Hùng Miêu Viên Viên

Chương 15

Duật Dương

06/01/2017

Hùng miêu Viên Viên

Chương 10

Nước chảy, núi cao, nơi nơi đều đầy hoa, hoa ở trong gió lay động, theo gió nhẹ, có thể ngửi được một cỗ hương thơm thuần khiết, tựa như là hương vị dược thảo .

“Thanh Trúc, ta muốn xuống giường được không?”

Một người nho nhỏ đáng thương nằm ở trên giường, chẳng những thân thể chỉ có ba tuổi, trên đầu còn hiện ra lỗ tai tròn lông xù cùng cái đuôi tròn xù lông dưới quần áo .

Viên Viên bị thương quá nặng điểm tu vi lại không còn, dưới uy lực của Diệt Hồn Linh , hiện tại có thể bảo trì hình người không khôi phục nguyên hình, dược này cũng đã là thứ kì diệu trước kia Thương Huyền cùng Liệu Liệu cấp Phương Phương rồi.

Liệu Liệu thân là yêu tộc cỏ cây , chẳng những am hiểu ủ rượu, còn biết như thế nào dùng hảo các loại dược thảo, ngày đó thấy Hổ mang ba người trở về, một người trong đó đã hoàn toàn biến trở về nguyên hình suy yếu mà nằm trong lòng một nam tử nhã nhặn , hắn liền từ trong hầm lấy ra bách thảo rượu thuốc, sau khi cho thêm một ít dược có công hiệu chữa vết thương ở nội tạng vào trong, để ba người uống. Hai người Thanh Trúc cùng Phương Phương lập tức biết bách thảo rượu thuốc này là thứ đông tây thần kỳ cỡ nào , nội lực cùng yêu lực suy yếu, nghỉ ngơi trong một ngày thế nhưng đã khôi phục tám phần, mà Viên Viên nguyên bản tưởng rằng sợ còn phải tu luyện năm, sáu năm nữa mới có thể biến thành người, sau khi tỉnh lại phát hiện tay mình biến thành hùng chưởng , lập tức ngoài ý muốn của mọi người biến trở về hình người, đáng tiếc tình trạng của y đành phải tam thành tả hữu, vẫn nghiêm trọng như cũ , bởi vậy chẳng những lộ lỗ tai hùng cùng cái đuôi , còn bị hạn chế phải nằm ở giường ít nhất nửa tháng mới có thể xuống giường đi lại.

“Không thể, Liệu Liệu đại nhân nói , tình trạng của ngươi không tốt, trong thời gian ngắn tốt nhất không được động, sợ nếu động đến nội phủ bị thương , lại xuất huyết kia phải càng nhiều thời giờ trị liệu.” Thanh Trúc sờ sờ đôi tai nho nhỏ, Viên Viên mặc kệ là bộ dáng gì hắn đều rất thích, hắn thật cao hứng bởi vì có yêu vương cùng Liệu Liệu đại nhân , Viên Viên có thể hảo hảo mà còn sống, có thể bỉu môi giống như bây giờ, phồng hai má làm nũng oán giận với hắn, món nợ ân tình này, muốn hắn cả đời hắn cũng cam nguyện.

“Ta đây không nên cử động, ngươi ôm ta một chút đi, ngươi vất vả từ trong cái vương phủ kia rời đi, ta muốn cùng ngươi nhìn thế giới này được không?” Không hổ là tiểu hồ ly được Tuyết Sắc nuôi lớn , đôi mắt to tròn vô tội đen lúng liếng , khuôn mặt búp bê , Viên Viên một khi làm nũng, người bình thường rất khó có thể chống cự được .

Thanh Trúc không phải người bình thường, nhưng hắn so với người bình thường càng khó cữ tuyệt yêu cầu của Viên Viên , vì thế sau khi suy nghĩ một chút, thật cẩn thận giúp y mặc áo khoác, tựa như bảo bối trân quý nhất đem người ôm lên, điều chỉnh tư thế, để Viên Viên có thể thoải mái tựa vào trên người hắn mà không tác động miệng vết thương.

Bạch Hổ cùng Liệu Liệu ở trên trấn nhỏ bởi vì là chỗ dựa vững chắc lại ở hồ nước , thời tiết so với kinh thành lạnh hơn một chút, Thanh Trúc chậm rãi theo chỉ thị của Viên Viên hướng bên hồ đi đến, một bên giúp y ngăn tất cả gió thổi tới , hơn nữa chú ý dùng mũ che đi đôi tai trên đỉnh đầu y, đi tới hồ nước tìm cái ghế dài ngồi xuống.

Sáng sớm, ở hồ nước không có người ngắm cảnh , cảnh đẹp như vậy giống như là chỉ vi hai người bọn họ tồn tại.

“Rất được đúng hay không?” Viên Viên nhẹ nhàng mà nói, kỳ thật y đích thật là có điểm không chịu nổi nằm mãi trên giường, nhưng nguyên nhân lớn nhất làm y muốn Thanh Trúc dẫn y ra đây, là bởi vì y muốn Thanh Trúc hảo hảo mà nhìn thế giới ngoài vương phủ .

Sau khi Bạch Hổ đưa bọn họ mang về, Thanh Trúc liền vẫn bồi ở bên cạnh y chiếu cố y, giúp y chải một đầu tóc dài, thay y sửa sang lại quần áo, quan tâm ba bữa cơm cùng chén thuốc của y, thật vất vả rời đi vương phủ, cũng không hảo hảo đến bên ngoài nhìn một chút, kia làm cho tâm y cảm thấy rầu rĩ , sợ Thanh Trúc áp lực không vui cẻ, tuy rằng y luôn nói cho Thanh Trúc nghe thế giới bên ngoài có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng y cho rằng, Thanh Trúc không chân chính xem qua , y thực không yên, không hy vọng mình đem Thanh Trúc, từ trong một thế giới thanh tâm, đưa cho hắn một thế giới không hảo .

“Rất được… Viên Viên, ta rất thích, cho nên ngươi yên tâm.” Suy nghĩ của Viên Viên vốn rất dễ dàng thấy, huống chi Thanh Trúc vẫn luôn chú ý tất cả biểu tình của y, khi Viên Viên làm nũng với hắn , hắn đã biết ý đồ của y.

“Thật sự? Nhưng ngươi cũng chưa ra ngoài , ngươi không hiếu kỳ sao? Có chiếu cố của Liệu Liệu , không cần lo lắng thân thể ta , qua vài ngày, tuy rằng nội thương không có biện pháp hảo, bất quá ta có thể trở về bộ dáng thiếu niên, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, ngươi không cần vẫn nhìn ta , hay đi nơi nơi nhìn đi.” Y mang Thanh Trúc đi ra, không phải vì giúp hắn thiết trí nhà giam.



Đứa ngốc, thân thể còn không hảo, còn chỉ nhớ vấn đề của hắn.”Viên Viên, chẳng lẽ ngươi không biết với ta mà nói, ngươi so với phong cảnh núi sông gì đó còn trọng yếu sao hơn?”

Thanh Trúc sẽ không nói những lời buồn nôn này, hắn đều là nghĩ đến cái gì liền nói thẳng, Thanh Trúc tuyệt đối rất ít có hành vi úp úp mở mở càng đừng nói đến che dấu.

Cho nên Viên Viên đỏ mặt, y không nghĩ tới Thanh Trúc lại nói như vậy, so với thời điểm y làm nũng còn buồn nôn hơn, tuy rằng y có thể dự đoán được tính cách Thanh Trúc vốn nên như thế, nhưng y mở trái tim của Thanh Trúc ra cũng không bao lâu , muốn thích ứng vẫn có chút khó khăn.

Khuôn mặt trong lòng ngực đỏ hồng , Thanh Trúc thật cao hứng, không có do dự tiếp tục nói , nếu trước kia lời của hắn quá ít, kia hiện tại hắn có thể chậm rãi bắt đầu bù lại.”Ta biết thân thể ngươi hiện tại đã không còn vấn đề, nhưng ta vẫn lo lắng, muốn ta như thế nào thưởng thức phong cảnh, phải biết rằng cảnh đẹp sông núi thiên hạ vĩnh viễn đều ở đây, nhưng Viên Viên lại chỉ có một, vì vậy ta hy vọng mình có thể thật cẩn thận chiếu cố, quý trọng ngươi, mới có thể cùng ngươi hành hiệp trượng nghĩa dài lâu, cùng nhau nhìn thiên hạ .”

Thanh Trúc càng nói, khuôn mặt trong lòng ngực hắn lại càng hồng, đôi mắt cảm động đến độ sắp khóc, nhưng khi Thanh Trúc muốn vươn tay dùng sức ôm y để biểu đạt tâm tình của mình , cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được chán ghét dẩu ra.

“Làm sao vậy? Thân thể đau sao?”

“Đâu có.” Viên Viên vội vàng trả lời, y không muốn Thanh Trúc khẩn trương.

“Kia làm sao vậy?”

Muốn nói sao? Thực mất mặt a!

“… Không có gì, ta chỉ là chán ghét bộ dáng hiện tại cuả mình thôi.”

Thanh Trúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của y , bàn tay nhỏ bé mập mạp , bàn chân rắn chắc , còn có lỗ tai xù lông.”Vì cái gì chán ghét? Như vậy thực thảo nhân thích không phải sao?”

“Thảo nhân thích là khi đói bụng , nhưng hiện tại ta không đói a! Ta hiện tại thầm nghĩ cắn cắn miệng với ngươi, nhưng nhìn bộ dáng ta đi, nếu với ngươi cắn cắn miệng, nhất định tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, sau đó nói đôi phụ tử này có thể cảm tình tốt quá hay không a? Bằng không chính là trực tiếp báo quan xử lý, tội danh chính là phụ tử loạn luân.” Nếu y duy trì bộ dáng ba tuổi, đống ý là không lãng phí yêu lực, hoặc là giả bộ đáng thương ở chợ hết ăn lại uống, lúc y cảm động muôn ôm Thanh Trúc cắn miệng, y tuyệt không hy vọng mình là bộ dáng quỷ này!

Y muốn bộ dáng xứng với tuổi của mình !

Thanh Trúc có điểm há hốc mồm, giác ngộ mặc kệ là khi nào, đôi hùng miêu huynh đệ này , tựa hồ cũng có thời điểm nói chuyện phi thường không có trật tự.

“Không cần lo lắng, yêu vương cũng nói qua , ngươi uống rượu thuốc vài ngày nữa thì có thể khôi phục nguyên trạng.”

“Kia đến lúc đó ngươi phải hôn nhẹ cắn cắn với ta nha, còn có… Còn có…” Khuôn mặt đỏ hồng, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh năm đó y thấy hùng mụ mụ cùng hùng ba ba ”ấy ấy”.

Thanh Trúc nở nụ cười một chút, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nói mấy câu, Viên Viên thẹn thùng mà nở nụ cười, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng , mượt mà hồng nhuận, cười rộ lên còn lộ ra mấy cái đồng tiền, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, tay nhỏ bé gãi gãi lỗ tai trong mũ, đứng ở trên đùi Thanh Trúc , dùng sức ở trên đôi môi Thanh Trúc ‘ba’ một cái, phát ra tiếng cười vui vẻ , hai người nhìn nhau cười thật lâu, bên cạnh đã bắt đầu xuất hiện du khách, Viên Viên lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xong, thoải mái mà nằm ở trên đùi Thanh Trúc .



“Thanh Trúc…”

“Ân?”

“Chuyện ở kinh thành làm sao bây giờ?” Bọn họ liền buông tha một hoàng đế toàn tâm toàn ý muốn giết huynh trưởng mình như vậy sao? Vì giết huynh trưởng của mình, thậm chí không tiếc hy sinh con của mình, tuy rằng ngày đó thái tử không tới, nhưng ai cũng hiểu được hoàng đế sẽ không lưu lại người lắm miệng , có lẽ hắn vốn hy vọng thái tử có thể dẫn người tới cửa, nhưng cái tên lỗ mãng không biết từ đâu biết tin tức này, buông tha cơ hội phô trương thanh thế* tốt như vậy, bởi vậy để hắn tránh được một kiếp.

*phô trương thanh thế : phô trương tỏ vẻ có tài.

“Ngươi cảm thấy ta nên làm cái gì bây giờ?”

Hắn không biết tính cách mình có tính là không hảo hay không, lúc trước một khắc khi Viên Viên bị nguy hiểm, hắn hận không thể đem cái người khởi xướng kia thiên đao vạn quả, nhưng hiện tại bọn họ cũng vô sự , yêu vương mạnh mẽ đánh vỡ kết giới đưa hắn ly khai nhà giam kia, chờ thân thể Viên Viên hảo, hắn có thể cùng Viên Viên thực hiện giấc mộng… Cảm giác giống như một đoạn quá khứ tồi tệ kia đều đã qua, thời gian tốt đẹp sau này, tâm tràn ngập ấm áp , trong khoảng thời gian ngắn hắn hoàn toàn không nghĩ tới có nên cấp hoàng đế một chút báo ứng hay không.

Do dự trên mặt Thanh Trúc, cũng không làm Viên Viên cho là người mình thích là một kẻ hiền lành bất trị , ngược lại vui vẻ mà đem tay của mình đặt ở trên bàn tay to của Thanh Trúc , sau đó giúp hắn xoa nhẹ ngón tay, ám chỉ hắn hảo hảo bảo hộ mình.

Y thích trong lòng Thanh Trúc không có hận, có hận là một loại thống khổ, nếu Thanh Trúc căn bản là không cần quản cái người xấu kia , bọn họ cần gì phải cố ý nhắc tới khiến mình càng phiền não?

“Nếu cảm thấy hắn không trọng yếu, vậy đừng động hắn , dù sao hắn đã sắp chết.” Trước đó y chạy đến hoàng cung tìm thức ăn, đầu tiên nghĩ đến thức ăn của Hoàng Thượng là ngon nhất, cho nên y chạy tới tẩm cung hoàng thượng, sau đó ở nơi nào đó nhìn thấy một lão nhân trầm lặng , đại khái hơn sáu mươi tuổi, nhưng cả người gầy giống như bộ xương khô trên trăm tuổi ,y cũng không nghĩ muốn tiếp cận, tựa như một khi tới gần sẽ lây gì đó không tốt.

Cũng đã biến thành bộ dáng kia, còn một lòng muốn giết hại huynh trưởng của mình, người như vậy, bi ai ngay cả y đều muốn thở dài.

Vì người thở dài, vì nhân loại thở dài, vậy đại khái là một yêu tộc có cảm xúc biểu hiện lớn nhất.

Thanh Trúc nghe Viên Viên liên miên cằn nhằn, hình dung bộ dáng huynh đệ mình hiện giờ, này cùng ký ức trong đầu hắn căn bản hoàn toàn không hợp, khiến hắn rất khó suy nghĩ .

“Ta nghĩ muốn nhìn hắn.”

Không có ý tứ khác, đơn thuần là muốn nhìn cái người một lòng muốn hại mình thôi, cũng không tính toán hỏi hắn vì cái gì giết mình, bởi vì cái đáp án kia, trong lòng song phương đều biết rõ.

“Vì ly biệt?”

Thanh Trúc kinh ngạc nhìn Viên Viên, đôi tay đang nắm chặt nhau cũng vì sự ăn ý của hai người mà như đang lóe sáng (chém >. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hùng Miêu Viên Viên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook