Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 2 - Chương 209: Cúc Nghĩa giỏi công, Từ Hoảng giỏi thủ (hạ)

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

Sau khi mất đi cung thủ trợ giúp trên các tháp phá thành. Quân Lương châu trên mặt thành nhanh chóng bị quân Hà Đông phản kích đánh bại. Từ Vinh biết không thể chiếm thành nên hắn quyết định cho lui binh, tránh phải nhận những tổn thất nặng nề hơn.

Đêm khuya, đại doanh trung quân của Từ Vinh

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dáng người nho nhã của Chung Do xuất hiện trong trướng, hắn ôm quyền thi lễ với Từ Vinh và nói: " Hạ quan tham kiến tướng quân".

" Tiên sinh không cần đa lễ" Từ Vinh khoát tay nói: " Mời tiên sinh ngồi".

Chung Do ôm quyền, hắn ngồi xuống cạnh trác án trước mặt Từ Vinh. Chung Do trầm ngâm hỏi: " Hạ quan nghe nói trận đầu của tướng quân gặp bất lợi".

" Đúng" Từ Vinh gật đầu nói: " Từ Hoảng giỏi thủ thành, lời ấy quả không sai".

Chung Do nói: " Tháp phá thành cũng không thể phá thành?"

" Tháp phá thành đã bị năm trăm tử sĩ của Từ Hoảng đốt cháy." Từ Vinh trả lời rồi hắn chuyển sang chủ đề khác: " Xin hỏi tiên sinh, chuyện bên ngài tiến triển thế nào?"

Chung Do vui vẻ trả lời: " Tiến triển vô cùng thuận lợi. Nếu không có biến cố bất ngờ gì chỉ ba ngày nữa là đại công cáo thành".

" Ừ." Vẻ mặt Từ Vinh vô cùng nghiêm trọng, hắn gật đầu nói: " Trong mấy ngày này bản tướng quân sẽ tăng cường tấn công, đánh lạc hướng quân thủ thành để tiên sinh có cơ hội tạo nên kỳ công".

Chung Do nói: " Xin tướng quân yên tâm. Nhất định sẽ giải quyết được thành Lũng huyện này".

Bên bờ sông Hà Thủy.

Nắng hè chói chang, trên đường quan đạo bụi bay mù mịt. Một đạo quân hóa trang giống như quân mã tặc ngang nhiên đi trên đường. Quân tiên phong đang hành quân đột nhiên dừng lại bởi vì con đường từ Lũng huyện đi quận Phù Phong tới đây gặp một ngã ba. Một đường vượt qua Hà Thủy đi thẳng tới Trường An, một đường đi dọc theo bờ nam Hà Thủy tới Hòe Lý rồi tới Trường An.

Phương Duyệt giục ngựa tới trước mặt Giả Hủ, hắn trầm giọng hỏi: " Quân sư, phía trước là ngã ba, chúng ta nên đi theo đường nào?"

Giả Hủ nhắm mắt trầm tư một lát rồi hắn không trả lời câu hỏi của Phương Duyệt mà hỏi ngược lại: " Nếu tướng quân là Từ Vinh, tướng quân sẽ điều quân quay lại Trường An theo đường nào?"

Phương Duyệt đáp ngay không chút do dự: " Dĩ nhiên theo đường phía bắc. Đường phía bắc gần hơn, lại đi thẳng tới Trường An".

Giả Hủ hỏi: " Nếu như đường phía nam bụi bay mù mịt, có dấu hiệu quân mai phục, tướng quân có quyết định đi đường phía bắc không?"

Phương Duyệt nói: " Đường phía nam có phục binh, đương nhiên phải đi đường phía bắc",

" Ha, ha .." Giả Hủ cười nói: " Nếu như vậy chúng ta cứ đi theo đường phía nam. Hãy cho binh sĩ kéo theo cành cây trên đường để bụi bốc lên mù mịt, giống như có quân mai phục sau đó ra lệnh cho các đội kỵ mã tới đó chuẩn bị mai phục".

" Cái gì?' Phương Duyệt kinh ngạc hỏi: " Nếu đã bố trí mai phục ở đường phía nam thì phải bố trí nghi binh ở đường phía bắc chứ?"

" Đây chính là kế trong hư có thực, trong thực có hư." Giả Hủ lãnh đạm nói: " Từ Vinh thông thạo binh thư, có tài thao lược vì thế quân ta phải làm ngược lại".

Phương Duyệt nói: " Thì ra là như vậy".

Trên Hổ Lao quan.

Lý Nho, Lý Túc, Phàn Trù, Quách Dĩ, Lý Thôi cùng hộ tống Đổng Trác lên trên Hổ Lao quan đốc chiến.

Quách Dĩ, đại tướng tâm phúc của Đổng Trác nói: " Chúa công, Lữ Bố, Trương Liêu nhị vị tướng quân đã xuất quan, đóng quân bên ngoài, thực hiện diệu kế của quân sư, dựng núi đất, hướng vào doanh trại quân Quan Đông không ngừng bắn tên. Hôm nay mười tám đạo quân Quan Đông đã phải lui ra sau ba dặm hạ trại, không thể uy hiếp trực tiếp với Hổ Lao quan. Ha, ha".

Lý Nho đứng nghiêm bên trái Đổng Trác, tay hắn bắt khum trước trán nhìn hồi lâu rồi mỉm cười nói: " Chúa công, Trương Liêu tướng quân và Phụng Tiên đã dẫn quân xuất trại đến trước trại quân Quan Đông khiêu chiến. Mười tám lộ quân Quan Đông đã bị hổ uy của nhị vị tướng quân hù dọa khiếp đảm bây giờ không có ai dám ra ứng chiến".

“ Ô ô ô ..”

Lý Nho vừa nói xong thì bên trong doanh trại của liên quân phía trước vang lên hiệu kèn lệnh lanh lảnh.

" Hả?" Sắc mặt Đổng Trác lộ vẻ nghiêm trọng, hắn trầm giọng hỏi: " Kèn lệnh hả?"

Đổng Trác chăm chú nhìn thì thấy cánh cổng doanh trại liên quân đột nhiên mở ra. Một toán quân hùng dũng, khôi giáp chỉnh tề, tác phong nghiêm chỉnh cuồn cuộn tiến ra. Sau khi nhìn thấy tác phong nghiêm chỉnh, thế trận chỉnh tề của đạo quân đó, sắc mặt Đổng Trác trầm xuống, hắn vội hỏi Lý Nho: " Văn Tu, kia là toán quân Quan Đông nào?"

Lý Nho vội hỏi tả hữu hai bên: " Có ai biết rõ nội tình quân Quan Đông không?" Một tên tiểu giáo vội bẩm báo: " Chúa công, đây là Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa, bộ hạ Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu. Binh lực tuy không nhiều, chỉ có tám ngàn quân nhưng nổi tiếng là tinh binh khắp Hà Bắc".



" Tiên Đăng doanh? Tinh binh nổi danh Hà Bắc" Nghe vậy mắt Đổng Trác sáng lên, hắn trầm giọng hỏi: " Chẳng lẽ có thể so sánh với thiết kỵ Tây Lương lợi hại của bản tướng quân sao?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~

Quách Dĩ nói: " Tây Lương thiết kỵ vô địch thiên hạ. Tiên Đăng doanh căn bản không chịu nổi một đòn".

Lý Túc vội phụ họa: " Nhân số chỉ mấy ngàn người, Phụng Tiên tướng quân chỉ cần dẫn thiết kỵ Tây Lương xung phong một lần cũng đủ tập tan chúng".

" Ha, ha, ha" Đổng Trác nghe vậy vô cùng mừng rỡ, hắn đắc ý nói: " Nhị vị tướng quân nói rất hợp ý ta. Nếu đúng như vậy hãy mang rượu thịt tới đây, bản tướng quân vừa đối ẩm với chư vị tướng quân vừa xem Phụng Tiên con ta xuất sắc giết giặc trước quan ải".

Lý Nho phất tay áo, lập tức tay chân thân tín đi chuẩn bị rượu thịt.

Trước Hổ Lao quan.

Lữ Bố vung Phương Thiên Họa Kích chỉ về quân Tiên Đăng doanh đang mãnh liệt tiến tới, quay sang cười ha hả, nói với Trương Liêu ở bên cạnh: " Mấy ngày đại chiến liên tiếp, mười tám lộ quân với hơn mười vạn quân Quan Đông đều đã thua trận. Có phải bị tấn công liên tiếp, đầu óc quân Quan Đông đã mê muội rồi không? Lúc này chúng lại phái mấy nghìn quân ra để đi vào chỗ chết à?"

Trương Liêu chăm chú nhìn hắn thấy đạo quân bộ binh kia binh lực không nhiều, chỉ có bảy, tám ngàn quân nhưng thế trận nghiêm cẩn, trang bị kỹ càng. Áo giáp ngăm đen tạo thành một mảng đen đen mênh mông. Dù cách xa hơn nghìn bước Trương Liêu vẫn cảm nhận được rõ ràng sát khí nồng nặc. Hơn rất nhiều so với các đạo quân Quan Đông thay phiên nhau ra trận mấy ngày trước đây.

" Tướng quân, không thể khinh địch. Các đạo quân Quan Đông mấy ngày trước không thể sánh bằng. Chắc chắn chúng là quân Quan Đông tinh nhuệ".

" Tinh nhuệ?" Lữ Bố nhếch miệng cười khinh miệt. Hắn lập tức giục ngựa tiến lên trước, từ không trung truyền lại một câu của hắn: " Bản tướng quân sẽ chém đầu chủ tướng của chúng. Dập tắt tinh thần của đám quân tinh nhuệ này".

Trương Liêu chỉ kịp nhắc nhở: " Tướng quân, hãy cẩn thận".

Lữ Bố giục ngựa tiến ra như bay, trên tường thành Hổ Lao quan xa xa lập tức vang lên tiếng reo hò như băng tan, núi lở. Quân thiết kỵ Tây Lương lập trận trước quan càng điên cuồng hơn, chúng giơ cao Trảm mã đao, gào thét vang trời.

Đại doanh liên quân.

Viên Thiệu, Tào Tháo, Đào Khiêm. Hàn Phức cùng mười tám lộ chư hầu và tướng lĩnh thân tín đứng trên viên môn quan sát trận chiến. So với tiếng reo hò rầm rĩ trên Hổ Lao quan, trong doanh trại liên quân yên lặng lạ thường, có thể do tinh thần binh sĩ đã sụt giảm. Mấy ngày liên tiếp hơn mười lộ quân Quan Đông liên tiếp chiến bại. Sự vũ dũng của Lữ Bố, Trương Liêu cùng quân thiết kỵ Tây Lương kiêu dũng, thiện chiến đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của mỗi tướng sĩ liên quân.

Ý chí chiến đấu của liên quân Quan Đông đã bắt đầu dao động. Không ai dám đặt hy vọng chuyển bại thành thắng vào gần tám ngàn quân bộ binh Hà Bắc.

Tào Tháo cũng không tin Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa có thể đánh bại quân thiết kỵ Tây Lương của Lữ Bố nhưng hắn vẫn an ủi Viên Thiệu: " Bản Sơ không cần lo lắng. Cúc Nghĩa tướng quân tinh thông binh thư, giỏi dùng binh. Là đại tướng cầm quân nổi tiếng Hà Bắc. Lữ Bố, Trương Liêu chỉ là đồ thất phu, hữu dũng vô mưu. Không đáng để ý".

" Cũng chưa chắc" Trong đám người không biết ai khẽ thì thào. " Ngay cả Nhan Lương, Văn Sú hai dũng tướng ba quân đều không chịu được một chiêu của Lữ Bố. Cúc Nghĩa tướng quân có thể mạnh hơn Nhan, Văn nhị vị tướng quân sao?"

Viên Thiệu nghe vậy khẽ nhíu mày lại hắn đưa mắt nhìn thì thấy Lữ Bố kiêu dũng vô song đã giục ngựa Xích Thố ra trước trận tiền nhìn thấy Lữ Bố giục ngựa với tư thế oai hùng hiên ngang mạnh mẽ mắt Viên Thiệu không khỏi hiện ra vẻ phân vân. Cúc Nghĩa thực sự có thể vãn hồi thế bại cục không?

Trước trận tiền hai bên.

Lữ Bố hung hăng ghìm cương ngựa lại, hai chân trước của ngựa Xích Thố dưng lên, đá một hồi loạn bậy trông vô cùng uy phong lẫm liệt, một tiếng hí dài vang lên. Hai chân trước của Xích Thố chưa kịp hạ xuống đất Lữ Bố vung Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng lên trời, khí phách vô cùng ngạo mạn, hắn lớn tiếng quát: " Cửu Nguyên Lữ Bố ở đây. Người nào dám khiêu chiến?"

Trong tiếng kèn lệnh không ngừng tám ngàn tinh binh không vì Lữ Bố khiêu chiến mà dừng lại. Dưới sự chỉ huy lão luyện và nghiêm khắc của Cúc Nghĩa và thử thách qua chiến tranh ác liệt, tám ngàn quân Hà Bắc này đã trở thành những tinh binh bách chiến bách thắng. Chưa có lệnh của chủ tướng, bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng lại. Cho dù ở phía trước có núi đao biển lửa bọn họ vẫn ưỡn ngực, hiên ngang đi tới.

" Cửu Nguyên Lữ Bố ở đây. Tặc quân hãy mau nhận lấy cái chết".

Lữ Bố lại hét lớn.

Ở hậu trận của Tiền Đăng doanh, Cúc Nghĩa nhếch mép cười nhạt, tràn ngập sát khí. Một võ tướng thực sự sẽ không khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu trên chiến trường. Toàn thân Cúc Nghĩa bất động, tên lính truyền lệnh bên cạnh cũng bất động. Tinh binh Hà Bắc đang mãnh liệt tiến lên cũng im lặng. Hàng đầu tiên của quân lính Tiên Đăng doanh chỉ còn cách Lữ Bố chưa tới năm trăm bước.

“ U ..”

Cúc Nghĩa đột nhiên cử động, cánh tay phải của hắn giơ lên cao. Tên lính truyền lệnh đang đứng nghiêm sau Cúc Nghĩa lập tức giơ cao lá lệnh kỳ hình tam giác, hắn gắng sức vung vẩy hai cái. Ngay lúc đó những tên tiểu giáo đang đứng ở các khu vực khác nhau trong hàng quân cũng lập tức hô lớn các khẩu lệnh, thoáng chốc âm thanh ầm ầm nổi lên, đủ mạnh để lọt vào tai bất kỳ tên lính nào. Hàng quân đang mạnh mẽ đi tới đột nhiên dừng lại.

Cánh tay phải của Cúc Nghĩa giơ lên nắm lại. Lệnh kỳ vung lên. Tiếng hô của những tên tiểu giáo thay đổi. Mười hàng trọng trang bộ binh đầu tiên lập tức ngồi xổm xuống. Mười hàng trọng trang bộ binh phía sau đứng thẳng. Thật bất ngờ đó là quân nỗ binh ( quân lính dùng nỏ ). Đây không phải là cung nỏ bình thường mà phải có một người khiêng và một người bắn chiếc nỏ rất lớn.

“ Ngao cáp! .”

“ Toa toa toa.”

Lữ Bố ở cách đó trên trăm bước đang hoang mang, khó hiểu thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng hét như sấm. Ngay lập tức tiếng rít chói tai vang lên. Một mảng nỗ tiễn đen xì, dầy đặc nhằm thẳng Lữ Bố tập trung bắn tới. Lữ Bố hít một hơi thật sâu rồi vội giục ngựa quay về trận, trong lúc đó Phương Thiên Họa Kích múa thành một vòng tròn ở sau lưng hắn.



Ngựa Xích Thố tuy nhanh nhưng vãn không nhanh bằng mũi tên của Giản Nỗ.

Dù Lữ Bố vô cùng vũ dũng cũng không đỡ được cơn mưa tiễn bắn tập trung.

Xích Thố hí lên một tiếng. Cánh tay trái và sườn phải Lữ Bố đồng thời trúng mỗi nơi một mũi tên. Đùi sau của Xích Thố cũng trúng ba mũi tên. Xích Thố đau đớn, lập tức điên cuồng dựng hai chân trước, suýt chút nữa hất tung Lữ Bố từ trên lưng xuống. May mắn kỹ thuật cưỡi ngựa của Lữ Bố cao siêu, sức khỏe tuyệt vời hai chân hắn thúc mạnh vào hông ngựa, khó khắn lắm mới chạy về tới trận.

Trương Liêu sợ Lữ Bố gặp nạn liền chỉ huy hai vạn thiết kỵ Tây Lương phát động tấn công.

Lữ Bố thua chạy quay về, tiếng hò hét trợ uy trên Hổ lao quan lập tức ngưng lại. Trên mặt quan ải trở nên yên lặng như tờ. Lý Nho, Quách dĩ, Lý Túc chung rượu mới nâng lên một nửa cứ đơ đơ như thế một lúc lâu mới hạ xuống. Đổng Trác vẫn tươi cười như thường lệ nhưng hai gò má của hắn lúc này đã hõm vào, trông còn xấu xí hơn so với khóc.

Trên Hổ lao quan khung cảnh vô cùng yên ắng thì trong doanh trại liên quân lại vô cùng hoan hỉ.

Thế nhưng khi Trương Liêu chỉ huy hai vạn thiết kỵ Tây Lương bắt đầu tấn công với khí thế như dời non lấp biển thì trong đại doanh của liên quân lập tức trở nên yên ắng. Dù Lữ Bố chỉ là kẻ vũ dũng, thiết kỵ Tây Lương mới thực sự làm người ta phải đau đầu. Mười mấy đạo quân Quan Đông cũng thua dưới gót sắt thiện chiến của thiết kỵ Tây Lương.

Trước trận tiền hai bên.

Cúc Nghĩa đứng sừng sững như một cây tùng cô đơn. Trên mặt hiện lên sát khí đậm đặc, trong con mắt đen nhánh lộ ra sự kiên nghị như thạch bàn. Thiết kỵ Tây lương danh chấn thiên hạ như thế nào thì ngày hôm nay người trong thiên hạ sẽ hiểu. Giỏi tấn công trong thiên hạ thực sự chỉ có Tiên Đăng doanh Hà Bắc.

" Tấn công. Xông thẳng tới".

Đột nhiên cánh tay trái của Cúc Nghĩa lạnh lùng vung lên. Sau một khắc những tên tiểu giáo lại gào lên vang vọng khắp bầu trời bao la. Thế trận bày sẵn chờ đợi địch quân của Tiền Đăng doanh lại một lần nữa biến đổi. Mười hàng trọng trang bộ binh phía trước nhanh chóng tản ra hai cánh. Ở hai bên sườn quân nỗ binh phía sau xuất hiện hai bức tường khiên đồng vững chắc để phòng ngừa quân thiết kỵ Tây Lương bất ngờ đột kích vào hai bên sườn.

" Đánh thẳng vào mặt chính diện".

Từ trước tới nay Cúc Nghĩa không hề lo lắng phòng ngự mặt chính diện vì Tiên Đăng doanh luôn chủ trương tấn công, vô luận là đối mặt với địch nhân như nào cho dù là Hắc sơn tặc, giặc Khăn Vàng hay thiết kỵ Tây Lương, đều không có ngoại lệ, Tiên Đăng doanh đều phát động tấn công mạnh mẽ ở mặt chính diện. Một khi đã tấn công đương nhiên sẽ không phòng ngự nữa.

“ Oanh oanh oanh.”

Tiếng gót sắt thiết kỵ vang khắp đất trời, hai vạn quân thiết kỵ Tây Lương như một cơn sóng dữ tràn ra khắp chiến trường thẳng tiến tới trước trận của Tiên Đăng doanh, trước trận quân thiết kỵ, ngọn giáo trong tay Trương Liêu chỉ lên không trung, quân thiết kỵ Tây Lương phía sau lập tức gia tăng tốc độ, nhắm thẳng trận Tiên Đăng doanh xông tới.

Trên Hổ Lao quan.

Cho dù là Đổng Trác, Lý Nho hay Lý Túc, Quách Dĩ hay tên lính tiểu tốt vô danh bảo vệ quan cũng đều chấn động trước cảnh vô cùng tráng lệ phía trước. Toàn bộ hai vạn thiết kỵ Tây Lương đồng loạt tấn công như sóng biển, tám vạn gót sắt nặng nề nện xuống mặt đất vững chắc, tiếng vó ngựa ầm ầm cũng đủ làm cho kẻ khác hít thở khó khăn, cũng đủ để làm cho người có máu lạnh nhất cũng thấy nhiệt huyết tuôn trào, không tự kiềm chế được bản thân mình.

Đổng Trác không nhịn được cất tiếng khen: " Thiên hạ hùng binh chỉ có thiết kỵ Tây lương của ta".

" Chúa công uy vũ. Thiết kỵ Tây Lương thiên hạ vô địch".

Lý Nho vung tay rống lên, giờ phút này một người văn nhã như Lý Nho cũng trở nên vô cùng kích động, hơi thở dồn dập. Ngay sau đó Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Túc cùng với quân thủ quan cũng ầm ầm hò reo. Không khí trên Hổ Lao quan lại trở nên vô cùng kích động. Sự tổn thương do sự bại trận của Lữ Bố lúc trước đã sớm tan thành mây khói.

Đại doanh liên quân.

Trên viên môn vẫn vô cùng im ắng, một cây châm rơi cũng nghe thấy. Sắc mặt của các tướng lãnh và đám chư hầu nhát gan đã trở nên xám như chàm, người run rẩy. Thần sắc của hai người kiêu hùng như Tào Tháo, kiên định như Lưu Bị cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, trong lòng âm thầm so sánh, thanh thế của thiết kỵ Tây Lương như thế, kỵ binh hổ lang của Mã đồ phu tàn sát khắp Trung Nguyên năm đó cũng không thể bằng được.

Thế nhưng sự kiện xảy ra tiếp theo đã vượt xa dự đoán của mọi người, cho dù là quân Đổng Trác trên Hổ Lao quan hay mười tám lộ quân Quan Đông rụt cổ núp trong doanh trại không dám ra tiếp ứng Tiên Đăng doanh cũng không hề tin được sự việc kế tiếp xảy ra. Thiết kỵ Tây lương thoạt nhìn vô cùng hùng mạnh lại thất bại.

Hơn nữa còn thất bại nặng nề.

“ Toa toa toa.”

Trong tiếng hét vang lên không ngừng, một cơn mưa nỗ tiễn dày đặc như châu chấu bắn ra nhằm vào quân thiết kỵ Tây Lương đang xông tới như gió cuốn. Nỗ tiễn không nhanh như cung tiễn. Diện sát thương của cung tiễn rộng hơn nỗ tiễn. Nỗ tiễn sát thương theo tuyến. Tầm bắn của nỗ tiễn không bằng trường cung nhưng độ tập trung cao hơn, hơn nữa do bắn thẳng nên uy lực mạnh hơn cung tên.

Trường cung bắn thẳng tới rất khó gây ra sát thương trí mạng với quân thiết kỵ mặc áo giáp nhẹ, nhưng nỏ của Tiên Đăng doanh bắn ra đủ sức bắn chết chiến mã khỏe mạnh nhất Tây Lương. Khi cơn mưa nỗ tiến bắn tập trung bay tới hàng loạt thiết kỵ Tây Lương đang xông tới như gió cuốn trúng tên ngã xuống. Trước trận lập tức ngổn ngang xác người ngựa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc đó trong đám người ngựa ngổn ngang đó hầu hết các chiến mã trúng tên đều nằm trên mặt đất hí lên thảm thiết, chỉ có một số chiến mã mang thương tích tiếp tục xông tới hay tránh ra hai bên cánh để khoảng trống cho các thiết kỵ phía sau tiếp tục xông tới. Những chiến mã này rồi cũng ngã xuống cùng với chiến binh làm thành chướng ngại vật ngổn ngang, ảnh hưởng tới đám thiết kỵ phía sau đang xông tới.

Đám thiết kỵ đi sau bắt buộc phải chậm lại rốt cuộc còn gánh chịu một số phận nặng nề hơn. Chúng chen chúc nhau thành từng đám, đội hình rối loạn, thành ra đã trở thành bia sống cho nỗ binh của Tiên Đăng doanh nhắm bắn.

Nhờ ACE giúp đỡ : http://4vn/forum/showthread.php?t=73178

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook