Huyền Thiên

Chương 163: Trở về

Ô Sơn

17/03/2013

Hắn nổi lửa giận vì những nữ hài còn non nớt này chết không được yên nghỉ.

Trương Tử Hàm rươm rướm nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lôi, ngươi xoay người sang chỗ khác, ta muốn cứu các nàng...

- Uh.

Dương Thiên Lôi đáp lên một tiếng rồi xoay người đi ra động khẩu. Đối mặt với những thiếu nữa non nớt lõa lồ này, trong lòng hắn không có chút tà niệm nào, có chăng chỉ là sự đồng tình và thương hại.

Trương Tử Hàm gỡ những thiếu nữ loã lồ này xuống khỏi vách động, nhẹ nhàng đặt nằm trên mặt đất, dùng năng lượng nhẹ nhàng lướt qua thân thể đã xơ cứng của các nàng, giúp khôi phục lại tư thế bình thường.

Vừa đủ ba mươi sáu thiếu nữ, dùng hết một canh giờ, Trương Tử Hàm mới giải cứu hết các nàng xuống, xếp thành một hàng, nàng lấy hết tất cả quần áo và các đồ hàng ngày của mình, rồi lại lấy thêm mấy tấmm vải vóc ở bên cạnh chiếc giường lớn kia, sau đó đắp lên người của các thiếu nữ này.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:

- Thiên Lôi, ngươi vào đi, hãy hoả táng các nàng, để các nàng được yên nghỉ.

Thiên lôi chậm rãi đi vào, trầm giọng nói rằng:

- Bụi trở về bụi, đất trở về với đất, hi vọng kiếp sau các ngươi sẽ hạnh phúc.

Âm thanh còn chưa dứt, từng tinh thần lực hừng hực mang thuộc tính hỏa đã tuôn tra từ trong tay của hắn, thi thể của ba mươi sáu thiếu nữ liền bốc cháy, chỉ trong chốc lát liền hóa thành tro tàn, theo từng làn nhiệt lưu bay khắp nơi trong động.

- Ý?

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đồng thời kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Trong thi thể của mỗi thiếu nữ sau khhi đốt thành tro tàn lại có một tấm giấy màu vàng đậm, nó không mảy may suy suyển trong ngọn lửa đang bừng cháy.

- Đây là cái gì?

Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm hiếu kỳ, mỗi người tự nhặt lên một tấm, chỉ thấy trên bề mặt không gì bất thường, cũng không nhìn ra được manh mối nào, cứ như là một tấm giấy bình thường làm từ da thú vậy.

Nhưng giấy làm từ da thú sao có thể giữ được nguyên vẹn trong ngọn hỏa đang bừng cháy?

- Có cổ quái.

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, thân hình nhoáng lên, tỉ mỉ xem xét từng tấm một, đồng thời sử dụng niệm lực để cảm ứng, nhưng vẫn không phát hiện điều gì dị thường.



Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng:

- Đáng tiếc Lăng Hi tiến vào tu luyện tầng sâu rồi, nếu không chỉ cần cho nàng ta xem qua, nhất nhiên có thể nhìn ra được là chuyện gì.

Trực giác nói cho hắn biết, những trang giấy này tuyệt đối có cổ quái. Bằng không sẽ không bị giấu trong thi thể của các thiếu nữ này, lại càng không bị tổn hại trong ngọn lửa.

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói:

- Nhìn không ra gì hết, để nghiên cứu sau vậy.

- Uh, ngươi thu lại đi.

Trương Tử Hàm vừa nói vừa đưa mấy tờ giấy trong tay mình cho Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi thu lại hết, cất vào trong lòng. Sau đó nhìn lại kiểm tra một vòng trong động, cũng không phát hiện bất kỳ vật gì khác có giá trị, Dương Thiên Lôi lại lần nữa phóng ra một ngọn lửa, đốt toàn bộ động phủ, rồi dẫn theo Trương Tử Hàm rời khỏi động huyệt này.

Về phần thông đạo bên phải, ở đáy động là một không gian càng lớn hơn nữa, chỉ có một cái bồ đoàn để đả tọa luyện công, ngoài ra thì không có đồ vật gì khác. Chỉ là, khí tức trong động này càng âm trầm khủng bố hơn, thỉnh thoảng nổi lên từng cơn gió lạnh lẽo, còn mang theo từng tràng âm thanh hu hu, khiến cho lông tóc dựng đứng.

Dương Thiên Lôi luôn cảm thấy sơn động kia lẽ ra không đơn giản như vậy, nhưng lại giống như những trang giấy kia, bằng vào kiến thức và tu vi của hắn thì không tra ra được gì bất thường, hơn nữa Trương Tử Hàm hối thúc, chỉ đành tạm thời bỏ qua, vội vã rời khỏi sơn động.



Sau khi hai người đi ra, Dương Thiên Lôi lấy máu tế luyện lại pháp bài triệu hoán lôi cưu một lần nữa, một lát sau, con lôi cưu của Thiên Âm Tán Nhân liền từ trên trời bay xuống, đi tới trước mặt hai người.

Con lôi cưu này hiển nhiên chỉ là loại lôi cưu bình thường, trong bất kỳ chợ giao dịch nào trong giới tu luyện cũng đều có thể dễ dàng mua được. Bất quá, mặc dù là loại lôi cưu bình thường này nhưng giá cả cũng rất cao, người tu luyện bình thường căn bản không mua nổi. Còn loại lôi cưu cấp bậc Tiên Thiên của Trảm Không Kiếm Phái thì cơ bản không thể mua được. Chỉ có các đại môn phái có thực lực hùng hậu mới có thể tỉ mỉ nuôi dưỡng mấy mươi năm, trên trăm năm thì mới bồi dưỡng ra được cấp bậc Tiên Thiên.

Bất quá, mặc dù con lôi cưu này chỉ là hạng bình thường, nhưng Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm vẫn vô cùng hưng phấn nhảy lên.

Dương Thiên Lôi ngồi ở phía trước, Trương Tử Hàm ngồi phía sau Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Dương Thiên Lôi, ra lệnh một tiếng, lôi cưu liền phóng lên cao, mang theo hai người bay lượn lên chín tầng trời.

Dương Thiên Lôi chỉ huy lôi cưu, sau khi bay lên trên cao liền dõi mắt nhìn về nơi xa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thiên Tịch Phong, xem ra khoảng cách chênh lệch nhất định phải hơn ngàn dặm.

Trương Tử Hàm nhíu hỏi:

- Nhìn không thấy, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta bay dọc theo biên giới của Hồng Hoang Núi Sơn Mạch để tìm kiếm?

Dương Thiên Lôi phiền muộn nói:

- Uh, chỉ có thể như vậy thôi. Một Trảm Không Kiếm Phái lớn như vậy mà lại tìm không được.



Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, mỗi một thế giới đều có ưu điểm của nó, ở đây nếu như có hệ thống định vị GPS hướng dẫn thì sao xảy ra tình trạng này được?

- Ô ô...

Điều khiến Dương Thiên Lôi bất ngờ là, âm thanh của hắn còn chưa dứt, lôi cưu đã kêu lên hai tiếng, bỗng nhiên vẫy cánh bay cao, lao nhanh về phía trước.

Dương Thiên Lôi mừng rỡ hỏi:

- Ý, ngươi biết Trảm Không Kiếm Phái?

Lôi cưu nhẹ nhàng gật đầu.

- Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể đi trở về. Thân ái, hôn một cái nào!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xoay người, trực tiếp nâng gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm lên, chốc một cái, hôn lên mặt nàng.

Trương Tử Hàm cũng vô cùng mừng rỡ, nhưng không ngờ Dương Thiên Lôi lại đột nhiên tập kích trên không, không kịp đề phòng, đã bị Dương Thiên Lôi đắc thủ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

- Ngươi...

Dương Thiên Lôi nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ đang e thẹn của Trương Tử Hàm, khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Ha ha... Tử Hàm, nàng biết không? Đây là khung cảnh mà ca ca ta luôn mơ ước đấy.

- Khung cảnh gì?

Dương Thiên Lôi nhìn những ngọn núi xa xa, nhẹ giọng nói:

- Ta trước hết kể cho nàng nghe một câu chuyện.

- Được.

- Bất quá, trước khi kể chuyện, chúng ta thay đổi vị trí cái đã, ta muốn ôm nàng.

Dương Thiên Lôi không cần phân trần liền trực tiếp xoay người ôm lấy Trương Tử Hàm, rồi đặt lên phía trước người mình, ôm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng.

Trương Tử Hàm giãy giụa mấy cái, nhưng sao có thể là đối thủ của Dương Thiên Lôi, chỉ có thể tạm thời ngồi yên.

- Ha ha, được rồi, bây giờ ta bắt đầu kể chuyện đây, e hèm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook