Huyền Án

Chương 17: Mô tả

Đông Phương Ất

03/01/2014

Nghe Lưu đội nói xong, các đội viên có chút không hiểu, nội dung cần điều tra vừa rồi, tuy rằng đại bộ phận là khi án mạng phát sinh bình thường đều đề cập, nhưng mà chưa từng có điều mục hóa, cụ thể hoá qua như vậy.

“Tôi biết mọi người có chút kỳ quái, nhưng hiện tại không có thời gian để giải thích cho mọi người, tôi muốn mọi người cứ theo đó mà đi làm, từ trong đó tìm ra điểm giống nhau, hơn nữa cố gắng hết sức tra tìm đến hành tung cuối cùng của người bị hại, chúng ta phải tìm mọi cách biết được những hành vi cuối cùng của người bị hại, cũng thành lập lên bảng giờ giấc, cái này đối với hiểu biết người bị hại đã bị hại như thế nào rất quan trọng. Cuối cùng, mời Lê tiên sinh đối với người hiềm nghi phạm tội tiến hành một lần phác họa mô tả, để giúp chúng ta xác định mục tiêu, thu nhỏ lại phạm vi điều tra.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người Lê Ngạn, vài ngày nay mọi người đã tiếp xúc với Lê Ngạn, ít có nhiều có, thái độ không giống nhau, nhưng có một điểm mọi người đều nghĩ như nhau, đối với án mưu sát hàng loạt cùng sát thủ liên hoàn, bọn họ hiểu biết cùng nghiên cứu so ra kém Lê Ngạn, bất luận là trong hiện thực hay là trên lịch sử.

“Tôi sẽ không nói dông dài, nếu mọi người cho rằng tôi miêu tả có chỗ nào không ổn hoặc là không rõ, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, phác họa tâm lý tội phạm là trí tuệ đoàn đội.” Lê Ngạn chậm rãi nhìn mọi người một lần, sau đó nói tiếp: “Người hiềm nghi phạm tội, giới tính nữa, tuổi nằm trong khoảng 20 - 30, dáng người vừa phải, không có công tác cố định nhưng có xe có nhà, còn nhỏ cuộc sống bần hàn, gặp phải biến cố, tính cách quái gở, xúc động, mẫn cảm, có khả năng ở tại gia đình đơn thân hoặc sống cùng ông bà, không có điều tiết khống chế tình cảm hợp lý.”

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng ồn ào nghị luận, đều là thanh âm cùng thái độ hoài nghi, nghi ngờ.

“Im lặng! Có nghi vấn gì mọi người có thể đề xuất, không nên tự mình thảo luận!” Lưu Cường nghe tình tiết dự kiến kia nói.

“Vì sao là nữ giới?”

“Thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất, ở hiện trường cuối cùng tôi nhặt được một sợi tóc không phải tóc của người bị hại, kiểm tra DNA, nó thuộc về giới nữ, tiến trình phân hủy của nó cùng tiến trình phân hủy thi thể người bị hại trên cơ bản là giống nhau, cái này chứng minh vật này lưu lại cùng lúc với thời gian gây án.

Thứ hai, chúng ta phát hiện quần áo người bị hại đều đầy đủ, cái này nói lên hung thủ sau khi giết người mới mặc lại quần áo cho họ, chúng tôi đem toàn bộ quần áo đưa đi kiểm tra, phát hiện trên quần áo có formaldehyde cùng Pentachlorophenol”.

“Có ý gì?”

“Formaldehyde mọi người đều hiểu biết một ít, nó có tác dụng giữ màu cùng chống nhăn quần áo, Pentachlorophenol lại là chất bảo quản cùng chống mục, mà formaldehyde thì dễ hòa tan trong nước, cho nên quần áo mới hàm lượng formaldehyde sẽ cao hơn một chút, cái này cũng nói lên quần áo của người chết là quần áo mới, mà toàn bộ người chết đều mặc quần áo mới, lại đều cùng nhãn hiệu, cái này có khả năng là hung thủ mua, rồi sau khi giết người thì thay vào, mà nếu hung thủ mua nhiều quần áo cùng một hiệu như vậy, thì chứng tỏ đó là nữ giới, dáng người cũng xấp xỉ người bị hại, chỉ có như vậy mới sẽ không khiến cho người khác chú ý.”

“Vậy, không có công tác cố định, lại có xe có nhà, điểm này nói như thế nào?”



“Theo người này thường xuyên lui tới giữa thành phố T thị thành phố J gây án mà xem, người này hẳn là không có công tác cố định, điểm này cho đối tượng không gian riêng rất lớn cùng thời gian đi hoàn thành tình tiết vụ án, dựa vào tình hình trong nước mà nói, tình huống không có công tác cố định, nhưng có xe có nhà cũng không hiếm thấy, con nhà khá giả hoặc làm nghề tự do v.v.v”

“Nếu mọi người tạm thời không có vấn đề khác, như vậy lập tức hành động đi, thời gian chúng ta có hạn.” Lưu Cường nghe kết luận cuối cùng thì liền tuyên bố tan họp.

***

Nhược Cẩm chia tay Ba Khuê Y đi về nhà gỗ nhỏ, trong đầu không khỏi nghĩ những gì mà Ba Khuê Y nói, lúc ấy hỏi con bé: “Vì sao em lại nói cho chị? Theo lý em hẳn là thân quen với thầy giáo Cố hơn đúng không?”

“Sự tình tà ác như vậy, bình thường đều là nam nhân mới làm được, em sợ.”

Những lời này xoay quanh ở trong đầu Nhược Cẩm, sự tình phát sinh quá đột ngột, bản thân chưa từng nghĩ tới điểm này, sự tình như vậy thật sự là một người trong Cố Thần Tường cùng Tiểu Vũ làm hay sao?

Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng có thể phát hiện rất nhiều việc không bình thường, Cố Thần Tường cùng Tiểu Vũ quan hệ thực bất thường, ánh mắt giữa hai người, che che giấu giấu động tác nhỏ, đó không phải là hành động thường có giữa những người đàn ông, giống như là..., đúng, tình nhân, chẳng lẽ bọn họ là?

Nhược Cẩm không khỏi nhớ tới ngày đó mình gặp bọn họ đang cãi nhau, mấy câu nói nọ…

“Anh buông ra.”

“Thực xin lỗi Tiểu Vũ, chúng ta không thể để mặc bọn họ được đúng không?”

“Cái này liên quan gì tới em? Chúng ta đi ra ngoài lần này đâu có dễ dàng gì đúng không? Người bên cạnh anh nhiều như vậy cứ nhìn chằm chằm, trái một người phải một người, anh chịu được sao? Vì sao anh không chịu thừa nhận?”

“Anh cùng cô ta không có gì, trước hôm nay anh thậm chí đã quên cô ta có bộ dáng thế nào, em tin anh đi.”

“Em cũng hy vọng anh nhớ rõ, anh không phải là từng ôm hy vọng rất lớn với cô ta sao?”



...

Bọn họ là đồng tính luyến ái! Trong lòng Nhược Cẩm không khỏi nhảy dựng, chẳng lẽ là Quý Trình Trình phát hiện quan hệ giữa bọn họ, cho nên bị giết người diệt khẩu? Cố Thần Tường làm tổng giám đốc một công ty lớn như vậy, khẳng định không mong muốn loại chuyện xấu này bị người khác biết, huống chi trong nhà ông ta còn có một thái thái cường thế như vậy, ông ta nhất định không thể để lộ, hơn nữa Tiểu Vũ kia thoạt nhìn không bình thường chút nào, lạnh lùng, tối tăm, nếu có người gây trở ngại cho hắn hắn, chỉ sợ hắn sẽ không mềm lòng.

“Không có tìm được sao?” Thình lình có thanh âm dọa Nhược Cẩm nhảy dựng, thì ra mình đã bất tri bất giác đi tới gần lều trại mà trong tay lại trống không.

“Không có cây nào thích hợp, không bằng chúng ta đem một ít cây gỗ nhỏ buộc cùng một chỗ đi, như vậy cũng có thể vững chắc một ít.” Nhược Cẩm vội nói.

“Chỉ có thể như vậy.” Cố Thần Tường cười nói.

“Tiểu Vũ đâu? Sao không thấy đâu cả?” Nhược Cẩm nhìn xung quanh một chút.

“Cậu ấy có chút không thoải mái, tôi để cho cậu ấy đi nhà gỗ nghỉ ngơi rồi.” Cố Thần Tường nói xong, trong mắt toát ra một tia thương tiếc, Nhược Cẩm không khỏi cảm thấy một trận ghê tởm, chẳng lẽ người khác đều mù cả rồi sao?

Bản thân Nhược Cẩm đã từng tiếp xúc với hành vi đồng tính luyến ai này, tuy nhiên lúc ấy không cảm thấy ghê tởm gì hết, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống hạnh phúc của chính mình, nhưng hiện tại thì khác, nếu hạnh phúc ngươi lại thành lập ở trên thống khổ người khác hoặc thậm chí là sinh mệnh, thì đó là dơ bẩn mà ti tiện.

“Đúng rồi, Nhược Cẩm, cô cảm thấy hung thủ là người trong trại sao?” Cố Thần Tường đột nhiên hỏi.

Nhược Cẩm cả kinh, như thế nào cũng không nghĩ tới Cố Thần Tường sẽ hỏi cái vấn đề này, là thật không biết chân tướng hay là có ý đồ khác.

“Vì sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ anh có ý tưởng khác?” Nhược Cẩm bất động thanh sắc hỏi.

“Cũng không thể nói rõ là ý tưởng gì, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, người Độc Long tộc có tiếng thiện lương nhiệt tình, ở trong dân tộc bọn họ vốn không có tập tục gì đặc biệt cổ quái, theo lý thuyết không có khả năng sẽ có sự tình như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook