Huyền Thiên

Chương 800: Cậu ta là cao thủ (thượng,hạ)!

Ô Sơn

17/03/2013

Đương nhiên, Dương Thiên Lôi còn thuận tay mở tủ sắt của Bạch Hổ đường ra, mang đi hơn hai trăm vạn tiền mặt.

- Lão đại!

Sau khi Dương Thiên Lôi bấm số gọi cho Trương Kiến thì thanh âm có chút kinh ngạc của hắ từ phía đầu dây bên kia truyền đến, tuy nhiên vẫn có sự cung kính.

- Tôi đang ở khu Cảnh Sơn, tới đón tôi.

- Vâng!

Hơn mười phút, Trương Kiến nhìn giống như đầu gấu liều mạng, xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Lão đại, mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, anh đây là...

- Đường chủ của Bạch Hổ đường và mấy cao thủ khác đã bị tôi phế đi. Đây là hơn hai trăm vạn tiền mặt, anh cầm lấy mà dùng. Đại khái còn bao lâu nữa mới có thể thượng vị? Nếu như lâu quá không bằng chiêu binh mãi mã đi. Tiền, tôi cấp.

Dương Thiên Lôi nói.

Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, Trương Kiến hít một hơi lạnh, trên khuôn mặt dần hiện ra sự cùng kính và vui mừng, nói :

- Lão đại, không cần đâu. Tối đa là hơn một tháng, Độc Xà Bang sẽ bị tôi khống chế, những gia hỏa này đều là súc sinh, tôi đi theo giả làm súc sinh vài ngày, chờ thời cơ chín muồi sẽ làm thịt tên bang chủ kia là được, hắc hắc... Lão đại, có số tiền này, khẳng định nhanh hơn...

- Vậy thì tốt rồi, anh đi đi.

- Tôi tiễn anh!

- Không cần!

Sau khi Trương Kiến rời đi, Dương Thiên Lôi gọi điện cho Trương Trị Trung nói gì đó. Không mất bao lâu, trong mười thủ hạ, ngoại trừ Trần Hồng Binh và Trương Kiến đã thượng vị ra, tám người khác vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp thượng vị đều nhận được hai trăm vạn tiền mặt. Quản thụ hạ cũng giống như đối với nữ nhân, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ít nhất khi chưa lập được công lao lớn nhỏ, nhất định phải đối xử công bằng.

Hai ngày kế tiếp, làm cho Dương Thiên Lôi ngoài ý muốn chính là, Thanh Long hội gặp tổn thất nặng như thế, không ngờ bảo trì trầm mặc. Không có bất kỳ hành động nào, quả thật khiến Dương Thiên Lôi đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy cũng có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ những gia hỏa này biết không thể đắc tội nổi với mình sao?

Năm giờ sáng thứ bảy!

Tống Hiểu Phân vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi chẳng biết từ lúc nào đã đứng trên giường nàng, lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, lấy tay kéo mền che kín thân thể mềm mại chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ, nói :

- Đại sắc lang, anh muốn làm gì? Dọa chết người ta...

- Hắc hắc. Cũng không phải chưa từng nhìn... Ca đến báo cho em biết, anh có việc ra ngoài, buổi tối mới trở về.

- Đi làm cái gì mà sớm như vậy a? Thật vất vả mới đến cuối tuần...

Tống Hiểu Phân nói.

- Ngày mai ca sẽ chơi với em. Hôm nay phải đi xử lý chuyện tình của Hiên Viên Kiếm Tông.

Dương Thiên Lôi nói.

- Nha... Vậy anh đi đi, sớm trở về một chút... Cuộc thi đấu ngày mai yêu cầu mọi người phải tham gia, Mai tỷ cũng có mặt, anh đi cùng em được không?

- Anh đi làm gì?

- Ân... Anh với người ta biểu diễn một chút, hi hi, như vậy người ta cũng không bị đám ruồi bọ làm phiền nữa...

- Vậy cũng được, lãng phí tiền tài của người khác có vẻ như không được tốt, ca sẽ cho em được như ý nguyện. Ngày mai đi với ca, tốt nhất ăn mặc đẹp một chút, chủ động thân thiết với ca một chút, thân luôn cái miệng nhỏ nhắn cũng không thành vấn đề.... Ha ha...

Trên mặt Dương Thiên Lôi lộ ra nụ cười tà nói. Mấy ngày nay, cho dù Dương Thiên Lôi ở bên cạnh Tống Hiểu Phân, nhưng hoa tươi, quà tặng vẫn nườm nượp không dứt.

- Phi phi phi...

Tống Hiểu Phân chun cái mũi nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, nói :

- Ôm tay anh rồi, ai nhìn vào mà còn không hiểu chứ? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, xấu hổ chết đi được...



- A, vậy hiện tại không có ai, bằng không chúng ta...

- Nằm mơ, không ai thấy có tác dụng gì, em mới không cần... A...

Chỉ có điều Tống Hiểu Phân còn chưa nói xong, Dương Thiên Lôi đã như tia chớp hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người của Tống Hiểu Phân một cái, khi Tống Hiểu Phân vừa mới kinh hô một tiếng liền tách ra, nói :

- Được rồi, ca đi đây!

Khi ra khỏi khu quốc tế Lam Phong, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, làm ra một thủ thế kỳ dị, sau một lát, rất nhanh liền có một đạo thân ảnh đi tới trước mặt hắn.

- Thiếu chủ!

- Không được thả lòng cảnh giác!

Dương Thiên Lôi lạnh giọng nói.

- Dạ! Thiếu chủ xin yên tâm, một trăm người chúng tôi luôn luôn bảo hộ bên cạnh hai vị thiếu phu nhân, kẻ cả nguyên lão Thanh Long Hội xuất thủ, cũng có thể đảm bao an toàn của hai vị thiếu phu nhân.

- Ừ, đi thôi!

Dương Thiên Lôi phất phất tay, thân hình nhoáng lên một cái, rất nhanh rời đi.

Thanh Long hội không có tới làm phiền, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không thể lơ là, quan hệ giữa hắn và Tống Hiểu Phân, không hề nghi ngờ Thanh Long hội khẳng định đã tra xét rõ ràng. Tuy rằng Tống Hiểu Phân cũng được coi như là cao thủ nội gia quyền, nhưng chung quy chưa có trải qua chém giết của hắc đạo, nếu một khi gặp phải độc thủ, Tống Hiểu Phân căn bản vô pháp chống đỡ.

Cho nên, ngay ngày hôm sau Bạch Hổ đường bị thiệt hại nghiêm trọng, Dương Thiên Lôi liền kêu Trương Trị Trung phái người bắt đầu âm thầm bảo hộ Tống Hiểu Phân. Đương nhiên, còn có vị "nhân tình bí mật" Trương Nhã Tĩnh.

Mà lúc này, Dương Thiên Lôi đang muốn đi tìm Trương Nhã Tĩnh.

Sau khi phá thân đã một tuần không gặp, Trương Nhã Tĩnh rất chú ý, cũng rất cẩn thận, tuy rằng rất nhớ Dương Thiên Lôi, nhưng không hề có bất cứ yêu cầu nào. Thậm chí cả chủ động gọi điện cũng không có. Bởi vì nàng biết mình là "kẻ đến sau", trước khi Dương Thiên Lôi không cho mình lộ ra ngoài ánh sáng, nàng chỉ có thể bí mật ở trong bóng tối.

Bồi Trương Nhã Tĩnh một ngày, Dương Thiên Lôi ngoại trừ dạy cho Trương Nhã Tĩnh một vài công pháp nhập môn nội gia quyền đơn giản ra, cũng không có "hoạt động" kịch liệt hơn, chẳng qua chỉ là ôm ấp mà thôi.

Dương Thiên Lôi rất hưởng thụ cái loại cảm giác "yêu đương" tự nhiên này. Nếu đã tiếp nhận Trương Nhã Tĩnh, vậy phải dành ra thời gian đến chăm sóc vun đắp phần tình cảm này. Đồng dạng, Dương Thiên Lôi đáp ứng với Tống Hiểu Phân ngày mai đi làm cái loại chuyện nhàm chán kia, chỉ cần Tống Hiểu Phân vui vẻ là được rồi.

- Dương đại hiệp?

- Lão đại?

Ngày hôm sau, tám rưỡi sáng chủ nhật, khi Dương Thiên Lôi cùng Tống Hiểu Phân xuất hiện ở sân bóng rổ, đi đến phụ cận khán đài chỗ ngồi của lớp mình thì cả đám gần năm mươi người đều tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Tống Hiểu Phân tới đây, mọi người không cảm thấy kỳ quái, dù sao, đây là hoạt động tập thể do trường tổ chức, thành viên trong đoàn ủy, cán bộ trong lớp tất cả đều phải tham gia. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm các lớp cũng phải đến, mà hôm nay là trận đấu cuối cùng tranh ba vị trí đầu tiên, Lý Hàn Mai cũng phải có mặt.

Chương 800: Cậu ta là cao thủ (hạ)!

Hơn nữa, thi đấu bóng rổ ở đại học Hoa Kiếm là tuyệt đối được yêu thích nhất, là môn thể thao hấp dẫn mọi người nhất, so với bóng đá còn hấp dẫn gấp mấy lần. Rất nhiều nam sinh đều thích chơi bóng rổ, bởi vì môn thể thao này là tiền vốn tán gái siêu cấp.

Chỉ có điều, gia hỏa Dương Thiên Lôi thần long thấy đầu không thấy đuôi này lại có thể xuất hiện, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, bất cứ hoạt động nào của lớp hay của trường, Dương Thiên Lôi đều hoàn toàn không tham gia. Tuần trước, lớp trưởng, ủy viên thể thao đều mời mấy lần, nhưng anh bạn này không hề có bất kỳ hứng thú nào.

- Lão đại, sao anh lại tới đây?

Lý Ngọc thân mặc đồng phục thi đấu do lớp thống nhất thiết kế và chân đôi giày nhãn hiệu nổi tiếng, cùng với Trần Đào rõ ràng không hề có thiên phú chơi bóng rổ hồ hởi tiến lên chào hỏi.

- Đưa Hiểu Phân đến chơi a.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói nói, ánh mắt không thể phát hiện nhìn thoáng qua Lý Hàn Mai ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lạnh lùng nhìn mình lom lom, cô nàng này ở nơi đây cũng đã thu liễm rất nhiều, nhưng với vẻ gợi cảm sẵn có, cho dù quần áo đứng đắn nhưng cũng không thể che hết được nét phong tình vạn chủng của nàng. Càng làm cho Dương Thiên Lôi hơi hơi kinh ngạc chính là, thiếu phụ xinh đẹp dạy môn kinh tế chính trị, không ngờ rất thân mật ngồi sát bên Lý Hàn Mai, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn hắn.

Hai cô giáo mỹ nữ, không thể nghi ngờ làm cho các nam nhân ngồi phía sau mắt nhìn không rời.

- Hắc hắc... Lão đại, muốn ra sân hay không? Thân thủ thì tiểu đệ cam bái hạ phong, nhưng bóng rổ thì... Hắc hắc...

Lý Ngọc có chút hưng phấn nói.

Lý Ngọc là đội trưởng đội bóng của lớp, tuy rằng mới bắt đầu chơi bóng rổ được mấy tháng, hơn nữa lúc đầu cũng chỉ khi thi đấu với lớp khác, mới có thể ra sân luyện tập, nhưng trong vòng nửa năm đã trở thành chủ lực của đội bóng.

Không có biện pháp, tuy rằng kỹ thuật của Lý Ngọc không giỏi, nhưng thân thủ của hắn, so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều.



Hơn nữa, mỗi lần mạnh mẽ úp rổ khiến cho nữ sinh thét chói tai hoan hô, làm cho hắn cảm thấy rất ngây ngất. Mặc dù tạm thời chưa có ai lọt vào mắt hắn, nhưng làm cho nhiều nữ sinh si mê như vậy, cũng là một chuyện đáng tự hào.

Mà hiện tại, hắn dẫn dắt đội bóng tiến đến trận tranh top ba, Lý Hàn Mai cũng phải có mặt trợ uy, cho nên, Lý Ngọc đương nhiên càng thêm hưng phấn. Tên này đúng là yêu tỷ đến cuồng. Cũng không phải là loại yêu thương cấm kỵ kia, cho hắn mười lá gan cũng không dám. Chẳng qua là, muốn thể hiện ở trước mặt lão tỷ mà thôi.

Hiện tại Lý Hàn Mai ở đây, mà Dương Thiên Lôi dường như lại là người lão tỷ thích, cho nên trong lòng tên nha nội này sung sướng vô cùng, nếu Dương Thiên Lôi ra sân, mình ở trên sân giành hết sự nổi bật, chẳng phải rất thoải mái sao?

Rốt cục có một phương diện có thể so sánh với Dương Thiên Lôi, mặc dù đối với loại người như Dương Thiên Lôi và lão tỷ mà nói, bóng rổ giống như trò đùa của trẻ con, nhưng chung quy có còn hơn không.

- Tôi không có hứng thú với bóng rổ, cũng miễn đả kích sự tự tôn của cậu.

Khóe miệng Dương Thiên Lôi hơi hơi gợi lên, nhìn thoáng qua Lý Ngọc, thản nhiên nói. Không có biện pháp, tuy rằng Dương Thiên Lôi cũng đã chơi qua, lúc trước cũng rất có hứng thú, nhưng loại trò chơi đơn giản này, hiện tại đối với hắn mà nói, giống như trò đùa của con nít. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi đối với tình cảm của gia hỏa này dành cho biểu tỷ đã nhìn thấu triệt, làm sao còn không biết suy nghĩ có tiểu tử này chứ?

- Ách... Lão đại, lời này của anh hơi có chút độc ác a...

- Được rồi, nhanh chóng đi luyện bóng đi.

Dương Thiên Lôi nói xong liền lôi kéo Tống Hiểu Phân rất tự nhiên tới khoảng trống lân cận Lý Hàn Mai và Thư Huỳnh. Không có biện pháp, phong thái của hai nữ nhân này quá cường đại, vô luận nam nữ ngồi gần cũng tự cảm thấy xấu hổ.

- Cô giáo Lý... Hì hì...

Tống Hiểu Phân ngồi ở phía sau Lý Hàn Mai, thân mật ôm lấy cánh tay của Lý Hàn Mai, vứt Dương Thiên Lôi sang một bên, khuôn mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói :

- Xin chào cô giáo Thư!

- Chào Hiểu Phân!

Không ngờ Thư Huỳnh trực tiếp kêu tên của Tống Hiểu Phân, khẽ mỉm cười nói.

- A... Cô giáo Thư, cô biết em sao?

- Tiểu nha đầu xinh đẹp như em, thầy cô giáo nào mà chẳng biết? Dương Thiên Lôi sẽ ra sân thi đấu bóng rổ sao?

Khiến cho Dương Thiên Lôi không biết nói gì chính là, Thư Huỳnh có vẻ như rất có hứng thú với hắn, nhìn hắn chăm chú hỏi.

Tuy rằng nữ nhân này giống như tiên tử trong tranh, ở cùng với Lý Hàn Mai và Tống Hiểu Phân cũng không hề có chút thua kém nào, nụ cười cũng rất tự nhiên, nhưng Dương Thiên Lôi lại mơ hồ cảm giác được trong ánh mắt nữ nhân này ẩn chứa một ý vị là lạ. Tóm lại tuyệt đối không hề đơn thuần như bề ngoài.

- Cậu ta là cao thủ, đừng hy vọng lớp cô sẽ thắng.

Dương Thiên Lôi còn chưa nói, Lý Hàn Mai liền liếc nhìn Thư Huỳnh, tựa hồ rất khó chịu nói.

- Tôi đâu phải...

Dương Thiên Lôi vừa muốn phản bác, Lý Hàn Mai liền xoay người trừng mắt nhìn hắn, thậm chí ngay cả khí tức băng hàn cũng phát ra, làm cho Dương Thiên Lôi trực tiếp ngậm miệng.

- Vậy lát nữa nhìn xem, thua không cho phép đổi ý, Tiểu Mai đừng hối hận đó...

Thư Huỳnh ưu nhã vỗ vỗ bả vai của Lý Hàn Mai, mỉm cười với Tống Hiểu Phân và Dương Thiên Lôi rồi đứng dậy bước đi.

Dáng người khiêu gợi đong đưa, dưới cái nhìn chăm chú của vô số học sinh, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, dọc theo mép sân bóng rổ, đi tới khán đài đối diện.

- Dương Vĩ Hoa, Bao Thắng Chí, Vương Tùng, các em cố lên nha, giành được quán quân cô giáo mời toàn đội bóng đi ăn cơm.

Sau khi đi đến rìa khung rổ đội bóng Quốc Mậu (mậu dịch quốc tế) đang khởi động, nhìn thấy Thư Huỳnh, đám gia hỏa trong đội tức thì hăng máu biểu diễn đủ loại kỳ thuật màu mè, lúc này nghe thấy lời nói của Thư Huỳnh, mãnh nam được gọi là Bao Thắng Chí, thốt ra một tiếng "được" rồi nhảy lên làm một cú úp rổ đầy bạo lực.

Mà tựa hồ đội trưởng chính là Dương Vĩ Hoa, đồng dạng hét to một tiếng "không thành vấn đề".

Tuýt.... Tuýt...

Đúng lúc này, một giáo viên thể dục bước vào sân thổi còi tập hợp. Đội trưởng của bốn đội liền nhất tề chạy tới.

Lý Ngọc thân cao một thước tám, giữa bốn đội trưởng trông rất nhỏ con, nhất là đôi mắt kính màu vàng, lộ ra vẻ nho nhã, nếu không phải nhiều người đã kiến thức qua sự cuồng dã trên sân bóng của hắn, chỉ sợ sẽ rất khó tưởng tượng được hắn là một kiện tướng bóng rổ.

- Hiểu Phân, đổi chỗ với cậu ta đi.

Sau khi Thư Huỳnh rời đi, Lý Hàn Mai liền nói khẽ với Tống Hiểu Phân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook