Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 1: Chương 1

Khổ Tố

10/11/2016

Hôm nay chính là ngày đại hỉ của ta, động phủ trên dưới bận rộn tối mày tối mặt, Tiểu Hồ trước trước sau sau chạy đi kiểm kê đến mấy lần, hỏi ý kiến của ta.

Bên trái nhìn ta một cái, bên phải cũng xem xem xét xét, không phải vì bên này không vui mừng lắm, hay là bên kia vui mừng quá…

Cái này cũng không được, người như ta đây, có một tật xấu, chính là ta sở hữu được thứ gì đó đều phải bày ra cho thuận mắt ta. Không như vậy, trong lòng ta liền giống như có gai dựng thẳng, thế nào cũng khó chịu.

“Ôi, đại vương của ta ơi, ngài cuối cùng muốn bảng hiệu bày ra thế nào a?” Tiểu Hồ vẻ mặt đau khổ:” Cái này đều từ bên trái di chuyển sang bên phải, bên phải di chuyển đến trung tâm, trung tâm di chuyển đến bên ngoài tới tới lui lui đã vài chục lần rồi!”

Ta ngửa đầu ngậm quả nho tươi mới ngon lành cho vào trong miệng nhai, chậm chạp nói:”Cái đó mà cũng không rõ sao? Ngu ngốc! Ta hỏi ngươi, bảng hiệu này là ai đưa tới?”

“Hàm Quang tiên quân a…”

“Phi!” Ta phun ra hạt nho:” Hắn là bạch thỏ tinh, cũng xứng đáng với hai chữ tiên quân sao!”

Tiểu Hồ thấm mồ hôi lạnh nhìn lén ta một cái, vội vàng nói:” Đúng đúng đúng! Vậy ý của đại vương là…”

“Hưm?” Ta ngân cao giọng, nguy hiểm nheo mắt lại.

Tiểu Hồ nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói:” Vậy tiểu nhân liền đem Hàn Quang tiên… Hức… Bạch thỏ.. hức…ai, đem bảng hiệu ngài ấy đem đi đốt, đốt ạ?”

Ta thỏa mãn cười cười, đứng lên vỗ vỗ vai hắn:”Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Tiểu Hồ cũng nhìn ta cười, nhưng mà nụ cười kia thật khó coi, như là muốn khóc. Ta chán ghét nhíu nhíu mày, phất tay bước nhanh ra cửa động.

Tiểu tử này càng ngày càng không có tiến bộ. Theo ta mấy trăm năm, vẫn còn nhát gan như thế. Chẳng qua chỉ là một cái bảng hiệu thôi, đốt thì đốt! Có đại vương ta ở đây, ngươi lo cái rắm gì?

Tiểu Hồ là quản gia của Bạch Hổ Động, nhưng nó lại không phải thuộc tộc của ta, mà là một con hồ ly.

Lúc đó khi ta ôm nó trở về, nó vẫn còn nhỏ, khi đó vừa bị cẩu hoang khi dễ, toàn thân mang thương tích, nhìn qua cũng tắt thở tới nơi. Nhưng cũng vì bộ dáng đứa nhỏ này thoạt nhìn coi như khôn khéo, cho nên mới nuôi nó từ lúc còn mặc tã cho đến lớn.

Không hề nghĩ đến, một đời khôn khéo của ta, cũng có lúc mắt lọt tròng.

Tiểu tử này đã ngốc muốn chết, mà lại càng lớn càng ngốc!

Đương nhiên, cả đời ta cũng không phải chỉ nhìn nhầm có lần này, kỳ thực còn có chuyện khác vô cùng nhục nhã! Đó chính là ba trăm năm trước ta đã từng cùng lão Hàm Quang vô liêm sĩ kia trở thành huynh đệ kết nghĩa, vậy mà cuối cùng, hắn lại cướp đoạt nữ nhân mà lão tử thích!



Hiện tại nhớ đến chuyện này, lòng ta con có thể chua xót mà nặn ra một giọt được đái ngựa.

Vô liêm sĩ! Quả thực vô liêm sỉ!

Mẹ nó thằng nào nói nữ nhân như y phục, huynh đệ như tay chân? Thối lắm, chờ đến khi trong cuộc đời ngươi đụng đến một kẻ có thể cướp đi nữ nhân mà ngươi bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thì huynh đệ cũng không nương tay.

Có thể ngươi nói hắn cướp thì cướp thôi, cuối cùng người Tiêm Vân tiên tử gả cũng là hắn, hắn lại chấp tay đem nàng tặng cho một người khác, danh nghĩa tốt đẹp gọi đó là giúp người khác hoàn thành ước vọng.

Lão tử bực bội a, đóng cửa một tháng, ai cũng không gặp.

Nhưng Bạch Hổ Vương chung quy vẫn là Bạch Hổ Vương, cuối cùng cũng không thể vì một nữ nhân mà không gượng dậy nổi sao? Vì vậy sau khi trải qua một khoảng thời gian thương tâm, ta quyết định đem tình cảm đối với Tiêm Vân giấu dưới đáy lòng, phong lưu phóng khoáng mà dạo chơi giữa vườn hoa (1), trải qua những ngày tốt đẹp.

(1) Mình nghĩ có nghĩa là anh Hổ ám chỉ gái.

Không được mười năm, Đông Hải tam công chúa cắn câu. Đây chính là một lãnh mỹ nhân nha! Lúc trước những kẻ theo đuổi nàng xếp hàng dài từ cửa Long Cung đến Nam Thiên Môn, nhưng nhãn giới nàng cao, nhìn hoài cũng không ai lọt nổi vào mắt xanh của nàng.

Trong đại chiến hàng ma (hàng = làm cho khuất phục, giống như thu phục), ta dũng cảm cứu phụ thân nàng một mạng, không nghĩ tới, nàng đối với ta có vài phần kính trọng.

Ta nắm chắc lấy bức thư mà nàng phái người đưa tới, vui mừng rạo rực mà cười, trước khi xuất môn còn đặc biệt chỉnh trang một phen, chỉ sợ nhân duyên tốt đẹp lần này lại ngâm nước nóng (2).

(2) Ý là bị nhỡ.

Nhưng người tính không bằng trời tính ,cái tên họ Hàm kia, không phải… là cái tên họ Quang kia! Cư nhiên trước khi ta tiến vào Long Cung, công khai cùng Tam Công Chúa mặt kề mặt ngồi, thấp giọng nói cười, rất vui vẻ!

Từ lúc đó, mỗi lần gặp lại hắn ta đều hận đến nghiến răng.

Lúc nào cũng đều phá hỏng chuyện tốt của ta, quả thật hắn với ta có thù sao? Còn nói huynh đệ, hứ, lão tử sẽ không bao giờ làm huynh đệ với đồ vứt đi như hắn! Huynh đệ là cái gì? Huynh đệ rồi cũng sẽ bị phản bội thôi!

Gió mát trong sơn cốc thổi làm tóc dài của ta nhẹ bay, ta hài lòng híp híp mắt , ánh mặt trời đẹp đến làm người ta có cảm giác muốn ngủ.

“Bạch Hổ đại nhân, hình như tâm tình ngài hôm nay rất không tệ?”

Âm thanh trầm thấp dễ nghe cơ hồ gần bên tai vang lên. Nhiệt khí chui vào trong lỗ tai, ta nhất thời giật mình, quay đầu lại trừng lớn mắt.

“Ngươi ngươi ngươi….”Ta run run chỉ vào hắn:”Ngươi còn mặt mũi nào xuất hiện ở Bạch Hổ Sơn của ta!”

Hàm Quang liếc ta một cái, dừng bước đến bên người ta. Dưới chân là dãy núi cao nhấp nhô, tầng mây cuồn cuộn như biển, ánh sáng màu vàng như cây kim xuyên thủng trời cao phủ chiếu mặt đất.



Chỉ đáng tiếc, cảnh sắc đồng dạng với tiên cảnh như thế lại cùng ngắm với tên vô liên sỉ này.

Ta không đi, cũng không hé răng, Hàm Quang cư nhiên cũng lẳng lặng đứng. Ta là vì cư xử ta là người rộng lượng , không tính toán chi li, còn hắn lại là vì sao?

“Khụ. . .” Ta cố y ho khan nhắc nhở hắn, để hắn khỏi đứng ngủ luôn:” Khụ khụ khụ. . .”

“Cổ họng khó chịu?” Hàm Quang nghiêng đầu nhìn ta, trong đáy con ngươi đen nhánh mang theo ý cười.

Ta trắng mắt trừng hắn, lười lại để ý đến hắn. Lúc này ra vẻ rộng lượng cũng không ra vẻ nổi nữa, liền quay đầu đi. Làm thế nào biết ta vừa đi, Hàm Quang bắt đầu cũng nhắm mắt theo đuôi.

“Ngươi theo ta để làm gì?” Ta hung hăng trừng hắn.

Lão thần Hàm Quang ở nơi đó cười, chậm chạp nói:”Bạch Hổ đại nhân tâm tình hiện tại lại không tốt, ta sợ ngươi trong lòng luẩn quẩn một hồi, cắt cổ tự sát làm sao bây giờ?”

Hắn tiểu nhân âm hiểm này, đã trông mong ta chết mà!!

Không được tức giận không được tức giận, hôm nay chính là ngày đại hỉ của ta. Tiểu Hồ nói, ta phải cười, phải cười!! Ta phẩy phẩy y bào, cười tít mắt nói:” Tiên Quân quá lo rồi, bản vương sao có thể dễ dàng đi chết như vậy? Phải biết rằng, ta vừa mới cưới một ái thê xinh đẹp, nếu như để nàng phải thủ tiết mà sống góa, vậy thật đúng là có lỗi quá đi!”

Trước đây ta chỉ biết, Hàm Quang đố kỵ hảo duyên(nhân duyên tốt đẹp, nhưng mà nói thế thì không hay) giữa ta với nữ nhân, không thì làm sao ta vừa nói như thế thì mặt hắn biến sắc chứ? Hiện tại ta sắp lập gia thất, hắn vẫn còn một thân cô đơn, chắc chắc là càng thêm đố kỵ với ta!! Xem kìa, hiện tại mặt hắn đã biến sắc, khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng trước đây. . .Có điểm đen. .

Ta chép chép miệng, khoe ra một hàng răng chói lóa:”Tiên quân nhàn rỗi đến vô sự thì đi dạo chung quanh đi, bản vương muốn đi thử hỉ phục, sẽ không đi cùng được rồi?”

Vênh mặt ưỡn ngực quay đi, trong lòng ta thực sự là sảng khoái a~! Ba trăm năm rồi, rốt cuộc cũng hòa nhau một ván.

“Bạch Hàn!”

“Còn gì nữa?” Ta thuận miệng đáp, nụ cười trên mặt có thể nở ra hoa.

“Ngươi vẫn không hiếu kỳ, vì sao ta hôm nay từ rất xa chạy đến tìm ngươi?”

Có thể là nhàn rỗi quá đi chứ, còn có thể vì sao nữa? Ta bĩu môi khinh thường, rốt cuộc không chịu nổi hiếu kỳ, dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi:”Ừm, vì sao?”

Hàm Quang thâm sâu nhìn ta, nhẹ nhàng mà nói:”Ta sắp chết.”

“Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook