi Bắc Kinh công tác.” Ngoài một ít chương trình học căn bản, phần lớn những môn chuyên ngành trường Đảng đều mời giáo viên ngoài dạy thay.

Hạ Tiểu Tinh tiếp nhận danh sách, gật đầu, cô không rời đi ngay, do dự một lúc rồi nói: “Hiệu trưởng, môn Văn học sử Trung Quốc để tôi dạy được không, chẳng phải cô nói giáo viên kia không tới được sao?”

Thấy nữ hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn mình, cô lập tức bổ sung một câu: “Văn sử triết không khác biệt lắm, tôi đã soạn bài cẩn thận, cam đoan đem đến giờ học chất lượng nhất.”

Bà Đặng hiểu thấu mục đích của cô: “Tiểu Tinh, cô cần tiền phải không?” Lên lớp một tiết được thêm phí dạy thay ba mươi tệ ngoài định mức, trước kia có nhờ cô dạy, cô cũng không bằng lòng.

Cô gật đầu.

“Vì chuyện của cha cô?”

“Vâng”. Giới văn hóa là nơi tin tức được truyền nhanh nhất, cô có muốn giấu diếm cũng không được.

“Dựa vào mấy đồng này thì thấm vào đâu, sao cô không tìm công việc nào nhận tiền nhanh hơn?” Nữ hiệu trưởng trừ tính hay buôn chuyện thì con người bà cũng không xấu.

“Hiệu trưởng biết công việc không chuyên nào tốt thì giới thiệu cho tôi được không?” Cô chẳng hề có ý nói đùa, bà Đặng đã lăn lộn trong giới văn hóa vài thập niên, các mối quan hệ tựa như một cây đại thụ.

Cô ngồi gọi điện thoại cho tới trưa, thông báo cho học viên thời khóa biểu sửa đổi, đến giữa trưa miệng đắng lưỡi khô gọi cho mẹ, mẹ lại không ở nhà.

Cô định đem mười vạn tệ mượn của Hứa Thanh Lan đưa cho mẹ để bà tạm thời an tâm.

Đợi đên hai giờ chiều thấy mẹ vẫn chưa về, cô mở tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua, làm cho mình bát mì tạm lấp bụng, di động lúc này mới vang lên.

Là một dãy số xa lạ cô chưa thấy bao giờ.

Ấn phím nghe, bên tai truyền đến giọng nói của một người hình như đã từng gặp: “Cô Hạ Tiểu Tinh phải không?” Trong lòng cô như có thứ gì đè nặng, đột nhiên có dự cảm không tốt, nhanh chóng đáp “Phải” một tiếng, chợt nghe giọng nữ bên kia nói: “Mẹ cô đang ở chỗ tôi, cô tới đón bà ấy đi.”

Cô gập điện thoại, nắm chìa khóa xe vội bước đi.

Khó trách cô đợi mãi không thấy mẹ đâu, thì ra bà đã tự mình đi tìm gặp cô gái kia, cứ tưởng tượng cảnh mẹ thấy cô gái kia mang bầu, trong lòng cô liền nóng như lửa đốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn Sai Lầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook