Huyền Thiên

Chương 464: Khiếp sợ, dung hợp hoàn mỹ!

Ô Sơn

17/03/2013

Nhưng kết cục cuối cùng, cũng nằm trong dự liệu của tất cả mọi người!

Kỷ Tiêu Lam, bại!

Bại một cách gọn gàng, không chút dây dưa!

Tiếng hoan hô, thanh âm khiêu khích lập tức từ nơi của Mạnh gia, Long gia bạo phát ra, mà người của Kỷ gia, Trần gia, Triệu gia thìnguyên một đám thần sắc xa sút. Giờ này khắc này, đã không người nào tin, Dương Thiên Lôi có thực lực khiêu chiến Mạnh Phàm Huy nữa

Bọn hắn đã thua!

Nhưng, đúng lúc này, Dương Thiên Lôi lại dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Trần Thiến, dưới ánh mắt có chút lo lắng của Phong Linh Nhi, dưới ánh mắt khiêu khích, khinh thị, xem thường của đệ tử Mạnh gia, Long gia, hắn ngạo nghễ đi đến trước lôi đài!

Ánh mắt mọi người, đều tập trung lên người hắn

Dương Thiên Lôi, kẻ vẫn dùng thân phận người trợ quyền đi đến hôm nay, Dương Thiên Lôi đã trở thành "Danh nhân" của toàn bộ khu lôi đài, hắn còn dám khiêu khiến Mạnh Phàm Huy bỗng nhiên cường đại đến không thể tưởng tượng nổi sao? Mặc dù mấy hôm trước, Dương Thiên Lôi thể hiện ra thực lực cường đại và thiên phúchiến đấu kinh người, cũng không ai nghĩ thực lực của hắn đã đến tầm cỡ của bọn người Long Vi Vi, Kỷ Tiêu Lam chứ đừng nói chi đến Mạnh Phàm Huy bỗng nhiên mạnh hơn gấp vô số lần.

Ánh mắt mọi người chuyển dời theo bước chân kiên định của Dương Thiên Lôi!

Trong ánh mắt Phong Linh Nhi tràn đầy hào quang mâu thuẫn, nàng đã lo lắng, lại có một cổ tin tưởng vượt qua sự mù quáng với Dương Thiên Lôi!

Ánh mắt của Trần Thiến chỉ tràn đầy một cổ mê mang và cảm động, đương nhiên, nàng cũng không cho rằng Dương Thiên Lôi có thêrả thay đổi chiến cuộc, chỉ là kính nể tên giả hỏa hèn mọn bị nổi kia, tại thời khắc này, vô luận thắng bại, bóng lưng ngạo nghễ kia, cũng là một chân nam nhân, hảo hán tử!

Mà ánh mắt của bọn người Mạnh gia, Long gia cùng với Khương Nhất Lang lại tràn đầy xem thường vàtrào phúng!

Lúc trọng tài mở ra lỗ khảm, Dương Thiên Lôi vèo một tiếng liền phát ra thân phận tạp!

Một thẻ, chỉ có một thẻ, không có người nào cạnh tranh, cũng không có ai tranh đoạt với hắn, chỉ có mỗi thân phận tạp của hắn, thẳng tắp mà xẹt qua như một đạo lưu quang, chui vào lỗ khảm!

"Răng rắc" một tiếng vang thành thuy, rõ ràng mà truyền vào trong tai mọi người!

- Nguyên Thủy Tinh Vực, Dương Thiên Lôi!

Lúc trọng tài nhanh chóng hô lên danh tự của Dương Thiên Lôi, thân hình của hắn nhoáng một cái liền xuất hiện trên lôi đài, hai con ngươi đen láy kia, giống như là hai thanh bảo kiếm sắc bén, thẳng tắp găm về phía Mạnh Phàm Huy đang mang theo chút coi rẻ vàcuồng ngạo!

- Tốt nhất là ngươi hãy khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, miễn đến khi ca đánh ngã ngươi, thì ngươi có muốn khóc cũng không được!

Dương Thiên Lôi nhàn nhạt nói ra một câu khiến tất cả mọi người cảm thấy không biết trời cao đất rộng.

Nhưng khiến cho tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, dưới ánh mắt của Dương Thiên Lôi, sự coi rẻ và cuồng ngạo trên mặt của Mạnh Phàm Huy trên mặt vậy mà lại biến mất không còn chút gìnữa, lộ ra một tia ngưng trọng, sau khi đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi trọn vẹn nửa phút đồng hồ, vậy mà lại không nói một tiếng khởi động thời không pháp tắc!

Không ai biết vì sao...

Nhưng không hề nghi ngờ, động tác này của Mạnh Phàm Huy đãkhiến mọi người không thể không phán đoán lại thực lực của Dương Thiên Lôi một lần nữa!

Chỉ có Mạnh Phàm Huy tự mình rõ, sau khi hắn thức tỉnh huyết mạch Viễn Cổ Bỉ Mông, đã giống như là dã thú, trực giác với nguy hiểm hơn xa thường nhân!

Mà khí tức có vẻ cũng không được cường đại và hai con mắt nhưlưỡi kiếm sắc bén của Dương Thiên Lôi lại mang đến cho hắn sự uy hiếp từ sâu trong nội tâm, cho dù lúc hắn chiến đấu với Kỷ Tiêu Lam tiêu hao rất nhỏ, nhưng hắn vẫn bước chân vào thời không pháp tắc, hắn không thể không cẩn thận, bời vì trận chiến lần này, hắn phải thắng lợi!

. . .



- Sở sư huynh, đa tạ ngươi chiếu cố lần này, ta đã kiếm lời được một khoản lớn đấy, ha ha, những thứ này kính xin sư huynh nhận lấy!

- Ha ha. . . Tốt, sư huynh cũng không khách khí với ngươi. Vũ Văn sư đệ, sư huynh mang ngươi đi xem thi đấu khiến chiến, sao hả? Lần này ngươi sẽ thích đấy!

Lão giả được xưng là Sở sư huynh nhận lấy "tiền hoa hồng" hắn nên được, cười nói với nam tử trược mặt

- Ta không đi xem đâu, mỗi lần đều xem, ta đến giờ dĩ nhiên vẫn bồi hồi ở Thần Đạo thất cấp không cách nào đột phá, qua thêm vài năm nữa, nếu không có biện pháp thì..., chỉ có thể hóa phàm vào đời thôi. Thi đấu khiến chiến này, ta không có cái gan đó đâu. . .

- Vũ Văn sư đệ, lần này khác với lúc trước, có một thiến niên thiên tài mới đi ra từ Nguyên Thủy Tinh Vực các người, thật sự là cực kỳ khủng khiếp!

- Ah? Là người nào? Tài giỏi thế sao? Người của Nguyên Thủy Tinh Vực chúng ta, sư huynh sao lại không nói sớm?

- Một gã thiếu niên! Tuổi còn rất trẻ, nhưng cũng đã là Thần Đạo lục cấp đỉnh phong, càng khủng khiếp hơn chính là, hắn hôm nay đã tấn cấp đến tầng thứ 10! Ngoại trừ hắn ra, còn có đệ tử Thần Đạo lục cấp của ngũ đại gia tộc Vô Cực Tinh Vực, cho nên, thi đấu khiêu chiến hôm nay tương đối náo nhiệt đấy!

- Tuổi còn rất trẻ? Sư huynh, ngươi nói thiếu niên kia, tên gọi là gì?

Nam tử này cũng không chú ý đến đệ tử củaVô Cực Tinh Vực, ngược lại ánh mắt tản ra chờ mong mãnh liệt, dừng trên người lão giả trước mắt nói.

- Hắn gọi Dương Thiên Lôi. Danh tự của tên này, bây giờ đang ở khu lôi đài của tinh cầu Số 1 chúng ta, tất cả trọng tài và nhân viên công tác sợ là không người nào không biết...

- Sư huynh! Ngươi dẫn ta đi xem!

Nam tử lập tức vô cùng hưng phấn nói, vậy ma lại trực tiếp kéo tay lão giả, bộ dáng như không thể chờ thêm được nữa.

- Ách. . . Sư đệ, ngươi biết hắn?

- Hắn, hắn chính là đi ra từ Thủy Nguyên Tinh chúng ta đấy! Cũng là khách quý cấp SSS của sư đệ!

Nam tử tràn ngập tự hào nói.

Nam tử này không phải là ai khác, đúng là môn chủ Vũ Văn Tinh Diệu của Tinh Diệu Thương Hội đến tin cầu Số 1 ở Hỗn Loạn Tinh Vực để mua sắm pháp bảo, Thiên địa linh vật, đan dược đặc thù! Tuyệt đại đa số vật phẩm đỉnh cấp của Tinh Diệu Thương hội đều được mua sắm từ Hỗn Loạn Thương Hội ở tinh cầu Số 1, hơn nữa giá cả còn tương đối dễ chịu, bời vì đồng môn sư huynh của hắn - Sở Chính Vũ chính là người phụ trách tiêu thụ ở tinh cầu Số 1. Những vật phẩm này đương nhiên là đến từ trên người của tu luyện giả ở khu lôi đài rồi.

Hơn nữa, Vũ Văn Tinh Diệu lần này sau khi trở về, nguyên bản định thông qua Trảm Không Kiếm Phái liên hệ với Dương Thiên Lôi. Bởi vì hắn đã tìm được vật phẩm mà Dương Thiên Lôi nhờ hắn lưu ý.

Lúc Vũ Văn Tinh Diệu dưới sự dẫn dắt của sư huynh Sở Chính Vũ đi vào lôi đài trung ương của khu lôi đài, chiến đấu trên lôi đài trung ương giờ mới bắt đầu thôi, tuy rằng hắn rất muốn lập tức đi gặp Dương Thiên Lôi, nhưng lại sở ảnh hưởng đến chiến đấu kế tiếp của hắn, cho nên, chỉ có thể nhịn tâm tình đang kích động của mình lại, chờ đến khi chiến đấu kết thúc, mới đi tìm Dương Thiên Lôi. Hơn nữa, Vũ Văn Tinh Diệu cũng nhìn thấy Phong Linh Nhi đứng bên người Dương Thiên Lôi. Ở Hỗn Loạn Tinh Vực có thể gặp được bọn hắn, đích thật là một sự tình kích động.

Theo chiến đấu tiến hành, thông qua sự giải thích của Sở Chính Vũ, thần sắc của Vũ Văn Tinh Diệu bắt đầu trở nên ngưng trọng, bởi vìhắn đã rõ ràng tình cảnh của Dương Thiên Lôi lúc này. Nhất là khi trông thấy Mạnh Phàm Quang đã bỗng nhiên thức tỉnh huyết mạch Viễn Cổ Bỉ Mông, thực lực tăng lên gấp mấy lần, Vũ Văn Tinh Diệu càng vô cùng lo lắng. Bất quá, khi biết được Dương Thiên Lôi mặc dù bại, cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, hắn mới thoáng an tâm.

. . .

Mười lăm phút.

Khi đến lúc bắt đầu trận đấu, quanh thân Mạnh Phàm Huy tản mát ra chiến ý cường đại bước ra khỏi thời không pháp tắc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Dương Thiên Lôi!

Giờ khắc này, toàn bộ khu lôi đài, tất cả mọi người đều đình chỉđàm luận, cùng chờ đợi trận quyết đấu đỉnh phong bất ngờ này, con mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào hai người Mạnh Phàm Huy và Dương Thiên Lôi!

Mà khi trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, thân hình của hai người đều bất động, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, chiến ý trên người Mạnh Phàm Huy đang điên cuồng tăng vọt, tuy rằng không động, nhưng tất cả đều rõ, lực lượng ẩn chứa trong thân thể cao lớn uy mãnh kia của Mạnh Phàm Huy có bao nhiêu khủng bố! Hơn nữa, Mạnh Phàm Huy lúc này, hiển nhiên thận trọng hơn rất nhiều so với khi đấu với Kỷ Tiêu Lam, đây là một trận đấu toàn lực chính thức của hắn!



Trái lại, Dương Thiên Lôi lại mang đến cho người khác một loại cảm giác quỷ dị, bởi vì hắn ngoại trừ hai con ngươi lóng lánh một cổ thất thải quang mang nhàn nhạt, bên ngoài thoạt nhìn có chút quỷ dị thì khí tức trên thân thể lại càng quỷ dị hơn, căn bản không tăng tưởng chút nào, phảng phất từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn thế, nhưng dưới khí tức áp bách của Mạnh Phàm Huy, thân hình tương đối gầy yếu kia lại đứng sừng sững một chỗ không nhúc nhích, càng kinh người là hắn ngay cả nhuyễn giáp cũng không có mang vào, đạo bào rộng thùng thình, dưới loại khí tức khủng bố như thế, vốn nên phần phật mới phải, nhưng đạo bào của hắn lại giống như pho tương, không xuất hiện một tia gợn sóng!

Một màn quỷ dị này, không chỉ khiến cho tất cả tu luyện giả khiếp sợ, mà cũng khiến Mạnh Phàm Huy khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện, cho dù khí tức của mình có tăng vọt thế nào thì thân thể của đối phương phảng phất như không chịu lực vậy, căn bản không chút ảnh hưởng đến Dương Thiên Lôi mảy may!

- Oanh. . .

Đúng lúc này, trên người Mạnh Phàm Huy lại vang lên một tiếng nặng nề, một đạo hào quang sáng chói vậy mà lại chui ra từ mi tâm của hắn, trên người của hắn lập tức liền nhiều thêm một bộ nhuyễn giáp kiểu dáng uy mãnh, hai màu đỏ vàng đan xen!

- Nhuyễn giáp. . . Ca hắn vậy mà lại mặc vào nhuyễn giáp!

Mạnh Phàm Quang đã khôi phục một ít tu vị thấy một màn như vậy lập tức không nhịn được nói:

- Hắn. . . Hắn thật sự rất mạnh sao?

- Oanh. . .

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cũng không có bất kỳ động tác nào, trên người hắn cũng bộc phát ra từng đạo quang mang kim hoàng sắc sáng chói, nhưng khiến cho tất cả mọi người, nhất là người của ngũ đại gia tộc khiếp sợ chính là. . . Dương Thiên Lôi vậy mà lại không phải mặc vào nhuyễn giáp, mà là. . .

- Điều này sao có thể?

Sự sợ hãi thán phục đồng thời xuất hiện trong đầu đệ tử ngũ đại gia tộc và một số ít tu luyện giả kiến thức rộng rãi.

- Kỷ gia tuyệt học 'Bất Tử Thần Công' tầng thứ tư Ngưng Luyện Như Một. . . Sao hắn có thể?

Tất cả mọi người nhìn Dương Thiên Lôi ngay cả tóc, da thịt, con mắt, mỗi một tất, mỗi một tế bào đều đã trở thành kim hoàng sắc, cả người ngưng kết giống như một kim nhân, tràn ngập không thểtưởng tượng nổi nói.

Kỷ Tiêu Lam đã khôi phục một tia tu vị bắt đầu quan sát chiến đấu của hai người, càng khiếp sợ tột đỉnh!

'Bất Tử Thần Công' mà ngay cả hắn cũng chỉ mới tu luyện đến tầng ba Bách Luyện Kim Thân thôi, nhưng con mắt và tóc của Dương Thiên Lôi đều là kim hoàng sắc, đây chính là cảnh giới mà chỉ tầng thứ tư 'Ngưng Luyện Như Một', khiến mỗi một tấc trên thân thểđều ngưng tụ thành Kim Thân, mới có thêxẻ đạt được!

- Kỷ gia tuyệt học 'Bất Tử Thần Công'? Ngươi. . . Ngươi là người Kỷ gia?

Mạnh Phàm Huy khiếp sợ hỏi thăm.

- Ta là ai, ngươi còn không có tư cách biết rõ! Ra tay đi!

Trên khuôn mặt kim sắc của Dương Thiên Lôi mang theo một tia khí tức lãnh ngạo, mà ngay cả thanh âm phát ra tựa hồ cũng mang theo một tia thanh âm kim loại, nhưng vào lúc này, lại lần nữa khiến tất cả mọi người, nhất là Trần Thiến Trần đại tiểu tỷ khiếp sợ chính là, trên người Dương Thiên Lôi vậy mà tản mát ra ba động của Trần gia tuyệt học 'Càn Khôn Như Ý Quyền', từng đạo ba động trận pháp thần bí, rõ ràng xuất hiện quanh thân hắn, vô luận làTrần Thiến hay là đệ tử của ngũ đại gia tộc, đều cơ hồ có thểkhẳng định được, đây tuyệt đối là 'Càn Khôn Như Ý Quyền' chính tông mà không phải là 'Thái Cực' cực kì tương tự với 'Càn Khôn Như Ý Quyền'!

Nếu mẫu thân đã muốn hắn chơi trò thần bí, vậy thì hắn không ngại đùa lớn một chút!

Ngay lúc ba chữ "Ra tay đi" phát ra từ miệng Dương Thiên Lôi, hắn dĩ nhiên lại nhẹ nhàng đánh ra một quyền, mây trôi nước chảy, nhưgió nhẹ phật liễu, nhưng lại khiến cho Trần Thiến mở to hai mắt nhìn!

Tuy rằng là cùng một chiêu thức, cùng trận pháp, cùng thần thông, nhưng Trần Thiến lại rõ ràng cảm ứng được, một quyền nhẹ nhàng này của Dương Thiên Lôi, vô luận lĩnh ngộ đối với chân lý của Càn Khôn Như Ý Quyền hay là cảnh giới, nàng đã không thể nào bì kịp nữa!

- Hừ, không nghĩ tới ngươi lại che giấu sâu như thế, nhưng chỉ vậy đã muốn đánh bại lão tử sao? Nằm mơ! Không cần biết ngươi là ai, Mạnh Phàm Huy ta đều phải đánh gục ngươi! NGAO --!

Mạnh Phàm Huy tức giận nói, đồng thời lúc nói chuyện đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ, trong chốc lát, một lực đạo vô cùng cuồng bạo, liền nghênh hướng một quyền nhẹ nhàng kia của Dương Thiên Lôi!

Một cái một cùng cuồng bạo uy mạnh, một cái nhẹ nhàng phiêu dật vô song, hai người vậy mà đều lựa chọn thiếp thân chiến đấu, thần thông pháp tắc quanh thân đều ngưng tụ đến nhục thân, quyền quyền đối nhau, chưởng chưởng thiếp thân, không thể nghi ngờ, loại chiến đấu này chính là hung hiểm nhất, nhìn như là một trận đấu bình thường nhất giữa các Tinh Giả, nhưng uy năng ẩn chứa trong từng chiêu thức, cũng tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook