Huyền Thiên

Chương 689: Kinh biến quỷ dị

Ô Sơn

17/03/2013

Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan, dọc đường tu luyện đã hấp thu năng lượng của không biết bao nhiêu hài cốt tinh cầu, thế nhưng tấn chức đến bát trọng thiên, vẫn như trước phải tiêu hao ba trăm sáu mươi năm dưới pháp tắc thời không! Trên thực tế, là gần tròn một năm thời gian! Vẫn như trước phải gấp sáu lần thời gian để đề thăng một cảnh giới tiếp theo.

Tính đến lúc này, cộng cả thời gian nửa năm trong hôn mê và phi hành, Dương Thiên Lôi đã rời khỏi Tam Thập Tam Thiên được thời gian hai năm.

Thời gian hai năm, sẽ phát sinh những chuyện gì?

Dương Thiên Lôi không dám tưởng tượng.

Vừa mới tấn chức đến bát trọng thiên, nếu như dựa theo quy luật tính toán, Dương Thiên Lôi muốn tấn chức đến cửu trọng thiên còn phải cần tới sáu năm thời gian, từ cửu trọng thiên đến cửu trọng thiên đại viên mãn cũng phải trên dưới ba mươi năm nữa.

Tổng cộng phải đến gần bốn mươi năm.

Lúc này, Dương Thiên Lôi thật ra lại không muốn thể chất mình không biến thái như vậy. Đối với tu luyện giả, tiêu hao thời gian nhiều nhất là lĩnh ngộ bình cảnh, thời gian dùng để rèn luyện pháp lực thần niệm căn bản không được bấy nhiêu. Với Dương Thiên Lôi mà nói, ảo diệu bình cảnh bởi vì có Âm Dương Niết Bàn Kinh sẽ không tính là vấn đề gì lớn, nhưng mỗi lần đột phá bình cảnh đề thăng lên cảnh giới mới, hắn lại cần năng lượng thật sự quá mức kinh khủng.

Dương Thiên Lôi muốn toàn tâm tu luyện, thật muốn tấn chức tới cửu trọng thiên đại viên mãn rồi một lần nữa toàn lực phi hành, thế nhưng bốn mươi năm thời gian, sợ rằng tất cả đã đổi khác.

Vậy nên, sau khi tấn chức đến bát trọng thiên, Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan liền điên cuồng phi hành, liên tục không dừng.

Lúc này tốc độ Dương Thiên Lôi đã vượt qua cửu trọng thiên đại viên mãn của Đoạn Ngọc Nhan, hơn nữa thể lực càng dẻo dai dáng sợ, phạm vi cảm ứng thần niệm cũng rộng hơn Đoạn Ngọc Nhan mấy lần. Phải biết rằng, Đoạn Ngọc Nhan vì cùng song tu với Dương Thiên Lôi cũng được Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí trọng tố kim thân, bản thân nàng cũng là một tồn tại siêu cấp biến thái.

Thế nhưng trước một gã siêu cấp biến thái như Dương Thiên Lôi, nàng không có chút ưu thế nào, dù rằng nàng còn cao hơn hắn cả một cảnh giới. Có điều, tuy hai người liên tục dùng tốc độ cao nhất thay thế nhau phi hành, thời gian tròn nửa năm qua đi vẫn không cảm ứng được khí tức biên giới không gian hỗn loạn. Loại tình huống này càng khiến Dương Thiên Lôi cau mày nhăn mặt, tâm tình mỗi lúc càng trầm trọng, lo âu.

Trước đó khi bọn họ tỉnh lại, thời gian hôn mê chỉ là nửa năm, không tính thời gian trọng tố kim thân, trên thực tế bọn họ phi hành trong không gian hỗn loạn căn bản không được bao lâu. Mặc dù lực lượng Thiên Hỏa Tiên Lô bạo tạc có lớn tới đâu, vì sao có thể phi hành lâu như vậy, vẫn không chạm đến được biên giới không gian hỗn loạn?

Điều này khiến Dương Thiên Lôi cứ nghĩ mãi không ra, không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ phương hướng phi hành ngay từ đầu có vấn đề? Hiện tại không phải tiến về phía sát biên giới, ngược lại còn càng đi sâu hơn vào không gian hỗn loạn?

Thế nhưng, lúc này muốn Dương Thiên Lôi quay đầu phi hành trở lại, hắn hiển nhiên không dám, vạn nhất thất bại trong gang tấc sẽ càng thêm thê thảm.

Dương Thiên Lôi cũng không biết, khi Thiên Hỏa Tiên Lô bạo tạc, sản sinh ra lực lượng kinh khủng đến nhường nào, nhất là nó còn ẩn chứa ý chí Đại La Kim Tiên của Thái Thượng lão quân, do đó khiến hắn và Đoạn Ngọc Nhan có được tốc độ hoàn toàn siêu việt qua pháp tắc thiên đạo chế ước của Tam Thập Tam Thiên và không gian hỗn loạn. Tốc độ một khi siêu việt qua pháp tắc thiên đạo, sẽ càng lúc càng nhanh, không ngừng gia tăng, hơn nữa đến một trình độ nhất định, ngay cả thời gian ràng buộc cũng bị vượt qua, thời không nghịch chuyển, thời không chậm lại, thậm chí dừng hẳn cũng là chuyện rất có khả năng phát sinh. Thế nên, tuy rằng hai người phi hành thời gian đã lâu, nhưng vẫn không thể so sánh với thời điểm bị đẩy đi được.

Lại tiếp tục điên cuồng phi hành tròn một năm, vẫn như trước không hề thấy chút tiến triển, Dương Thiên Lôi biết có tiếp nữa cũng không hữu dụng. Chỉ có thể cùng với Đoạn Ngọc Nhan không ngừng tu luyện, không ngừng đi tới.



Về phần yêu nghiệt và tu luyện giả tại trong Tam Thập Tam Thiên sẽ có kết quả thế nào, chúng nữ có hay không bị tổn thương, hắn tuy rất lo lắng, nhất là lo cho chúng nữ, nhưng không có bất luận biện pháp nào. Tâm hắn đã từng cao ngất trời, giờ khắc này cũng cảm nhận được rõ ràng, trong thiên đạo, vũ trụ chủ ngân hà, trong hỗn độn, hắn chung quy chỉ là một hạt bụi không đáng kể, có một số việc, hắn căn bản không thể làm gì được, càng không thể khống chế trong tay, hiện hắn chỉ có thể làm được là không ngừng tiến về phía trước.

Trăm năm, trong dòng sinh mệnh đằng đẵng của tu luyện giả, chỉ là chớp mắt.

Thế nhưng, trăm năm tròn liên tục phi hành và tu luyện trong không gian hỗn loạn, Dương Thiên Lôi cảm giác như nghìn vạn năm, dài đằng đẵng và cô tịch.

Mặc dù có Đoạn Ngọc Nhan thiên kiều bách mị vẫn thủy chung làm bạn, thế nhưng nỗi lo trong lòng lại khiến khí tức toàn thân hắn xảy ra rất nhiều biến hóa.

Trong cuộc đời tu luyện của hắn, chưa từng có kinh lịch qua nỗi dày vò dai dẳng đến như vậy. Tuy rằng hắn đã từng trải qua nhiều kinh lịch mà rất nhiều tu luyện giả không từng trải qua, nhưng một lần xa cách chúng nữ dài nhất cũng chỉ hơn bốn năm mà thôi. Hiện tại, hắn đã xa cách mấy người Lăng Hi tới trăm năm, toàn bộ tin tức đều không có, càng không thể thu được chút tin tức ngoại giới nào. Duy nhất chỉ có Đoạn Ngọc Nhan làm bạn với hắn.

Chỉ là, trăm năm thời gian cô tịch, lại khiến tâm cảnh Dương Thiên Lôi chuyển biến thật lớn, những táo bạo, sốc nổi đều dần lắng xuống, vẻ sắc sảo cũng dần được thu liễm lại.

Hắn vẫn là hắn, nhưng cũng đổi thay nhiều. Từ mấy năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Chí Cao Thần cửu trọng thiên đại viên mãn. Khác với Đoạn Ngọc Nhan chính là, sau khi hắn đạt tới Chí Cao Thần cửu trọng thiên đại viên mãn, pháp lực thần niệm và cả tâm cảnh của hắn đều chân chính lột xác, trong cơ thể không ngừng có lượng lớn linh khí thiên địa tuần hoàn, khi phi hành, căn bản không có khái niệm tiêu hao hết pháp lực thần niệm.

Hơn nữa, tốc độ hắn hiện tại cực nhanh, Đoạn Ngọc Nhan căn bản không thể so sánh.

Thế nên, đoạn thời gian sau đó, hắn cũng không cần Đoạn Ngọc Nhan phải thay thế phi hành.

- Đại sắc lang, chúng ta đã lâu chưa có…

Đoạn Ngọc Nhan bám lấy cổ Dương Thiên Lôi, cảm thụ được tốc độ kinh người của hắn, hé miệng vào tai hắn, nói.

Giờ khắc này, qua trăm năm dài, những mảnh ký ức vụn vặn trong Đoạn Ngọc Nhan đã dần thức tỉnh, nàng đã khôi phục trở lại nàng năm xưa. Chuyện mất đi ký ức đã thành dĩ vãng, thế nhưng Đoạn Ngọc Nhan khi khôi phục, lại càng thích bản thân của hiện tại, thích chính mình sau khi được trọng tố kim thân. Khác với Dương Thiên Lôi trải qua trăm năm cô tịch, nàng ngược lại nghĩ rằng trăm năm này chỉ là một chớp mắt. Nàng thậm chí hi vọng, mình và Dương Thiên Lôi cứ mãi dong duổi thế này trong không gian hỗn loạn. Có điều, nàng cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, mỗi lần thấy Dương Thiên Lôi nhíu mày trầm tư, nàng lại hi vọng có thể nhanh chóng trở lại Tam Thập Tam Thiên, bởi vì nàng hiểu trong lòng Dương Thiên Lôi đang nghĩ gì.

Hắn là toàn bộ của nàng, nhưng nàng chỉ là một phần trong hắn.

- Tiểu sắc nữ, bất luận lúc nào cũng phải nhớ khống chế dục vọng của mình!

Dương Thiên Lôi không giảm tốc độ phi hành, quay đầu nhìn lại mặt cười tuyệt mỹ của Đoạn Ngọc Nhan, mỉm cười nói:



- Trăm năm rồi… Chúng ta rời khỏi Tam Thập Tam Thiên đã trăm năm! Tuy rằng hi vọng xa vời, nhưng chúng ta vẫn phải kiên trì, không thể có chút thư giãn… Ngoan nào… Chờ khi nàng không còn nhịn được, ca sẽ cho nàng "Ăn" một lần.

- Người ta thực sự không nhịn được nữa rồi… Nếu không, chúng ta vừa làm, vừa phi hành?

Khiến Dương Thiên Lôi nghĩ không ra chính là, Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ lại như vậy, bàn tay nhỏ bé của nàng càng bắt đầu không thành thật được nữa.

Dương Thiên Lôi nhìn vào hai mắt nàng, thấy được nàng thực sự liền hơi gật đầu. Hắn rõ ràng, Đoạn Ngọc Nhan kỳ thực không phải không nhịn được, mà là không muốn mình phải lo nghĩ nhiều, nàng muốn tăng thêm chút màu sắc cho hành trình tẻ nhạt, chí ít có thể giúp mình tạm quên đi tất cảm, trên thực tế đây cũng là lạc thú duy nhất Dương Thiên Lôi có được.

Chân Tiên cảnh, dù Dương Thiên Lôi có thể chất đặc thù, sở hữu Huyền Thiên Chân Kinh thần bí cường đại, và cả năng lượng thần kỳ, nhưng hiện tại hắn vẫn không thể phá tan được ảnh hưởng từ đại chiến năm đó để lại, cánh cửa tiên giới khi chưa mở ra, hắn vẫn không thể tấn chức lên Chân Tiên cảnh, cho dù tâm thần có siêu việt Chí Cao Thần cũng chẳng làm được gì.

Vô luận là người, là Thần, một khi mất đi mục tiêu và phương hướng, nỗi cô độc sẽ lấn át, Dương Thiên Lôi hiện cũng không ngoại lệ.

Rất nhẹ nhàng, hai người tại trong không gian hỗn loạn, lần đầu tiên nếm thử cách thức kỳ lạ cũng không kém phần kiều diễm của Đoạn Ngọc Nhan.

Qua trăm năm, đủ khiến Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan đã không có gì ngăn trở, nhất là loại chuyện "Yêu" này, mỗi lần thêm vui vẻ, mỗi lần thêm thuần thục, chỉ sau một lát, cả hai đều bị dục hỏa của đối phương thiêu đốt, chỉ bất quá khác nhau một điểm là, Dương Thiên Lôi vẫn luôn phân ra một lũ thần niệm, không chế chính mình phi hành, đương nhiên điểm ấy với tâm thần cửu trọng thiên đại viên mãn như hắn mà nói, không chút vấn đề. Tuy ràng hai người xích lõa toàn thần, nhưng trong không gian hỗn loạn, không cần thiết phải quan tâm tới chuyện này. Trăm năm qua, đừng nói một người, chính là bất luận dấu hiệu sinh mệnh nào hai người đều không thấy qua, còn lo gì bị người khác thấy?

Rất nhanh hai người liền nhập tâm vào hồi "Đại chiến".

Đoạn Ngọc Nhan đắm chìm trong khoái lạc, ngẩng đầu rên lên những tiếng vô thức…

Loại tràng cảnh hoàn toàn mới lạ này, thật ra khiến hai người đều có điểm hưng phấn.

Thế nên, chỉ chưa đến nửa canh giờ, cả hai đã đạt tới cao trào.

Giờ khắc này, bởi vì tuyệt đại đa số tâm tư Dương Thiên Lôi đều đặt trên người Đoạn Ngọc Nhan, ngược lại khiến pháp lực và thần niệm trong cơ thể tiêu hao không kịp bổ xung, thế nên Dương Thiên Lôi không chút do dự liền khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh.

Một tia tâm thần điều khiển phi hành, tuyệt đại đa số tâm thần đều vào trong tu luyện.

Ngay từ đâu, cũng không có xuất hiện dị trạng gì, thế nhưng, chỉ qua thoáng chốc, khi Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí một lần nữa bắt đầu tự động lưu chuyển theo Âm Dương Niết Bàn Kinh trong cơ thể hai người, vô luận là Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan đều cả kinh, thiếu chút thoát ra khỏi trạng thái tu luyện!

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook