Hư Lộ

Chương 37: Ta nguyện làm một đại ma đầu

Tam Sinh Mộng

26/01/2018

- Bây giờ ta phải làm sao để sử dụng Thạch Huyết đây Tiểu Vô?

Nguyên Hạo vốn chưa từng tu luyện, nên khi ở Phong Linh tông hắn cũng ngắm nghía mấy cái linh khí của Bàn tử vài lần nhưng không biết sử dụng. Tiểu Vô không nhiều lời, nó phát ra ánh sáng hư ảo bao lấy thanh chủy thủ như đang phân tích hết bí mật bên trong. Sau vài giây, nó đã có kết luận:

- Lấy máu nhận chủ

- Đơn giản như vậy?

Nguyên Hạo gà mờ không ngờ nhận chủ linh Bảo chỉ có vậy. Thế là cậu hì hục lấy dao ra cắt nhỏ một giọt máu vào thanh chủy thủ và chờ đợi. Gần mười phút trôi qua, nhưng giọt máu chẳng những không thấm vào thân chủy thủ mà cũng không hề có hiện tượng gì xảy ra cả.

- Này Tiểu Vô, ngươi bảo là lấy máu để thu phục con dao này, ta đã nghe lời ngươi sao không có kết quả vậy.

Nguyên Hạo hoài nghi chất vấn.

- Lời của ta không sai, chỉ là ngươi không hiểu rõ thôi. Phải ngâm thanh chủy thủ này trong máu của ngươi ba ngày ba đêm thì nó mới thức tỉnh để hấp thụ tinh huyết nhận chủ được.

Tiểu Vô cười đểu giả trả lời khiến Nguyên Hạo phụt một cái mém té.

- Ta kháo, lấy máu nhận chủ chứ có phải hiến máu nhân đại đâu mà ngâm kiếm bằng máu. Ta là người chứ không phải huyết heo đâu mà có nhiều máu thế. Ngươi chỉ cách khác đi, cách này ta không làm.

Điên sao, anh mày ốm thế mà còn rút cả đống máu ra rửa dao thì lấy mạng ta cho xong. Nguyên Hạo còn định bồi thêm mấy câu chửi thì chợt khựng lại, sắc mặt tái nhợt. Hắn chỉ kịp nhìn sang thì thấy Tiểu Vô đã đứng sát bên từ lúc nào, tay hắn thì máu đang chảy như nước mưa, nhưng tất cả đều được Tiểu Vô lấy chậu hứng lấy rất chuẩn nha, không hao hụt giọt nào cả.

- Ngươi.... ngư..ơ...i

Rầm một cái, Nguyên Hạo ngã lăn ra sàn ngất đi, lúc này Tiểu Vô mới ngừng tay lại. Sau khi khép vết thương cho Nguyên Hạo, nó lắc lắc đầu ánh mắt hối hận:



- Thật xin lỗi nha, ta không ngờ máu ngươi hào phóng vậy, ta chỉ định lấy một ít nhưng ngươi lại cho cả một thau. Thôi ta thay mặt Thạch Huyết cảm tạ ngươi vậy.

Nói xong, nó bỏ Thạch Huyết vào chậu tinh huyết của Nguyên Hạo rồi cười đắc chí biến mất. Trong phòng chỉ còn lại Nguyên Hạo nhìn như người bệnh nằm vật vạ, ánh mắt bi thương như vừa bị ngược đãi. Hai dòng lệ cứ thế lăn dài trên má, ai trông thấy hắn giờ nhất định sẽ mủi lòng a. Cũng may là hắn đang ở phủ đệ của Trần Mưu, mỗi ngày sơn hào hải vị bồi bổ không ngừng nên sau ba ngày cũng có thể hồi phục phần nào tuy sắc mặt còn chút mệt mỏi.

- Tên nhóc ma quỷ, ngươi mới là quỷ vương. Cái gì ma đạo? Ta thấy bọn chúng gặp ngươi cũng phải cúi đầu xin phục á.

Chửi rủa Tiểu Vô suốt một hồi, Nguyên Hạo cảm thấy khô cổ. Hắn vừa lết đến bàn để rót chén trà thì tiếng rung động từ chậu thau máu của hắn khẻ vang lên.

- Thật sự có hiệu quả rồi sao.

Nguyên Hạo xúc động muốn la lớn lên, hắn đã bỏ mấy lít máu ra mà không thành công thì chắc có nước uất ức mà chết thôi. Vội vàng lao đến quan sát, hắn thấy thanh chủy thủ đang bung tróc lớp đá bên ngoài ra, đồng thời lượng máu trong chậu bị rút đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Đứng một bên, Nguyên Hạo hồi hộp chờ đợi đến từng phút giây. Cuối cùng thì quá trình hấp thu cũng kết thúc, thanh chủy thủ ong lên một tiếng thanh thúy thư bừng tỉnh dậy sau cơn ngủ dài. Bây giờ hình dáng của nó không còn là con dao đá thô kệch xấu xí nữa mà là 1 con dao đá tinh xảo màu đỏ máu tỏa ra một áp lực bức người. Nguyên Hạo vui mừng không tả, gã run rẩy giơ tay cầm lấy thanh chủy thủ. Nhưng khi vừa chạm đến thì giống như bị điện giật, một sợi dây liên kết giữa hắn và thanh chủy thủ được hình thành thông suốt, rất nhiều thông tin hình ảnh như tràn vào đại não của hắn. Nguyên Hạo thấy cà một biển máu vô cùng tận, rất nhiều xác người nổi trôi bên dưới, mùi tinh huyết nồng đặc đến kinh hoàng. Tiếp đến hắn nhận được thông tin về công pháp tu luyện và các vũ kỹ phối hợp, tất cả đều hết sức rõ ràng. Sau nửa canh giờ đứng yên như tưỡng, cuối cùng Nguyên Hạo cũng bỏ Thạch Huyết ra thở dốc:

- Thật đáng tởm, tên khốn kiếp kia vì tăng cường tế luyện Thạch Huyết mà đã tàn sát không biết bao người vô tội. Đúng như Tiểu Vô nói, từ công pháp, vũ kỹ đến linh bảo này đều vô cùng tà ác.Bước ra ngoài đi dạo một vòng cho hồi phục tinh thần, Nguyên Hạo lại lang thang vô định dọc suốt Lạc thành. Hắn đi qua những con đường tấp nập đến những khu nhà nghèo lụp xụp. Nhìn những đứa trẻ nghèo đang đi từng tốp đào bới hi vọng tìm ra củ trái gì, Nguyên Hạo như thấy lại hình ảnh của mình ngày xưa vậy. Xa xa, hắn lại nghe tiếng đánh đập của những tên nhà giàu đối với gia nhân. Nhân sinh là vậy, Nguyên Hạo thở dài, hắn đã thấu hiểu rồi, nên trở về thôi.

Trở về phòng mình, một lần nữa Nguyên Hạo cầm lấy Thạch Huyết nhưng thần thái thì khác hẳn. Không còn do dự nữa, không còn sợ hãi, Nguyên Hạo giơ Thạch Huyết lên, cảm nhận nhịp đập tim mình và nó:

- Ta từng nói, ta không quan tâm quá khứ của ngươi. Nhưng ta đã e dè, ta thành thật xin lỗi. Giờ đây ta đã thông suốt cả rồi. Ngươi muốn máu ta sẽ cho người đồ tuẫn tất cả những kẻ đáng giết trong thiên hạ này! Công pháp, vũ kỹ ma đạo ư, kẻ mạnh nào tay không nhuốm máu? Nếu giết người cũng được tôn xưng là thánh nhân, thì Nguyên Hạo ta nguyện làm một đại ma đầu hahahah. Ta sẽ trảm tế luyện ngươi bằng máu của những kẻ thánh hiền giả nhân giả nghĩa đó, ta sẽ bước đi con đường riêng của ta.. Ta không cần thiên sử lưu danh... không cần nhật nguyệt chói sáng... chỉ mong không thẹn lòng với bản tâm của mình mà thôi.

Cuồng! Đó là từ miêu tả chính xác nhất quyết định của Nguyên Hạo lúc này. Người đời luôn cho rằng những kẻ theo ma đạo là tàn ác, là đi ngược lại đạo đức, đáng tru diệt, thế nhưng Nguyên Hạo hắn lại muốn thành một đại mà đầu. Thú vị, thật thú vị... Thiên Địa là không lên tiếng, cái đạo của Thiên và cái đức của Địa là nhìn không thấy, sờ không được, vậy sao trên đời này luôn có kẻ cho mình thanh cao. Tại sao có chính tà, nếu đã là làm trái ý trời sao ma đạo vẫn thành tựu thần tiên, hai màu vẽ có thể họa tô nên cuộc đời nhân sinh này?

Như hồi đáp lại tấm lòng của Nguyên Hạo, Thạch Huyết rung lên từng đợt phấn khích. Thế nào là người kiếm hợp nhất? mọi mối ràng buộc trong thiên hạ này tránh sao được chữ tình cơ chứ.

Một canh giờ sau, Nguyên Hạo bắt đầu tĩnh tọa, hắn muốn tu luyện công pháp bên trong Thạch Huyết lưu lại.



- Hấp Hồn công pháp, không ngờ trên đời này lại có loại công pháp bá đạo vậy.

Vừa đọc sơ qua về công dụng của công pháp, Nguyên Hạo không nhịn được phải thốt lên. Ý nghĩa như tên gọi, công pháp này tìm những âm hồn người chết, linh hồn của tiên nhân, yêu thú để hấp thu để tăng tiến tu vi cho mình. Tất nhiên điều kiện kiên quyết là tinh thần lực và tu vi của hắn phải mạnh hơn linh hồn bị hấp thu, nếu không chính chủ nhân se bị phản hệ dẫn đến linh hồn tan nát. Đây rõ ràng là một con dao hai lưỡi, tuy nhiên điểm hấp dẫn chí mạng của công pháp này chính là có thể nhìn thấy âm hồn và nuôi được âm hồn cho riêng mình. Như vậy khi chiến đấu cũng có thêm nhiều trợ thủ, đánh hội động thì ngon hơn đánh một mình rồi. Nghĩ thế Nguyên Hạo cười hắc hắc khoái trí, tên này chả có tí khí tiết gì là quân tử cả. Thử vận công theo pháp quyết một tí thì những tiếng gió ghít gào vang lên, rất nhiều âm hồn xuất hiện để Nguyên Hạo hút lấy. Điều kỳ quái là số lượng âm hồn càng lúc càng nhiều, Nguyên Hạo hết hồn lo sợ mình không thể hấp thu nỗi. Nhưng cùng lúc trong đan điền của hắn, Hư Vô điểm tỏa ra một lực hút khủng khiếp, toàn bộ âm hồn bị hút đều bị lôi vào trong Hư Vô điểm để chuyển thành linh lực.

- Hắc hắc tiểu tử ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi mà, vận khí không ngờ may mắn như thế

Tiểu Vô từ lúc nào lại xuất hiện bên cạnh châm chọc.

- Đúng là may mắn thật, nếu không có Hư Vô công pháp hỗ trợ, ta sợ tu vi mình không thể hấp thu nổi số lượng âm hôn nhiều vậy a.

Nguyên Hạo cũng đồng tình, nếu Hư Vô điểm không ra tay thì hắn nguy mất rồi, đúng là các công pháp khác đều có giới hạn về hấp thu ở từng tu vi.

- Ngươi đúng là biết một không biết mười, chuyện Hư Vô công pháp bá đạo ta đã nói qua rồi. Ý ta ở đây là ngươi hết sức may mắn, ngươi biết nơi này là đâu không? là Lạc thành, nơi hằng năm đều chiến tranh liên miên, ngươi nghĩ bao năm qua đã có bao nhiêu người chết trận xung quanh đây rồi hắc hắc

Lời Tiểu Vô vừa ra Nguyên Hạo liền giật mình. Đúng rồi, nơi có người chết nhiều thì mới có âm hồn nhiều, không ngờ hắn vận số cũng may mắn như vậy, có được công pháp ở địa phương phù hợp như vậy nha. Thấy Nguyên Hạo cười tùm tỉm vui vẻ thì Tiểu Vô nhếch miệng lộ ra vể đểu giả của mình:

- Tốc độ hấp thu kiểu này đến năm nào mới xong chứ, để Hư Vô linh căn gia gia ta giúp ngươi tí nhé hắc hắc

Giúp? Tên ôn thần này từng giúp ta sao? Nguyên Hạo thấy không ổn định ngăn lại nhưng Tiểu Vô lại tan biến từ khi nào.

- Hình như không có chuyện gì thì phải, chỉ là âm hồn tăng thêm tí thôi.

Nguyên Hạo thở phào may mắn, lần này trách oan người tốt rồi. Thế nhưng ngày vui chóng tàn, cả căn phòng bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Bên ngoài Lạc thành kéo dài đến chục dặm, hàng đàn hắc vụ to lớn rủ nhau kéo về hướng phủ đệ của Trần Mưu. Mọi người trong phủ và dân chúng xung quanh đều la hét tháo chạy toán loạn cả lên. Cảnh tượng hãi hùng ma quái này còn ghê rợn hơn bị quân địch tấn công nữa

Cuối cùng cả phủ đệ của Trần thống soái đổ vỡ ầm ầm, hoàn toàn bị hắc vụ nhấn chìm. Những người chạy nạn chỉ loáng thoáng nghe được tiếng gào thét đầy bi phẫn sâu bên trong hắc vụ vọng ra thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hư Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook