Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 17: Gặp gỡ Ly Thiên Ca

Diệp Miểu Miểu

22/07/2014

Diệp Thần Hi dũng cảm vươn tay, nâng khuôn mặt tuyệt đẹp của cô gái, môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, khoảnh khắc hai môi chạm vào, tâm Hạ Nhược Du giống như bị điện giật, tê dại.

Diệp Thần Hi khống chế không nổi bản thân, anh khẽ đụng đến môi Hạ Nhược Du thì biết, đời này anh chỉ yêu cô gái này thôi, hai người dây dưa cùng một chỗ.....

Thì ra hôn môi là chuyện tuyệt vời như vậy, dịu dàng như vậy, vui mừng như vậy. Hoàn toàn ngược lại với Nam Cung Dục tàn nhẫn.

Chiều tà đỏ chói, một đôi tình nhân vuốt ve an ủi bên bờ biển......

Bảy năm ở Genji, cô là công cụ, là sát thủ.

Trước mặt kiêu ngạo của Nam Cung Dục, cô là nô lệ, là hạt giống thù hận.

Thì ra cô cũng có thể yêu.

Nước mắt, rơi xuống không tiếng động, nếm ở trong miệng là đắng chát, nhưng đáy lòng lại là hạnh phúc.

Hạ Nhược Du không nói gì, cúi người trên vai Diệp Thần Hi.

Trong lòng chàng trai xao động, thì ra..... Thì ra, bản thân có khả năng bảo vệ công chúa của mình, thì ra là cô cho cơ hội này.

Chàng trai cảm động ôm chặt Hạ Nhược Du một chút, giống như sợ cô quay lại chuồn mất.

"Anh sẽ chăm sóc em, em phải tin tưởng anh!" Diệp Thần Hi nói nhỏ, đây là lời hứa cho cô gái của mình, cũng là lời hứa cho bản thân.

Nước mắt Hạ Nhược Du không ngừng tuôn ra, thật sự có một bả vai cho cô dựa vào, thật sự có một nơi nghỉ ngơi cho bản thân ấm áp, lòng cô đều hòa tan rồi.

Khi sắc trời tối dần, hai người yêu nhau lưu luyến chia tay. Diệp Thần Hi vốn khăng khăng muốn đưa Hạ Nhược Du về, nhưng cô sợ gặp được Nam Cung Dục nên từ chối, cười nói: "Anh thấy hai chúng ta ai có bản lĩnh mạnh hơn?" Diệp Thần xấu hổ cười, đành thôi.

Hạ Nhược Du nghĩ muốn đi một mình đi, mấy ngày nay mọi chuyện tới quá đột ngột, cô nghĩ muốn bình tĩnh suy nghĩ một chút. Đặc biệt là niềm hạnh phúc đột ngột mà đến.



Đêm tháng bảy có một chút cảm giác mát, gió nhẹ thổi, có mùi của biển, Hạ Nhược Du yên tĩnh đi trên đường phố, lúc này ánh trăng đã mọc lên, ánh trăng trong sáng đem bóng Hạ Nhược Du kéo dài, giống như suy nghĩ của cô.

Em gái không thể đi xuống thêm nữa, quá nguy hiểm, mình nhất định không thể để em ấy tiếp tục mê muội được, phải nghĩ ra biện pháp.

Nam Cung Dục quá đáng sợ, quả nhiên là người nắm giữ một trong Tam đại hắc bang của thế giới, cảnh giác quá mạnh, có thể giết chết anh ta, chắc chắn không phải là chuyện dễ làm, xem ra phải tìm cơ hội.

Mà Diệp Thần Hi này......

"Cứu mạng ----- Cứu mạng -----" Khóe miệng Hạ Nhược Du vừa lộ ra một tia mỉm cười, thì nghe thấy một tiếng kêu cứu, là âm thanh của cô gái.

Hơi thở sát thủ Hạ Nhược Du nháy mắt vây quanh toàn thân, cô dùng hai giây, phán đoán nhạy bén, âm thanh từ đầu đường tối phía trước truyền đến, cùng với tiếng kêu cứu, còn có tiếng cười dâm tục của đàn ông.

Trong lòng Hạ Nhược Du lạnh lẽo, như con báo chạy về phía trước, quả là cao thủ cấp cao thế giới, tốc độ cơ thể thật sự là quá nhanh.

"Buông cô ấy ra!" Một âm thanh giống như địa ngục truyền đến, bao phủ toàn bộ mọi người.

"Chị ơi, cứu em với -----" Đây là một học sinh trung học, khuôn mặt thanh tú đầy hoảng sợ, đôi mắt đẹp đầy ắp nước mắt, đồng phục cũng bị xé rách, lúc này cô đang bị một đàn ông thô bỉ đè phía dưới.

Còn có bốn người đàn ông đứng ở bên cạnh cười bỉ ổi.

Trong đó có một tên bộ dáng lấm la lấm lút, hắn ta liếc mắt trước mặt xuất hiện đột ngột nhìn thấy Hạ Nhược Du là cô gái đẹp, trong mắt hiện lên ham muốn, giọng nói bẩn thỉu nói: "Ha, con nhóc này thật sự rất mềm, chính mình đưa lên tới cửa. Ha ha ha ----- là của tao, ai cũng không được cùng tao tranh giành!".

Mấy người còn lại cũng đều quay đầu lại cẩn thận nhìn Hạ Nhược Du, bọn hắn chỉ là thấy được của vẻ mặt xinh đẹp của cô, lại xem nhẹ sát khí từ cơ thể cô phát ra.

"Ha ha ha, con khỉ, mày nói không sai, con nhóc này quả thật rất được, tao không cùng mày tranh giành, có điều mày dùng xong cho tao là được" Một người đàn ông râu ria xồm xoàm đưa cánh tay bẩn thỉu tới Hạ Nhược Du.

"Thả cô gái này ra, các người sẽ không chết!" Giọng nói Hạ Nhược Du đầy lạnh lùng, bị thời tiết mát mẻ làm cho lu mờ, khiến mấy tên này cười ha hả.



"Ha ha ha, con nhóc thật sự rất thú vị, ha ha ha ----- không bằng như vậy, đợi lát nữa để chúng ta sảng khoái đủ, chúng ta sẽ để lại nhóc kia" Người đàn ông trên người học sinh kia đứng dậy, hướng Hạ Nhược Du #đã che chắn# cười. Cô gái vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, ở một góc, sợ hãi nhìn toàn bộ.

Nghề của Hạ Nhược Du là sát thủ, ngoài trừ chưa từng giết người, toàn bộ thủ đoạn của cô đều xuất sắc, ý nghĩ của cô là: muốn ra tay thì một kích mà trúng, tuyệt đối không dùng chiêu thứ hai.

"Thế nào? Cô bé, em tiếp các anh chơi đùa chứ" Một người đàn ông không biết sống chết vươn tay ra sờ mặt Hạ Nhược Du.

"A -----" Tất cả mọi người không có thấy Hạ Nhược Du dùng chiêu gì, người đàn ông kia đã nằm trên mặt đất bắt đầu kêu đau đớn.

Hạ Nhược Du đứng ở tại chỗ không chút nào di chuyển, trong ánh mắt không có bất kỳ nhiệt độ nào, giống như đang nhìn một người chết.

Bốn người dừng lại, nhìn nhau vài lần, không nghĩ tới hôm nay đụng phải kẻ mạnh, bất quá cô chỉ có một, mà còn xem ra chỉ có 17-18 tuổi, mấy người đàn ông đánh không lại cô?

Mấy người này rõ ràng là ở vùng này thường xuyên làm hành động hư hỏng, cực kỳ có kinh nghiệm đem Hạ Nhược Du vây quanh ở giữa, trong đó một người liếc mắt ra hiệu, bốn người hét lớn một tiếng, toàn bộ xông đến Hạ Nhược Du.

"Chị, cẩn thận -----" Học sinh trung học lo lắng kêu to.

Nhưng mà tiếng nói vừa ngừng, "Ai ôi!" Một người bị bẻ cánh tay.

"A -----" Một người bị đá bay xa.

"Đông -----" Người này trực tiếp ngã xuống đất, xem ra bị thương không nhẹ.

"Răng rắc -----" Hỏng rồi, xương sườn này không biết bị gãy mấy cái.

Toàn bộ năm người nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ xin "Tha mạng", cô gái này giống như đang xem phim không thể tin nhìn sự việc trước mắt, cô ngơ ngác theo góc đi ra, năm người vừa mới giương nanh múa vuốt, bây giờ như chó nhà có đám, không có động lực để nói chuyện.

"Chị ơi, chị quá lợi hại rồi!" Đứa bé này cơ hồ dùng ánh mắt tôn sùng nhìn Hạ Nhược Du, trong lòng cô, bây giờ Hạ Nhược Du chính là tiên nữ hạ phàm, tới cứu cô.

Hạ Nhược Du nhìn đứa bé đang si ngốc, trong lòng có hơi cảm động, đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, vậy mà trong hoàn cảnh khó khăn còn lo cho mình. Cô lại đã quên, cô 17 tuổi kỳ thật cũng là một đứa bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook