Hôn Trái

Quyển 2 - Chương 14

Chu Khinh

05/08/2013

Cho dù đau đớn, cho dù thương tổn tra tấn cô muốn phát điên, cô cũng đều nuốt không nổi cái giọng điệu này! Anh muốn cho cô giáo huấn, cũng muốn cô cho anh một cơ hội để bị anh sỉ nhục như vậy……

Cô đương nhiên không cho! Chết cũng không cho!

Có thể sử dụng cơ thể để trừng phạt người, không chỉ có nam nhân mới làm được, cô cũng có thể! Anh muốn làm cho cô đau, muốn trả thù cô, giống nhau cô cũng có thể.

Cô thật trúc trắc, thực ngốc, rõ ràng là không quen thuộc, lại kiên quyết chống đỡ để hoàn thành, cấp tốc nhấp nhô, mỗi một lần ma sát đều mang đến một cơn đau nhói, nhưng cô không chịu thua, dù thế nào cô đều sẽ không nhận thua.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, vì giờ này khắc này cô quật cường và mạnh mẽ, thế nhưng lại làm lòng anh sinh tức giận. Cô vì sao lại kiêu ngạo như vậy ? Rõ ràng…… rõ ràng là đau như thế, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, vì sao còn muốn ngang bướng ?

Một khi đã như vậy, anh cũng không cần khách khí!

Cánh tay dùng một chút lực, nâng thân mình ngồi dậy, da thịt theo động tác của bọn họ mà ma sát, ướt đẫm. Mồ hồi từ người bọn họ tuôn ra như suối, hơi nóng ấm áp khuếch tán ra trong không khí, còn có tiếng vang đầy ái muội lại kích thích từ dưới thân của hai người truyền ra.

Tay anh nhanh chóng bắt lấy bộ ngực của cô bởi vì kịch liệt vận động mà không ngừng nhảy nhót, đầu ngón tay mạnh mẽ xoa bóp hai nụ hồng.

Thân thể của cô ngày càng siết chặt, thậm chí chặt đến mức làm cho anh phát đau, nhưng là, không đủ, vẫn là không đủ! Dù làm thế nào, giữ lấy thế nào, vẫn luôn cảm thấy không thỏa mãn! Muốn càng vào càng sâu, ép sát lại với nhau, hận không thể cứ như vậy mà nghiền nát cô.

Quên hết mọi thứ, giết chết cô đi!

Trong não không ngừng vọng lại câu nói đó, đôi mắt tối đen lúc này đã đỏ rực đầy tơ máu, khi thân mình cô vừa hạ xuống ngay tức khắc anh lại dùng sức tiến lên, loại tư thế này vốn dĩ có thể đi vào rất sâu, mà hiện tại mỗi một kích của anh đều rất mạnh, một cái, một cái đều đi vào nơi sâu nhất.

Dần dần, nơi ân ái của hai người ngoài cảm giác đau rát ra, Diêu Thủy Tinh còn cảm nhận được một tư vị khác. Mà cái loại này, cô đã từng cảm thụ qua nhưng hiện tại đã xa lạ. Đau đớn quá lâu, sẽ trở nên chết lặng, thân mình chậm rãi mà quen dần với sự cấu xé thô bạo, nghiền nát mãnh liệt này, hô hấp càng ngày càng dồn dập trở nên nóng rực.

Sự biến hóa của cô, anh đương nhiên hiểu rõ, anh biết, cô đã có cảm giác. Hoa huyệt của cô đã trở nên mềm mại, co rút càng ngày càng nhanh, anh đang cảm nhận mùi vị tuyệt vời này, bị cô một tầng rồi một tầng bao lấy anh, siết chặt lấy anh, trong lúc ra vào đã bắt đầu có tiếng nước.

“Ẩm ướt rồi ?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, “Như vậy cũng có cảm giác, chậc chậc, Diêu công chúa cao quý à, em thật đúng là…… dâm đãng.”

“Câm miệng !” Cô biết, anh cố ý ở trước mặt cô mà gọi cái danh xưng kia để châm chọc, nói móc cô.

“Em cắn chặt như vậy, thật sự thoải mái đến thế sao ?” Anh dùng lực túm chặt bộ ngực no đủ của cô, vùng thịt mềm mại trắng noãn không chịu nổi sự giày vò của anh, bắt đầu trở nên tím đỏ chói mắt. Thật sự là vô cùng kích thích thị giác làm anh không kiềm chế được, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ phấn nộn, hunh hăng mà cắn mút.

Khoái cảm phát ra càng ngày càng mãnh liệt từ sâu trong cơ thể, làm cho động tác của hai người, trở nên càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng điên loạn, mỗi một kích đều là vừa mạnh vừa nhanh, có bao nhiêu đau thì có bấy nhiêu sảng khoái. Cái loại tình ái thân mật mang theo cảm giác thống khổ này, có đôi khi so với ôn nhu che chở, càng dễ dàng đạt đến cao trào.

Cơ thể Diêu Thủy Tinh rất nhanh sẽ đến phút cuối cùng để tới đỉnh, mái tóc bị ướt đẫm mồ hôi dính sát vào tấm lưng cô, gò má xinh đẹp đỏ ửng, cô điên cuồng mà thở hỗn hển, ôm chặt lấy cổ anh, thân mình ở trên người anh phát run, cô mặc anh cứ ở nơi đó liều chết mà làm, một dòng chất lỏng nóng bỏng từ sâu trong cơ thể trào ra, lại bị anh hung hăng ép buộc trở về, làm cô trướng đến phát đau. Cô muốn đứng dậy, để cho cái sự đau đớn như bị cắt xé từng mảnh này có thể mất đi một ít, nhưng là bàn tay to của anh lại dùng sức nắm chặt cái mông nhỏ của cô, đem cô ấn chặt vào trên người anh, không cho cô nhúc nhích dù chỉ một chút.

Anh ở nơi mềm mại nhất, non nớt nhất, nhanh chóng ra vào, cấp tốc ma sát, làm cho cô tê rần cùng mỏi nhừ mà không thể chống cự, cô càng ngày càng nóng, cảm giác như mình sắp bốc cháy, liều mạng giãy dụa, lại khiến anh càng hung hăng mà cọ sát, mãnh liệt gia tốc .

Cô hận chết anh, dùng hết sức cắn chặt bờ vai anh, muốn ngăn cản cái dục vọng to lớn đang tiến sâu vào, nhưng là không được, cái loại khoái cảm làm cho người ta muốn hỏng mất này không ngừng bào mòn cô, quay vòng, chỉ có 2 phút, Diêu Thủy Tinh lại đạt tới cao trào tuyệt mỹ, chính là lần này, đến càng mạnh, càng lâu, cũng càng làm cho cô hoa mắt choáng đầu.

Hoa huyệt lại một lần nữa liều mạng co rút, bao chặt lấy anh, thật sự là hấp dẫn, anh phải cắn răng nhịn xuống dục vọng muốn phóng thích, anh không thể nhanh như vậy mà buông tha cô, đêm còn rất dài, anh nhất định phải tra tấn cô, để cô cầu xin, anh mới có thể vừa lòng mà tha thứ.

Đáng tiếc, anh quá xem nhẹ sự quật cường của Diêu Thủy Tinh, đằng đẵng một đêm dài, đếm không hết được rốt cuộc bọn họ đã làm bao nhiêu lần, Diêu Thủy Tinh bị anh ép buộc chết đi sống lại, cô cắn môi loang lổ vết máu, quyết không yếu thế khuất phục anh. Mà anh, bị cô cắn thương tích đầy mình, vẫn không nghe được bất cứ âm thanh van xin nào như mình mong muốn.

Từ đêm tối đến hừng đông; ánh trăng đã lặn, mặt trời leo cao, mãi cho đến khi ánh nắng sáng chiếu vào cửa sổ báo hiệu ngày mới đã bắt đầu, anh mới ở nơi sâu nhất của cô, kịch liệt xuất ra.

Cuối cùng, anh ở trên người cô đã dùng hết phần tinh lực cuối cùng của bản thân, thở gấp trầm trọng, ngủ say như chết.

Không gian bên trong tràn ngập hơi thở ân ái này lại trở về sự yên lặng, mà cô, sớm đã ngất xỉu, nhưng là, cho dù mất đi ý thức, ngón tay cô, vẫn cứ chặt chẽ nắm giữ khăn trải giường dưới thân.

Đó là một loại, tuyên bố quyết không thỏa hiệp!

Buổi sáng thứ hai rất bận rộn, Tào Hân ngoại trừ công tác bề bộn, còn thỉnh thoảng âm thầm, tò mò đánh giá giám đốc của mình.

Việc này thật là không phù hợp với hình tượng trợ lý chuyên ngiệp, nhưng mà, Tào Hân nhịn không được, bởi vì Diêu Thủy Tinh hôm nay thật sự rất là khác lạ!

Diêu Thủy Tinh luôn luôn không có thói quen trang điểm, hôm nay phá lệ ở đôi mắt và gò má đều có một lớp phấn, tuy rằng chỉ là một lớp mỏng manh, hơn nữa loại đồ trang điểm cao cấp này, đương nhiên hiệu quả rất cao! Người bình thường căn bản là nhìn không ra. Nhưng, đây là Diêu Thủy Tinh, một người ngay cả son bóng cũng không dùng, chỉ cần có một chút khác biệt, Tào Hân đều sẽ nhận thấy.

Trước kia, Tào Hân luôn luôn hâm mộ giám đốc của mình, trời sinh có vẻ đẹp tự nhiên, cho dù không hoá trang, đều đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng! Thế mà, hôm nay một người chưa bao giờ trang điểm, lại dùng đồ mỹ phẩm…… Này, thật là không có vấn đề sao ?

Tào Hân rất muốn biết, hôm đó giám đốc Diêu bị một nam nhân lôi kéo đi mất, sau đó đã xảy ra chuyện gì ? Lúc đó cô thật sự sợ hãi đến muốn báo cảnh sát! Nhưng là, giám đốc lại gọi điện thoại, nói có chuyện muốn xử lý, ý tứ là, không cần cô xen vào việc của người khác.

Đáng lẽ cô hẳn là thoải mái cùng mừng rỡ, nhưng là, đó là Diêu Thủy Tinh nha! Hòn ngọc quý trên tay của Diêu Dật Châu, người con gái xinh đẹp trong xã hội thượng lưu, cao quý, tao nhã hơn nữa không dễ tiếp cận.

Trước kia, có một người đối với cô chỉ hơi có một chút ý tứ trêu ghẹo, đã bị cô mắt lạnh đưa đến Bắc cực để đông lạnh. Nhưng lần này, chẳng những bị người kia nắm lấy tay, lại còn cùng nhau biến mất.

Không biết có phải hay không toàn bộ cuối tuần đều là thế giới của hai người ?

Sức tưởng tượng của Tào Hân đang thong thả dạo chơi khắp nơi, trong lòng cực kì tò mò giống như là bị mèo cào, đứng ngồi không yên, nhưng mà, cô rất nhút nhát không dám đi hỏi giám đốc. Dám lấy những chuyện như vậy đi hỏi Diêu Thủy Tinh, chẳng phải là muốn chết ?

Tào Hân tự xem xét bản thân không có cái lá gan này, nhưng là, vẫn rất muốn biết, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì a!

“Tào trợ lý, nếu cô nhìn đủ rồi, xin mời đi ra ngoài.”

Diêu Thủy Tinh không khách khí hạ lệnh đuổi khách, bị cấp dưới nhìn chằm chằm đánh giá mình như vậy, cô cũng không phải là người chết, không có cảm giác. Nhất là, hiện tại thân thể cô rất không thoải mái, làm cho cô thật sự muốn phát hỏa!

Nhưng là không được, nhiều năm qua, cô cố gắng học tập tự kiềm chế bản thân. Trên thực tế, khi không có Hạ Viễn Hàng xuất hiện trong cuộc sống, lý trí cùng hành vi của cô, cho tới bây giờ đều là hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng là gặp được anh, cô lại không thể khống chế!

Nghĩ đến con người làm cô cực hận kia, âm thầm hít sâu vào, điều tiết lửa giận đầy ắp trong lòng, đốt ngón tay đang cầm các trang giấy trở nên trắng bệch.

“Vâng.” Lúc này Tào Hân mới phục hồi tinh thần lại, cuống quít để xuống cái tài liệu mà giám đốc đang cần, gồm có báo cáo doanh thu, kế hoạch cuối năm, các kiến ghị yêu cầu sửa đổi nghiệp vụ khách sạn.

Sau đó lại vụng trộm nhìn giám đốc trông rất kỳ lạ của mình một chút, mới bằng lòng đi ra ngoài.

Diêu Thủy Tinh buông cây bút trong tay, thay đổi một cái dáng ngồi, lúc hai chân di chuyển, làm cho cô đau đến tận xương tủy, thiếu chút nữa phải bật ra tiếng rên rỉ.

Vẫn rất là khó chịu! Cho dù ngày hôm qua ở nhà cô đã ngủ mê man suốt một ngày, cơ thể của cô vẫn là ngay cả bước đi cũng đều cảm thấy khó khăn. Nhưng cô là Diêu Thủy Tinh, cho dù chết, cũng sẽ không ở trước mặt người khác tỏ vẻ yếu đuối! Cô có ý chí siêu cường, vẫn là có thể cố gắng chống đỡ đi làm.

Chính là sắc mặt của cô, thật sự là tái xanh dọa chết người, đành phải dùng đồ trang điểm để mà che giấu.

Cái con người đáng giận kia, lại muốn dùng phương thức như vậy mà đối phó cô! Anh dựa vào cái gì xuất hiện ở trước mặt cô, lại dựa vào cái gì nói cô nợ anh ? Nghĩ đến lời anh nói, cô nợ anh một đứa nhỏ, nụ cười lạnh trên môi cô càng trở nên rõ ràng.

Đứa nhỏ, đứa nhỏ……

Đứa nhỏ, đứa nhỏ……

“Cạch” một tiếng, con chuột cô cầm trong tay bị bể nát. Cô sẽ cho anh biết, món nợ giữa bọn họ, nên phải giải quyết như thế nào.

Trên bàn ánh sáng đỏ chớp lên, cô đưa tay ấn nút.

“Tổng giám đốc, có……” Tào Hân chần chờ, giống như đang bối rối không biết dùng từ gì để nói, “Công ty chuyển phát đưa tới một bưu kiện, nói là gửi cho cô.”

“Tào trợ lý, nếu cô không muốn đổi công việc, tốt nhất nên nói rõ ràng.” Hiện tại có phải hay không, ngay cả cái loại việc nhỏ này, Tào Hân cũng xử lý không tốt, phải gọi hỏi cô ?



“Vâng, tổng giám đốc, là một người tên là 『 Hạ Viễn Hàng 』 tiên sinh gửi đến.” Là Hạ Viễn Hàng, người mà ngày đó lôi kéo tổng giám đốc rồi cùng nhau mất tích suốt hai ngày trời, bởi vì hôm đó cô nghe được rõ ràng thư ký của Thế Thành gọi anh ấy là “Hạ tiên sinh”. Cho nên, cô làm sao dám sơ suất ?

Lại là anh! Lửa giận trong mắt cô càng thêm tràn đầy, anh ta còn dám tới chọc cô!

Tốt lắm……

“Đem vào đây.”

Mất hết một phút trừng mắt nhìn cái gói đồ được gói kĩ càng này, cô hít thật sâu, xác định bản thân đã khống chế được cơn giận sắp bùng nổ, lúc này mới chậm rãi mở ra.

Cô không thể không biết tự kiềm chế như vậy, không phải cô đã sớm quyết định, sẽ không bao giờ để cho bất cứ sự tình gì ảnh hưởng đến cảm xúc của mình sao? Nhiều năm trôi qua, cô vẫn đều làm được tốt lắm, người khác đều nói, Diêu Thủy Tinh là một người vui buồn không hiện ra trên mặt, trên thực tế, còn có thật nhiều người nói lén ở sau lưng cô, nói cô có một trái tim như băng.

Hạ Viễn Hàng đối với cô mà nói, chính là ngay cả một người xa lạ cũng không phải, nên cô không cần phải vì anh mà phát giận, cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể như vậy, cô……

Muốn giết chết cái tên kia! Nhất định, nhất định phải giết anh, chém anh thành trăm mảnh!

Thấy rõ được vật bên trong phong bì, cô thở mạnh một hơi, những thứ mỏng manh bên trong bị cô ném xuống hết trên mặt đất, hiện ra.

Toàn bộ đều là cô, tất cả.

Ngủ say, mê man, còn có kích tình, đủ loại vẻ mặt.

Tuy rằng, cô dùng tấm drap để che đậy thân mình, nhưng mà bờ vai bị lộ ra ngoài kia, cùng với khuôn mặt cô đã nói rõ, thân hình bên trong có bao nhiêu ướt át, kiều mỵ làm người say mê.

Anh lại có thể, ti bỉ chụp cái loại ảnh này!

Ánh sáng trong đôi mắt so với dao còn muốn sắc bén hơn, lần này cô, rất là tức giận.

Di động ở trên mặt bàn vang lên, trên màn hình hiển thị tên là…… Hạ Viễn Hàng!

Tốt lắm, tới thật đúng lúc!

Cô cầm lấy di động trực tiếp ấn tắt!

Muốn nghĩ cũng không cần nghĩ, tên khốn kiếp này khẳng định là sau khi cô ngủ, đem số điện thoại của anh lưu vào trong di động của cô, xem ra, anh đã quyết tâm muốn cùng cô chơi một trò chơi!

Qua 1 phút sau, cô xác định bản thân đã điều chỉnh tốt cảm xúc tốt rồi, mới tìm số của anh, gọi lại.

“Ảnh chụp, em thích sao?” Bên kia đầu dây, là tiếng nói trầm thấp, như một ác ma đang thầm thì.

“Hạ Viễn Hàng, anh muốn làm gì ?” Cô ép chính mình phải tỉnh táo.

Như là nghe được một câu chuyện thật buồn cười, tiếng cười mỏng manh từ trong điện thoại truyền ra, có lực hấp dẫn rất lớn. Sau đó, nhanh chóng vụt tắt, thanh âm của anh lại trở nên sắc nhọn như muốn chém giết người khác, đầy hận ý.

“Làm cái gì ? Em hỏi tôi muốn làm cái gì ? Tôi muốn tính sổ với em, món nợ mười năm trước hôm nay tôi phải đòi cả vốn lẫn lời.” Anh cố chấp nhất định phải trả thù cô, tính toán cho rõ ràng giữa anh và cô là ai sai đây ?

“Tính sổ ? Anh có tư cách gì mà đòi tính với tôi ? Anh có là gì của tôi ?”

Giọng nói của cô chứa đầy sự khinh miệt, triệt để làm chọc giận anh, sự kiêu ngạo của cô thật làm người ta tức chết. Anh thề, tất cả mọi thứ của cô anh đều phải tàn nhẫn xé nát!

Anh là gì của cô ? Hiện tại, anh đã sớm không còn là gì đối với cô, nếu có thì anh cũng chỉ là kẻ thù của cô mà thôi!

“Có những thứ khác càng đặc sắc hơn, em có muốn xem hay không ?”

Di động trong tay Diêu Thủy Tinh bị cô siết đến phát ra một tiếng vang nhỏ, “càng đặc sắc”, ý tứ là, bây giờ cho cô xem ảnh chụp, căn bản không tính là cái gì…… Anh làm sao dám!

“Anh cố ý muốn chơi trò chơi này, đúng hay không ?”

“Em sớm đã tuyên bố bắt đầu, anh làm sao không dám theo hầu ?” Anh rất khó hình dung, cái loại cảm giác sáng sớm sau khi tỉnh ngủ, chiếc gối kế bên mình đã lạnh tanh, chỉ có ở đầu giường kia là một tấm chi phiếu trông thật ngứa mắt, châm chọc cười nhạo anh. Trong nháy mắt sự phẫn nộ bỗng chốc bao trùm lấy anh, cái cô gái này, còn có thể kiêu ngạo tới mức nào đây!

Xa cách mười năm, vậy mà cô vẫn luôn có thể dễ dàng chọc giận anh. Rõ ràng, anh sớm đã học được không cần phải dễ dàng tức giận, nhưng là, cô lại hung hăng trả lại cho anh một đòn, nói rõ cho anh hiểu, là cô đang chơi anh! Nếu anh cứ để mặc cho cô chà đạp mình như vậy, cố gắng trong mười năm qua không phải vô ích sao! Những tấm ảnh này, chẳng qua là một bước khởi động mà thôi.

“Hạ Viễn Hàng, anh cút đi cho tôi!” Cô lạnh lùng ra lệnh, “Từ bây giờ anh nên biến mất trước mắt tôi, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Tốt nhất là em không cần buông tha tôi, bởi vì, tôi đã sớm sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”

Đồng thời gác máy điện thoại, tuyên bộ trận chiến này đến đây tạm thời kết thúc.

Hai người đều rất cố chấp, món nợ tình cảm này, vĩnh viễn cũng không tính hết.

Trên con đường lớn vắng vẻ, ngọn đèn không chiếu tới một góc khuất âm u, ở bên trong có một luồng khói nhẹ lượn lờ bao quanh cả một vùng.

Ánh lửa lúc chớp lúc tắt, ngẫu nhiên soi sáng khuôn mặt trầm tĩnh của anh.

Hạ Viễn Hàng ngồi ở chỗ này đã mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng anh không vội, không nóng nảy, sự đời đã vô số lần giáo huấn cho anh biết, chỉ có tính nhẫn nại mới có thể mang đến chiến thắng cuối cùng.

Kế bên chỗ ngồi của anh là một đống giấy tờ, rất nhiều ghi chép có cả ảnh chụp, tất cả đều là từng chút, từng chút về cuộc sống của người con gái kia trong mười năm qua, nhưng là về chuyện tình cảm của cô, lại chỉ có ngắn ngủn hai chữ…… trống rỗng.

Ngay lần đầu tiên gặp lại cô, anh liền phái người đi điều tra, bởi vì, sự tồn tại của hai đứa bé kia, làm cho một nỗi đau ngủ đông trong lòng anh tỉnh giấc, không ngừng quấy nhiễu.

Chia tay cô mười năm, anh ở nước Mĩ vất vả sống tiếp, cố gắng không cần đi quan tâm mọi việc của cô, thật là anh phải chống chọi hết mình mới có thể làm được! Dù sao, Diêu thị là một tập đoàn lớn như vậy, khắp nơi đều có chi nhánh, nên người thừa kế Diêu thị luôn luôn bị truyền thông truy đuổi. Cho dù người ở Diêu gia cố ý tránh né, nhưng tin tức về bọn họ, từ đó tới bây giờ đều rất đầy đủ.

Hiện tại anh đã biết, hai đứa bé kia, là em trai cùng em gái của cô, sáu năm trước ra đời ở Thụy Sĩ, sau đó liền luôn ở bên cạnh cô, đều do cô chăm sóc. Mà vợ chồng Diêu thị vẫn định cư ở Đài Loan, một năm thỉnh thoảng sang Thụy Sĩ thăm hỏi vài lần.

Nhưng mà, một tháng trước, vợ chồng Diêu thị dự tính qua Thụy Sĩ định cư, Diêu Thủy Tinh đã bị Diêu Dật Châu triệu hồi về Đài Loan tiếp quản công ty, đôi song sinh này đi học ở Thụy Sĩ, lần này là tình cờ về Đài Loan du lịch.

Thì ra đó là em ruột của cô! Khó trách, khuôn mặt giống cô đến như vậy, giống đến mức làm anh hiểu lầm là con ruột của cô.

Những thứ gì đó trong lòng liền biến mất, nhưng là, có một sự tiếc nuối lớn hơn, cũng làm cho anh hận, không thể bỏ qua. Nếu, đứa nhỏ năm đó của bọn họ, không có…… mà nói, như vậy đến bây giờ, so với đôi song sinh này còn muốn lớn hơn.

Đứa con của hai người, sẽ có bộ dáng gì ? Khi đó, mỗi ngày, mỗi ngày anh đều sẽ ôm cô để mà tưởng tượng, tốt nhất là một đứa con gái, tốt nhất là giống cô y như đúc, như vậy, khẳng định anh sẽ đem nó nâng niu ở trong lòng bàn tay, cẩn thận chăm sóc, yêu chiều, dù làm cho tính khí của nó trở nên rất hư, kiêu ngạo lại tùy hứng, anh cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng. Vì con gái, cái gì anh cũng nguyện ý đi làm.

Thế nhưng, vẫn là không được.

Anh thậm chí không biết, đó là một cậu nhóc hay là một cô bé, thì nó đã rời bỏ anh mất rồi.

Tất cả đều bởi vì trong lòng của cô, cái gì cũng kém hơn so với Diêu thị.

Chắc có lẽ là, ngay từ lần đầu tiên, cô đã không để anh vào mắt. Cô ở bên anh, cũng chỉ vì anh với cô không cùng thuộc một tầng lớp, nên có cảm giác mới mẻ mà thôi, vốn dĩ cô luôn khinh thường anh, thì làm sao có thể coi trọng đứa nhỏ của anh đây ?

Lời nói của Từ Tĩnh Viễn, kỳ thật anh biết, không hề có một chút cường điệu, điều duy nhất mà anh hiểu rõ ở tính cách Diêu Thủy Tinh là, cô vĩnh viễn cũng chỉ biết có chính bản thân cô, những thứ quan trọng ở trong lòng cô, mãi mãi cũng chỉ là cái vị trí nọ ở Diêu thị.



Một khi đã như vậy, sao không cùng nhau đùa giỡn một lúc đi!

Anh đã khác xa với mười năm trước, anh có rất nhiều tiền để đem ra chơi với cô, xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai thắng ai thua!

Xa xa có ánh đèn xe chiếu tới, còn có âm thanh chào hỏi đầy kính trọng của bảo an, nhắc nhở anh, người mà anh chờ, đến rồi.

Bên môi nở một nụ cười lạnh, đem điếu thuốc hút quá nửa dập tắt, mở cửa xe, đi ra bên ngoài.

Diêu Thủy Tinh, trò chơi của chúng ta bắt đầu!

Xe của cô vừa chạy ra ngoài, liền thấy con người cao lớn kia đứng thẳng ở giữa đường lớn, ánh sáng của đèn xe cũng không chói mắt bằng ánh sánh trong đôi mắt đen kia, anh cứ đứng như vậy, giống như là vua chúa nhìn xuống vương quốc của chính mình, khí thế bất phàm.

Nhấn mạnh chân ga, hướng về phía anh chạy tới, anh muốn khiêu khích cô, đương nhiên cô cũng không sợ. Chiếc xe thể thao xinh đẹp lấy tốc độ kinh người, rít gào chạy về phía anh.

Anh vẫn cứ đứng ở đó, không tránh không né, nhìn khóe miệng khẽ nhếch kia, làm cho trong lòng cô tức giận sôi trào. Anh cho rằng, cô không dám chạy qua, đúng hay không ?

Khoảng cách của bọn họ càng kéo càng gần, ngọn đèn đã chiếu sáng vô cùng rõ ràng khuôn mặt anh, thời gian mười năm, đem một nam sinh biến thành một nam nhân thâm trầm. Thật ra, cô vô cùng không quen một Hạ Viễn Hàng như vậy, năm đó, chuyện gì anh cũng nhường nhịn cô, ngay cả cãi nhau cũng đều là cô làm anh tức giận đến phải đi ra ngoài.

Mà hiện tại, anh lại mang theo lửa giận tràn ngập hận thù đến đây, nói rõ phải báo thù, anh đối với cô đã không còn ôn nhu cùng luyến tiếc, đều chỉ có tra tấn tàn khốc.

Tình yêu biến mất, hận ý chồng chất, con đường bọn họ đang đi, là một cái tuyệt lộ.

Anh lạnh lùng nhìn cô, như là cười nhạo cô không dám liều mình cán chết anh.

“Két” một tiếng, âm thanh phanh gấp bén nhọn vang lên trong đêm tối an tĩnh đặc biệt rõ ràng, đầu xe của cô dừng lại ở trước chân anh một khoảng cách, không đến một cm.

“Hạ Viễn Hàng, anh là đồ bị bệnh thần kinh!” Cô mở xuống cửa kính xe, trừng mắt nhìn cái người đáng giận kia, giọng điệu nghiêm khắc. Nếu cô thật sự cứ tiếp tục chạy tới , thì đó chính là một việc vui sướng đến cỡ nào, thật đáng hận!

Anh đi qua, “Em cứ trực tiếp đâm vào, thật tốt.” Như vậy, bọn họ đều giải thoát rồi.

“Vì anh mà tôi phải ngồi tù ?” Cô khinh thường hừ lạnh, “Anh cũng xứng ?” Cô vĩnh viễn luôn biết điểm yếu của anh, cũng giống như anh sẽ luôn đánh vào nhược điểm của cô.

Quả nhiên, đôi mắt sắc bén của anh đột nhiên rét buốt, ngay tức khắc, anh cười tràn đầy ác ý, “Thời điểm em ở dưới thân tôi mà rên rỉ, thở gấp, có nghĩ tới vấn đề xứng cùng không xứng hay không, hả ?”

“Tôi nghĩ tấm chi phiếu kia, đã giải thích rõ ràng.”

Anh sẽ không lại bị cô chọc giận, dù sao, món nợ kia hai phần hay một phần anh cũng đều sẽ tính toán với cô rành mạch.

“Vậy cám ơn em đã cố gắng giữ an toàn cho tôi.”

Đôi mắt cô đảo qua kính chiếu hậu, người bảo an đang hướng bên này chạy tới, đương nhiên là sau khi nghe được tiếng thắng gấp chói tai, ông ra đây xem đã xảy ra chuyện gì.

“Kêu ông ấy đi đi.”

“Anh dám ra lệnh cho tôi ?”

“Không lẽ em thích để cho ông ấy tham gia cuộc thảo luận của chúng ta, nghe xem suốt cả một ngày, chúng ta đã kịch liệt như thế nào…… vượt qua một thời gian tốt đẹp, hử ?”

“Tổng giám đốc, cô không sao chứ?” Rất nhanh đã vù vù chạy tới, thở hổn hễn, bảo an vừa nghe thấy âm thanh không thích hợp, nhanh chóng nhìn xem lại phát hiện thì ra đó là xe của tổng giám đốc, lập tức sợ hãi vội vã chạy tới.

Anh dám uy hiếp cô ? Xem cô Diêu Thủy Tinh là loại người nào ?

“Báo cảnh sát!” Cô lạnh lùng ra lệnh cho bảo an, “Người này quấy rầy tôi.”

“Gì ?” Người bản an đi đến còn chưa kịp thở, lập tức lại phải hít vào một hơi không khí.

“Thủy Tinh.” Hạ Viễn Hàng thở dài giống như là cực kì bất đắc dĩ, làm như anh không biết cách nào để dỗ dành cô, “Em tức giận anh, làm gì phải giận chó đánh mèo làm khó cho cấp dưới của mình ?”

Người bảo an nghi hoặc nhìn bọn họ, không biết như thế nào cho phải. Này…… nhìn thế nào cũng rất giống như là đôi tình nhân đang cãi nhau ? Ông hẳn là không nên xen vào đi ? Nhưng là…… chưa hề nghe nói tổng giám đốc có bạn trai a! Hay là, hiện tại người trong xã hội thượng lưu, đều thích yêu đương lén lút ? Ông sẽ không xui xẻo đến mức này chứ, phát hiện được bí mật của tổng giám đốc ?

Nếu vậy ông ở trong đây có thể tiếp tục làm việc sao ? Ây da, không cần như vậy! Phúc lợi của Diêu thị rất tốt, ông không muốn bị thất nghiệp!

Đồ ngu xuẩn! Đôi mắt Diêu Thủy Tinh liếc một cái đã biết trong lòng bảo an đang suy nghĩ cái gì, “Ông có nghe thấy không…… Ưm!”

Lời nói chưa kịp hoàn tất, đã bị Hạ Viễn Hàng ngăn chặn lại.

Anh lấy tay xoay người cô, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi thô lỗ xông vào, ở trong miệng cô càn rỡ.

Cô liều mạng giãy dụa, rốt cục đẩy anh đi ra, “chát” một cái tát, vang vọng mà lanh lảnh, “khốn kiếp!”

Không một chút ảnh hưởng đến anh, kéo cô sang đây, tiếp tục hôn.

Đây là nụ hôn thứ nhất của bọn họ sau khi gặp lại nhau, ngay cả đêm đó, từ đầu tới cuối anh đều nghĩ phải nhục nhã cô, không hề có ý nghĩ phải ôm hôn cô.

Sự ngọt ngào khi bờ môi chạm nhau, đã sớm đã bị thay thế bởi sự chua xót nồng đậm, một khi điệu nhạc ái tình đã đánh sai nhịp, ngay cả nụ hôn cũng đều biến vị.

A? Này này này…… bảo an sợ tới mức liên tục lui về sau vài bước.

Không ngờ lại kịch liệt như vậy! Ông chưa bao giờ biết, tổng giám đốc lạnh lùng sẽ có một bộ dạng dữ dằn đến thế! Nụ hôn của bọn họ, căn bản không phải là ôm hôn bình thường xã giao nha, kia nhưng là hàng thật giá thật, hôn lưỡi nóng bừng bừng a! Tuy rằng tổng giám đốc cứ luôn giãy dụa, nhưng là người sáng suốt nhìn vào, liền biết cái loại lửa giận của bọn họ tỏa ra khắp nơi này, lộ ra một sự âu yếm làm cho người ta mặt đỏ tim đập!

Vậy ông, rốt cuộc có nên báo cảnh sát hay không đây……

Giờ này khắc này, thật sự ông vô cùng hối hận mình chạy tới làm chi.

Diêu Thủy Tinh hung hăng mà cắn đầu lưỡi của anh, đến chảy cả máu, nhưng anh vẫn là không chịu buông ra cô. Không gian bên trong xe thật sự rất nhỏ hẹp, căn bản cô không giãy dụa ra được nụ hôn như hình với bóng của anh, nắm đấm, bàn tay, ngay cả móng tay thứ cô ghét nhất cũng đều dùng tới, nhưng anh vẫn cứ siết chặt cô mà hôn.

Rốt cục, anh cũng thoả mãn, buông tha môi cô, ngón tay khẽ vuốt bờ môi bị sưng đỏ, rồi lại sờ soạng cái lưỡi mềm mại của cô. Quay đầu, nhìn về phía bảo an đang bị hoảng sợ, nhàn nhạt nói: “Tâm tình của cô ấy, không được tốt lắm.”

Ngón tay anh, lập tức bị cắn đau, xem ra, hừ, rất là không, không, không tốt.

Bảo an lập tức mỉm cười ra vẻ đã hiểu, gật đầu lịch sự, “Như vậy tôi sẽ không quấy rầy, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tranh thủ rút lui về, chuyện tình riêng tư của tổng giám đốc, ông biết được càng ít càng tốt!

Cô dùng sức bẻ bàn tay anh, cuối cùng ngón tay cũng chậm rãi rút ra khỏi miệng cô, đầu ngón tay dính một sợi tơ trong suốt, anh lại nhẹ nhàng để vào trong miệng mình từ từ hút, cúi đầu, ở bên tai cô thì thầm: “Bảo an của em rất hiểu chuyện nha!”

Ngày mai vào công ty chuyện thứ nhất cô phải làm, chính là đuổi việc ông ta!

“Anh cút ngay cho tôi!” Chắc chắn không cần chờ đến hừng đông, tin tức Diêu Thủy Tinh có một tình nhân bí mật, có thể đã lan truyền đầy trời.

“Cút ?” Anh nâng tay tức tốc ấn nút mở cửa xe, kéo cô ra ngoài, “Có thể thôi, em cùng đi với tôi.”

“Mơ tưởng…… Ưm.”

Cái tên chết tiệt này, lại dùng cái chiêu cũ rích kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook