Hồng Tuyến Ký

Chương 11: Lão gia tử

Vong Khước Đích Du

14/10/2016

Ninh vương phủ.

“Linh Nhi ngoan ~ có thích ta hay không?”

“Ta thích Lâm thúc thúc nhất rồi ~” Nữ oa sáu tuổi ôm oa oa (búp bê) mới được tặng nói.

“Lâm thúc thúc làm ba ba của ngươi có được không?”

“Vậy phụ vương đâu?” Cảnh Tu được nữ nhi nhớ thương trong lòng rơi lệ, cảm động

~“Hắn là phụ vương ngươi, ta là ba ba của ngươi a.” Lẫn lộn hàm nghĩa.

“Vậy sao?” Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn về phía phụ vương đã bị đuổi sang một bên của mình, vương gia nào đó ra sức lắc đầu, sau đó bị thị lang nào đó hung hăng trừng —— cứng đơ.

“Linh Nhi nếu sợ nhầm, có thể gọi ta ba ba, gọi phụ vương ngươi là mụ mụ.” Kẹo đưa lên ~ kẹo hoa quả trong cung đưa đến, trong suốt, xinh đẹp, ăn ngon.

“Ba ba!” Tiểu cô nương theo kẹo nhào vào vòng tay ôm ấp của đảng cùng nhân dân.

“Vậy ngươi gọi phụ vương là gì?” Một cây kẹo mút dùng que trúc xâu chuỗi lắc lắc trước mặt tiểu cô nương.

“Mụ mụ ~” Linh Nhi của chúng ta gọi đến là ngọt a ~ Ninh vương điện hạ trái tim đến là tổn thương a

~“Tu, ngươi thua nga ~ “

“Ngươi dùng kẹo lừa tiểu hài tử!” Kẹo này còn là loại rất xinh đẹp, nếm thử một cái: “Mùi vị không tệ, ở đâu ra?”

“Ngươi thích ăn, ta làm cho ngươi.”

“Được…Không được! Ích, ngươi không thấy là lạ sao? Chúng ta là bằng hữu a!”

“Ta sẽ vẫn luôn cưng chiều ngươi, yêu ngươi, thương ngươi, trong lòng vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi, mỗi một chuyện đã đáp ứng ngươi đều sẽ làm được, mỗi một câu nói với ngươi đều là thật lòng, không giận ngươi, không mắng ngươi, vĩnh viễn tin tưởng ngươi, có người khi dễ ngươi ta sẽ là người đầu tiên đứng ở bên cạnh ngươi, ngươi gây ra tai họa gì ta cũng đều có thể giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả, giúp gia tộc của ngươi an bang trị quốc, giúp gia đình của chúng ta giáo dục nữ nhi, ngươi vui vẻ ta sẽ vui vẻ, ngươi không vui ta sẽ dỗ cho ngươi vui, vĩnh viễn đều cảm thấy ngươi là tốt nhất, cho dù ở trong mộng cũng sẽ chỉ có một mình ngươi! Tu…Ta như vậy…không tốt sao?” Lâm Ích Hàn thâm tình kéo tay Cảnh Tu, sau đó tà tà cười: “Ngươi buông được mà rời khỏi ta?”

“…” Cảnh Tu lần thứ hai tưởng tượng bản thân nếu không có Ích ở bên cạnh…

“Ngươi đây là uy hiếp…”

“Lúc ngươi cảm thấy sắp mất đi tình hữu nghị giữa chúng ta, trong lòng ngươi là cảm giác gì?”

Đau lòng, tuyệt vọng, hối hận, không biết phải làm sao.

“Cảm giác kịch liệt như vậy chỉ là tình hữu nghị sao?”

“…” Cảnh Tu đầy mặt viết ‘không thể nào’.

“Nếu chúng ta có thể dưới sự ủng hộ của mọi người nắm tay làm bạn cả đời, ngươi cảm thấy hình ảnh như vậy thế nào? So với bên cạnh ngươi có một nữ nhân khác, hoặc là bên cạnh ta có một nữ nhân khác?”

“Để ta nghĩ xem…”

Đích xác không sai, hắn cùng Ích bên nhau cũng đã hơn hai mươi năm, bọn họ sớm đã quen có lẫn nhau, không rời xa nhau, tuy rằng hắn không cho rằng đó là tình yêu…Được rồi được rồi, hắn cũng không rõ ràng lắm sự khác nhau giữa tình yêu với tình bằng hữu sâu như vậy của bọn họ, nhưng nếu giống như lời Ích nói, hai người luôn luôn ở cùng nhau…thật sự không sai.

“Lời hứa của ta…không cảm động sao?”

…mỗi một câu nói với ngươi đều là thật lòng, không giận ngươi, không mắng ngươi, vĩnh viễn tin tưởng ngươi…Trong đầu Cảnh Tu hiện lên những lời si tình không đổi vừa rồi, không cảm động? Làm sao có thể!

Toàn bộ Cẩm quốc trừ bỏ vị hoàng tẩu não tàn của hắn ra, đảm bảo vô luận nữ nhân nào…được rồi có lẽ kể cả nam nhân, nếu được Lâm Ích Hàn nắm tay nói một đoạn như vậy chắc chắn đều sẽ say đắm đến cái gì cũng đáp ứng.

“Đã hẹn cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu…” Lâm Ích Hàn giữ chặt tay Cảnh Tu, mang theo run rẩy vì sợ phải mất đi: “Nếu như giờ này đã nói rõ, ta sẽ không cho phép ngươi cự tuyệt, Cảnh Tu.”



“Ích, chúng ta lần đầu nắm tay năm ấy mới ba tuổi…” Nhớ lại hình như lúc đó là đang chơi trò chơi, cùng nhau nắm nắm kéo kéo còn có một đống người.

“Cảnh Tu…Chỉ số tình thương cũng như thú vị của ngươi thật đúng là thấp đến cực hạn.” Lâm Ích Hàn cảm thấy mình thật đáng thương: “Đi thôi, ta đã nói chúng ta còn có ba tháng thời gian để bồi dưỡng không khí, hôm nay là lễ hội hoa đăng, bớt chút thời gian đi một lát.”



Phủ thừa tướng.

“Lý đại nhân a



“Lâm thượng thư, trung khí của ngươi đúng là thực sự dồi dào, hát hí khúc cam đoan có thể hát từ tiểu sinh cho đến lão sinh, nhưng xin chú ý đến ngữ khí ngữ điệu, ta còn chưa chết đâu!” Lý Diệp bị cái giọng như khóc tang này dọa sợ đến mức thiếu chút nữa lãng phí một ấm trà ngon.

“Là bản quan thất lễ…”

Lâm Bùi ghen tị nhìn khuôn mặt đoán không ra tuổi của Lý Diệp, tuổi của thừa tướng vẫn là một trong mười bí ẩn lớn nhất chốn quan trường, theo lý thuyết nhi tử của hắn (Lý Mộ) so với nhi tử của mình còn lớn hơn một chút, vì cái gì hắn thoạt nhìn chính là một bộ ba mươi vừa qua bốn mươi chưa tới, mà mình thì lại là năm mươi có hơn không chừng còn qua hoa giáp mất rồi?

Rất không công bằng!

“Đã biết là thất lễ thì đừng có dùng nữa. Ngươi mới là yêu quái! Ngươi mới là quỷ hồn! Ngươi cứ dùng ánh mắt đó nhìn ta rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy…” Lý Diệp đặt chén trà xuống thở dài: “Lão Bùi, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, có chuyện nói thẳng được không?”

[Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, ngươi sao mãi vẫn cứ cái bộ dạng này a…] Ghen tỵ thì ghen tỵ, Lâm Bùi…chuẩn xác mà nói thì là toàn bộ Cẩm quốc cũng đã quen với khuôn mặt mấy mươi năm không thay đổi của thừa tướng đại nhân của bọn họ, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng đã từng vụng trộm nói thầm. Nhất định là tiểu tử thúi Ích Hàn kia làm cho hắn hao phí trái tim đã gìn giữ nhiều năm như vậy, làm hại hắn bạc tóc bạc râu mất một đống.

Nhớ đến nhi tử của mình, Lâm Bùi cũng lập tức tiến vào chính đề: “Lý Diệp, ngươi cũng nói chúng ta đã là bằng hữu nhiều năm như vậy, vẫn giao tình không sai, lúc trước ngươi thấy chết mà không cứu thì cũng thôi đi, ngươi có suy tính của ngươi, nhưng lần này đẩy nhi tử của ta…chuẩn xác mà nói thì là đẩy cả Lâm gia chúng ta xuống hố lửa chính là nữ nhi của ngươi! Đừng có lại xổ ra một bộ nữ nhi gả ra ngoài như chén nước hắt đi đó với ta! Ta là đến tìm ngươi giải quyết phiền toái!”

“…” Thừa tướng vẫn thảnh thơi uống trà.

“Nói chuyện được không?”

“Ngươi muốn ta nói cái gì? Người phải gả phải cưới cũng không phải người nhà ta, không lẽ nào đúng như Phượng Tê nói, Lâm gia các ngươi không chỉ chướng mắt nữ nhi hoàng gia mà còn chướng mắt cả nhi tử hoàng gia?”

“Đừng có chụp mũ ta! Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi nhất định phải hỗ trợ!”

“Hỗ trợ nhà ngươi cưới được Ninh vương?”

Lý Diệp rất muốn khinh bỉ lão nhân này, Phượng Tê oanh oanh liệt liệt chỉ hôn, oanh oanh liệt liệt làm báo, nơi nơi tuyên truyền nam tử yêu nhau, nhi tử nhà ngươi mỗi ngày đều chạy sang Ninh vương phủ, nghe nói tiểu quận chúa bên kia cũng đã đổi giọng gọi cha rồi, khắp thiên hạ cũng chỉ còn ngươi không biết…

Lại nói trước kia sao không phát hiện ra Phượng Tê còn có một bộ như vậy chứ? Chậc chậc, không hổ là nữ nhi của hắn.

“Ngươi ngươi ngươi…ngươi hỗn đản!” Lão thượng thư nhã nhặn quen rồi, chỉ mắng ra được một câu chỉ trích bại hoại như vậy mà thôi.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta là đang nói chuyện hai công chúa.” Lâm Bùi đã sắp dán cả mặt lên rồi: “Nếu không phải ngươi cứ trung lập thì cũng không đến mức kéo lâu như vậy, nói! Thất công chúa Bát công chúa! Người nào?”

“Đừng kích động như vậy, làm cho ta thành cả mặt nước miếng, tránh xa ta ra một chút lão Bùi, ta cũng không muốn có người nói ta với ngươi có quan hệ gì đâu.” Giọng nói không mặn không nhạt của Lý Diệp làm Lâm Bùi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

“Hai vị công chúa mà dễ chọn như vậy thì còn cần bàn luận đến nông nỗi ngươi phải đến chỗ của ta buồn rầu sao?”

“Ngươi không thể không trông nom việc này a ~ Bằng không tiểu tử Ích Hàn kia thật sự phải cưới Ninh vương, đây chính là sỉ nhục của Cẩm quốc a! Cũng là sỉ nhục của Lâm gia…Ông trời của ta a, ta còn là Lễ bộ thượng thư…” Nhớ đến chức quan của mình, Lâm Bùi càng thêm choáng váng.

“Ta thật ra cảm thấy không sai…”

“Cái gì!”

“Lâm Bùi! Ngươi vừa rồi còn nói ngươi là Lễ bộ thượng thư kia mà, nước miếng đừng phun lung tung!”

“Ngươi dám nói nhi tử ta cưới Ninh vương là không sai! Ta không phun chết ngươi xem như đã khách khí!”



Lý Diệp nhướng mày nhìn Lâm Bùi lý trí đã chạy mất hơn phân nửa, thở dài, nhớ đến lời dặn dò của nữ nhi, được rồi được rồi, hắn chỉ phụ trách mở miệng, còn kết quả ra sao thì hắn quản không được.

“Lại không phải nhi tử của ngươi gả cho Ninh vương, có cái gì không tốt?”

“Hắn là nam tử!”

“Là nam thì thế nào? Vấn đề nối dõi? Phải biết rằng, hài tử có phải thân sinh hay không lại có quan hệ gì? Sinh không bằng dưỡng, bất hiếu tử thân sinh tức chết phụ mẫu còn ít sao? Riêng hôn sự của Ích Hàn nhà ngươi cũng đã bắt ngươi lo lắng không ít đi? Cái đứa nhà ta còn mới tí tuổi đầu đã chạy đến quân doanh kia kìa! Muội muội xuất giá không trở về, đệ đệ sinh ra không trở về, nhi tử của mình sinh ra cũng không trở về! Hoàn toàn mặc kệ người nhà nhớ thương! Nhận nuôi thì không tốt sao? Trình Thành bên cạnh nhà ngươi chỉ có một nữ nhi, nhưng dưỡng tử của hắn thì vĩ đại đến cỡ nào, cứ thế lật tài sản nhà hắn bay lên hết lần này đến lần khác, cho hắn cả ngày nhàn rỗi không có việc gì hăng hái đấu khí với ngươi, chuyển nhà cũng không buông tha cho ngươi không phải sao.”

Nghe nhắc đến lão oan gia, lý trí của Lâm Bùi liền hoàn toàn bị kéo trật, Lý Diệp tiếp tục không ngừng cố gắng: “Đến lúc đó, ngươi ra ngoài dạo dạo mấy vòng tìm xem, ta cho ngươi nghỉ, muốn cái dạng hài tử gì mà không có? Mới vừa cai sữa? Hay vừa đi đường biết gọi người? Nuôi mười mấy đứa, vây quanh gọi ngươi gia gia, ta còn có thể bảo Mộ Nhi mang hai ba hài tử nước ngoài về, nghe nói hài tử Khánh quốc có mắt màu lam, đứa nào cũng xinh đẹp, muốn hay không?”

“Muốn…Không đúng!”

“Không có gì là không đúng, Ninh vương không phải cũng có nữ nhisao? Linh Nhi oa nhi này ta đã thấy, hoạt bát đáng yêu thông minh lanh lợi, bộ dạng có thể sánh với nương của Phượng Tê lúc nhỏ. Lại qua mười năm, cam đoan tuấn kiệt xếp hàng tranh nhau ở rể nhà ngươi có thể vòng quanh kinh đô hơn mười vòng, ngươi muốn cái dạng gì cũng có, quận chúa nhà thân vương, kế nữ nhà thượng thư, thân phận này chính là nhất đẳng tôn quý. Linh Nhi nha đầu kia đáng yêu không?”

Hồi tưởng lại tiểu nha đầu ngọt ngào gọi mình Lâm gia gia: “Ha ha ha ~ đúng vậy, ta thường nghĩ nếu mình cũng có một tôn nữ như vậy thì tốt rồi…”

“Nhi tử của ngươi cưới Ninh vương, Linh Nhi sẽ chính là của nhà các ngươi, trừ phu nhân ngươi ra không ai tranh đoạt với ngươi hết.” Đáy lòng Lý Diệp hiện lên một tia ảm đạm, ai…

“Không đúng a…Ngươi sao lại…”

“Cái gì không đúng? Nhi tôn đều tự có phúc của nhi tôn! Chúng ta cũng đừng nhúng tay vào, ngươi chẳng lẽ thật sự nhìn không ra nhi tử của ngươi hiện tại vô cùng cao hứng chỉ chờ ba tháng này qua nhanh sao?”

“Cái gì? Tiểu tử ngu ngốc kia…”

“Ngồi xuống, nghe ta nói xong đã!” Lý Diệp đơn giản áp chế luôn Lâm Bùi, đáng thương vị Lễ bộ thượng thư tay trói gà không chặt, thừa tướng người ta năm đó chính là thư đồng của thái tử…từng luyện võ: “Nhi tử đang ở quân doanh của ta gửi tin gấp tám trăm dặm, lấy việc công làm việc tư truyền một phong thư trở về, Bát công chúa Cảnh Đồng cùng phó tướng của hắn tình đầu ý hợp, bảo ta phải ngăn cản hôn sự của Bát công chúa, chờ hắn đánh xong trận chiến này sẽ trở về thay phó tướng cầu hôn, bằng không hắn sẽ kéo thêm vài năm, tiêu hao sạch quân phí triều đình.” Lý Diệp thỏa mãn gật đầu, cũng rất có một bộ, không hổ là nhi tử của hắn.

Thật không hổ là nhi tử của ngươi, nham hiểm hệt như ngươi vậy…“Nói như vậy…Thất công chúa…”

“Lão Triệu bên Hình bộ có đến chỗ ta khóc lóc, nhà hắn chín đời độc đinh, đời này chỉ có một nhi tử, coi trọng công chúa rồi nhà cũng không cần chạy luôn vào cung làm thị vệ. Bối cảnh thân phận nhà bọn họ lại không đủ tranh với bên các ngươi, mẫu gia của công chúa chướng mắt, hai người trẻ tuổi đã âm thầm nháo đến nông nỗi nếu không bỏ trốn chính là tự tử.” Khụ khụ…kỳ thực cũng không khoa trương đến như vậy

~“Ngươi xem rồi xử lý đi…Tình hình trước mắt chính là nhi tử của ngươi không thích cưới công chúa mà là ca ca của công chúa, công chúa bên kia cũng không muốn nhi tử của ngươi nữa rồi, tham khảo một chút những án lệ bỏ trốn đã từng thành công từ xưa đến nay đi. Lão Bùi a ~ nghĩ thoáng một chút.” Vỗ vỗ bả vai nói lời thấm thía tận lực che dấu sự vui sướng khi người gặp họa của mình.

“Nói cách khác…ta không có khả năng có một nhi tức phụ hoạt bát đáng yêu, oanh thanh tế ngữ, xinh đẹp ôn nhu?”

“Ngươi vẫn có thể có một nhi tức phụ anh tuấn tiêu sái, thân phận cao quý, tính cách sáng sủa, văn võ song toàn.”

“Nói cách khác…nhi tử của ta sẽ mang một đại nam nhân về nhà, bị cả quốc gia xem thường khinh bỉ, đường làm quan nhấp nhô?”

“Xét thấy nửa kia là vương gia, tỷ lệ đường làm quan của con ngươi phải nhấp nhô là không lớn, ngươi phải đề phòng chính là đến cuối cùng nhi tử của ngươi lại bị người ta mang về nhà khác, vậy thì ngươi cái gì cũng sẽ ôm không được…Về phần khinh bỉ cùng xem thường…Chúng ta đều già rồi, nếu hài tử có thể có một phần tình cảm phải đối mặt với chướng ngại lớn như thế cũng không buông tha cũng không có gì là không tốt…”

Một phòng im lặng, thẳng đến Lý Diệp trà đã uống hết ba chén, Lâm Bùi đột nhiên đứng dậy.

“Lão Bùi?”

“Trở về chuẩn bị chuẩn bị! Vương gia thì vương gia! Cho dù là vương gia hắn cũng phải vào cửa nhà ta! Lại thuận tiện đi Lễ bộ lật chút điển tịch, xem có kẽ hở nào có thể chui, đám thỏ tể tử kia cũng phải đi đè đè một chút! Ta mới là thượng ti của bọn hắn, muốn tăng lương thì câm miệng hết cho lão tử…” Lâm lão gia ý chí chiến đấu sục sôi đi về hướng Lễ bộ, theo sau chính là nụ cười thật tình vô cùng câu dẫn người mấy mươi năm không thay đổi của vị mỹ nam thúc thúc nào đó.



Lễ hội hoa đăng mười lăm tháng mười.

Trên cầu Vọng Nguyệt trứ danh ở ngoại ô kinh thành Cẩm quốc, mọi người được chứng kiến một đôi nam tử nhiệt tình ôm hôn nhau.

Trăng tròn nhô lên cao, cả biển hoa đăng phiêu đãng, tất cả mọi người không cầm lòng được nhiệt liệt ủng hộ, tuy rằng đại bộ phận trong số đó đều đã được nhận một bao tiền mừng nho nhỏ, nhưng nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được mà cảm động. Vì dũng khí của bọn họ, vì hình ảnh duy mỹ này, vì lời hứa nguyện thề thốt đầy si tình của vị Lâm thị lang nho nhã hoàn mỹ của bọn họ vừa rồi kia…

Đời này cùng người nắm tay, qua hết một đường sướng khổ

Kiếp sau nguyện xin tái ngộ, cho đến cuối đất cùng trời…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Tuyến Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook