Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Chương 14

Thiên Linh Linh

18/08/2015

" Này. A Mặc. Mau tới đây xem này"

Trước màn hình máy vi tính, Bạch Nguyên Hạo há miệng ngạc nhiên, nhanh chóng lôi kéo người bạn đang ngồi viết nhạc ở ghế sofa.

" Chuyện gì khiến cậu hứng thú vậy?"

Tiêu Thiên Mặc chẳng thèm đi qua, tay vẫn tiếp tục viết.

" Là hàng xóm nhà cậu đó! "

" Làm sao vậy? "

Ngón tay dài đang viết chợt dừng lại, anh đặt bút xuống rồi đi qua ngồi cạnh Bạch Nguyên Hạo.

" Cậu nhìn xem. Hàng đầu đó. Là ghế dành cho nhà tài trợ đó "

Tiêu Thiên Mặc không để ý người bên cạnh đang thao thao bất tuyệt.

Đôi con mắt mang theo một tia khó hiểu nhìn vào màn hình. Người bên cạnh cô bé ấy là ai? Nhìn anh ta chăm chút cô rất dịu dàng. Chỉ thấy anh ta chốc chốc lại áp lòng bàn tay lên trán cô, vẻ mặt hình như có chút hoảng hốt.

Còn người kia, đầu tựa vào vai người ta ngủ rất ngon lành.

Đến đây, camera lại quay trở về sân khấu có chính anh đang hát.

" Ê. A Mặc. Cậu có thấy cô bé này rất dễ thương không? Haha. Tới những nơi như vậy mà cũng có thể ngủ được. Có bạn như cô ấy quả thật tôi đỡ nhàm chán hẳn "

" Đại ngốc! "

Khóe miệng đang cười hớn hở của Bạch Nguyên Hạo liên tục giật mạnh. Ngón tay run run chỉ theo Tiêu Thiên Mặc đang đi ra khỏi phòng.

" Cậu...cậu. Cậu dám bảo tôi ngốc hả? Tiêu Thiên Mặc!!!!!"

.............

Bệnh viện.

Trước cửa phòng cấp cứu, Kính Minh ngồi trên ghế chờ lo lắng xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Anh đang suy nghĩ xem có nên thông báo một tiếng cho chủ tịch biết chuyện Chi Anh nhập viện không thì đèn cấp cứu chợt tắt.

Cánh cửa màu trắng mở ra, Chi Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh được các y tá đẩy ra.

" Bác sĩ. Cô bé sao rồi ?"

Kính Minh vội vã chặn hỏi vị bác sĩ trẻ vừa đi ra cùng.

" Cô bé không sao rồi! Chỉ là chúng tôi kiểm tra thấy cô bé đã uống một thành phần thuốc sai quy định. Cũng may là được đưa đi cấp cứu kịp. Ai là người đã cho bệnh nhân uống thuốc vậy ?"

" Là...tôi!"

Kính Minh ấp úng trả lời.

" Anh nên nhớ. Tuyệt đối đừng bao giờ cho người bệnh uống thuốc lung tung. "

" Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ "

" Không có gì. Anh mau đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đi "

............................

Buổi chiều.

Khi Tiêu Thiên Mặc lái xe về tới cổng nhà, anh phát hiện bóng dáng nhỏ con của Hàn Hàn nhà mình anh ngồi ở trước cổng, bên cạnh còn có thêm cả một đội ngũ anh em khác nữa.

Thấy anh về, Hàn Hàn cùng lũ trẻ mang bộ mặt cún con vây lấy anh anh:

" Mặc Ca. Anh giúp em với "

Tiêu Thiên Mặc khó hiểu nhìn lũ trẻ.

" Chuyện gì vậy Tiểu Hàn?"

" Là như vậy. Mẹ em đi sang nhà ông bà ngoại còn chưa có về. Anh có thể chở tụi em tới bệnh viện được không?"

" Tới viện? Mấy đứa tới đó làm gì?"

" Nấm bị bệnh. Bạn của chị ấy đưa chị ấy đi viện rồi"

" Sao?"

Qua cách nói của Hàn Hàn, anh biết " Nấm " kia chính là người ấy.

Cô bị bệnh gì sao? Tối hôm qua cô còn tới xem buổi biểu diễn cơ mà?

" Đi mà Mặc Ca. Mặc Ca..."

" Được rồi. Mấy đứa xin phép ba mẹ chưa?"

" Rồi ạ "

Đồng thanh!

" Vậy lên xe đi "

....

Trên giừơng bệnh nhân trắng muốt, Chi Anh hai mắt có lửa nhìn người đang ngồi trước mặt, bàn tay nắm lấy tay cô lay nhẹ.

" Tiểu thư à. Rõ ràng lúc đó là anh cho em uống thuốc cảm thông thường thôi mà"

" Cái gì thông thường. Em còn không suýt mất mạng vì cái thuốc thông thường đó?"

" Thôi được là anh sai. Em...em đừng trách anh nha! "

" Hừ. Còn xem thế nào đã "

Chi Anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ nói bâng quơ một câu.

Ngay lập tức , một ánh sáng vụt qua trong đầu Kính Minh.

" Anh sẽ mua đùi gà chiên, Thịt nướng, thịt bò khô, trà sữa, kem,..."

" Chưa đủ thành ý cho lắm "

Lại bâng quơ một câu.

" À. Bánh ngọt nữa nhé! Đủ chưa?"

Lúc này, Vẻ mặt Chi Anh mới tươi tỉnh lên một chút, nhìn anh cười cười.

" Tốt. Anh đi đi. Em đói lắm rồi "

Phía sau, một vị y tá tuổi có hơi lớn một chút sau khi nghe Kính Minh nói liền lườm anh.

" Bệnh nhân còn yếu. Không thể ăn những thứ đó!"

" Cái gì?"

Khóe miệng Chi Anh chợt cứng lại.

Không được ăn?

Những thứ đó?

Ôi. Như vậy làm sao cô sống nổi trong khi cái bụng đang kêu gào ầm ĩ ?

" Hiện tại, bệnh nhân chỉ có thể ăn cháo, tốt cho sức khỏe nhất!"

Cháo?

Ôi má ơi!

Cái thứ lỏng lẻo ấy làm sao thỏa mãn được cái bao tử thần thánh của cô đây?

Giờ phút này, Chi Anh nhìn thìa cháo gà đang đưa tới trước mặt mình, cái đầu càng ngày càng lùi về phía sau trốn tránh.

" Há miệng ra nào!"

" Không. Em không ăn"

" Chi Anh, em không ăn. Coi chừng anh sẽ chuyển nhà cho em "

" Anh...anh. Kính Minh, anh được lắm, anh là người cho em uống lộn thuốc, giờ lại còn ở đây đe dọa em sao?"

" phải. Em nghĩ anh không biết lý do em muốn ở lại đó sao?"



Kính Minh đung đưa thìa cháo trước mặt Chi Anh khiến cô chột da, lắp bắp hỏi lại:

" Vì...vì sao?"

" Em thích Tiêu Thiên Mặc. Không phải sao?"

" Không thích mới là lạ "

Chi Anh buột miệng nói.

Ngay lúc này, tại cửa phòng bệnh, một nhóm người đứng hình khi ngje câu nói kia.

Chi Anh cảm nhận được những ánh mắt đó liền quay ra cửa.

Trời đất, những người kia, họ...

Vẫn là Hàn Hàn nhanh lẹ chạy tới bên giừơng bệnh, bàn tay ngăn ngắn ôm lấy cổ Chi Anh, miệng nhỏ buồn rầu nói:

" Nấm ơi. Chị không sao chứ? "

" Chị có sao! Hàn Hàn, chị bị người ta cho uống lộn thuốc, bây giờ người ta còn mắng chị, đe dọa chị"

Chi Anh làm bộ khổ sở nhìn Hàn Hàn.

Vài phút sau, trong phòng chỉ còn lại Chi Anh và một người. Còn Kính Minh đã sớm bị lũ trẻ kia lôi kéo đuổi ra ngoài vì là " hung thủ" bị Chi Anh tố cáo.

" Em ổn chứ?"

Anh đột nhiên lại gần giừơng bệnh, nhẹ nhàng hỏi.

"À..em ổn!"

Ánh mắt anh sau đó lại di chuyển đến tô cháo gà còn nóng để trên bàn, rồi chuyển qua nhìn nét mặt xanh xao của người kia, trong lòng dâng lên một cỗ đau xót mờ ảo.

" Em mau ăn cháo đi, sắp nguội hết rồi"

Chi Anh đau khổ nhìn anh, sao ngay cả anh cũng muốn ép cô ăn cái thứ này chứ. Thật sự là ăn vào sẽ không no đâu!

" Em...À. Em no rồi. Hồi nãy em đã ăn một tô rồi nhưng anh ấy cứ ép em ăn thêm"

Cô trong lòng thầm vui sướng, xem ai thông minh như cô nào.

Trái lại với sự hí hửng của Chi Anh, Tiêu Thiên Mặc khẽ cười, tay chủ động đưa thìa cháo tới miệng nhỏ của cô,

trực tiếp...đút!

Lần này thì ai đó kinh ngạc thiếu điều sắp ngất đi.

Được chính tay anh đút cho ăn, cô nằm mơ cũng không bao giờ dám mơ tưởng đến.

Vậy mà......

Anh cứ như vậy, có lẽ Chi Anh nguyện cả đời ốm quá!

Nhưng,,sự thực thì, một việc làm luôn đi đôi với điều kiện.

" Chi Anh "

" Dạ "

" Từ nay về sau. Giúp anh chuẩn bị bữa sáng và tối. Được không?"

" Là làm ôsin ạ?"

Cô ngốc nghếch nhìn anh.

Còn anh, chỉ cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng khiến Chi Anh si mê nhìn vào không thoát ra được.

Anh nhẹ giọng.

" Làm bạn gái anh! "

10phút sau.

Đèn phòng cấp cứu một lần nữa sáng lên....

Kể từ hôm đó, liên tục một tuần Tiêu Thiên Mặc đều đến bệnh viện thăm Chi Anh.

Còn Chi Anh, cả ngày chỉ biết ngồi cười. Có lúc còn cười như điên dại khiến một vài người nghĩ cô là vào nhầm bệnh viện.

Cũng phải thôi, không vui sao cho được. Kế hoạch đã vạch ra mới chỉ thực hiện được chút xíu mà đã thành công như vậy rồi.

Ôi! Nữ thần may mắn, ta yêu người.

À không, Tiêu Thiên Mặc mới đúng a!

Điển hình như lúc này, Chi Anh hai tay ôm chiếc gối nhỏ, trên người mặc một bộ váy trắng chấm bi đen, khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ cười đến ngẩn ngơ.

Cũng không phát giác được trong phòng đã có thêm người.

Tiêu Thiên Mặc nhiu nhíu mày khi thấy ai đó không để ý tới mình, giọng nói có phần hờn dỗi.

" Này! Em ngồi ngẩn người ra đấy làm gì? Còn không nhanh chuẩn bị ra về "

Nghe giọng nói quen thuộc đến yêu thương, Chi Anh ném chiếc gối trong tay qua một bên, đôi chân trần trèo xuống giừơng, hai tay nhỏ ôm lấy thắt lưng anh.

Haha, cô rất biết tranh thủ mọi lúc mọi nơi ăn " đậu hủ " của người ta.

Cũng chẳng còn ngại ngùng e thẹn như ngày trước nữa. Bản tính Chi Anh là vậy, một khi đã xác định quan hệ rồi thì mọi thứ cảm xúc này cũng bị cô một cước đá qua một bên.

" Mặc Mặc. Anh thơm quá! "

Chi Anh ngước đôi mắt biết cười trong veo nhìn anh.

Cả tuần nay anh mỗi lần tới đây đều phải cải trang, người nổi tiếng cũng thật quá khổ đi.

Mà cô còn phải vỗ tay tán thưởng tài hóa trang của anh.

Rất đơn giản mà lại khó có thể nhận ra.

Chính là, đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt đeo nguyên một chiếc khẩu trang .

Nhớ lại hôm anh cải trang dẫn theo đám Hàn Hàn tới đây, Chi Anh thật sự hoài nghi không biết anh đi ra ngoài có bị người ta hiểu lầm là bắt cóc trẻ em không nữa.

Nhưng chắc đeo thứ này rất khó thở nên hai hàng lông mày của anh cứ nhíu lại, như bây giờ vậy.

" Còn em. Người có mùi khó chịu quá. Mau mau cách xa anh ra"

Anh nhướng mày nhìn cô, tay còn giả bộ đẩy đẩy người cô ra. Thực sự thì trong phòng bệnh có mùi thuốc khử trùng rất khó chịu.

Vậy mà, Chi Anh lập tức buông tay ra thật, còn ngửi ngửi áo và tóc mình.

Tiêu Thiên Mặc thấy cô hành động ngốc nghếch như vậy chỉ biết cười, sao cô gái này lại ngốc vậy chứ, nhưng lại luôn miệng nói mình rất thông minh?

" Chi Anh. Bạn gái của anh sao có thể bốc mùi được chứ hả?"

" Anh lại lừa em "

" Ai kêu em ngốc như vậy"

" Anh..."

" Thôi được rồi, anh Kính Minh nói anh ấy đã làm thủ tục xuất viện cho em rồi. Mình về thôi"

Trong khi Chi Anh còn đang hậm hực thì tay đã bị anh kéo đi.

Cuộc đời đúng là nở hoa a!

...................

Trong một căn phòng hội nghị sang trọng, sau khi tan họp.

" Chủ tịch, chuyện đó, em ấy không muốn cháu nói cho chú biết "

Trước mặt Kính Minh, một người đàn ông trung niên ăn mặc khá gọn gàng, gọng kính vàng trên mắt càng làm nổi bật vẻ cương nghị.

" Cậu là làm việc cho tôi hay cho con bé? Nó mới sang đó có một chưa đầy một tháng mà đã phải nhập viện. Cậu lại không thèm báo cho tôi một tiếng "

" Cháu xin lỗi. Sẽ không có lần sau đâu ạ"

Kính Minh nhìn người đàn ông trước mặt, nói chuyện với chú ấy thật là áp lực mà. Nhiều lúc anh còn nghĩ nếu đem chuyện anh cho con gái chú ấy uống lộn thuốc nói ra, người đàn ông này liệu có đem anh quẳng giữa thái bình dương không?

" Lần này mọi chuyện đã ổn nên tôi không nói nữa. Còn có lần sau, thì kêu con bé về nước đi. Có thứ gì mà tôi không đáp ứng được cho nó chứ?"



Kính Minh chỉ khẽ gật đầu, đúng là chú có thể đáp ứng em ấy về nhiều mặt, nhưng không phải là tuyệt đối.

Thứ em ấy cần, chú dù có muốn cũng không thể ngược dòng thời gian mà cho em ấy.

***************************

Dưới gốc cây táo chín đỏ, Chi Anh còn đang cố hết sức kiễng chân thật cao để với lấy quả.

Kỳ thực táo không phải là thứ quả mà cô thích ăn, nhưng cũng không phải ghét. Chẳng hiểu tại sao khi nhìn lên cây táo chín đỏ ở góc sân này, Chi Anh cảm thấy rất kích thích, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng hái chúng xuống thôi.

Ngón tay suýt chạm được vào quả táo nhỏ ở trên cành, thì một bàn tay khác đã cướp lấy nó.

Chi Anh biết rõ đó là ai, người này lại giống Kính Minh thích dìm hàng chiều cao của cô đây mà.

Cô nhìn người đó, anh vừa mới tắm xong nên mái tóc đỏ đen vẫn còn nhỏ giọt, trên người thoang thoảng mùi bạc hà dễ chịu khiến Chi Anh thật sự rất muốn nhào qua ôm anh, nhưng mà lại sợ anh lừa mình như lúc sáng.

Rốt cuộc vẫn là đứng im nhìn quả táo trong tay anh.

Mà anh, lại thản nhiên đưa nó lên miệng, hoa hoa lệ lệ cắn một miếng ngon lành.

Chi Anh choáng!

" Ơ. Của em..."

Anh nhìn cô với ánh mắt chắc chắn khiến cô chột dạ, hình như có gì không đúng lắm

" Nó. Là của em. Nếu như em cao!"

" Anh..."

" Giờ anh mới thấy Hàn Hàn đặt cho em một cái tên thật hay đó. Rất hợp "

Chi Anh phụng phịu dậm chân chạy qua chỗ A Bảo đang vờn quả bóng nhỏ. Hừ, quyết định không thèm để ý tới anh nữa, thật ra cô đâu có thấp đến nỗi như cây nấm đâu!

A Bảo thấy cô đi tới liền bỏ qua trái bóng, cái lưỡi hồng hồng liêm liếm tay cô.

" A Bảo. Tay ta không phải là thức ăn đâu nhá. "

A Bảo tất nhiên không hiểu, lại càng liếm láp mạnh hơn, đuôi nhỏ còn vẫy vẫy vui vẻ.

Cho đến khi không chịu nổi nhột, Chi Anh mới ôm đầu bỏ chạy.

A Bảo theo phản xạ đuổi , nó chỉ muốn ăn cơm thôi mà.

" Haha. A Bảo. Đừng đuổi nữa"

Cô vừa chạy vừa cười quay đầu nhìn A Bảo vẫn đang hùng hổ đuổi theo, không để ý đâm sầm vào lòng ai đó.

Người đó nhìn cô, khóe miệng nâng lên nụ cười ngọt ngào, mà tay còn thuận thế ôm lấy cô.

Chi Anh hai mắt mở lớn, lần này cô chết chắc!

" Em thích chơi rượt bắt vậy sao?"

" Bạch Nguyên Hạo, anh sao lại ở đây ?"

Vừa nói, Chi Anh vừa nhích ra khỏi người Bạch Nguyên Hạo, mắt đen len lén nhìn ai đó.

Hình như hành động này của cô với A Hạo có chút thân mật, người kia, có khi nào sẽ ghen không?

Vậy mà, trái với suy nghĩ của cô, người đó trên mặt khẽ cười, tay vẫn còn vuốt bộ lông trắng tinh của A Bảo, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn.

Người này, có phải bạn trai của cô không vậy?

" Anh mấy lần tới tìm em nhưng đều không thấy, mấy ngày nay em đi đâu vậy?"

Bạch Nguyên Hạo kéo sự chú ý của cô về phía mình, Chi Anh nghĩ nghĩ một hồi, nhìn anh đáp.

" Em về nước. "

" Về nước? Việt Nam sao? Vậy mà không có quà cho anh sao?"

" Anh nổi tiếng như vậy, giàu có như vậy, muốn gì mà chẳng có"

Chi Anh lấy ngón tay nhỏ chỉ vào người anh.

" Nhưng anh vẫn chưa được nếm mùi vị của *ban chưn* "

Chi Anh chợt phì cười,

bánh chưng mà anh lại phát âm thành cái gì kia.

" Thực ra, Em cũng biết làm chút ít các món ăn truyền thống. Nếu anh thích, khi nào rảnh em sẽ làm cho"

" Em nói thật chứ? "

" Tất nhiên "

" Vậy nhớ làm cả *ban côi*"

" Dừng "

Chi Anh đưa tay làm dấu dừng lại, để anh nói tiếp, ngôn ngữ quê hương nhất định sẽ bị tha hóa mất.

Phía góc sân, đôi mắt kìm nén khó chịu nhìn về phía hai người đang nói chuyện vui vẻ kia, mái đầu đỏ nghiêng nghiêng.

Thật là chướng mắt quá mà. Nói chuyện có nhất thiết phải đụng tay đụng chân như vậy không.

Mà ai đó, có phải bạn gái của anh không?

Lại dám đứng tán gẫu với người khác mà bỏ qua sự hiện diện của anh.

Xem ra, cần phải chỉnh cô một chút!

____________________

Tối!

Ngồi trước bàn ăn rộng lớn bằng thủy tinh, Chi Anh ngồi ngây người cắn cắn đầu đũa trong miệng, ánh mắt không thể tin nhìn một màn trước mắt.

Kia, hai người con trai tài năng nổi tiếng đây sao?

Hình như cô đánh giá sai bọn họ rồi!

Không thể ăn uống " tao nhã " một chút được sao?

Có cần phải ăn như nạn đói năm 45 vậy không?

" Chi Anh, món ăn Việt Nam rất ngon "

Bạch Nguyên Hạo ngồi đối diện cô, miệng vừa nhai miếng nem vừa nói.

" Ừm. Rất ngon!"

Còn cả Tiêu Thiên Mặc nữa, anh trước mắt Chi Anh bây giờ so với xem trên truyền hình hoàn toàn là hai người khác nhau.

Chi Anh thầm than vãn trong lòng, đến khi nhận ra thì một bàn thức ăn cô cất công làm đã bị giải quyết sạch sẽ.

Cúi đầu nhìn vào bát cơm trắng tinh trong tay mình mà khiến cô đau lòng không thôi. Hai người kia, còn ăn tới mức không chừa lại cho cô nổi một miếng thịt .

Không được, cô tuyệt đối không bao giờ dám ngồi chung bàn với hai người này nữa, nhất định sẽ có ngày đói mà chết mất!

Xoa xoa chiếc bụng no căng, Bạch Nguyên Hạo không chút khách khí vỗ vỗ vai Tiêu Thiên Mặc đang ngồi coi ti vi, nghiêm túc tuyên bố:

" A Mặc. Hay là từ giờ tôi chuyển qua nhà cậu sống luôn nha. Ở đây gần với Chi Anh hơn"

" Phụt...khụ khụ ..khụ "

Chi Anh đang ngửa cổ uống chén nước cho đỡ rỗng bụng liền ho sặc sụa.

Toàn bộ nước trong miệng vô tội mà đáp thẳng lên áo của người đối diện.

Người đó nhướng mày nhìn cô, trực tiếp trở về phòng thay áo.

Chi Anh chỉ biết khóc thầm.

Xui xẻo.

Đại xui xẻo.

Mất điểm thật rồi.

Bạch Nguyên Hạo đáng ghét

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook